Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 296: Bắt đầu phản công




Chạy bộ cũng là một bộ môn kỹ năng sống, bao gồm các yếu tố khoa học như tốc độ hít thở, nhịp đập của tim, tốc độ lưu thông máu, co rút các cơ và dẫn truyền thần kinh.

Tục ngữ có câu: Đường xa không dễ dàng!

Đừng nói là ba mươi cân, cho dù là mang ba cân hay một cân rưỡi trên lưng chạy mười cây số cũng đủ làm cho một người bình thường thăng thiên rồi. Đám ngốc này mặc dù gần như đều đã được huấn luyện đặc chiến, nhưng dẫu sao bọn họ cũng chỉ mới trải qua ba ngày ba đêm giằng co sinh tử, chỉ mới ngủ chưa được năm giờ đồng hồ nên sức lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sự mệt mỏi vẫn không ngừng tích tụ và gia tăng.

Cho nên, vác ba mươi cân chạy việt dã mười cây số là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Lục Hổ mặc dù là người dẫn đường nhưng lái xe rất chú ý đến tốc độ, luôn duy trì tốc độ vừa phải để khi đám ngốc kia dốc toàn lực thì cũng vừa vặn có thể theo kịp. Nhưng mà Ngân Mạc nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: “Chậm quá! Như vậy không được! Nếu như bọn họ không tăng tốc lên thì bọn họ sẽ tự lôi mình xuống chỗ chết thôi!”

Đồng chí Trung tá lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dạng thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần: “Đừng lo, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”

Ngân Mạc hơi ngẩn người, ngoái đầu lại nhìn anh ta đầy nghi hoặc: “Là ý gì?”

Đồng chí Trung tá bĩu môi: “Kiên nhẫn chút đi nào.”

Ngân Mạc từ từ nheo mắt lại, âm thầm quan sát vị Trung tá, như có điều suy nghĩ, nói: “Tôi luôn cho rằng Đại đội trưởng đã quá để tâm, cũng quá hưng phấn kích động đối với đợt tuyển chọn năm nay. Bây giờ ngay cả cậu cũng tỏ ra mong đợi như vậy... Có gian tình!”

Đồng chí Trung tá chậm rãi nhếch khóe miệng lên, nhưng lại không nói thêm một lời nào nữa. Ngân Mạc xoa xoa cằm, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại đám nam binh và đám nữ binh ngốc nghếch kia, ý đồ muốn tìm ra một hay vài người nào đó có thể khiến cho Đại đội trưởng Yêu Nghiệt và Trung đội trưởng Cầm Thú mong chờ, xem trọng đến vậy.

Đáng tiếc, ngay lúc đầu trong đầu anh ta đã bỏ qua một cô em gái đáng yêu, mềm mại như gạo nếp. Thế là, chân tướng lại càng xa rời anh ta rồi!

Dáng người Tiểu Tịnh Trần khá thấp bé, chỉ vừa đủ chiều cao tiêu chuẩn tối thiểu của nữ binh, cho nên lúc xếp hàng, cô bé đúng như dự đoán phải đứng ở hàng đầu tiên. Màn Thầu nằm bên cạnh chân cô bé. Đèn ở quảng trường rất sáng, chiếu rọi lên trên người nó, có thể nói là hiện rõ từng đường nét. Nhưng tiếc thay, chẳng ai có thể nhìn thấu được bản chất ác độc của loài sói trong nó, chỉ coi nó như một con Husky không thuần chủng mà thôi.

Huấn luyện việt dã bắt đầu, mọi người chạy theo hàng ngũ đã xếp. Tiểu Tịnh Trần thấp nhất nên đương nhiên chạy sau cùng. Nếu người đằng trước không ngoảnh đầu lại thì căn bản không biết tình hình phía sau thế nào, và thế là Màn Thầu cũng chậm rãi rớt xuống đuôi của đội hình chạy việt dã.

Đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói, chạy bộ còn dễ hơn ăn kẹo. Nếu so với vòng trọng lực trước kia thì cõng ba mươi cân vẫn còn nhẹ nhàng chán. Bởi thế nên đợt huấn luyện chạy việt dã vốn là thử thách đáng sợ đối với nhiều người này thì trong mắt Tiểu Tịnh Trần lại chẳng có chút nào gọi là thách thức. Với những môn vận động đã thành thói quen này, Tiểu Tịnh Trần thích làm theo tuần tự các bước. Cô bé không thèm đếm xỉa đến đám nam binh tranh cường hiếu thắng đang điên cuồng chạy thục mạng, cũng không buồn để mắt tới đám nữ binh đang nén một cục tức, muốn khiến cho mọi người phải nhìn mình với một cặp mắt khác. Cô bé chỉ tập trung tinh thần, lắng nghe nhịp điệu của mình, chậm rãi mà bền bỉ chạy trên đường.

Đường chạy huấn luyện việt dã không phải là đường lớn được trải thẳng băng, mà là một con đường đất nhỏ trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng bị giẫm đạp mà hình thành. Dạo gần đây thời tiết khá tốt, ngày nào cũng là trời quang mây tạnh, ánh mặt trời rực rỡ, con đường đất nhỏ bị hong đến khô cong. Đoàn quân chạy qua, bụi bay mù mịt như tạo thành một làn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn bị thu hẹp lại một cách nghiêm trọng, không cẩn thận một cái liền bị nghẹn vì bụi mà ho sù sụ không dứt.

Chạy bộ là một môn nền tảng trong huấn luyện bộ đội, nên dù là tân binh thì cũng đều có chút kinh nghiệm. Điểm mấu chốt của chạy bộ là phải giữ thể lực, cho nên lúc mới bắt đầu chạy, mọi người đều chạy với tốc độ khá nhanh, hơn nữa cả một thời gian khá dài sau đó không có xu hướng giảm tốc độ này xuống. Đáng tiếc ở đây là trời sinh phái nữ đã yếu hơn phái nam, đã vậy các nữ binh lại còn phải vác nặng hơn nam binh năm cân nên chưa chạy được bao lâu, các nữ binh đã bị các nam binh bỏ lại rất xa.

Thời gian trôi đi, sự chênh lệch về thể chất càng thêm rõ ràng.

Đầu tiên là các nữ binh. Các nữ binh vốn chạy ầm ầm lúc ban đầu, bây giờ đã bắt đầu phân chia thành hai cấp độ. Phía trước là chị gái sắc bén đang nghiến răng nghiến lợi, quyết không chịu thua cuộc mà dồn ép lấy chút sức lực cuối cùng miễn cưỡng chạy tiếp. Theo sau là các em gái chăm chỉ đang thở hổn hển, mặt mũi trắng bệch, lồng ngực phát hỏa đến nơi, bước chân liêu xiêu không vững. Bên đội nam binh cũng chia thành hai cực như vậy. Dẫn trước là các anh trai hùng hổ mạnh mẽ, háo thắng muốn đá bay đồng đội để giành vị trí quán quân. Phía sau là các em trai đoàn kết đang dìu kéo nhau chậm chạp tiến lên như ốc sên bò. Chỉ một cuộc chạy bộ thôi mà tính cách của từng người đều được bộc lộ ra hết thảy.

Chạy được một nửa của mười cây số, mệt mỏi, đói khát, lại thêm tinh thần căng thẳng quá độ, sự chênh lệch về thể lực và tốc độ khiến cho cả một đội ngũ kéo thành một hàng rất dài. Người phía sau hoàn toàn không nhìn thấy xe phía trước, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Vệ Thủ và Tống Siêu chầm chậm bị rớt lại phía cuối đội ngũ nam binh, nhìn có vẻ rất khiêm tốn như không muốn bộc lộ tài năng, nhưng thực chất, bọn họ một giọt mồ hôi cũng chưa đổ xuống.

