Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 492: TIỂU TỊNH TRẦN KHÔNG HOÀN CHỈNH + TÔ PHÓNG VÀ TÔ LIỆT




Tô Phóng nhìn chằm chằm vào Giới Đắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ trước đến nay tôi chưa hề



trung thành gì với ông thì phản bội ở đầu ra.” Giới Đắc khẽ nhăn lông mày không còn lại mấy cọng lông của mình, cười nói: “Thế sao, xem ta cậu không muốn gặp lại anh trai của mình nữa rồi!”



Vành mắt của Tổ Phóng lập tức đỏ lên, trừng Giới Đắc như muốn rách cả mí mắt, nói: “Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc đến3sao. Nếu không phải ông cố ý cho người đóng giả người của chùa Bồ Đề đến đưa thư cho tôi, lừa tôi nói anh trai bị bệnh nặng thì làm sao tôi có thể mắc lừa ông được. Giới Đắc à, ông thật sự uổng làm một người xuất gia.”



Lúc Tô Phóng nhận được tin anh trai bị bệnh nặng, ngay lập tức việc đầu tiên anh ta làm là đã gọi điện tìm Bạch Hi Cảnh đối chứng. Bạch Hi cảnh căn bản không quen không0thân với Minh Nhiên, hơn nữa trong lúc anh đi trị thương, Minh Nhiên vẫn còn nhảy nhót tưng bừng giống hệt như con khỉ, dù thế nào thì cũng không thể mới vài tháng trôi qua đã bệnh nặng được. Lại nói, thần y trong chùa Bồ Đề còn nhiều hơn cả ở bên ngoài. Vậy là, Bạch Hi Cảnh theo bản năng mà phủ nhận khả năng Minh Nhiên bị bệnh nặng.



Lúc đó Tô Phóng đã nôn nóng đến mức mất đi lý trí, muốn đến5chùa Bồ Đề thăm Minh Nhiên. Nhưng theo quy định của chùa Bồ Đề, Bạch Hi Cảnh không thể nói cho người thân của những người đang tu hành trong chùa Bồ Đề bất cứ một thông tin nào về ngôi chùa, càng đừng nói đến địa chỉ cụ thể ở đầu. Tiểu Tịnh Trần mặc dù sinh ra ở chùa Bồ Đề, nhưng cô bé là một dân mù đường siêu cấp. Tô Phóng cũng không biết ngoài hai cha con bọn họ ra thì mình còn4có thể đi hỏi ai được nữa. Cuối cùng, Tô Phóng bởi vì Bạch Hi Cảnh từ chối cung cấp thông tin mà sinh ra ý nghĩ lệch lạc liền bước lên con thuyền hải tặc của Giới Đắc.



Giới Đắc đem tài liệu về hòn đá thiên thạch mà bọn họ đã từng nghiên cứu ra đưa cho Tô Phòng xem, còn nói với anh ta rằng hòn đá đó là thứ mà Bạch Hi Cảnh đã trộm của ông ta, ông ta hy vọng Tô Phóng có9thể lấy lại về cho ông ta. Có tang chứng vật chứng bày ra ngay trước mặt, hơn nữa Tô Phóng cũng biết rằng, hòn đá đó xác thực là thứ mà Bạch Hi Cảnh đã chuyển từ bến tàu Thâm Song về. Thế là anh ta nhân lúc Tiểu Sơn và Đại Sơn đi Thượng Kinh, quang minh chính đại tiến vào viện nghiên cứu để đánh tráo hòn đá đó. Sau khi sự việc phát sinh, anh ta vốn không hề có ý định thật sự gây tổn thương Đại Sơn, thế nhưng Đại Sơn lại nói một câu như thế này: “Đại ca đối với cậu tốt như thế, vậy mà cậu lại phản bội anh ấy“. Câu này khiến cho Tô Phóng nhớ đến lời cự tuyệt của Bạch Hi Cảnh, anh ta chỉ muốn thăm anh trai mình một chút mà thôi, nhưng Bạch Hi Cảnh lại không chịu giúp anh ta. Thù mới hận cũ dồn lại với nhau, Tô Phóng liền ra tay một cách ác độc. May mắn là anh ta vẫn còn có một chút lý trí, không thật sự muốn giết Đại Sơn.



