Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 166: Em gái hung tàn




Có một số diễn viên lão làng thích dùng cảm giác ống kính đẳng cấp của mình để “chèn ép” người mới, thế nhưng Hứa Lâm Lang không thể ngờ tới Tưởng Thế Lan sẽ nhằm vào một đứa trẻ như vậy. Cô biết rất nhiều người thấy bất bình với việc Tiểu Tịnh Trần đến muộn, nhưng cô đã sớm nói trước với mọi người việc Vô Tà vẫn còn là học sinh nên chỉ khi nghỉ hè mới có thời gian rảnh để quay phim. Lúc đó bọn họ cũng đã tỏ ý cảm thông, sao bây giờ lại…

Tiểu Tịnh Trần chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không hiểu “di chuyển vị trí” là gì. Khi quay “Giang Hồ Sát”, các diễn viên đều nhân nhượng đứa trẻ này, thế nhưng hiện tại Tưởng Thế Lan rõ ràng không bằng lòng phối hợp. Hứa Lâm Lang xoắn xuýt đến mức muốn đập đầu vào tường. Chẳng lẽ muốn cô ngay lập tức đi tìm người tới diễn thay cho em gái ác độc này sao? Lật bàn!

Khi Tiểu Tịnh Trần bị hô “Cắt” lần đầu tiên, Bạch Hi Cảnh đã không thể ngồi yên được nữa. Anh khoanh tay đứng bên cạnh Hứa Lâm Lang, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tưởng Thế Lan và Tiểu Tịnh Trần. Tưởng Thế Lan chậm rãi lắc lư đi đến ngồi lên ghế dựa của mình, ngay lập tức có trợ lý mang nước lạnh và hoa quả tới, còn có riêng một người khác chuyên môn nâng quạt mini làm mát cho cô ta. Thời tiết cuối tháng sáu vốn đã nóng, đặc biệt là khi quay phim cổ trang lại phải mặc rất nhiều lớp quần áo, Tưởng Thế Lan đã nóng đến mức cả người đầy mồ hôi.

Tiểu Tịnh Trần đứng nguyên tại chỗ, giống như một đứa trẻ lạc lối ở ngã tư, trong đôi mắt to xuất hiện vẻ mờ mịt không thể che giấu.

Bạch Hi Cảnh nheo mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên cái cằm sáng bóng, ngỡ ngàng…??

Không biết nghĩ đến chuyện thú vị gì, Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười khó hiểu, nói: “Khi đóng phim, hình như diễn viên có thể thay đổi lời thoại tùy theo hoàn cảnh cụ thể nhỉ? Chỉ cần có thể diễn theo nội dung kịch bản và đạt được hiệu quả mà đạo diễn mong muốn!”

Hứa Lâm Lang ngẩn ra một lát, sau đó gật đầu: “Đúng vậy! Lời thoại không phải là không thể thay đổi. Đạo diễn bây giờ không có ai còn cứng ngắc như vậy nữa.”

“Vậy được rồi.” Bạch Hi Cảnh âm thầm nhếch khóe môi, sau đó vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức lạch bà lạch bạch chạy tới, theo thói quen ôm lấy cánh tay của Cha Ngốc. Bạch Hi Cảnh dịu dàng nói: “Chị Lâm Lang đã đồng ý cho con tự do phát huy, lát nữa con cứ diễn tùy ý. Nhớ kỹ, con là một con xà yêu nhỏ!”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh. Mười giây sau cô bé chậm rãi gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Hứa Lâm Lang ngạc nhiên nhìn Bạch Hi Cảnh rồi lại nhìn Tiểu Tịnh Trần, đây là tình huống gì vậy?

Bạch Hi Cảnh chắp tay sau lưng quay lại ngồi xuống trên chiếc ghế sang trọng dành cho đạo diễn, nhún vai với Hứa Lâm Lang đang không nói tiếng nào mà chỉ nhìn anh chăm chú: “Nếu cô tin tôi thì cứ tiếp tục quay đi.”

Người tin tưởng Bạch Hi Cảnh nhất định sẽ bất tử!

