Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 287: Xung đột




Xe tải đi đến điểm tập hợp rồi dừng lại, còn chưa kịp xuống xe đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt ầm ĩ, mùi thức ăn hòa quyện trong không khí khiến cho người ta chảy nước miếng dữ dội. Có người hung hăng hít mũi, ngạc nhiên mừng rỡ: “Là thịt cừu nướng, thơm quá!”

Mọi người vội vã nhảy xuống xe, liếc mắt một cái là thấy trên vùng bình nguyên đầy ắp người, ai ai cũng bụi bặm mệt mỏi, thậm chí trên mặt một số người còn tích tụ một lớp đất. Các chiến sĩ quân lam và quân đỏ lần lượt tập trung đến đây, chuẩn bị tổ chức bữa tiệc sau diễn tập.

Mặc dù lúc diễn tập đánh nhau tưng bừng, nhưng sau khi buổi diễn tập kết thúc, mọi người đều là chiến hữu, nên thật sự cũng không có thù hận gì.

Vệ Thủ và Tống Siêu vừa xuống xe, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một số chiến sĩ quân đỏ không nhịn được mà huýt sáo: “Ô, anh hùng của chúng ta đến rồi! Tiểu đội trưởng, cảm giác bị bom nguyên tử văng tung tóe vào người như thế nào?”

Mọi người cười ầm lên. Tống Siêu liếc mắt làm tôn lên khuôn mặt trắng xóa khó coi của cậu. Vệ Thủ vốn trầm mặc, không nói tiếng nào đi đến bên bờ nước ở phía xa xa, trước tiên phải rửa mặt sạch sẽ đã. Tống Siêu cũng vội vàng đi theo. Còn một người tuyết khác thì từ đầu đến cuối không nói gì, cậu ta chỉ nhìn chăm chú vào Tiểu Tịnh Trần, sau đó mới tiến về phía trước nơi đồng đội phe mình tập trung... Dễ nhận thấy, cậu ta không thuộc Trung đoàn số bốn phía Bắc, cũng không thuộc Trung đoàn số ba phía Nam.

Lúc này, mặt trời đã lên giữa không trung, nhiệt độ cũng dần dần tăng cao, mang lại sự ấm áp của ngày xuân. Tiểu Tịnh Trần đảo đôi mắt to, lập tức tìm được Tiểu đội bếp núc khí thế ngất trời. Cô bé vội vàng chạy tới, nhếch miệng nở một nụ cười ngọt ngào: “Tiểu đội trưởng.”

Đồng chí Tiểu đội trưởng bận rộn đến nỗi đầu óc choáng váng, vẫn tranh thủ ngẩng đầu liếc một cái: “Ôi chao, Tịnh Trần, cuối cùng em cũng tới rồi. Em đi nhặt củi ở cái thế giới nào vậy? Làm hại bọn anh lo lắng gần chết. À, đúng rồi, em đã tiêu diệt được một Đoàn trưởng của quân địch, đã trở thành anh hùng của toàn quân chúng ta, không tệ, không tệ.”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, mù mờ nhìn đồng chí Tiểu đội trưởng. Lời của Tiểu đội trưởng nghe giống như đang khen ngợi, nhưng trực giác nhạy bén của em gái đã giúp cô bé cảm nhận được sự không vui của Tiểu đội trưởng. Mặc dù anh ta không dùng ngôn từ mạnh mẽ, cũng không dùng ngữ điệu gay gắt, nhưng cô bé biết, anh ta đang tức giận.

Người của Tiểu đội bếp núc hoặc ít hoặc nhiều đều hiểu rõ tính khí của đồng chí Tiểu đội trưởng này. Anh ta lúc bình thường rất thích nói chuyện, cũng rất quan tâm đến các chiến hữu, nhưng một khi tức giận, có mười con bò cũng không kéo lại được. Những thành viên khác trong Tiểu đội bếp núc đều không dám lên tiếng, chỉ một mực cắm đầu làm việc. Thiện Tiêu nhìn Tiểu Tịnh Trần đang luống cuống đứng trước lò bếp, có chút không đành lòng. Đó vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà!