Sau này, Giới Đắc nói ông đạo diễn Spielberg Roth bệnh nguy kịch, muốn gặp Tiểu Tịnh Trần một lần cuối cùng, nhưng Bạch Hi Cảnh máu lạnh vô tình lại không đồng ý. Nghĩ đến anh trai của mình sống chết chưa biết, Tô Phóng tự nhiên nảy sinh cảm giác đồng cảm với ông đạo diễn Spielberg Roth như những người đồng cảnh ngộ với nhau. Thêm vào việc Giới Đắc hứa rằng chỉ cần anh ta lẳng lặng bắt cóc Tiểu Tịnh Trần ra ngoài, thì sẽ cho anh ta bản đồ dẫn đến chùa Bồ Đề. Vậy là, Tô Phóng đã làm ra một việc đáng hối hận nhất trong đời mình.



Mãi đến khi Tiểu Tịnh Trần bị mang vào trong phòng thí nghiệm, Tô Phóng mới biết bản thân anh ta bị mắc lừa rồi. Anh ta cũng có khả năng nhẫn nhịn, biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Giới Đắc, mặc dù đã cầm được bản đồ trong tay nhưng anh ta cũng không vội vã rời khỏi. Ngược lại, lại mang dáng vẻ như là rất có hứng thú với nghiên cứu của Giới Đắc, để có thể được ở lại viện nghiên cứu này. Trước đó anh ta đã từng xem xét qua, mấy ngày nay Giới Đắc sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm, cho nên anh ta mới chọn lúc này mà ra tay, muốn cứu lấy Tiểu Tịnh Trần mang ra ngoài, không ngờ rằng...



“Ha, tôi đã sớm không phải là người xuất gia nữa rồi.” Hai tay của Giới Đắc đan vào nhau, chậm rãi bước về phía Tô Phóng như là đi dạo trong sân vắng vậy. Rõ ràng ông ta không hề để lộ một ý đồ muốn công kích nào, nhưng lại khiến cho da gà khắp người Tô Phóng đều dựng đứng hết cả lên. Đối mặt với cao thủ có đẳng cấp như thế này, đồng chí Tiểu Tô thật sự không đáng một xu nào.



“Cậu nói đúng lắm, trước giờ cậu không hề trung thành với tôi, mà tôi thì cũng chưa bao giờ tin tưởng cậu. Giữa hai chúng ta chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác.” Giới Đắc chầm chậm bước đến trước mặt Tô Phóng, giơ tay lên, tỏ vẻ hiền từ mà giúp Tô Phóng chỉnh lại phần cổ áo. Cả người Tô Phỏng lại cứng đơ đến mức hoàn toàn không động đậy được. Rõ ràng kẻ địch đang ở trước mặt, nhưng đến cả một ngón tay anh ta cũng không thể cử động, chỉ có thể để cho kẻ địch muốn làm gì thì làm với thân thể của mình (?!).



Trông bề ngoài thì Giới Đắc dường như rất thân thiện, nhưng cái “thế” của ông ta đã đè ép hoàn toàn Tô Phóng. Tô Phóng cảm thấy mình giống như đang vùi thân trong vũng bùn lầy, chỉ còn ngại được mỗi cái đầu lên để kéo dài hơi tàn, thế nhưng vũng bùn đè ép trên lồng ngực đã khiến cho anh ta sắp nghẹt thở.



Giới Đắc nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng trắng ngần của Tô Phóng, chậc lưỡi than thở: “Tuổi trẻ, thật tốt biết mấy!... Cậu không phải là đối thủ của tôi, hiện giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, chỉ cần cậu đưa cô nhóc này trở về bàn thí nghiệm, tôi liền coi chuyện của ngày hôm nay như chưa từng xảy ra.”



