Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 389: Thật? sự phản kích của thái bao




Con “chó lớn” Dạ Vương như đã hiểu được ý tưởng của chủ nhân mà đứng thẳng dậy, hai chân trước để ở cạnh bàn, há cái miệng to không phát ra tiếng hướng thẳng về phía nhóm sáu vị nguyên soái, răng nanh sắc nhọn như tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mùi vị của sự uy hiếp không cần nói cũng thấy được.

“Cut!”

Đạo diễn hô lên một tiếng, bầu không khí trong trường quay ngay tức khắc thoải mái hơn. Sáu vị nguyên soái ngồi trên ghế đều lập tức nhảy cẫng lên chạy ra ngoài. Mặc dù lúc trước đó đã vây quanh vua sói để nâng cao cảm tình. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung ác khi vua sói lộ răng nanh ra uy hiếp, trong lòng họ vẫn cảm thấy sợ hãi đến cuống cuồng.

Đối với sự phát huy đúng lúc, đúng chỗ của Màn Thầu, đồng chí đạo diễn tỏ vẻ rất hài lòng, thêm một bước nữa chứng thực một sự thật là thú cưng nhà họ Bạch rất thông minh.

Tiểu Tịnh Trần vừa mới quay xong, đi xuống, Quả Cà lập tức lắc lư cái mông lướt qua đó, lấy cái thân hình mập mạp của mình đẩy loài người chắn đường sang một bên, vui sướng cuốn lấy Tiểu Tịnh Trần, bảy ra đủ loại dáng vẻ giả nai. Hết cách rồi, vua sói mặc dù có thể trạng bất đồng so với bình thường, nhưng dù sao nó cũng là động vật “thường thấy”, đối thoại kịch bản với nó tuy cảm thấy hoang mang, nhưng cùng không ảnh hưởng đến sự phát huy bình thường. Thế nhưng Quả Cà, dù có là ai đi chăng nữa, khi bị một con trăn lớn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt dựng đứng lạnh tóc gáy, đều sẽ sợ đến run cầm cập.

Vậy là Spielberg Roth liền sắp xếp Màn Thầu trở thành tùy tùng bên cạnh của Nguyên soái Lolita Royal, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào đều có thể chuyển động trước ống kính máy quay. Mà Quả Cà thì chỉ tồn tại trong hồi ức của Nguyên soái đại nhân, bởi vì con trăn khổng lồ này chính là thứ thuộc sở hữu của... cha ruột Đông Phương Vân!

Thế còn vai diễn cha của Đông Phương Vân do ai đảm nhiệm?

Vị đạo diễn tỏ vẻ: Đây là một bí mật!

Có thêm sự gia nhập của vua sói, mặc dù trong quá trình quay phim hội tụ đủ loại kích thích và mạo hiểm, nhưng lại càng có thể làm động lực nâng cao tinh thần tích cực của các diễn viên hơn. Cả quá trình quay tương đối thuận lợi. Hết cách rồi, một con sói cũng có thể diễn tốt những cảnh quay như vậy, loài người nào lại mong muốn bản thân bị nói thành “ngay cả cầm thú cũng không bằng” cơ chứ!

Vậy là tại trường quay lúc này, bầu không khí đều trở nên nồng nhiệt, dường như mỗi một ống kính đều có thể chứng kiến lối diễn xuất đầy hấp dẫn của các ảnh hậu, ảnh đế.

Tiểu Tịnh Trần dù sao cũng không phải là diễn viên chính, đại khái khoảng hơn một tháng sau, phần diễn rải rác không nhiều đất lắm của cô bé cũng được quay xong, có thể dẹp đường hồi phủ trước thời hạn.

Ngay trong ngày mà phần diễn của Nguyên soái Lolita Royal kết thúc, toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim đều góp tiền tổ chức một bữa tiệc rượu chia tay em gái đến từ phương Đông này. Rượu ngon, thức ăn mỹ vị, muốn thứ nào có thức đó. Xét thấy tiến độ quay phim thuận lợi một cách phi thường, đạo diễn cũng vui vẻ làm một hành động thuận nước giong thuyền, cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một buổi tối.

