Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 387: Đẳng cấp quốc tế




Tiểu Sơn không chút biểu cảm, mặt đen sì, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tô Phóng, anh chết ra đây cho tôi.”

“Ây dà, bị phát hiện mất rồi. Thật sự là ngại quá!” Một cái đầu màu sắc còn sặc sỡ hơn cái đuôi của con gà trống từ trong góc thò ra, anh ta hướng về phía Đại Sơn, Tiểu Sơn vung vẩy bàn tay, nở một nụ cười phải gọi là dâm đãng gợi đòn vô cùng.

Lần này, không chỉ có Tiểu Sơn, sắc mặt của Đại Sơn cũng biến xanh lè. Anh run rẩy lấy ngón tay chỉ vào ba con thú cưng ngây thơ, ngốc đến tột đỉnh, mắng: “Để cho anh đến chăm sóc thú cưng của Đại tiểu thư, anh liền chăm sóc như thế này sao? Quá đáng rồi đấy!”

Tô Phóng vắt hai chân, ngồi khoanh chân trên mặt đất, không để ý mà lấy tay cào cào cái đầu như cái chổi của mình, nói: “Yên tâm, yên tâm đi, tôi đã phế đi xương cốt của bốn người kia. Bọn hắn không thể làm thương tổn thú cưng của Đại tiểu thư được đâu.”

“Yên tâm cái rắm ấy, anh không biết bệnh ưa sạch sẽ của Đại ca sao. Thế mà anh lại còn dám để cho thú cưng của Đại tiểu thư trở nên bẩn thỉu như thế này. Nếu làm cho Boss tức giận thì có lấy mười cái mạng của anh ra bồi thường cũng không đủ.” Đại Sơn thề, nếu như trước mặt anh có cái bàn, vậy anh chắc chắn sẽ ném cho đầu của cái tên Tô Phóng kia nở hoa.

“Ực...” Liếc thấy vua sói và vua trăn đang có tinh thần dâng trào, không nhiễm chút bụi trần, lại ngắm thấy con hổ trắng, báo đen và chó ngố có bộ lông từng mảng từng mảng dính đầy máu tươi, thân mình bụi bặm, Tô Phóng trợn tròn mắt.

Vua trăn Quả Cà và vua sói Màn Thầu đều đã mở ra linh trí. Bọn chúng mặc dù không biết nói tiếng người, nhưng có thể hiểu được những ý nghĩ mà con người muốn biểu đạt, càng có năng khiếu bẩm sinh trong việc hiểu tâm tư tình cảm đơn thuần còn hơn cả dã thú của Tiểu Tịnh Trần. Chúng nó biết được Tiểu Tịnh Trần yêu thích cái gì, kiêng kị cái gì. Vì vậy, trong lúc làm thịt sạch sẽ kẻ địch, dù cho có siết chết đối phương hay một miếng cắn đứt cổ của đối phương, dù cho kẻ địch có máu thịt dầm dề, thi cốt không đầy đủ, thì trên người của chúng vẫn sẽ không dính chút bụi bặm, một chút máu tanh cũng không vấy đến.

Trái lại, Thái Bao, Ngó Sen cùng với Husky Màn Thầu vốn là động vật họ mèo, giống chó có bộ lông rậm rạp, và còn vẫn là những con thú trăm phần trăm, chưa mở linh trí. Chúng nó có thể khống chế bản thân không ăn thịt người đã là một kỳ tích rồi, còn mong chờ chúng nó hiểu được cái thứ có tên là “Sạch sẽ gọn gàng”, quả thực là mơ mộng viển vông.

Tô Phóng từ sau cái năm vượt ngục rồi được Bạch Hi Cảnh thu nhận đến nay, vẫn luôn giúp anh chăm nom những công việc của thế giới ngầm, bởi vì hết nguyên nhân này rồi nguyên nhân nọ, đã bao nhiêu năm như vậy anh ta chưa từng có cơ hội gặp mặt Tiểu Tịnh Trần lấy một lần. Đến nay, biết được mình và em gái đáng yêu đó chỉ cách nhau có một bức tường, anh ta khó tránh khỏi có chút hí hửng đắc ý. Vậy là, anh ta liền gây ra tai họa. Quả là bất đắc dĩ mà, anh ta chỉ có thể đáng thương, tội nghiệp nhìn về phía Đại Sơn, Tiểu Sơn, thăm dò ý kiến của hai người này: “Bây giờ phải làm thế nào?”

Tiểu Sơn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không nới một lời nào, Đại Sơn vuốt lấy cằm mình, thành thật nói: “Kế ứng phó với tình hình trước mắt, chỉ có một biện pháp duy nhất là lấy công chuộc tôi.”

