Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 100: Anh không chỉ là truyền thuyết




Người của Trường An Vãn Hà đã chết hết, Thiên Thượng Thiên Hạ còn lại một mình Tiểu Tịnh Trần, bản đồ của Tiểu Tịnh Trần dưới sự giúp đỡ hữu nghị của những người chơi trong Trường An Vãn Hà đã thắp sáng tất cả, nhưng mà trò chơi vẫn chưa kết thúc bởi vì tín vật vẫn còn chưa được tìm thấy.

Nhóm thiếu niên ngồi trong phòng riêng, hưng phấn giúp đỡ tìm tín vật như hít thuốc lắc, nói cho Tiểu Tịnh Trần nên đi đâu để tìm kiếm. Thậm chí, có một vài người ở bên cạnh không nhịn được mà xông tới chỉ đường, sau đó đám thiếu niên hết người này tới người khác bỏ mạng trước thiên phú mù đường cực phẩm của Tiểu Tịnh Trần.

Bạch Húc Thần đã không còn ôm bất kì hi vọng gì đối với việc Tiểu Tịnh Trần đi tìm tín vật nữa. Nhưng mà không ngờ được, vào lúc Tiểu Tịnh Trần quay trở về chỗ ban đầu lần thứ một trăm linh một thì một lá cờ đang phát sáng ở trước mặt cách bé một mét.

Cả phòng im lặng như tờ đúng mười giây. Fuck, đến cả Hệ thống cũng phải bái phục trước thuộc tính mù đường của Tiểu Tịnh Trần, không thể không tạm thời đổi lại địa điểm giấu tín vật, quả nhiên Đại thần vẫn là quá yếu ớt, thần thật sự mới là vương đạo.

Tiếng hoan hô đồng loạt của đám thiếu niên dường như có thể làm nổ tung cả nóc nhà. Bạch Húc Thần kích động vỗ vào chân Tiểu Tịnh Trần: “Nhanh lên, nhanh lên, mau đem lá cờ kia nhặt lên đi, nhặt lên là chúng ta liền thắng rồi.”

Tiểu Tịnh Trần liền nhặt lá cờ lên, Hệ thống tung hoa tuyên bố Thiên Thượng Thiên Hạ đã giành được chiến thắng ở vòng một trận bán kết.

Thích khách Mặc Nhiên bởi vì tiêu diệt toàn bộ quân địch mà tiến thẳng đến vị trí thứ nhất, trở thành một trong những nhân vật hot nhất.

Trận đấu kết thúc chưa được hai tiếng đồng hồ, những topic nghi vấn của Trường An Vãn Hà post lên khiến cho diễn đàn đấu trường liên server gần như sụp đổ. Ngoài những người của Thiên Thượng Thiên Hạ ra thì những người khác đều cùng một kiểu nói chuyện e thiên hạ không đại loạn. Một thích khách làm sao có thể rút lui toàn thân dưới mưa công kích trên diện tích rộng của mấy mươi thuật sĩ được, đây không phải là bug thì là gì?

Lại mất hai tiếng đồng hồ sau, trên diễn đàn chính thức của giải đấu liên server đưa ra hai video, một cái là video toàn bộ quá trình thích khách nhỏ Mặc Nhiên từ sau khi gặp người chơi đầu tiên của Trường An Vãn Hà đến tận khi giết chết Phong Thần Diễn Nghĩa, một cái là video giải thích kĩ thuật biến kỹ năng hiệu quả ánh sáng thành kỹ năng có tác dụng công kích ở một khoảng cách gần. Thích khách kia vốn dĩ không phải đứng nguyên tại chỗ cho người ta đánh, cậu ta có di chuyển, chỉ là đường di chuyển của cậu ta đã bị kỹ năng hiệu quả ánh sáng che lấp mất, nếu xóa bỏ hiệu ứng này đi thì có thể thấy được rất rõ ràng quá trình di chuyển của thích khách kia.