Tiểu Tịnh Trần có dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, khả năng diễn xuất thì khỏi phải bàn, lại có thể dạy dỗ, đào tạo được hai con thú khiến lòng người thổn thức. Điều này khiến cho mối quan hệ giữa cô bé và mọi người trong đoàn làm phim thực sự không đến nỗi nào. Trong lúc sắp chia tay, mọi người đều đến mời rượu, em gái có xuất thân chính gốc là một hòa thượng nhỏ, không được phá tửu giới vốn là bản năng. Thế nhưng, từ lúc cô bé suýt chút nữa vì một cốc rượu mà loạn tính, Bạch Hi Cảnh liền có ý nghĩ muốn rèn luyện tửu lượng cho cô bé. Đương nhiên, rượu mạnh không thể uống, rượu hoa quả vẫn có thể nhấp một chút được.

Bạch Hi Cảnh đứng bên ngoài đám người ồn ào, lưng dựa vào tường ở phía sau. Mặc dù ánh đèn rất sáng tỏ, nhưng dáng vẻ anh dưới ánh đèn dường như mang lại một loại cảm giác cô đơn không thể giải thích được, như tách biệt hẳn với thế giới. Trong tay anh nâng một cốc rượu vang, lặng lẽ dõi mắt về phía Tiểu Tịnh Trần lúc này khuôn mặt đã hơi đỏ lên, đang rất ngoan ngoãn cười đùa trong đám người, khóe miệng anh khẽ cong lên, cúi đầu nhấp chút rượu vang. Spielberg Roth không biết từ lúc nào đã đến đứng cạnh anh, cảm khái nói: “Thời gian qua đi thật là nhanh, cô gái bé nhỏ đều đã lớn thế này rồi. Chậc, chậc, đúng là năm tháng không bỏ qua cho ai cả!”

Một giọng đặc sệt Hoa Hạ không mang bất cứ khẩu âm nước ngoài nào vang lên, phối hợp với khuôn mặt của người Mỹ gốc, quả thật quái dị đến mức nói không nên lời. Bạch Hi Cảnh lại dường như không có chút bất ngờ nào, ngay cả lông mi trên mắt cũng không thèm động đậy lấy một cái, nói: “Năm tháng đã rất khoan dung với ông rồi... Tô Phóng và ba con thú cưng khác của con gái tôi đâu?”

Tô Phóng tắm rửa cho ba con thú cưng, tắm một cái mà mất tung mất tích đến hơn tháng rưỡi. Tiểu Tịnh Trần căn bản không biết được nhóm Thái Bao cũng đã đến, vì vậy cô bé hoàn toàn không hề nghĩ muốn đi tìm kiếm ba con thú cưng mất tích của mình. Thế nhưng, trong lòng Bạch Hi Cảnh lại có tính toán cả rồi. Dưới sự giám sát ngầm của các người mà anh của tới phim trường còn có thể vô thanh vô thức giam giữ Tô Phóng và ba con thú dữ, ngoài ông lão trước mắt này ra, căn bản không còn có người nào khác có khả năng đó.

Spielberg Roth cúi đầu uống một ngụm nước hoa quả ngọt lịm, híp hai mắt lại, hạnh phúc trả lời: “Yên tâm, bọn chúng đều khỏe. Ba con thú cưng đó vẫn chưa có linh trí, tôi không có khả năng để cho chúng nghênh ngang thích làm gì thì làm ở địa bàn của tôi. Anh biết đó, trong địa bàn của tôi, có rất nhiều con người.”

Nói xong, ông còn chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, giống hệt một đóa hoa cúc già dí dỏm!

Khóe miệng Bạch Hi Cảnh hơi hơi co quắp, liếc xéo ông ta, nói: “Cho phép tôi nhắc nhở ông một câu, trong ba con thú cưng đó có một con chó Husky, vừa không có trí tuệ, vừa không cắn người.”