“Thế” đè ép vừa mới rút đi, Tô Phóng liền theo bản năng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang nằm nghiêng bên chân tường. Cô bé không hề hôn mê, đôi mắt to tròn mơ hồ lại không hề có chút thần sắc gì. Ánh nhìn của cô bé có chút phân tán, rõ ràng là không thấy rõ mọi thứ. Hô hấp của cô bé dần dần trở nên khó nhọc, dường như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn gì đó rất khủng khiếp.



Tô Phóng không khỏi nhớ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ này khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lúc đó, cô nhóc



mới chỉ có sáu tuổi, không hề bướng bỉnh vô tri như những đứa trẻ bình thường. Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, còn phản ứng hơi chậm chạp một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối đều kiên định bảo vệ cái “lý” trong trái tim mình. Có lẽ cô bé không đủ thông minh, có lẽ cô bé không đủ nhanh nhạy, nhưng cô bé lại chấp nhất với cõi bồng lai của riêng mình, nhiều năm qua đi như thế cũng chưa từng thay đổi. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Phóng, Tiểu Tịnh Trần chậm rãi ngước đầu lên. Cô bé không thấy rõ người ở phía trước mặt mình, nhưng lại có thể cảm nhận được thiện ý anh ta dành cho bản thân. Vậy là, cô bé theo bản năng cong khóe miệng lên, để lộ một nụ cười nhẹ nhàn nhạt. Hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe môi, lại rõ ràng đến mức khắc cốt ghi tâm.



Tô Phóng bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, quay đầu sang rồi lại chầm chậm mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phía Giới Đắc. Giới Đắc hơi hơi híp mắt lại, đột nhiên hai chân lướt trên không, bất thình lình lùi về phía sau. Dường như cũng cùng thời điểm đó, nắm đấm của Tô Phóng không chút báo trước vung ra, viên đá quý ở nơi khớp xương ngón tay cái có vân như hình mắt phượng đó chỉ có thể khó khăn lắm mới đánh trúng vạt áo bay lên phía trước sau khi Giới Đắc lùi về phía sau. Một tiếng của vải vóc bị xé rách vang lên, vạt áo trước của bộ quần áo người già trông có vẻ cao cấp bị kéo toạc ra, những vết rách tạo thành hình mạng nhện khiến cho cả bộ quần áo trông tả tơi khó coi, nhìn bên ngoài có vẻ rất buồn cười. Giới Đắc cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, có chút bất ngờ. Lão ta không ngờ Tổ Phóng đã bị “thế” của mình đàn áp hoàn toàn mà vẫn có thể ra tay đột nhiên như vậy, hơn nữa động tác lại nhanh nhạy thế này. Quả nhiên, tiềm lực của con người là vô hạn, dù cho có là bùn nhão đi chăng nữa, nếu bộc phát tiềm năng thì cũng có thể trở thành vết bùn vung vãi khiến người ta chán ghét.



Giới Đắc thong thả phủi phủi vạt áo của mình, cười nói: “Vừa mới ra tay liền dùng Tinh Mang, xem ra cậu rất hận tôi nhỉ.”



Tô Phòng xoay nắm tay của mình, đem “ngôi sao” ở trên ngón tay cái của mình hướng thẳng về phía Giới Đắc, hai mắt sung huyết, nói: “Tôi hận sao ông không chết đi.” Chữ “chết” quả nhiên đã chạm đến giới hạn của Giới Đắc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, khí thế trên người đột ngột tăng cao. Không khí trong cả hành lang đi bộ dường như đều bị ngưng kết đậm đặc, kín mít như đầm lầy, còn có một loại cảm giác ngưng trệ đến khiến cho người ta khó thở nữa. Trái tim Tô Phóng ngay lập tức lạnh lẽo, công lực của Giới Đắc đã vượt xa ra khỏi những gì mà anh ta dự kiến.



Thế nhưng, anh ta đã không còn đường lui nữa rồi!



