Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 397: Hỏi tội




Trong khuôn viên nhà họ Bạch một mảnh ảm đạm. Kể từ sau khi tin Bạch Hi Cảnh hôn mê được truyền về, ông Bạch bà Bạch gần như trong chốc lát mà già đi mười tuổi, nhưng bọn họ chẳng biết gì về y học, căn bản không thể giúp đỡ được gì, tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi lại không có thu hoạch, ngoại trừ than thở ra thì cũng chỉ có thể yên lặng rơi lệ mà thôi.

Bởi vì tình trạng của Bạch Hi Cảnh rất không ổn định, hơn nữa cũng không biết thuốc mà Minh Quang tiêm cho anh rốt cuộc là thuốc gì, Đại Sơn, Tiểu Sơn bàn bạc với nhau một hồi liền tự đứng ra an ủi người nhà họ Bạch nhưng tuyệt đối không cho bọn họ vào thăm. Ông Bạch bà Bạch cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, cho dù có thương, có lo lắng cho con trai thế nào, cũng sẽ không thêm loạn trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, chỉ dằn lòng xuống, trà không nhớ, cơm không nghĩ, chẳng mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.

Đại Sơn, Tiểu Sơn một lòng một dạ bôn ba vì Bạch Hi Cảnh. Ba người bác nhà họ Bạch bèn mượn tạm Tô Phóng, Tống Siêu, Vệ Thủ và đám người Lăng Phi, bể đầu sứt trán đối phó với đám sâu mọt bên ngoài muốn nhân cơ hội Bạch Hi Cảnh xảy ra chuyện để đục nước béo cò, xâm nhập vào thành phố S. Bọn họ cho dù không giúp được cái gì thì cũng không thể để em trai mình trong lúc hôn mê bất tỉnh bị người ta đá ra khỏi sào huyệt không phải sao. Ba người bác gái thì xin nghỉ phép để ở bên ông Bạch và bà Bạch, sợ hai ông bà tâm trạng không yên, nhất thời nghĩ không thông rồi xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, vẫn là em trai của bác dâu cả Kiều Lam - Kiều Kiệt xuất hiện, mới có thể miễn cưỡng hóa giải tình trạng nguy cấp của Bạch Hi Cảnh.

Khu khách VIP khoa nội trú bệnh viện số một thành phố S, thậm chí có thể so với căn biệt viện nhìn ra biển xa hoa lộng lẫy đã bị cách ly hoàn toàn, thật sự đã làm đến mức ba bước một vệ sĩ, năm bước một trạm gác. Lính canh gác toàn bộ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, mặc đồng phục tây trang màu đen, thắt cà vạt, tai đeo máy truyền tin. Mặc dù hai tay bọn họ đều để không, nhưng không ai nghi ngờ trên người bọn họ có phải là còn mang theo vũ khí nữa hay không. Chỉ dựa vào khí thế tùy ý nhìn một cái đã khiến những người bình thường rụt cổ run rẩy đã đủ để ngăn cản sự ngấp nghé và thăm dò của đa số mọi người rồi.

Trên thế giới này không thiếu nhất chính là chủ nghĩa đặc quyền, có thể bao trọn toàn bộ khu biệt viện nội trú của bệnh viện số một thành phố S chắc chắn không phải là hạng người tầm thường, cho dù có tâm điều tra thì e rằng cũng không có gan!

So với phòng thủ kiên cố bên ngoài biệt viện, bên trong khu biệt viện lại vô cùng vắng vẻ không có hơi người, tất cả mọi người đều đang tập trung trong phòng bệnh ở tầng hai rồi.

Trên chiếc giường Kingsize trải ga trắng tinh, đây là màu mà Bạch Hi Cảnh thích nhất. Lúc này, anh yên tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, không phát ra tiếng động, giống như một người gỗ không có sinh mệnh, duy nhất chỉ có chỉ số nhịp tim hiển thị trên máy theo dõi bên giường là biểu thị sự tồn tại của sinh mệnh này.

Chỉ là, nhịp tim này hình như hơi nhanh quá thì phải!

Ngoài phòng bệnh, bác sĩ chủ trị Kiều Kiệt đang lắc đầu, vẻ mặt u sầu: “Em chỉ có thể dùng thuốc để khống chế tốc độ lưu thông máu của anh ấy hết mức có thể, làm giảm sự tăng huyết áp, cố gắng hết sức bảo vệ tim mạch. Nhưng lục phủ ngũ tạng của anh ấy đã bắt đầu suy kiệt, nếu như không tìm ra được nguyên nhân gốc rễ thì sớm muộn gì anh ấy cũng chết mà thôi.”

Đại Sơn gần đây sốt ruột phát hỏa, trong miệng có thêm một vòng vết bỏng rộp, mở miệng nói chuyện đều đau đến phát sợ: “Kim tiêm đã giao cho sở nghiên cứu bên dưới tìm hiểu rồi, chắc là rất nhanh sẽ phân tích ra được thành phần của loại thuốc này... A Kiệt à, cậu nhất định phải nghĩ cách giữ lại mạng sống cho Đại ca.”

Kiều Kiệt là em trai ruột của bác dâu cả Kiều Lam, quan hệ với nhà họ Bạch rất tốt, mấy năm gần đây luôn ở nước ngoài phát triển, nếu không phải Bạch Hi Cảnh xảy ra chuyện như thế này, lật tung cả Hoa Hạ cũng không tìm ra bác sĩ có thể cứu Bạch Hi Cảnh thì bác dâu cả Kiều Lam cũng sẽ không lo lắng không yên mà gọi gấp anh về.

Kiều Kiệt có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Em chỉ có thể cố gắng hết sức, cho dù là thần tiên, cũng không thể cứu được người bạc mệnh.”

Đại Sơn ngoại trừ thở dài thì cũng không có cách nào khác, anh chỉ có thể phiền não gãi đầu, dưới viền mắt là một mảnh màu xanh, râu ria xồm xoàm làm nổi bật lên khuôn mặt gầy gò tiều tụy, cả người đều hiện lên dáng vẻ chật vật sa sút không nói lên lời. Cửa phòng bệnh đột nhiên khẽ mở, Tiểu Sơn bưng khay đi ra ngoài, tình trạng của anh ta cũng không tốt hơn Đại Sơn là bao, chỉ là gương mặt núi băng theo thói quen trấn định hơn Đại Sơn vài phần.

Nhìn thức ăn trong khay không hề được động đến, sắc mặt của Đại Sơn có chút khó coi: “Đại tiểu thư vẫn không ăn sao?”

Tiểu Sơn yên lặng nhìn anh ta một cái, lắc đầu: “Đến nước cũng không uống.”

“Haiz, đại tiểu thư rõ ràng là thích ăn nhất...” Đại sơn đột nhiên có một loại cảm giác long trời lở đất như ngày tận thế.