Spielberg Roth bị nghẹn, cứng họng một lúc, thổi râu phì phì, trừng mắt: “Bạch Hi Cảnh, cậu đúng là càng lớn càng không đáng yêu chút nào.”

Mắt phượng của Bạch Hi Cảnh híp lại, cười để lộ hai cái răng khểnh nhọn hoắt, nói: “Cảm ơn đã quá khen, sư thúc Giới Vọng!”

Spielberg Roth: “...”

Đúng vậy, Spielberg Roth cũng từng là đệ tử của chùa Bồ Đề, pháp hiệu Giới Vọng. Ông là sư đệ của Phương trượng đại sư, vị sư thúc hàng thật giá thật của Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần. Thế nhưng Spielberg Roth từ rất lâu, rất lâu trước đây đã hoàn tục, quay trở về nhà, sớm đến mức lúc đó trên mặt Phương trượng đại sư vẫn chưa có những nếp nhăn như hoa cúc, sớm đến mức lúc đó Bạch Hi Cảnh vẫn còn là một con nòng nọc nhỏ, du lịch ở bên trong... khụ, cái đó của cha anh.

Nếu như không phải lúc còn niên thiếu, Bạch Hi Cảnh ngẫu nhiên có dịp mà quen biết Spielberg Roth, anh cũng sẽ không biết được mình vậy mà còn có một vị sư thúc được coi là cổ thụ tầm cỡ quốc tế. Công phu quyền cước của Spielberg Roth thực ra cũng rất bình thường, nhưng tư duy của ông lại rất linh hoạt. Nghe nói ông đã ngộ ra rất nhiều điều từ kinh văn, mà những thứ này luôn có thể đủ để giúp ông quay được một số câu chuyện khác biệt so với người khác, chiếm giữ một vị trí ngang tầm với Thái Sơn, Bắc Đẩu trên làng điện ảnh thế giới.

Uống cạn chút nước hoa quả cuối cùng, Spielberg Roth vuốt tay áo một cái, loạng choạng rời khỏi, nói: “Đi thôi, mang cậu đi nhận lại động vật.”

Bạch Hi Cảnh: “...” Tô Phóng được tính là cái giống động vật gì!!

Bạch Hi Cảnh liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, thấy mấy người nhóm Lăng Phi từ đầu đến cuối đều theo sát bên cạnh cô bé, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra được. Thế là, Cha Ngốc không đặt ly rượu trong tay mình xuống, đi theo Spielberg Roth đến đón… động vật.

Dù cho được Bạch Hi Cảnh bồi dưỡng, tửu lượng của Tiểu Tịnh Trần vẫn chẳng ra làm sao cả. Vài cốc rượu hoa quả xuống đến bụng, đầu óc cô bé bắt đầu nóng lên, trong đôi mắt tròn đen lay láy là hơi nước mông lung ngập tràn. Mặc dù bước chân vẫn ổn định, đi lại vẫn thong dong, nhưng nhìn đôi mắt đăm đăm của cô bé, những người hiểu về cô bé đều biết cô bé đã say rồi.

La Giai Ni, Thang Miêu Miêu và Ngải Mỹ vội vội vàng vàng vây xung quanh, tách những người khác ra. Lăng Phi và Thượng Quan Triết cười nhẹ, không chút dấu vết lôi kéo những sự chú ý còn đặt trên người Tiểu Tịnh Trần về. Tiền Đa Đa nhân cơ hội mọi người không chú ý mà đi rót trà giải rượu.

Tiểu Tịnh Trần được dìu ngồi trên ghế, hai mắt đăm đăm, hồn vía đã bay đi nơi nào. Đơ người một lát sau, cô bé mới hỏi: “Cha đâu rồi?”

Ngải Mỹ có chút sững sờ, theo bản năng tìm bốn phía. Bạch Hi Cảnh quả nhiên đã không thấy bóng dáng đâu cả. Tiểu Tịnh Trần không nói thêm câu nào mà đứng thẳng dậy, nói: “Mình đi tìm cha.”

“Đợi đã, đợi đã, uống cốc nước trước đi.” Tiền Đa Đa bưng cốc trà giải rượu xông đến. Tiểu Tịnh Trần nhận lấy, một ngụm uống sạch sẽ, sau đó tự đi tìm cha.