Hứa Lâm Lang tin rồi, cô thật sự tin rồi. Vậy mà cô lại thật sự tin tưởng Cha Ngốc Bạch Hi Cảnh mà để Tiểu Tịnh Trần không hiểu di chuyển vị trí là gì tiếp tục quay phim với Tưởng Thế Lan muốn làm khó cô bé ~ OMG ~ Em gái sẽ không tủi thân đến mức phát khóc luôn chứ!!

Hứa Lâm Lang ra hiệu bắt đầu lại. Tưởng Thế Lan trợn trắng mắt, đẩy trợ lý đang phục vụ mình ra, đứng dậy phủi đi bụi bặm căn bản không hề tồn tại trên trang phục của mình, lười biếng đi tới bên cạnh giàn giáo. Cô ta liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần đang chậm rãi theo tới, cất tiếng: “Bạn nhỏ à, em có thể diễn không vậy? Nếu không thể thì mau về học đi, đừng ở lại đây làm lãng phí thời gian của mọi người nữa.”

Tiểu Tịnh Trần nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh, ôn hòa, không hề xuất hiện bất cứ điều gì thể hiện cho sự tức giận. Tưởng Thế Lan bị cô bé nhìn đến mức không thể chịu nổi. Tiểu Tịnh Trần lại bỗng nhiên nghiêng đầu, ngây thơ nhìn cô ta, không nói tiếng nào. Tưởng Thế Lan liếc mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc.”

Hứa Lâm Lang vừa hô bắt đầu, Tưởng Thế Lan ngay lập tức khoác lên dáng vẻ của đại sư tỉ.

“Tại sao người chết không phải là tỷ? Muội nói cho tỷ biết đi, tại sao người chết không phải tỷ? Tiếp tục sống cô độc thế này, ta rất đau khổ, thực sự rất đau khổ!!”

Tưởng Thế Lan ngấn lệ nhìn Tiểu Tịnh Trần chăm chú, ánh mắt đau buồn muốn chết nhưng trong lòng cô ta lại bắt đầu âm thầm suy tính lát nữa nên phối hợp với di chuyển của Tiểu Tịnh Trần ra sao để tiếp tục chắn mất ống kính của cô bé. Thế nhưng vượt ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Tịnh Trần bị Tưởng Thế Lan che mất chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng cũng không hề di chuyển bước chân để tìm kiếm ống kính. Cô bé đột nhiên nhấc chân, nhẹ nhàng đá vào đầu gối của Tưởng Thế Lan, đầu gối của Tưởng Thế Lan mềm nhũn, liền không tự chủ ngã nhào về phía trước…

Xung quanh giàn giáo đặt không ít những viên đá lớn được ngụy trang bằng bọt biển, khi ngã lên căn bản sẽ không gặp phải bất kỳ tổn thương nào. Trong giây phút hoảng loạn đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tưởng Thế Lan lại là “Ngôi sao nhí xinh đẹp nhất – Vô Tà không biết diễn xuất, vô số lần bị hô cắt mà thẹn quá hóa giận hành hung bạn diễn, cũng là diễn viên tiền bối của mình” Đây là một đề tài giật gân biết bao nhiêu, tới lúc đó danh tiếng của mình chắc chắn lại có thể bùng nổ một phen.

Đáng tiếc rằng nguyện vọng rất phong phú, còn hiện thực lại rất trần trụi!

Đầu gối của Tưởng Thế Lan vẫn chưa chạm đất, một bàn tay nhỏ bé đã đột ngột đè lên ngực cô ta sau đó dùng sức đẩy một cái. Tưởng Thế Lan không tự chủ được loạng choạng lùi về phía sau, được hai ba bước, thì dưới chân bỗng nhiên trống không, Tưởng Thế Lan sợ hãi thét chói tai. Cùng lúc đó, bàn tay nhỏ bé đang đè trên ngực cô ta như hình với bóng bỗng túm chặt lấy vạt áo của cô ta. Cả cơ thể cô ta ngã ra ngoài giàn giáo dừng lại giữa không trung, chỉ còn lại đôi chân khó khăn bám trên mép giàn giáo, không có cách nào dùng sức.