Tiểu Tịnh Trần rất có nguyên tắc, kiên trì bền bỉ tiến lên. Đáng lẽ cô bé vẫn luôn ở phía cuối đoàn, nhưng các chị em đi trước dần dần kiệt sức mà chạy chậm lại, tốc độ trung bình của cô bé thành ra càng ngày càng nhanh, và sau đó cô bé đã chậm rãi mà vượt qua một người, hai người, ba người... Những nữ binh bị cô bé vượt lên trước không ít thì nhiều đều bị kích động, nghiến răng liều mạng muốn giành lại ưu thế. Nhưng trong tình cảnh sức cùng lực kiệt còn cố dùng sức thì chỉ khiến bản thân thêm đau khổ rã rời.

Nhất là khi bạn nhận ra mình mệt sắp chết đến nơi, mà lại có một con “cún” thật kia khinh bỉ thể lực và tốc độ của bạn bằng cái sự thong thả ung dung của nó, cái cảm giác tủi hờn với không cam tâm ấy thật không còn từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.

Phải nói là, Màn Thầu, mày cũng cừ quá ha!

Hai mươi nữ binh, từng người, từng người bị Tiểu Tịnh Trần và Màn Thầu bỏ lại sau lưng, có người vô cùng không phục, cũng có người bất lực mà bỏ cuộc.

Cuối cùng, phía xa kia, Tiểu Tinh Thần nhìn thấy hai người nào đó đang chạy mà chậm rề rề như đi tản bộ. Mắt cô bé chợt sáng lên, lập tức đuổi tới. Cô bé bất ngờ tăng tốc khiến mấy nữ binh đang chạy ở phía trước liêu xiêu suýt chút nữa ngã nhào xuống đường. Bọn họ vẫn muốn nghiêm túc mà dốc hết sức lực đuổi theo thiếu nữ đã đuổi kịp mình. Nhưng kết quả thì, người ta cơ bản không cho các cô có cái cơ hội ấy!

Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng chen vào giữa Vệ Thủ và Tống Siêu, nhìn trái liếc phải, hé miệng cười lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Thế là ba người chạy ở phía trước đội nữ binh và phía sau cùng đội nam binh, làm thành dải phân cách giữa người và ngựa.

Con đường nhỏ ở phía trước dần dần hiện ra một cái dốc thoải hướng xuống dưới. Dưới dốc thoải đó không hiểu sao lại có một đám người tập trung, nhìn cách ăn mặc hẳn là các nam binh chạy ở phía trước. Các nam binh tập trung ở một chỗ không biết đang nói cái gì, sắc mặt đều rất khó coi.

Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ và Tống Siêu đang lao xuống dốc từ từ dừng bước lại. Phí Khánh không biết làm thế nào mà đứng ở trước mặt lập tức chạy tới: “Mẹ kiếp! Ba người các cậu rốt cuộc trốn ở cái xó nào vậy? Mình tìm các cậu bao lâu rồi!”

Hàng được xếp dựa theo chiều cao. Phí Khánh không đứng cùng Tống Siêu và Vệ Thủ, hơn chín mươi nam binh cùng chạy bộ, trong nháy mắt đã bị tách ra không phân rõ được Đông Tây Nam Bắc. Tống Siêu cũng không để ý đến lời của Phí Khánh, chỉ đưa cằm về phía các nam binh đang tập trung: “Có chuyện gì vậy?”

“Chúng mình chạy đến chỗ này mới phát hiện xe dẫn đường ở phía trước đã biến mất, đường cũng không còn, phía trước là một con sông, không sâu lắm cũng không rộng lắm, nhưng rất dài. Mọi người đều không quen thuộc chỗ này, nếu như đi đường vòng thì không biết sẽ lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Cho nên, nếu như chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể đi qua sông thôi.”

Vệ Thủ và Tống Siêu lập tức hiểu ra nguyên nhân mà mọi người dừng lại ở đây không chịu qua sông.

Bây giờ là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, ánh mặt trời ban ngày nóng đến nỗi khiến cho người ta trở nên cáu kỉnh. Nhiệt độ buổi tối thì lại thấp hẳn, đặc biệt là ở trong núi, nước con sông này lạnh suốt một đêm, mới sáng sớm thế này, làm sao nước đã ấm được.