Kết quả, vừa mới bước chân ra khỏi trường quay, cách xa khỏi đám người ồn ào thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng bước. Hai tai như đĩnh vàng không khỏi động đậy. Cô bé nghi hoặc nghiêng đầu sang một bên, nói: “Tiếng hổ gầm? Lẽ nào Thái Bao cũng đến rồi sao?”

Cẩn thận nghe lại một lúc lâu, tiếng hổ gầm đến từ nơi phương xa dường như không thể nghe được, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần vụt sáng, khẳng định: “Thật sự là Thái Bao!”

Cha có thể tìm muộn một chút, trước tiên đi tìm lại thú cưng bảo bối của mình rồi hẵng nói.

Tiểu Tịnh Trần bỗng chuyển bước, đổi chân sang một phương hướng khác rồi chạy như điên. Vừa chạy vừa không ngừng rung đôi tai. Trong chốc lát lại dừng bước nhắm hai mắt, nhăn mũi lên cố hết sức ngửi ngửi, dần dần, cô bé lệch hướng khỏi khu vực của đoàn làm phim khoa học viễn tưởng mà không hề hay biết.

Tốc độ của cô bé quá nhanh, nhóm người Ngải Mỹ dù có muốn đuổi theo cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể nghĩ cách, nhanh chóng đi tìm Bạch Hi Cảnh rồi tính sau.

Tiểu Tịnh Trần là một bé ngoan chỉ có một dây thần kinh duy nhất. Đã nhận định chuyện gì thì đến cả tám người cha cũng kéo không lại được. Nếu đã một lòng muốn tìm đến ngọn nguồn của nơi phát ra tiếng hổ gầm, thì cô bé liền hoàn toàn không hề để ý khung cảnh ven đường, vì cậy cũng không hề phát hiện bản thân mình đã xông ra ngoài khu quay phim khoa học viễn tưởng của trường quay.

Nước Mỹ là một trong những quốc gia phát triển nhất nhì trên thế giới, nắm giữ hơn bốn mươi phần trăm nguồn tài nguyên về kinh tế toàn cầu. Trong giới phim ảnh, nó cũng nắm giữ một vị trí dẫn đầu không thể lung lay được. Những trường quay phim của nước Mỹ càng là một trong những nơi quay phim tiên tiến và hoàn thiện nhất thế giới. Giá đất xung quanh trường quay thậm chí còn đắt hơn gần gấp đôi so với giá đất nằm trong trung tâm thủ đô nước Mỹ, có thể sống ở nơi đây mới thực sự là người giàu có.

Tiểu Tịnh Trần lần theo mùi hương một đường đi thẳng, xông ra khỏi trường quay. Bên ngoài trường quay là một khu biệt thự tư nhân đắt đỏ. Cô bé cũng không hề chú ý đường, chỉ men theo hướng mà âm thanh truyền đến, vượt mọi chông gai, có tường thì leo tường, có cửa thì lật cửa. Cuối cùng, một mặt tường bao quanh cao, rộng vượt quá năm mét đã chắn ngang đường đi của cô bé.

Tiểu Tịnh Trần áp sát tai mình vào tường, tiếng hổ gầm như đã gần trong gang tấc. Cô bé có thể khẳng định được, Thái Bao chính xác đang ở bên kia bức tường, còn gì phải lưỡng lự nữa?

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu lên nhìn bờ tường, lùi lại phía sau vài bước, lòng bàn chân dùng sức dậm một cái, giống như một con chuột túi, phi lên cao. Hai tay cô bé víu một cái, chân đạp khẽ đạp, cả người liền bay lên ngồi trên bờ tường, cúi đầu nhìn vào bên trong. Tất cả mọi cảnh sắc trong khu vườn đều được thu vào trong mí mắt cô bé.

Đây là một bãi cỏ được cắt xén rất gọn gàng, trên mặt cỏ đang diễn ra một trận chiến đấu giữa hổ và con người.