Tô Phóng xoay đầu lại một cách gian nan, nhìn Tiểu Tịnh Trần đang mơ màng muốn ngủ một lần cuối cùng, ánh mắt bỗng kiên định, trở nên quyết tuyệt. Anh ta hét lên một tiếng, xông thẳng về phía Giới Đắc, dù cho động tác có bởi vì bị kẻ địch đàn áp bằng khí thế mà biến dạng đi, nhưng anh ta vẫn cứ anh dũng không chùn bước, dù sao cũng chỉ là chết mà thôi.



Giới Đắc hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tàn ác lạnh lẽo dõi theo động tác lao đến một cách chậm rãi của Tô Phóng. Lão ta làm ra bao nhiêu việc như thế này vốn chỉ là vì trường sinh, một chữ “chết” của Tô Phóng có thể nói là đã đâm trúng vảy ngược trên người lão ta. Dù cho trước đây lão ta cảm thấy Tô Phóng vẫn còn có giá trị để lợi dụng, nhưng hiện giờ, anh ta chắc chắn phải chết. Vậy là, Giới Đắc căn bản không hề nương tay, chân dùng sức đạp một cái, cả người đều giống như con diều hâu đi săn nhảy về phía Tô Phóng. Trong khoảnh khắc chạm mặt, ông ta đột nhiên ra tay, một quyền ấn vào trước ngực của Tô Phóng. Tô Phóng thậm chí còn chưa kịp phản ứng trở lại thì đã cảm thấy lồng ngực của mình bị giáng một đòn công kích mạnh mẽ. Cả người anh ta đều bay ngược trở lại, ngửa cổ ở giữa không trung rồi phun ra một ngụm máu, sau đó ngã rầm trên mặt đất, lăn vài vòng mới có thể dừng lại được. Trong khoảng không, màn sương bằng máu vung vãi khắp nơi, có vài giọt bắn lên trên mặt của Tiểu Tịnh Trần, làm cho cô bé đang mệt mỏi buồn ngủ rũ rượi bỗng tỉnh lại. Cô bé rất nhạy cảm với vị tanh của máu tươi, những giọt máu này đều đã vung đến cả trên mặt mình rồi, ngay ở bên cạnh mũi, nếu như còn không ngửi được thì có quỷ mới tin nổi.



Tiểu Tịnh Trần mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, tầm mắt lờ mờ nhìn thấy Tô Phóng đang giãy giụa muốn đứng dậy. Đáng tiếc là Tô Phóng bị thương quá nặng, gắng sức mấy lần đều không thể đứng lên nổi, lại còn phun ra nhiều máu hơn. Giới Đắc chậm rãi bước đến trước mặt anh ta, vẫn cứ đan hai tay vào nhau, chỉ là phần vạt áo trước tả tơi có vệt như mạng nhện trông có vẻ buồn cười. Ông ta cúi đầy nhìn Tô Phóng đang giãy giụa hấp hối, giọng nói sâu xa: “Hà tất phải thế chứ. Đến cả một chiêu cậu cũng không tiếp được, vậy mà lại còn muốn học người ta đi làm anh hùng. Chậc chậc, ngu xuẩn. Cậu đem cái mạng của mình ra đền bù, cũng không có ai hiểu được lòng tốt của cậu đâu. Bạch Hi Cảnh chỉ biết rằng cậu chính là hung thủ bắt giữ con gái của anh ta...”



Giới Đắc hơi khom lưng xuống, một tay kẹp lấy yết hầu của Tô Phóng rồi đem anh ta nhấc lên cao. Tô Phóng không thể không cố sức ngửa người về phía sau mới có thể khiến cho bản thân thoải mái được chút ít. Anh ta nhìn vào đôi mắt dữ tợn, lạnh như băng của Giới Đắc, đột nhiên cười thành tiếng, nói: “Không sao cả, tôi cũng không cần anh ta phải nhớ đến lòng tốt của tôi, bản thân tôi vốn dĩ làm vậy cũng không phải vì anh ta.”



“Ồ, thể cậu làm vì thứ gì chứ?” Giới Đắc tựa như thật sự hiếu kỳ, là thứ gì khiến cho Tô Phóng đến ngay cả tính mạng cũng không cần.