Giàn giáo cao hơn bốn mét, tuy ngã xuống sẽ không chết, nhưng gãy tay, gãy chân là điều chắc chắn. Hơn nữa xét theo tư thế hiện giờ của Tưởng Thế Lan, chắc chắn phần sau gáy của cô ta sẽ tiếp đất trước tiên. Tới lúc đó ngộ nhỡ chấn thương não, biến thành người thực vật… thì phải làm sao đây?

Tưởng Thế Lan kinh hãi nhìn Tiểu Tịnh Trần gần trong gang tấc, vô thức nắm lấy bàn tay của cô bé đang túm vạt áo của mình, thét lên chói tai: “Đồ ti tiện, mày muốn làm gì?”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, ánh mắt trong veo: “Tuy muội không hiểu tại sao sống mà lại cảm thấy đau khổ, nhưng nếu tỷ muốn chết, muội giúp tỷ!”

Mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán Tưởng Thế Lan. Cô ta sợ hãi nhìn Tiểu Tịnh Trần, lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trong mắt đối phương. Tưởng Thế Lan chợt tỉnh ngộ, quay đầu nhìn về phía ống kính… vẫn còn đang quay phim!!!

Tất cả mọi người ở trường quay đều nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Tịnh Trần mặt không cảm xúc. Mẹ kiếp! Đây mới là hung tàn thật sự!

Hứa Lâm Lang cũng vô cùng kinh ngạc. Cô há hốc mồm, em gái đang muốn nghịch thiên có phải không? Mặc dù Tưởng Thế Lan thật sự rất đáng bị ăn đòn, nhưng em quang minh chính đại bắt nạt cô ta như vậy sẽ bị người ta căm ghét đó, thật lòng sẽ bị đó. Hứa Lâm Lang cuống quýt muốn hô “Cắt!”

Thế nhưng khi tiếng “Cắt” còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Tưởng Thế Lan đột nhiên điều chỉnh lại vẻ mặt, cô ta buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Tiểu Tịnh Trần, sau đó giang rộng hai tay ngã về phía sau, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn lên trần nhà, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Chính xác là dáng vẻ chờ chết!!

Hứa Lâm Lang ngẩn người. Đây là… đang diễn xuất sao??

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, giống như thật sự chuẩn bị buông tay, Hứa Lâm Lang sợ tới tim cũng sắp nhảy ra ngoài, lập tức hoảng hốt hét một tiếng: “Cắt!”

Tiểu Tịnh Trần dứt khoát dùng sức kéo Tưởng Thế Lan đang lơ lửng trên không trở lại. Hai chân Tưởng Thế Lan mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi vẫn còn run rẩy. Cô ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, trong con ngươi sâu thẳm lộ ra một tia sáng khó hiểu.

Hai trợ lý vội vàng chạy lên dìu Tưởng Thế Lan tới ghế ngồi, vừa quạt vừa trấn an, bận rộn không thể tả.

Hứa Lâm Lang trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần đang quay về, hét lên: “Khi nãy em làm cái gì vậy?”

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nghi hoặc nhìn Hứa Lâm Lang, khó hiểu trả lời: “Em là xà yêu, chị ấy muốn chết, em giúp chị ấy, chẳng lẽ không đúng ạ?”

Hứa Lâm Lang: “…” Cô nàng đờ đẫn chớp mắt, nhớ tới phản ứng kịch liệt từ kinh hãi chuyển sang muốn chết của Tưởng Thế Lan. Mắt Hứa Lâm Lang bỗng nhiên sáng lên, cô tự tay mở lại cảnh phim quay được khi nãy.

Hồng Thường bi ai phát tiết oán hận và sự bất lực của bản thân. Tiểu Xà Yêu ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô ta, ánh mắt mơ màng chân thật không hề giả tạo… Nó thật sự tin câu nói “tại sao người chết không phải là tỷ” kia của Hồng Thường.

Xem lời nguyền rủa như phát tiết kia thành nguyện vọng chân thật.. đích thực giống chuyện mà Tiểu Xà Yêu sẽ làm!

Phản ứng như vậy dường như còn chân thực hơn so với nguyên tác. Xét cho cùng thì cho dù có không rành sự đời đến thế nào đi nữa, xà yêu chung quy vẫn là rắn, hung ác chính là bản tính trời sinh của cô bé. So với việc ngây ngô đặt câu hỏi “tại sao lại đau khổ” thì trực tiếp giúp Hồng Thường đi chết rõ ràng càng thể hiện được yêu tính vốn có của cô bé.