Tinh Thần của Tô Phóng chấn động, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Đại Sơn, hỏi: “Gì cơ?”

Đại Sơn thành thục, thận trọng, mím môi cười một cái.

Tô Phóng: “...” Đột nhiên có một dự cảm hết sức không lành.



Tiểu Tịnh Trần như gió cuốn mây bay quét sạch sành sanh hai phần cơm hộp, đang chuẩn bị tấn công phần cơm hộp thứ ba thì cô bé bỗng nhiên giật nhẹ lỗ tai, đột nhiên đứng bật dậy, tầm mắt vượt qua bức tường cao cao nhìn về nơi bầu trời phía xa xa.

“Làm sao thế?” Bị hành động bất ngờ nhanh chóng của cô bé làm cho sợ hãi, Lăng Phi sặc một miếng cơm, ho sù sụ không ngừng, lời này là do Ngải Mỹ hỏi giúp cậu ta.

Tiểu Tịnh Trần trực tiếp lấy phần cơm hộp thứ ba còn chưa động chút nào, nhét vào trong lòng người bên cạnh mình - Tiền Đa Đa, rồi quay người chạy ra ngoài, hướng về phía xưởng quay phim, lướt qua người đạo diễn Spielberg Roth nhanh như một cơn gió. Khiến cho ông đang cùng phó đạo diễn và biên tập thảo luận đến mức nhập tâm say sưa sợ hết hồn, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Những người khác đều nhún vai, dùng động tác có tính biểu tượng của nước Mỹ để biểu đạt bản thân họ không biết gì cả. Ngải Mỹ âm thầm ôm trán, dùng vài câu tiếng Anh Mỹ có thể coi là lưu loát để giải thích sự việc. Trên thực tế, bản thân cô ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Tịnh Trần lúc ăn cơm vẫn luôn chăm chú, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác, nhưng đôi tai của cô bé cũng không phải vật trang trí. Huống chi, thính giác của cô bé vốn nhạy cảm hơn so với người bình thường rất nhiều. Vậy là, ngay lúc cầm hộp cơm, do trục vận chuyển duy nhất trong đầu vẫn chưa bị đồ ăn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, nên cô bé bắt được một tiếng hổ gầm dường như có chút quen thuộc.

Tiểu Tịnh Trần dứt khoát vứt bỏ đồ ăn ngon, ngoáy mông chạy như điên ra ngoài. Vừa mới cửa ra, cô bé lập tức nhắm hai mắt lại, cái mũi nhúc nhích mấy lần nắm bắt mùi vị nhạt đến nỗi không thể ngửi thấy trong không khí. Sau đó cô bé chọn lấy một phương hướng, vắt chân lên cổ lao đi.

Kết quả, vừa mới chạy chưa được hai bước, cô bé liền nhìn thấy một con sói xám lớn từ chỗ rẽ nhảy ra. Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên sáng cả mắt, mạnh mẽ nhào qua, ôm lấy cái cổ của con sói xám to lớn, dùng sức cọ bên này, cọ bên nọ, gọi: “Màn Thầu!!!”

“Khè, khè, khè” Do thể hình quá to lớn mà đến chậm một bước, đồng chí mãng xà biểu lộ bản thân mình rất không thoải mái. Tiểu Tịnh Trần lập tức quay đầu lại ôm lấy cái đầu nó, hết cọ bên này, rồi lại cọ bên kia, gọi một tiếng: “Quả cà.!!”

“Tịnh Trần!” Do thể trạng khá là nhỏ bé mà bị đến muộn hai bước, đồng chí Đại Sơn biểu lộ mình cần được quan tâm. Tiểu Tịnh Trần nghiêng cái đầu nhỏ của mình đi về phía anh ta, ánh mắt cong cong, nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, nói: “Chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn.”

Không có được đãi ngộ bằng cái ôm ấm áp như hai con thú, Đại Sơn ngượng ngùng sờ lấy mũi, Tiểu Sơn ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng. Đại Sơn lập tức ra vẻ nghiêm túc, vững vàng gật đầu chào: “Đại tiểu thư!”

Đẩy vua sói và vua trăn ra, Tiểu Tịnh Trần nhìn về phía sau lưng trống trải của Đại Sơn và Tiểu Sơn, nghi hoặc hỏi: “Thái Bao đâu? Cháu nghe thấy tiếng kêu của nó mà!”

Tiểu Sơn: “...” Chắc chắn là con hổ trắng (đần) trong lúc đánh “trống bằng thịt” quá đỗi hưng phấn mà gầm to quá nên bị nghe thấy.