Mười mấy người đàn ông trưởng thành, thân hình cường tráng đang cầm dùi cui điện và gậy gộc thét to, vây đánh một con hổ dữ. Hổ dữ trông có vẻ to lớn so với phiên bản thường rất nhiều lần, lông nó có vằn trộn lẫn hai màu vàng và đen. Hiển nhiên, đây không phải Thái Bao mà Tiểu Tịnh Trần đã cướp lấy từ tay ông nội Lạc Kha Minh về nuôi dưỡng. Con hổ vằn vện này thế nhưng còn to hơn hai cỡ so với hổ trắng.

Có điều, màu sắc hay cái quái gì trong mắt Tiểu Tịnh Trần đều chỉ là mây bay, nhìn thấy con hổ dữ vằn vàng đen bị mọi người vây đánh, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát tức giận rồi.

Thái Bao của bần tăng mà các thí chủ cũng dám động vào, con mẹ nó, đều muốn đi Tây Thiên, đến trước mặt Phật Tổ để xưng tội trước thời hạn hay sao?

Tiểu Tịnh Trần đập một tay lên bờ tường, như con cò nhảy lên cao rồi nhanh nhẹn rơi xuống đất. Mũi chân vừa mới chạm đất, cô bé liền như mũi tên vừa rời khỏi cung mà lao thẳng đến chỗ đám người nọ, cứ nhảy lên nhảy xuống, nắm tay lại chuẩn bị công kích. Bộp một tiếng, người đàn ông trưởng thành cao to lực lưỡng đứng ngay đầu tiên bị đánh đến văng cả người ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, trượt thành một cái rãnh sâu, làm bung cả lớp cỏ lên.

Việc ngoài ý muốn đến quá bất ngờ làm cho những người khác sợ đến mức nhảy dựng lên, Tiểu Tịnh Trần thừa thế nhấc chân lên đạp cho những người đàn ông ở hai bên đều bay lên trời như sao băng. Sau đó cô bé xoay người đứng chắn trước con hổ dữ, phẫn nộ chỉ vào nhân loại nói: “Bắt nạt Thái Bao, các người đều là kẻ khốn nạn!”

Mười mấy người đàn ông hai mắt nhìn nhau, có chung nghi vấn, cô gái à, cô là người nào thế?

“Gào!” Mãnh hổ thấp giọng gừ lên một tiếng, móng vuốt mập mạp dùng sức đập trên mặt đất. Nó phẫn nộ gào thét về phía người đang quay lưng với mình là Tiểu Tịnh Trần. Thế nhưng, Tiểu Tịnh Trần lại từ đầu đến cuối không có chút động tĩnh gì, đưa tấm lưng yếu ớt nhất của mình lộ ra trước mặt con hổ dữ.

Đập chân xuống đất cũng đã không đủ để phát tiết tâm trạng bất an của chính nó, con hổ bắt đầu đi đi lại lại một cách nôn nóng, tiếng gầm gừ của loài hổ lúc ngắn, lúc dài, vang lên không dứt bên tai. Đáng tiếc nó gầm cả một lúc lâu mà một chút hiệu quả cùng không có. Cô gái bé nhỏ không chỉ không bị nó dọa cho bỏ chạy, mà ngược lại còn tinh thần gấp cả trăm lần đánh cho mười mấy người đàn ông đó không ngóc đầu lên được. Hổ dữ liền nổi đóa ngay tại hiện trường. Nó tức giận rống lên một tiếng, bất thình lình vồ cô gái nhỏ lăn ra trên đất, căm phẫn gào vào mặt cô gái, móng vuốt to dùng sức muốn đập bay cô. Thân thể của cô gái nhỏ gầy yếu ngã trên mặt cỏ rồi lăn lộn vài vòng tròn, sau đó liền không hề động đậy.

Tiểu Tịnh Trần im lặng nằm úp sấp, hô hấp nóng ấm phả ra trên mặt cỏ xanh tươi. Cô bé mơ hồ chớp nhẹ đôi mắt to, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tình huống quái gì đây? Vì sao Thái Bao lại đánh cô bé? Điều này không khoa học!

