Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 406: Gặp lại




“Không thể nào!” Đáng lẽ đây vốn là một màn cược thắng chắc thế nhưng lại bị thua một cách khó hiểu, hơn nữa còn thua đến thảm hại. Là người bình thường đều không có khả năng chịu đựng nổi, vì thế tên nhà giàu mới nổi ngay lập tức bùng nổ tại chỗ. Hắn ta kích động nhảy dựng lên khỏi ghế, ngón tay múp míp bị chiếc nhẫn thắt chặt đến nỗi lồi một vòng thịt ra ngoài, chỉ vào cô gái nhỏ đứng đối diện mình, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: “Cô giở trò!”

Em gái chớp nhẹ đôi mắt to thuần khiết của mình, mặt không chút cảm xúc ngay đầu sang nhìn người chia bài, hỏi: “Giở trò là cái gì?”

Ngươi chia bài âm thầm lau mồ hôi lạnh trên mặt, kính cẩn lễ phép đáp lời: “Chính là gian lận!”

Gian lận!!!!

Vậy mà lại dám hoài nghi cô bé gian lận!!!!

Vốn chỉ vì cha không thể nghỉ ngơi cho tốt mà có chút giận cá chém thớt. Nhưng khi nghe thấy lời này, Tiểu Tịnh Trần liền bùng phát ngay tại chỗ. Cô bé là một tín đồ thành kính theo đạo Phật, từ trước đến này không bao giờ nói dối, cũng không bao giờ cợt nhả, đã nhận lời với người khác làm chuyện gì là nhất định sẽ thực hiện được. Một đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn biết nghe lời đến thế này, vậy mà lại có người dám nghi ngờ cô bé gian lận.

Đôi mắt to xinh đẹp chuyển động, Tiểu Tịnh Trần không chút biểu cảm đi về phía tên nhà giàu mới nổi kia. Những người vây xem đều tự giác mà nhường đường cho cô bé. Nhìn thấy cô gái đang dần dần ép sát, dù cho Tiểu Tịnh Trần có đáng yêu giống một con búp bê, nhưng tên nhà giàu mới mới nổi lại cảm giác như có một luồng không khí lạnh không rõ dâng lên từ đáy lòng, lạnh đến mức hắn ta rùng mình. Hắn ta theo bản năng mà đứng bật dậy lui về phía sau, ngoài mạnh trong yếu mà lên tiếng: “Cô muốn làm cái gì? Cô đừng có làm loạn... Cô có biết đây là địa bàn của ai…”

Người đứng ngoài cuộc xem kịch - Đại Sơn suýt chút nữa thì cười phun cả ra. Con mẹ nó, biết rõ đây là địa bản của ai mà còn dám tự tìm phiền phức, đây không phải đốt đèn lồng đi tìm đường chết sao?

Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm tên nhà giàu mới nổi, bàn tay nhỏ múp míp đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn ta nhanh như chớp giật, ngăn chặn sự uy hiếp lảm nhảm không ngừng. Cảm thấy sự tiếp xúc nơi cổ tay có chút mềm mềm, man mát đó, tên nhà giàu mới nổi trong lòng không khỏi rung động, ánh mắt không rõ nguyên do mà trở nên đỏ hơn vài phần. Đáng tiếc, ý nghĩ vừa dâm tà của hắn vẫn còn chưa thành hình, thì bỗng một tiếng “khực” vang lên, theo đó là một cơn đau nhức khó nhịn khiến cả người run lẩy bẩy.

Tên nhà giàu mới nổi kêu thảm thiết một tiếng, nâng cổ tay ngoặt xuống như bị dị dạng của bản thân, đau đến mồ hôi lạnh rơi đầy mặt.

Những người đứng xung quanh vây xem bị tiếng hét thảm thương của hắn ta làm cho hốt hoảng, theo bản năng mà lùi về phía sau một chút, nhường cho hai người trong cuộc nhiều không gian hơn.

Tiểu Tịnh Trần một cước đạp lên đầu gối của tên nhà giàu mới nổi, tên nhà giàu mới nổi thẳng đờ người khuỵu hai gối xuống. Đầu gối đập thẳng trên mặt đất kiên cố, truyền đến đến một tiếng nứt vỡ rõ ràng. Tiếng kêu thàm thiết của tên nhà giàu mới nổi lập tức vang vọng cả khu vực.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu về một bên, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống tên nhà giàu mới nổi đang đổ trên mặt đất kia, cả khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta đã bàn xong rồi, người thua phải đền hai tay hai chân, anh không định quỵt đấy chứ?”