Lưu Tinh Hỏa Vũ được phóng ra, hiệu ứng ánh sáng che khuất, những nhân viên kĩ thuật game đã vẽ ra phạm vi lớn nhất và thời gian hiệu quả che đậy mà kỹ năng có thể đạt được. Vị trí mà thích khách kia đứng cũng chính ở trong phạm vi rìa ngoài của kỹ năng này. Mũi chân đích xác đứng ở vòng ngoài, như vậy thời gian hiệu quả vừa về con số không thì thích khách đó nhanh chóng chếch khỏi phạm vi với khoảng cách là gần ba mươi bảy mét. Cậu ta vốn dĩ đứng đúng ở vị trí mà kỹ năng của Cơn giận của Thần Sấm bao trùm, còn thích khách kia lại vừa vặn đứng ở mép bên ngoài phạm vi bao trùm.

Cơn giận của Thần Sấm vẫn chưa kết thúc thì thích khách nhỏ lặng lẽ lùi thêm mười mấy bước, sau đó kỹ năng Đất nứt núi nở xuất hiện, vô số chông đất từ dưới đất mọc lên, dưới đất đầy những khe nứt không thấy đáy, đồng thời một bộ phận kỹ năng còn chồng lên kỹ năng Cơn giận của Thần Sấm vẫn còn chưa hoàn thành, mà chỗ thích khách đứng vừa hay là góc chết không bị hai kỹ năng bao phủ. Sự thật chính là như vậy. Thích khách nhỏ đi tới đi lui giống như đi bộ thong dong, lại hết lần này tới lần khác tránh được công kích phong tỏa của quân địch, trước sau vẫn an toàn không mảy may tổn thương đứng ở góc chết phạm vi công kích của kẻ địch, hoàn toàn chơi đùa những người chơi cao cấp của Trường An Vãn Hà trong lòng bàn tay.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, lượng truy cập hai video đã hơn một tỷ. Topic phân tích kĩ thuật được khen là kì tích như thần. Thích khách Mặc Nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Có người nhiều chuyện lật lại video lúc trước của Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé lúc vây đánh đã hành hạ sáu mươi ba người chơi đến chết, sau đó mời chuyên gia tiến hành phân tích kĩ thuật so sánh với video thích khách nhỏ Mặc Nhiên hành hạ hai mươi mấy người chơi cận chiến của Trường An Vãn Hà đến chết. Từ cách di chuyển, thao tác, cho đến hiểu biết dường như giống nhau như đúc, lại thêm vào đó vốn Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé và thích khách Mặc Nhiên đều không xuất sắc lắm. Thế là tất cả mọi người đều thấy rõ sự thật.

Thiên Thượng Thiên Hạ tìm người đấu hộ chính là người chơi lúc đầu sử dụng tài khoản Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé kia!

Ngày hôm sau, tin tức mới chấn động cả diễn đàn đấu trường liên server.

Một video có tên “chân tướng”, trong đó là đoạn video đại thần Bé Ngốc Đầu Trọc hành hạ cho đến chết những người chơi tới kiếm chuyện, video kèm theo phân tích kĩ thuật, kết quả có được giống y hệt với video Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé và cả Mặc Nhiên hành hạ người chơi khác tới chết, như vậy là chân tướng đã dần nổi lên trên mặt nước.

Thì ra người mượn tài khoản Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé và thay thế thích khách nhỏ Mặc Nhiên tham gia thi đấu chính là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, đệ nhất sát thần Hoa Hạ - Bé Ngốc Đầu Trọc, chính là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia.

Những người chơi nghi ngờ chất vấn cũng không có ai dám nói thêm một chữ nào, tất cả những người chơi của Giang Hồ Sát đều biết nếu muốn tiếp tục lăn lộn ở trong game này thì nhất định không được đắc tội với một vị Đại thần, chính là Bé Ngốc Đầu Trọc.

Một trận phong ba đến đây liền lặng xuống, mọi người đều đang kì vọng vào trận bản đồ chiến trăm người thứ hai của Thiên Thượng Thiên Hạ, mong đợi Bé Ngốc Đầu Trọc đại phát thần uy.