Thiện Tiêu lặng lẽ thở dài hai tiếng, sau khi thu hút được sự chú ý của Tiểu Tịnh Trần, liền ngoắc tay gọi cô bé tới. Tiểu Tịnh Trần lóc cóc chạy tới. Thiện Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Không phải Tiểu đội trưởng kêu em đi nhặt củi hay sao? Sao em lại chạy đến Bộ chỉ huy của quân lam vậy?”

Tiểu Tịnh Trần gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Em bị lạc đường!”

Thiện Tiêu: “...” Cho nên, đây là mới là chân tướng ư?

“Nếu bị lạc đường, em có thể nhờ chiến hữu đi ngang qua đưa em về mà, sao lại không nói tiếng nào mà chạy đến Bộ chỉ huy của quân lam chứ? Em là thành viên của Tiểu đội bếp núc, trách nhiệm của chúng ta là nấu ăn, để cho các chiến sĩ được ăn uống no đủ. Sao em lại đi cướp cần câu cơm của tổ chiến đấu người ta?”

Lời nói này thật sự rất khéo léo. Tiểu Tịnh Trần giết chết Đoàn trưởng của quân địch, quả thật được xem như là anh hùng của quân đỏ. Nhưng quân đội không phải nơi phù hợp cho chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Ở đây, mỗi người đều có vị trí của riêng mình. Quân nhân cần phải có trách nhiệm phục tùng mệnh lệnh. Rõ ràng kêu cô bé đi nhặt củi, cô bé lại không nói tiếng nào chạy đến chơi đùa nơi tiền tuyến. Đây là diễn tập thì không sao, nếu như là chiến tranh thật sự, có thể sẽ vì sự “không phục tùng” của một mình cô bé mà làm thay đổi thế cục của toàn bộ chiến trường, thậm chí có thể khiến cho phe mình thất bại hoàn toàn, thương vong nặng nề.

Không nên xem thường sức mạnh của một người, máy móc cũng có thể bị hỏng do một cái ốc vít nhỏ được đặt ở chỗ mà nó không nên ở.

Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đến lớn được sống trong bình yên. Cho dù là ở nhà hay ở trường học, cô bé đều được mọi người yêu quý. Điều này đã tạo nên tính cách làm việc gì cũng tùy theo ý mình của cô bé. Hơn nữa dung lượng não của cô bé lại không thể suy nghĩ được quá nhiều vấn đề, mọi thứ chỉ cần mình vui là được rồi.

Thế nhưng, quân đội là nơi không thể làm theo ý mình nhất. Bất cứ chuyện gì cũng có những quy định và ràng buộc cứng nhắc. Cô bé là thành viên của Tiểu đội bếp núc, thì nên làm công việc của một thành viên trong đó. Cho dù người nhện có ở đây, cũng chỉ có thể đi nấu cơm mà thôi. Đó là kỷ luật của quân đội.

Từ lúc vào quân đội cho đến giờ, Tiểu Tịnh Trần do bề ngoài nhỏ tuổi lại đáng yêu, nên được mọi người chiếu cố và quan tâm quá mức, cũng là bởi vì cô bé chưa làm ra chuyện gì thật sự vi phạm kỷ luật của quân đội. Thật ra ngay từ lúc Tiểu Tịnh Trần ác độc ra tay đánh người lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ, đáng lẽ đã phải nhận sự giáo huấn rồi. Thế nhưng, do Tiết Quang Hàn trấn áp, cô bé mới có thể tiếp tục tiêu diêu tự tại. Nhưng cũng chính bởi sự giúp đỡ của Tiết Quang Hàn, cho dù cô bé đã đánh người ta nhưng lại không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào, điều này đã khiến trong đầu cô bé nảy sinh một ấn tượng đã được định trước rằng, ở đây, cô bé cũng có thể làm theo ý mình.

Cho nên, lần này cô bé đã thật sự gây họa rồi!

Thật ra thì, so với việc tàn nhẫn đánh lính cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ, thì việc vứt bỏ mệnh lệnh đi nhặt củi của Tiểu đội trường mà chạy đến chơi đùa ở tổ tác chiến chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng không ổn ở chỗ, người trước không ai truy cứu, còn người sau lại có ý kiến rất lớn. Cho nên, kết quả hoàn toàn bất đồng.