Tròng mắt tên nhà giàu mới nổi như sắp nứt ra, nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt hung ác, cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi đó dường như hận không thể ăn sống nuốt tươi người khác. Hắn gào lên: “Đồ thối tha, cô có biết ông đây là ai không hả, dám động vào tôi, con mẹ nó cứ đợi bị XXX đến chết đi!”

Câu nói uy hiếp này đã được tính là khó lọt tai lắm rồi, người bình thường tất nhiên sẽ thẹn quá hóa giận. Thế nhưng, em gái thuần khiết đến mức hoàn toàn nghe không hiểu. Cô bé chỉ cảm thấy ác ý đến từ đối phương, vậy là ngay lập tức không hề do dự mà thu lại tiền đặt cược.

Bàn tay nhỏ vươn về phía vai của tên nhà giàu mới nổi, các ngón tay bắt lấy đầu vai của hắn ta, thuận chiều cánh tay mà trượt xuống. Rõ ràng không hề thấy cô bé dùng đến chút sức lực nào, thế nhưng theo sự di chuyển của các ngón tay cô bé, cánh tay của tên nhà giàu mới nổi truyền đến hàng loạt những tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc, răng rắc. Người khác nghe mà nổi hết da gà, kinh hồn bạt vía.

Tên nhà giàu mới nổi nằm trên mặt đất, thân hình không ngừng co giật, gầm rú thảm thiết như một con quái thú đang hấp hối. Dù cho có là dân cờ bạc tội ác tày trời cũng đều có chút không nén được mà ghé mắt nhìn. Tiểu Tịnh Trần lại thản nhiên cứ như đang ngồi xem cảnh xuân hoa nở vậy.

Mãi đến sau khi phế xong hai tay hai chân của tên nhà giàu mới nổi, cô bé mới dừng tay lại.

Vỗ nhẹ hai bàn tay, cúi đầu nhìn tên đàn ông đang nằm nhũn trên nền đất như vũng bùn nhão, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Đã chấp nhận cược thì cũng phải thừa nhận thua, thua không nổi thì đừng có đi học người ta đi đánh bạc.”

Ngừng một chút, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía đám quần chúng vây xem đang mang vẻ mặt khó coi, nói: “Ai còn muốn cá cược với ông chủ, đứng ra đi.”

“…”

Toàn hội trường là một mảnh im ắng. Trong cái lúc này, con mẹ nó ai dám bước ra chứ? Đó không phải là hành động tự tìm ngược đãi sao?

Đợi gần được ba phút đồng hồ vẫn chưa có người nào lên tiếng, cô gái nhỏ gật đầu: “Nếu đã không có ai muốn cá cược với ông chủ, vậy thì thôi đi.”

Nói xong, chân dài duỗi một cái, cô bé trực tiếp vượt qua thi thể nằm thẳng cẳng của tên nhà giàu mới nổi đi ra ngoài. Những người đứng ven lối đi đều theo bản năng mà nghiêng người nhường đường cho cô bé.

Có tư cách đến và dám đến Trác Việt Thành để đánh bạc không có một ai là tội phạm nhát gan cả, thậm chí đa số trên tay bọn họ đều dính khoản nợ về tính mạng con người. Nhưng người có đủ khả năng để không biến sắc mặt, tay không bóp nát xương cốt người khác, còn mắt điếc tai ngơ trước những tiếng hét thảm, lại từ đầu đến cuối vẫn bình thản thì thật sự không được mấy người. Dường như tất cả mọi người đều ngộ ra được chân tướng: cô gái nhỏ đáng yêu có vẻ ngoài trông như búp bê phương Tây này tuyệt đối là một nhân vật hung ác.

Quần chúng vây xem tận mắt chứng kiến độ giòn của xương người nhìn theo bóng dáng rời đi của nhân vật hung ác, âm thầm phỏng đoán. Cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện này đến cùng có lai lịch thế nào?

Vẻ bề ngoài... hình như hơi quen!