Được rồi, dù sao thì tất cả những điều này là chuyện về sau. Trận bản đồ chiến trăm người của Thiên Thượng Thiên Hạ quay ngược tình thế một cách thần kì và giành được thắng lợi vốn dĩ khó đạt được. Đám thiếu niên vui mừng phát điên, tất cả đều nói muốn mời đại công thần Tiểu Tịnh Trần ăn cơm. Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, hai mắt Tiểu Tịnh Trần liền lập tức sáng lấp lánh như những vì sao, dáng vẻ ngốc nghếch xiết chặt tâm can các anh trai, họ đã vô thức quên mất bộ dạng ngang ngược khí phách của Bé Ngốc lúc chém giết bốn phương vừa rồi.

Ra khỏi quán net, mọi người cùng nhau lên xe bus, thống nhất đi ăn cơm ở Kim Ngọc Mãn Đường. Có không ít người ở trên xe bus, Bạch Húc Thần bế Tiểu Tịnh Trần lên xe, ngay lập tức có người tốt bụng nhường chỗ cho họ. Bạch Húc Thần vừa cười vừa cảm ơn người đó, bản thân không ngồi mà đặt Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống ghế. Cậu đứng ngay bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, phòng ngừa có hành khách không cẩn thận va vào bé.

Mười mấy thiếu niên dường như nhét đầy không gian còn trống trên xe. Bọn họ vẫn còn đang chìm đắm trong thắng lợi khi nãy, những tiếng nói chuyện vang lên không ngừng. Những người trưởng thành vẫn có lòng khoan dung với những thiếu niên chưa hẳn là lớn này, cho nên không có vị khách nào trách móc bọn chúng ồn ào cả.

Xe bus đi tới từng trạm, cứ đi rồi lại dừng, có người lên xe có người xuống xe, đợi đến khi tới điểm cuối thì mười mấy thiếu niên nối đuôi nhau xuống xe. Bạch Húc Thần cũng bế Tiểu Tịnh Trần xuống, đám thiếu niên vẫn tiếp tục cười không khép miệng, vây quanh Bạch Húc Thần bá vai bá cổ cùng nhau đi về phía Kim Ngọc Mãn Đường trước mặt. Mấy thiếu niên thỉnh thoảng còn dụ dỗ Tiểu Tịnh Trần nói chuyện, nghe giọng nói non nớt mềm mại của trẻ con này, bọn chúng không nhịn được mà ha ha cười to.

Đột nhiên, thiếu niên mặc áo phông trường phái ấn tượng kêu to một tiếng, lục túi nói: “Ví tiền của tao mất rồi!”

Đám thiếu niên đồng loạt ngừng cười, kinh ngạc quay đầu: “Không phải chứ, có phải mày quên mang theo không?”

“Làm sao có thể, tao nhớ có mang ví tiền ra ngoài mà!” Thiếu niên kia cau mày lục tất cả túi trên người vẫn không thấy: “Hay là bị móc trộm rồi?”

Đám thiếu niên dùng ánh mắt cùng đồng tình nhìn cậu ta: “Chắc chắn là bị móc mất ở trên xe bus rồi!”

Thiếu niên mặc áo phông hung dữ nhổ nước bọt, mặt đen như Diêm Vương, bỗng dưng Tiểu Tịnh Trần nói một câu: “Em nhìn thấy có một chú lấy đồ từ túi của anh, cái đó có phải gọi là ví tiền hay không?”

Thiếu niên bỗng nhiên cứng người, ngạc nhiên ngẩng đầu, âm thanh không nhịn được mà tăng thêm vài lần: “Em nhìn thấy có người lấy trộm ví tiền của ông mà không nói một lời nào sao?”

Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ Bạch Húc Thần, mếu máo uất ức: “Anh cũng không có nói nhìn thấy người lấy đồ của anh thì phải lên tiếng.”

“Fuck, em là đồ ngốc sao, nhìn thấy kẻ trộm trộm đồ thì phải hét lên là kiến thức thông thường, miệng gọi anh ngọt như vậy mà nhìn thấy người khác lấy đồ cũng không nói một lời, não em bị lừa đá hay sao hả?”