Đại Sơn: “...” Tuyệt đối không thừa nhận mình lừa Tô Phóng đi tắm rửa cho ba con thú cưng... Ặc! Mông của con hổ thì không thể sờ vào. Đồng chí Tô Phóng à, một khi lỡ tay liền sẽ thành mối hận thiên cổ. Khi tắm rửa cho hổ cần phải nhớ, tay không được mò loạn đâu đấy nha!

Tiểu Tịnh Trần rung rung cãi mũi nhỏ, mùi của Thái bao đã bị mùi hương của Quả Cà và Màn Thầu át đi, lại còn thêm cả mùi máu càng ngày càng nồng. Dù cho là cô bé thì cũng khó có thể tìm thấy dấu vết của Thái Bao một lần nữa, càng không nói đến chó Husky và báo đen rồi.

Thế là, sau khi dứt khoát đem phiền phức ném đi, Tiểu Tịnh Trần nhảy nhót dẫn Màn Thầu và Quả Cà quay về trường quay. Đại Sơn và Tiểu Sơn nhìn nhau một cái, thân mình chợt lóe lên rồi biến mất tăm. Ở chỗ kia còn có mười hai cái thi thể chờ bọn họ dọn dẹp đấy. Mặc dù Bạch Hi Cảnh đã phái người canh trong bóng tối, nhưng người ở chỗ tối chung quy vẫn không nên lộ diện, vẫn nên để hai người bọn họ tự mình động tay, tự túc là hạnh phúc mà!

Một con sói xám lớn, một con trăn biến dị khổng lồ vừa bước vào trường quay đã lập tức gây ra sự hoảng sợ vô cùng to lớn.

Tiểu Tịnh Trần vừa mới đặt chân vào cửa lớn, nhân viên công tác đi đi lại lại đang chuẩn bị mọi thứ ở phía cửa liền theo bản năng mà quay lại nhìn. Đón lấy tầm mắt bọn họ lại là một vua sói có hình thể cường tráng mạnh mẽ và một con trăn thân thể còn to hơn cái thùng nước đang mở cái miệng to như chậu máu, là người thì cũng đều bị dọa cho thành quỷ luôn rồi.

Tất cả những người quay đầu nhìn về phía cửa lớn đều đồng loạt ngây ra như phỗng, một giây, hai giây, ba giây trôi qua...

“Á a a a a...” Hàng loạt những tiếng hét kinh hoàng nhức óc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Những người còn chút xíu lý trí thì lập tức chạy trốn, những người thiếu não một chút thì ném luôn thứ đồ trên tay, loạn cào cào chạy lung tung. Những người ngốc nhất thì đứng nguyên tại chỗ mắt trừng trừng nhìn hai con thú, hét ầm lên, biểu lộ chính mình là tên ngốc đang bị bệnh a mi đan.

Tiểu Tịnh Trần chớp rồi lại chớp đôi mắt to của mình, bình tĩnh nhìn cái sân lớn vừa mới được quét sạch không một bóng người chỉ trong phút chốc. Cuối cùng, cô bé đi đến phía cô gái duy nhất đang đứng tại chỗ cứ không ngừng hét chói tai, gật đầu một chút, thành thật nói: “Nữ thí chủ, gan của cô thật là lớn đó!”

Nữ thí chủ: “Á a a a a...” Người ta nghe không hiểu ngôn ngữ Hoa Hạ đâu!

Sự hoảng loạn phía bên ngoài đương nhiên dẫn đến sự chú ý của những người trong xưởng quay phim, bọn họ tốp năm tốp ba chạy ra xem. Thế nhưng, kết quả lại nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần dắt một con mãng xà và một con sói đi lướt qua bên cạnh vị nữ thí chủ nọ. Cái đuôi nhọn của mãng xà đang chuẩn bị lướt qua vai của cô ta, chân của nữ thí chủ kia liền nhũn ra, ngã đổ trên mặt đất, ngất rồi.

Tất cả những người chạy từ xưởng quay phim ra xem đều sợ hãi trợn to cả hai mắt. Nhưng mà, tốt xấu gì tất cả mọi người đều là những ngôi sao tầm cỡ quốc tế, có sự từng trải nhất định, khả năng giữ bình tĩnh của bọn họ tốt hơn nhiều so với những nhân viên công tác trong đoàn phim. Dù cho đã bị dọa đến mức sợ nhũn cả đầu gối, bọn họ vẫn cố gắng đứng thẳng người, không chịu đổ. Dù cho hai con mắt tràn đầy ngơ ngác, họ lại vẫn không để lộ ra chút dấu vết nào mà đánh giá Tiểu Tịnh Trần, âm thầm suy nghĩ...