Tiểu Tịnh Trần đi thẳng lên tầng, khu Trung Thành chiếm cứ trọn vẹn ba tầng nhà. Vừa mới bước chân ra khỏi của thang máy, cô bé liền nhìn thấy Đại Sơn đang lười nhác nghiêng người tựa mình trên lan can. Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đi đến, anh giơ tay lên lắc qua lắc lại với cô như con mèo chiêu tài, đôi mắt cười híp lại thành hai vầng trăng non, nói: “Đại tiểu thư quả nhiên thật lợi hại.”

Chiếc mặt nạ lạnh lùng trong chớp mắt vỡ vụn, Tiểu Tịnh Trần bẹt miệng lại, ánh mắt ầng ậng nước, nói: “Cái tên xấu xa đó lại dám nói cháu gian lận. Ngay cả kiểm tra được không điểm cháu cũng chưa từng gian lận... Tên xấu xa đó bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi!”

Tầm mắt xuyên qua tấm mành có dạng nan quạt ở cửa sổ lấy ánh sáng, thấy được tên nhà giàu mới nổi bị người kéo ra ngoài như kéo con chó chết phía trong khu Trung Thành, khóe miệng Đại Sơn có chút co giật. Ánh mắt anh ta có chút phiêu xa mà nhìn lên trời, lại nói, đến cùng là ai bắt nạt ai có chứ!

Thái Địch theo sau Tiểu Tịnh Trần lên tầng trần nghe được tiếng nói nghẹn ngào tủi thân của Tiểu Tịnh Trần, ảo tưởng trong chớp mắt tan tành. Vị Đại tiểu thư vừa mới để lộ khí thế bá vương cao quý, lạnh lùng lẽ nào là do cái vận cứt chó của anh ta phản kích mà hoang tưởng ra sao?

“Cháu đã dùng cách làm sấm sét như thế này giải quyết gọn một cái gai, những người đó hẳn là sẽ thành thực vài hôm.” Đại Sơn nở nụ cười có chút gợi đòn, nói. Anh ta vươn tay vịn lấy cái cổ của Tiểu Tịnh Trần, tỏ vẻ anh em tốt tính mà nhỏ giọng nói: “Không ngờ được thiên phú đánh bạc của cháu còn không tệ, có muốn chơi thêm hai ván nữa không? Sòng bạc này là của Đại ca, cũng chính là của cháu. Làm chủ của nó, kiếm tiền từ khách chơi là lẽ hiển nhiên đúng không? Hơn nữa Đại ca cần phải tĩnh dưỡng, sản phẩm bồi bổ rất đắt, rất đắt đấy!”

Tiểu Tịnh Trần ngẫm nghĩ một lúc, bé ngốc từ trước đến nay đều không có khái niệm tiền nong quả nhiên bị lung lay, trả lời: “Dạ, cháu muốn kiếm tiền nuôi cha.”

Đại Sơn: “...” Hình như có chỗ nào không đúng lắm ở đây!!

Khách chơi ở tầng một của khu Trung Thành đã bị cô bé dọa sợ rồi, dứt quyết không dám cùng cô bé ngồi trên một bàn cược. Vậy là, Tiểu Tịnh Trần chỉ có thể chạy thẳng lên tầng ba khu Trung Thành. Chất lượng của khách chơi ở tầng ba lại tốt hơn hẳn hai bậc so với ở tầng một. Sau đó thì, những người chơi chất lượng cao này liền thảm rồi.

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không thể đổ xúc xắc được, nhưng từ nhỏ đến lớn, số bài bạc của cô bé đỏ đến mức nghịch thiên. Bất kể là chơi bài poker hay là chơi mạt chược, cô bé trước nay đều chưa từng thua. Loại vận may này cũng được mang đến sòng bạc.

“Đồng hoa thuận, tôi thắng rồi!”

“Bốn con A thêm một con K, tôi thắng rồi.”

“Một đôi A, một đôi K, một con Q, tôi thắng rồi.”

“Ba con A, một con K, tôi thắng rồi.”



Vừa lên bàn chưa đến nửa giờ đồng hồ, Tiểu Tịnh Trần đã giết gọn hai nhóm người chơi. Những thẻ đánh bạc ở trên bàn trước mặt cô bé bắt đầu chất đống lên.

Thắng được tiền, em gái tỏ vẻ rất vui mừng. Hai mắt to tròn xoe lấp la lấp lánh nhìn về phía nhóm đối thủ. Trong mắt cô bé, những người này đều là tiền, tiền đó nha!