Thật ra thì nhiệt độ của nước đối với những người đã trải qua huấn luyện gian khổ cũng không là gì, nhưng vừa mới mang vác nặng chạy hơn năm cây số. Trên người mọi người đều là mồ hôi, lỗ chân lông đã giãn nở ra, nếu như đột nhiên nhảy xuống nước lạnh như băng... cảm cúm và sốt vẫn còn là nhẹ.

Thế nhưng, quan trọng hơn chính là, nơi này là khu vực hoang dã rừng rậm nguyên thủy. Nhảy xuống vội vã là có thể rơi vào ổ sói hang cọp, bị gấu nâu bao vây. Có trời mới biết trong sông này có các sinh vật nguy hiểm các loại như cá sấu, trăn nước khổng lồ hay không. Hiện giờ bọn họ vừa mệt mỏi, vừa kiệt sức, vừa rã rời, hơn nữa còn tay không tấc sắt, nhỡ may gặp phải cá sấu hay trăn nước gì gì đó, chỉ có một con đường có thể đi là vào bụng chúng nó thôi!

Phải làm sao đây?

Tiểu Tịnh Trần mù mờ nhìn Vệ Thủ rồi lại nghi hoặc ngó ngó Tống Siêu. Cô bé chưa bao giờ bị cảm bị sốt, hung cầm mãnh thú mà nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, ngốc nghếch đến nỗi không thể nào hiểu được sự lo lắng và lúng túng của mọi người. Cô bé gãi đầu, quả quyết vượt qua ba cậu con trai, tự ý đi tới bên bờ sông. Nước sông phẳng lặng không hề chảy xiết, thậm chí chỉ nhìn mặt sông thì sẽ không cảm nhận được nước sông đang chảy.

Tiểu Tịnh Trần ném ba lô sau lưng vào trong nước, sau đó nhún người rồi nhảy xuống. “Rào rào!” Tiếng người nhảy xuống nước lập tức thu hút sự chú ý của những người khác. Vệ Thủ và Tống Siêu đứng ở cuối hàng đã tới nơi cũng có nghĩa là tất cả các nam binh đã được đầy đủ. Lúc này, tất cả các nam binh đều kinh ngạc nhìn người ở trong nước.

Kỹ năng bơi của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, không có vòng trọng lực kéo xuống, cô bé dễ dàng nổi lên trên mặt nước, mái tóc ngắn ướt nhẹp dính vào hai má, đôi mắt to long lanh dưới ánh trăng lại càng trong suốt thấy đáy. Cô bé ôm lấy ba lô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dưới chân đạp một cái, cơ thể không chút trở ngại nào mà trượt về phía trước một đoạn ngắn. Nước sông ở phía sau cô bé lưu lại một gợn sóng dài, nhìn giống như phần đuôi của mỹ nhân ngư vậy.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người hung hăng nói: “Có gì mà do dự nữa chứ, chẳng lẽ chúng ta lại không bằng một cô gái sao?”

Thế là, các nam binh vừa cắn răng vừa giậm chân. “Tõm! Tõm!” rồi nhảy xuống nước như bỏ sủi cảo vào trong nồi hấp. Nước sông lạnh như băng lập tức bao quanh cơ thể, cơn lạnh thấm vào lớp da thịt, gặm nhấm xương tủy, mang đến từng cơn run rẩy như đang đục xương. Mọi người không tự chủ được mà run lên cầm cập, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng bơi về phía trước. Tiểu Tịnh Trần đã bơi xa đến nỗi chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt.

Mẹ kiếp! Em gái, em cầm tinh con cá à?

Màn Thầu gắng sức bơi chó để đuổi kịp cơ thể giống như một con cá trong nước của chủ nhân. Nhưng thật đáng tiếc, giữa ước muốn và hiện thực vẫn có một khoảng cách phải tính bằng vận tốc ánh sáng!