Cô gái nhỏ phương Đông này lá gan to thật đấy!

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Sự rối loạn bên ngoài cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Boss trùm lớn. Ông Spielberg Roth tập tễnh đi qua đó, vừa đi vừa lấy cái kính lão của mình ở trong túi, đeo lên, nhìn thấy một người hai thú đang đi tới phía mình, ông hơi sững sờ.

Ngoài dự đoán là, vị đạo diễn cao tuổi này không chỉ không bị hai con thú hoang hung tợn dọa sợ, ngược lại còn vui mừng to giọng nói: “Ồ, Tiểu Bạch, đây chính là thú cưng cháu nuôi mà anh Đại Bạch - cha cô đã nhắc đến đúng không?”

Được rồi, trong cách xưng hô, người Mỹ thường thích gọi họ của người khác. Trong phim trường ở đây, người mang họ Bạch chỉ có hai người. Vậy là, Đại Bạch, Tiểu Bạch đã được sinh ra đúng dịp như thế.

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, vuốt ve đầu của vua sói, nói: “Đây là Màn Thầu,“ rồi sau đó vuốt nhẹ thân mình của vua trăn, nói tiếp: “Đây là Quả Cà.”

“Hi, Màn Thầu, Quả Cà. Tôi là Spielberg Roth.” Ông lão dí dỏm chớp mắt một cái, nói. Cũng không biết anh Đại Bạch đã nói chuyện với ông thế nào, ông lão này vậy mà lại thật sự coi các vị vua của thú rừng trở thành vật nuôi giống như chó mèo, lại còn vươn tay về phía vua sói.

Vua sói cúi đầu nhìn vào cánh tay đang vươn đến phía dưới cái cổ của mình, có chút mâu thuẫn. Nói ra thì nó cũng có thể được liệt vào họ nhà chó, nhưng nó cũng không phải là chó, được không? Bắt tay cái thứ quái gì… Vua sói do dự, lưỡng lự, mất tự nhiên giơ chân trước lên, nhưng một cái đuôi trăn tròn lẳn lạnh như băng đã nhanh hơn, đến trước nhét vào bàn tay khô như dây mây của Spielberg Roth, chóp đuôi lại còn không quên lắc lắc vài cái.

Tiếng hít khí lạnh xung quanh trỗi dậy.

Spielberg Roth có chút sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên, một cái miệng to như cái chậu máu há ra trước mắt ông. Hơi thở lạnh lẽo chỉ có ở loài rắn đập thẳng vào mặt, hai chiếc nanh bén nhọn của nó dường như muốn cắm vào trán của ông. Khuôn mặt của Spielberg Roth bỗng trắng bệch, nhưng lại cố gắng không để bản thân ngất đi. Phía sau ông, một vài người đàn ông cao to, khỏe mạnh, thân thể cường tráng mang ánh mắt sắc bén, như muốn bất chấp tất cả đi lên phía trước đánh bay con trăn ác độc có “ý đồ ăn sống nuốt tươi con người” này, nhưng lại không đề phòng con sói bị người khác cướp mất cơ hội bắt tay đột nhiên há miệng ra: “Hú ú!”

Tiếng kêu uy hiếp của loài sói không thua kém tiếng hổ gầm và tiếng khè khè của rắn chút nào. Mấy người đàn ông đồng thời cứng cả người, Spielberg Roth lại bị tiếng hú của loài sói làm cho tỉnh lại. Ông há miệng vài lần, cẩn thận từng chút một bỏ bàn tay mình ra, mắt trân trân nhìn con trăn thu lại cái đuôi cuộn về phía thân thể của nó. Lúc này, ông nói với Tiểu Tịnh Trần bằng giọng khô không khốc: “Thú cưng của cháu quả là hiểu chuyện.”

Tiểu Tịnh Trần khẽ gật đầu, vỗ lấy vua sói, nói với ông: “Màn Thầu cũng muốn bắt tay với ông đó.”

“Ồ, đó là vinh dự của tôi.” Spielberg Roth vội vội vàng vàng một lần nữa vươn tay ra. Vua sói rụt rè giơ chân lên đặt lên tay ông, nhấn nhẹ một chút.

Spielberg Roth nhịn không được mà cười rộ lên, nói: “Thú cưng của cháu thật hiểu chuyện.” Lần này là tán thưởng thật lòng.