Cứ chém giết, thẳng đến khi không ai dám ngồi lên bàn đánh bài, Tiểu Tịnh Trần mới chưa hết thòm thèm mà dừng lại, đổi đống thẻ đánh bạc nhỏ sang những thẻ đánh bạc có giá trị lớn hơn, sau đó chạy thẳng đến bàn tiếp theo.

Hai người trẻ tuổi đang đứng trên hành lang bình rượu hóng gió bị những tiếng ồn ào ở phía dưới dẫn dắt sự chú ý. Ngay khi nhìn thấy em gái cười đến mức hai lúm đồng tiền phát sáng, một tay đẩy hàng mạt chược dài xuống bàn, ngọt ngào nói to: “Hồ, một con rồng cùng một màu, tôi thắng rồi”. Một chàng trai trong đó có chút sững sờ, dường như cảm thấy hơi bất ngờ. Người còn lại tỏ vẻ rất có hứng thú mà híp hai mắt lại, nói: “Là tôi nhận sai sao? Làm sao lại có cảm giác như nhìn thấy thằng em nhà anh rồi?”

Người con trai phía trước cau mày lại thật chặt, tâm trạng trong nháy mắt dường như trở nên rất tệ. Anh ta một ngụm uống sạch lượng rượu còn sót lại trong ly, đi thẳng một mạch xuống tầng dưới.

Người đàn ông không nhìn đến tầm mắt đánh giá của những người xung quanh, sải bước dài đến khu vực mạt chược, thẳng tay vươn ra túm lấy cổ tay của cô gái nào đó. Động tác của anh ta rất thô lỗ, ý đồ muốn giật cô bé đứng dậy, kết quả... Để cho chúng ta đến phân tích khách quan một chút nhé…

Người đàn ông có chiều cao một mét tám mươi tám, dáng người cao to tráng kiện, mặc dù không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng mỗi một đống tác đều nổi lên đường gân rõ ràng. Đây là một người đàn ông thường xuyên vận động, thể năng rất tốt, thật chí võ công quyền cước cũng không tệ. Em gái cao một mét sáu mươi có lẻ, dáng người ẩn dấu trong bộ quần áo thể thao không nhìn ra được gì, nhưng tổng thể mà nói là một cô em gái đáng yêu, nhỏ bé, bụ bẫm.

Khi em gái đáng yêu gặp phải đàn ông dũng mãnh. Kết quả thể nào, không cần nói cũng biết. Dường như ngay trong lúc người đàn ông nắm chặt cổ tay cô bé, những người đứng xem đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ thông cảm. Sao một cô bé trong sáng thế này lại đụng phải một tên cầm thú không biết thương hương tiếc ngọc chứ, haizz!

Kết quả...

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô bé dùng sức kéo mạnh, nhưng em gái lại không hề nhúc nhích, bàn tay cầm lấy tấm bài mạt chược, cánh tay nhỏ để dựa vào gờ bàn dường như không có gì ảnh hưởng đến cô bé. Trên thực thế, cô bé cũng xác thực coi đối phương là không khí, đôi mắt to không hề chớp nhìn chằm chằm vào thẻ bài trong tay mình. Sau đó, miệng mím lại một cái, lúm đồng tiền lộ ra, đẩy dãy bài ra, nói: “Ù, quốc sĩ vô song, tôi thắng rồi.”

“Ồ” Mọi người xung manh ồ lên một mảnh. Cô gái này từ lúc ngồi vào bàn đến bây giờ đều chưa từng thua một ván nào, mỗi một lần đều là ù, hơn nữa lần nào cũng là bài cao. Những người ngồi cùng bàn với cô bé đã đổi được ba lần rồi. Đây là thần bài đúng không nhỉ?

Tiểu Tịnh Trần cười híp cả mắt mà lùa hết chip đánh bạc về phía mình, lúc này cô bé mới phát hiện trên cổ tay mình có dán một cái tay chướng ngại vật. Cô bé ngẩn ra, ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn về phía ngươi đàn ông sắc mặt đã đen sì như đáy nồi, hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông hơi nhích khóe miệng, nhưng lại bị tức đến mức nói không nên lời.

Tiểu Tịnh Trần theo thói quen cau cái mũi lại, hít một hơi thật sâu. Sau đó, trong nháy mắt cô bé mới bừng tỉnh: “Tôi nhớ ra anh rồi, anh là Tiết Bồng.”