Tiểu Tịnh Trần còn đang nghiền ngẫm lời nhắc nhở khó hiểu của Thiện Tiêu, đồng chí Tiểu đội trưởng đã lau tay đi tới: “Tịnh Trần, tôi biết em rất lợi hại. Trong số những tân binh mới tới, tên của em cứ như súng bên tai vậy. Thật ra lúc em mới tới, tôi rất vui. Nữ binh xinh đẹp nhất cả đoàn lại ở trong tiểu đội của chúng ta, nở mày nở mặt biết bao, phải không? Nhưng mà, tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy đồng chí không nên bị chôn vùi ở chỗ bọn này. Em lợi hại như vậy, nên đến đội thủy quân lục chiến, hay đội trinh sát ấy. Làm một thành viên trong Tiểu đội bếp núc thật sự là không biết trọng nhân tài, em thấy đúng không?”

Lời này nhìn bề ngoài thì là tán dương, nhưng người bình thường đều nghe ra được ý châm chọc bên trong. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, bên kia lời của Thiện Tiêu còn chưa hiểu rõ, bên này đã bị lời của đồng chí Tiểu đội trưởng làm cho bối rối rồi.

Nhìn thấy ánh mắt mù mờ của Tiểu Tịnh Trần, đồng chí Tiểu đội trưởng chỉ cảm thấy một cục tức mắc nghẹn trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, suýt chút nữa đã khiến cho anh ta bị nghẹn chết. Anh ta bất đắc dĩ thở dài. Một đống đạo lý đành phải nuốt xuống bụng, phất tay: “Thôi vậy thôi vậy, tôi sẽ xin Đoàn trưởng điều động em đến bộ phận lính chiến đấu, em nghỉ ngơi đi.”

Tiểu đội trường đã nói rất rõ ràng: Tiểu đội bếp núc không cần cô bé nữa!

Người bình thường lúc này nên thành khẩn nhận sai, nhận lỗi với đồng chí Tiểu đội trưởng. Nếu như một binh sĩ bị đơn vị bộ đội cũ ghét bỏ, thì người đó chắc chắn sẽ không có được những ngày tháng dễ chịu ở đơn vị mới. Thế nhưng, Tiểu Tịnh Trần lại thật sự nghe lời mà đi nghỉ ngơi, cô bé đã thật sự rời đi rồi!

Đồng chí Tiểu đội trưởng nhìn theo bóng lưng rời đi gọn gàng nhanh chóng của cô bé, kinh ngạc há miệng ra, không nói được một chữ nào.

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể hung hăng thở dài. Cô nhóc không biết phân biệt thật giả đúng sai này, làm sao có thể lăn lộn trong quân đội được, haizz!

Diễn tập kết thúc, cho dù là quân đỏ thắng lợi hay là quân lam thất bại, tất cả mọi người cũng đều bỏ qua kết quả, tận hưởng niềm vui hậu chiến. Cả một vùng đất phẳng tưng bừng nhộn nhịp, chỉ có Tiểu Tịnh Trần lẻ loi ngồi ở một bên mà chống tay lên cằm, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn về phía các chiến sĩ đang cười ầm ĩ.

Không một ai chú ý đến cô bé, cũng không có một ai nhàn rỗi mà để ý đến cô bé.

Không biết bao lâu sau, một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Sao vậy? Thắng diễn tập mà vẫn không vui sao?”

Tiểu Tịnh Trần ngây người, quay đầu nhìn ông chú tự nhiên xuất hiện bên cạnh mình, ánh mặt trời như dát lên một lớp kim quang ấm áp sau lưng anh ta. Dáng người của anh ta rất cao, tuy không cao bằng cha, nhưng lại cường tráng hơn cha... Đột nhiên nhớ cha quá!

Tiểu Tịnh Trần càng suy sụp hơn, cúi đầu xuống: “Tiểu đội trưởng không cần cháu nữa.”

Một người ngồi lặng lẽ suy nghĩ lâu như vậy, có ngốc hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của Tiểu đội trưởng. Tiết Quang Hàn nhìn bộ dạng tủi thân của cô bé, trong lòng có chút sáng tỏ, anh ta cũng đi lên từ một tiểu binh. Tuổi trẻ ngông cuồng, có ai lại không nghĩ mình mạnh hơn người khác, là anh hùng độc nhất vô nhị chứ?