Não bộ của Hứa Lâm Lang nhất thời kẹt cứng, cô khó có thể tin nổi một bé ngốc suy nghĩ giản đơn như Tiểu Tịnh Trần lại có thể nghĩ ra diễn xuất có chiều sâu đến vậy. Ngay cả Tưởng Thế Lan cũng bị cô bé xỏ mũi dắt đi… Ban đầu chính bản thân Tưởng Thế Lan cũng thật sự cho rằng Tiểu Tịnh Trần muốn hại cô ta nên mới sợ hãi, hoảng hốt như vậy. Thế nhưng khi Tiểu Tịnh Trần nói ra lời thoại do mình tự sửa đổi, Tưởng Thế Lan mới nhận ra mình đã thoát ra khỏi vai diễn nên cô ta đã lập tức điều chỉnh lại, bày ra phản ứng có khả năng xuất hiện nhất của “Hồng Thường”. Tuy kịp thời trở lại trong cảnh phim, nhưng Tưởng Thế Lan cuối cùng vẫn thua một nước.

Hứa Lâm Lang liền đưa mắt nhìn Bạch Hi Cảnh, Bạch Hi Cảnh khẽ nhếch khóe môi.

Tưởng Thế Lan không thích Tiểu Tịnh Trần, còn không hề cố kỵ thể hiện ác ý với cô bé. Tiểu Tịnh Trần không hiểu về diễn xuất, nhưng lại có trực giác dã tính vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa cô bé từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, bài học vỡ lòng chính là kiến thức liên quan tới yêu ma thần Phật. Đối với “yêu”, cô bé có sự lý giải đặc biệt của riêng mình, lại thêm việc cô bé thật sự đã từng nuôi rắn trong thời gian không hề ngắn. Vậy nên chỉ cần Bạch Hi Cảnh giải thích rõ ràng đặc trưng của nhân vật “Sắc Linh” này với cô bé, sau đó nói với cô bé khi quay phim thì cô bé chính là “Sắc Linh”, như vậy khi đứng trước ống kính, cô bé sẽ biến thành xà yêu Sắc Linh theo lý giải của chính mình.

Tiểu Tịnh Trần mười hai tuổi không còn ngây ngô, ngốc nghếch như lúc sáu tuổi. Tuy cô bé vẫn phản ứng chậm chạp như thường lệ, nhưng sau khi học được những kiến thức phong phú, sự ngây thơ khác người và trí thông minh đặc sắc mà cô bé thể hiện ra thì có những khi đến cả Bạch Hi Cảnh cũng muốn quỳ rạp. Biết bao nhiêu người bị bé vô tình đào hố chôn sống nhưng ngay cả một chữ “không” cũng chẳng thể nói ra, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi tiếp tục tìm hố.

Hứa Lâm Lang xem đi xem lại đoạn phim, càng xem càng thấy hay hơn cả nguyên tác, cá tính ngốc nghếch pha lẫn hung ác này rõ ràng càng phù hợp với đặc thù của một con xà yêu hơn. Xung đột giữa tính cách trời sinh của rắn và người càng dễ nhận thấy khiến người xem không kìm lại được mà bị hấp dẫn.

Hứa Lâm Lang dứt khoát ok cho qua. Những cảnh quay tiếp theo, em gái Tịnh Trần cũng có thể không làm theo kịch bản, chỉ cần diễn xuất dựa theo cách hiểu của mình là được. Đương nhiên đây chỉ là thử nghiệm, nếu khả thi thì em gái có thể tự do phát huy ở những cảnh quay sau, còn nếu không khả thi, vậy đành phải quay về tiến hành tuần tự như kịch bản. Có điều Hứa Lâm Lang vẫn rất coi trọng Tiểu Tịnh Trần. Trí tưởng tượng của trẻ nhỏ luôn vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, đặc biệt là đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần này. Ai cũng không biết cô bé sẽ diễn ra những cảnh quay đáng kinh ngạc như thế nào, điều đó ngược lại khiến người ta càng thêm nóng lòng chờ đợi.