Bé Ngốc có thể nghe hiểu được đối phương đang tức giận chửi mắng mình. Mắt Tiểu Tịnh Trần ngân ngấn nước, hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào. Bộ dạng của bé vừa tủi thân lại vừa vô tội, nhìn dáng vẻ hoang mang không hiểu gì của bé,Bạch Húc Thần đau lòng quát lên: “Đông Tử, mày nói cái gì vậy?”

“Nói tiếng người, mày nghe không hiểu à?” Ví tiền bị trộm mất khiến Đông Tử đang tức sôi ruột lại càng xù lông lên: “Nhìn thấy tao bị trộm đồ cũng không mở miệng nhắc nhở một tiếng, nếu không phải là mày mang nó tới thì tao đã nghi ngờ nó là đồng bọn của bọn trộm rồi.”

“Đông Tử, mày ngậm miệng lại.” Nghe cậu ta nói càng lúc càng khó nghe, cậu bạn đội trưởng cũng không nhịn được mà lên tiếng quở trách: “Đây là thái độ của mày đối với người vừa giúp chúng ta thắng trận đấu sao! Con bé chỉ là một đứa trẻ, nó biết được cái gì?”

“Nó không biết thì tao biết sao? Ông thật đúng là xui tám đời, ngồi xe bus còn bị trộm mất ví tiền, ăn cơm cái rắm gì nữa?”

“Không ăn thì không ăn, mày cho rằng bọn tao thích lắm chắc!” Bạch Húc Thần cũng đã tức giận: “Đừng nói Tiểu Tịnh Trần chỉ là một đứa trẻ, lần trước ngồi xe bus mày cũng nhìn thấy người khác trộm ví nhưng mày có nói cái gì không? Mày trực tiếp quay đầu ra ngoài cửa sổ làm như không biết. Việc bản thân cũng không dám làm còn trách tội lên người một đứa trẻ, mày thật có tiền đồ!”

“Mày có tiền đồ, Bạch Húc Thần, mày thì có tiền đồ đấy! Chơi game còn phải tìm một đứa nhóc đến giúp đỡ!” Đông Tử vô cùng khinh thường. Nó cũng là tức giận quá mất đi lí trí cho nên mới nói mà không nghĩ ngợi gì. Những thiếu niên khác vội vàng khuyên giải, kéo hai người ra hai phía.

Bạch Húc Thần bế Tiểu Tịnh Trần không tiện ra tay nhưng không hề yếu thế: “Được thôi, thắng lợi của trận đấu này đều là đứa nhóc nhà chúng tao giành được, có giỏi mày đừng tham gia vòng hai nữa. Thắng lợi đứa trẻ giành được ấy hả, Đông Tử mày có tiền đồ lắm, nên không thèm cũng đúng thôi.” Bạch Húc Thần hung dữ trợn mắt nhìn, bế Tiểu Tịnh Trần quay người rời khỏi, lười tranh luận với kẻ vong ơn bội nghĩa kia.

Đội trưởng cùng mấy thiếu niên nhanh chóng chạy qua kéo Bạch Húc Thần: “Tính cách Đông Tử là như vậy, giống như chó điên gặp người cắn người, qua vài phút lại thân thiết với mày như anh em thôi mà. Mày đừng tưởng thật nhé! Đi ăn cơm, ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm, ở quán nét chơi cũng đã lâu rồi, em gái nhỏ cũng đã đói rồi.”

Bạch Húc Thần nhìn Tiểu Tịnh Trần, em gái có thể ăn tới mức nào cậu đều đã từng thể nghiệm qua. Nhưng cậu nhất định không để cho em gái chịu uất ức: “Được rồi, đội trưởng, Đông Tử bình thường phát điên như thế nào chúng ta đều có thể coi là việc đã qua, nhưng tên đó hôm nay phát điên với em gái tôi là không đúng, vạn nhất dọa tới con bé thì sao? Em gái tôi quá trung thực mới nói nhìn thấy người lấy ví tiền, nếu đổi lại là đứa trẻ khác thì nhất định sẽ không nói, xem nó trách được ai?”