Nhưng thật đáng tiếc, thứ không cần nhất trong quân đội chính là anh hùng độc nhất vô nhị. Bạn có thể mạnh hơn người ta, nhưng đừng tưởng rằng, trừ bạn ra thì những người khác đều không được.

Dĩ nhiên, bản thân Tiểu Tịnh Trần không có suy nghĩ duy ngã độc tôn này. Chỉ là cô bé làm bất kỳ việc gì cũng có thói quen làm theo kiểu của mình. Đều nói quân đội là một lò luyện lớn, đã hơn nửa năm rồi mà vẫn không hòa tan được bé ngốc này.

Chuyện lúc trước của Tiểu Tịnh Trần, Tiết Quang Hàn ít nhiều gì cũng biết được một chút, cho nên anh ta mới ngăn cản Đoàn trưởng Mèo Garfield dùng súng thật chĩa vào cô bé.

Tiết Quang Hàn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chú kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé!”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu, nghi hoặc nhìn anh ta. Tiết Quang Hàn cười nói: “Ngày xưa có một người thợ săn, khả năng săn bắt của anh ta rất lợi hại, là tay thợ săn xuất sắc nhất trong làng. Có một hôm, các thợ săn trong làng cùng đi vào trong núi để lùng giết một con mãnh hổ. Người thợ săn này do có việc nên đã rời khỏi ngôi làng. Cho nên, mọi người không gọi anh ta. Sau đó khi người thợ săn này quay lại, anh ta phát hiện ra mọi người đều đã đi hết. Anh ta cho rằng mình là tay thợ săn lợi hại nhất trong làng, không có anh ta, làm sao có thể giết được mãnh hổ chứ? Do đó, anh ta đeo cung tên lên lưng rồi xông vào trong ngọn núi. Anh ta gặp được những người thợ săn khác đang vây bắt mãnh hổ. Bởi vì biết rằng mình không phải là đối thủ của mãnh hổ, cho nên những người thợ săn kia đã sớm vạch ra một kế hoạch tường tận, cân nhắc đến từng khả năng ngoài ý muốn. Mặc dù có thể sẽ bị thương, nhưng nhất định có thể giết được mãnh hổ. Thế nhưng, người thợ săn này lại trở thành điều mà không ai ngờ tới. Bản thân anh ta có lòng tốt đến giúp đỡ mọi người. Thế nhưng, anh ta lại phá vỡ kế hoạch của các thợ săn. Kết quả là, không những không giết được mãnh hổ, lại còn khiến cho mấy người thợ săn kia phải vùi thân trong miệng hổ. Cháu nói xem, nên trách ai bây giờ?”

Tiểu Tịnh Trần: “Trách những người thợ săn kia, bọn họ không có chuyện gì thì đi lùng giết mãnh hổ làm chi? Mãnh hổ có chọc tới bọn họ đâu??”

Tiết Quang Hàn: “....” Thiếu chút nữa đã quên mất, cô bé này có một con thú cưng là hổ trắng. Mẹ nó, anh ta đúng là không nên lấy mãnh hổ làm ví dụ.

“Cháu hiểu ý của chú. Tiểu đội trường cho rằng cháu là thành viên Tiểu đội bếp núc, không phải lính chiến đấu, không nên chạy đến Bộ chỉ huy quân lam. Nhưng việc cháu không hiểu chính là Đoàn trưởng đã kêu cháu đi giết Đoàn trưởng của quân lam. Không phải cháu đã phục tùng mệnh lệnh rồi hay sao, có gì không đúng chứ?”

Tiết Quang Hàn ngẩn người, anh không biết ở giữa còn có Đoàn trưởng Liễu: “Đoàn trường Liễu đã bảo cháu đi sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Sau khi Đoàn trưởng bị giết, ngài ấy rất tức giận. Nói rằng nếu như cháu cảm thấy áy náy, cảm thấy ngài ấy không đáng chết, cảm thấy cháu vẫn còn một chút xíu tình chiến hữu với Đoàn trưởng là ngài ấy, thì hãy đi giết Đoàn trưởng của quân lam. Cháu đã làm rồi, tại sao vẫn không đúng?”