“Ồ, Tiểu Bạch thân mến, tôi có thể sờ chúng nó một chút không?” Nữ nhân vật diễn vai nữ chính Vivian, Julliet cũng không nhịn được mà bước ra, nói. Con người thường sợ hãi những loài động vật như chuột bọ, côn trùng, rắn rết, nhưng với những con sói nổi tiếng đoàn kết, kiêu ngạo thì lại có một sự hứng thú kỳ lạ.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu sang một bên, ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời: “Tôi không có ý kiến gì, cô có thể hỏi nó xem, rồi vươn tay ra. Nếu nó bắt tay với cô, thì chính là đồng ý cho cô vuốt ve một chút. Nếu như không bắt tay với cô, thì tốt nhất không nên động vào nó, nếu không nó sẽ tức giận đấy.”

“Ồ, cảm ơn.” Julliet trên người còn đang mặc trang phục của quân y, mang vẻ mặt lão luyện ngồi xuống, cẩn thận dè dặt vươn tay ra hướng về phía vua sói, nói: “Chào mày, Màn Thầu, tôi là Julliet, rất vui được quen biết mày.”

Vua sói cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay xinh đẹp, thon dài ở trước mặt bản thân, do dự một lúc, từ từ nhấc chân lên đặt vào tay cô, nhấn một chút.

Ánh mắt Julliet vụt sáng, mang tính thăm dò mà vươn tay về phía đầu của vua sói, đến khi lòng bàn tay sờ vào lông sói xõa tung có vẻ khỏe mạnh. Cô ta vui mừng, ngạc nhiên mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều lộ vẻ vui sướng không dám tin, nói: “Ôi, trời ạ, quá thần kỳ rồi. Đây quả thật là một con sói thông minh.”

Vuốt ve vua sói xong, Julliet ngửi bàn tay của mình một chút, tự đáy lòng nói: “Nó thật sạch sẽ.”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu nhẹ, tự hào đáp lại, nói: “Đương nhiên, chúng nó mỗi ngày đều phải tắm.”

Đã có người đầu tiên đến thử, dĩ nhiên cũng sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thậm chí còn bao gồm cả những nhân viên công tác trong đoàn làm phim trước đó bị dọa cho sợ phải trốn đi, nay cũng đều chạy về. Dù cho có là siêu sao hay là nhân vật lão làng, gạo cội hay là đạo diễn của các tác phẩm danh tiếng, ở trước mắt vua trăn và vua sói, họ cũng đều trở thành những đứa trẻ hết sức dè dặt, cẩn thận. Bọn họ một mặt vì được vuốt ve dã thú trong truyền thuyết mà hưng phấn, mặt khác lại sợ hãi hai dã thú to lớn sẽ nổi lên hung tính cắn người. Đúng là đủ các loại đau khổ, vui sướng đan xen.

Tiểu Tịnh Trần là một người mới đến từ phương Đông, sự ngăn cách giữa cô bé và trong giới giải trí phương Tây này đã bị xóa sạch không còn chút bóng dáng nào bởi sự xuất hiện của hai nhân vật là vua sói và vua trăn. Trong tất cả những người bình thường, không có ai có thể chống lại được sự mê hoặc của hai con thú cưng đáng yêu, tri kỷ vua trăn và vua sói này. Đương nhiên, bên phía của vua sói chủ yếu là phái nữ, bên phía của vua trăn chủ yếu là phái nam, chủ yếu và thứ yếu phân rõ ràng.

Ngược lại, Tiểu Tịnh Trần bị đẩy sang hẳn một bên. Spielberg Roth lau chiếc kính lão của mình, đứng cạnh cô bé, vẻ mặt phúc hậu, hỏi: “Những con thú hiểu tính người thế này thật sự không nhiều đâu. Cháu đã nuôi chúng được bao lâu rồi?”

“Mười tám năm.” Mặc dù trong khoảng thời gian đó cũng có lúc lạc nhau mất một vài năm, nhưng trong trái tim và ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, chúng nó chính là người thân của cô bé, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau.

Spielberg Roth có chút sững sờ, ánh mắt lóe lên những tia sáng lấp lánh, tuổi thọ của sói được mười tám năm sao?

Lắc cái đầu một chút, vị đạo diễn lại không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì chỉ cần biết được hai con thú dữ này sẽ không làm người khác bị thương là được.

Nhưng mà, nhìn thấy hai con mãnh thú hiểu được tính người đến mức không chỉ biết bắt tay còn biết trêu chọc lại làm cho người khác cười vui vẻ. Vị đạo diễn suy tư, đầu óc lại bắt đầu linh hoạt vận động. Ông đã nghĩ đến việc dùng những thước phim chiến đấu ngẫu nhiên quay được để thay thế cho vài cảnh trong bộ phim của mình, lại làm sao có thể không phát hiện ra những điểm sáng chói lóa phát quang trên người hai con mãnh thú này cho được chứ.