Nghe thấy có tiếng bước chân dẫm trên thảm cỏ của họ nhà mèo từ phía sau lưng truyền đến, Tiểu Tịnh Trần trở mình một cái, ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con hổ to lớn có bộ lông vằn, nói: “Thái Bao, em làm cái gì thế?”

“Gừ” Con hổ dữ cáu kỉnh lấy vuốt cào mặt đất, trước tiên hướng về phía cô bé gào hai tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn gào hai tiếng. Sau đó nữa, nó lại tiếp tục hướng về phía cô bé gào hai tiếng, sau đó lại quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn gào hai tiếng nữa, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần. Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng hiểu ra, nói: “Em bảo chị đi hả?”

“Gào” Đồ ngốc, biết rồi còn không mau cút đi.

Tiểu Tịnh Trần tủi thân bĩu môi, chậm rì rì đứng thẳng người dậy, rũ sạch cỏ và lá cây trên người, lẩm bẩm nói: “Đi thì đi!”

Nghĩ đến việc bản thân đặc biệt đến tìm Thái Bao lại không hiểu vì cớ gì bị đập cho một cái, Tiểu Tịnh Trần tủi thân đến mức nói không nên lời, quay người liền muốn đi khỏi. Thế nhưng chưa đi được hai bước, cơ thể cô bé lại đột nhiên lắc lư, sau đó thì không chút sức lực ngã trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều - ngất rồi!

“Gào!”

Con hổ dữ nhìn trừng trừng vào Tiểu Tịnh Trần ngã trên mặt đất không dậy nổi, cái mũi họ nhà mèo dừng sức ngửi một chút. Trong không khí còn lưu lại mùi vị của thuốc gây mê còn chưa kịp tan đi.

Con hổ lại cúi đầu nhìn một ngụm rượu còn chưa bị bãi cỏ vùi lấp, ngay lập tức phát điên. Nó phẫn nộ nhảy lên một cái, móng vuốt hổ rắn chắc hung ác công kích lên người một trong những tên đàn ông đã bị Tiểu Tịnh Trần đập trước đó, móng vuốt sắc bén của nó đâm vào da thịt và mạch máu. Nó cúi đầu cắn lấy đầu một người, dùng sức bẻ một cái, người đàn ông đó đầu một nơi, thân một nẻo ngay tại chỗ.

Mãnh hổ ngậm đầu của người đàn ông nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Dòng máu đỏ thẫm tí tách rơi trên mặt đất, thấm vào trong lớp đất bùn nuôi dưỡng thảm cỏ, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ, hòa tan thuốc mê khiến người ta buồn ngủ này.

Vốn nên phải bất tỉnh nhân sự, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhăn mày. Hết cách rồi, hòa thượng nhỏ là một đứa bé lương thiện, mức độ nhạy cảm với mùi máu còn vượt qua cả mãnh thú. Huống hồ, khứu giác của cô bé cũng vốn là thứ mạnh mẽ nhất trong ngũ giác.

Mắt nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần sắp bị mùi máu tanh xông cho tỉnh lại. Đôi mắt mèo của mãnh hổ chớp qua một vệt sáng. Đáng tiếc, nó còn chưa kịp hưng phấn thì đã cảm thấy mông bỗng đau đớn. Một cảm giác vô lực đầy quen thuộc lập tức bao phủ lấy nó. Nó không cam lòng gầm lên một tiếng, thân thể cường tráng ngã rầm xuống. Đôi mắt mèo trong vắt phản chiếu đôi mắt lại lần nữa rơi vào hôn mê của Tiểu Tịnh Trần, cuối cùng rốt cục cũng trở về với bóng tối.

Trên mông của mãnh hổ có một ống kim tiêm đang nhẹ nhàng chuyển động, dung dịch thuốc trong đó đã hết sạch. Mà ở nơi xương cột sống phía sau lưng của Tiểu Tịnh trần cũng có một ống kim tiêm giống như đúc đang lóe lên ánh sáng dưới ánh trăng.