“Bởi vì chính tôi muốn làm như thế, cho nên mới làm thôi.” Tô Phóng đáp lời có chút vô lại, nói xong anh ta còn há miệng ra để lộ một nụ cười lớn. Dòng máu đỏ thẫm từ khóe miệng anh ta tràn ra, trông mà phát hoảng. Ánh mắt Giới Đắc bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, nói: “Tôi nhớ rằng cậu rất thích làm cho xương cốt trên thân thể người khác vỡ vụn, không biết bản thân cũng nếm thử mùi vị này thì thế nào nhỉ.” Nói xong ông ta bất chợt thu ngón tay lại rồi nắm thật chặt, cánh tay dùng lực rung một cái, hiển nhiên là muốn mượn sức lực to lớn đang dồn ở cổ họng của Tô Phóng, đánh nát xương cốt toàn thân của anh ta. Tô Phóng từ từ khép đôi mắt lại, ngay khi bị Giới Đắc chặn đường, anh ta biết rằng số kiếp của mình đến đây đã được định rồi. Đáng tiếc, còn thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa thôi là anh ta thành công rồi. Chết thì chết, anh ta đã chấp nhận số phận. Anh ta tin rằng với bản tính cuồng con gái đến mức biến thái của Bạch Hi Cảnh, chắc chắn rất nhanh là có thể tìm đến được đây.



Tô Phóng đã từ bỏ việc giãy giụa, Giới Đắc mang ánh mắt lạnh lùng nhìn quá trình Tô Phóng đi chịu chết. Đột nhiên, một lực mạnh mẽ bỗng va đến từ phía sau lưng ông ta, Giới Đắc ấy vậy lại không cảm nhận được gì mà bị đánh cho mất thăng bằng. Ông ta lảo đảo nghiêng về phía trước vài bước, ngón tay cũng buông ra, Tô Phóng ngã nhoài trên mặt đất. Giới Đắc cáu giận quay đầu lại nhìn... Ông ta khó tin mà trợn trừng mắt lên, Tiểu Tịnh Trần ngơ ngơ ngác ngác vốn không còn đến một chút sức lực nào hắn là nên mềm nhũn giống như một vũng bùn giờ khắc này lại đứng ở phía sau ông ta. Hai bàn tay của cô bé nắm lại giơ lên cao, đồng tử trong mắt vẫn còn lơ đãng không tập trung, thân thể cũng run rẩy lắc lư như muốn ngã đến nơi. Thế nhưng, cô bé lại đứng vững được, đứng một cách vững vàng không nhầm vào đâu được. Hơn nữa, trong khoảnh khắc lúc cô bé đột nhiên nhào người đến, thật sự là lặng lẽ không chút tiếng động, đến cả Giới Đắc cũng không phát hiện ra.



Trong đáy lòng của Giới Đắc không khỏi dâng lên nỗi hoảng sợ. Nếu như Tiểu Tịnh Trần thuộc về giống loài siêu nhân, ông ta có thể yên tâm mà đem cô trở thành vật thí nghiệm, nghiên cứu ra bí mật của siêu nhân loại. Nhưng nếu như cô bé đã vượt qua cả phi nhân loại, vậy thì... Giới Đắc đột nhiên không dám chắc, nghiên cứu phi nhân loại cần phải trả một cái giá lớn như thế nào.



Ngoại trừ lúc tức giận thật sự ra, trên người Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều chưa bao giờ có sát khí. Trước khi ra tay cũng sẽ không có bất cứ một sự báo trước nào cả, dường như là trong giây phút cô bé ra tay đã luôn như vậy rồi. Khiển cho kẻ địch của cô bé trong lúc đối mặt với chiêu thức tấn công đầu tiên của cô bé đều sẽ có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu một cách kỳ lạ. Người chưa bao giờ động thủ với cô bé lần nào như Giới Đắc quả nhiên đã bị hổ.



Tiểu Tịnh Trần ra tay bất ngờ, nắm đấm giống như cuồng phong gió lốc liên tiếp đập thẳng về phía của Giới Đắc. Rõ ràng cô bé đã yếu ớt đến mức đứng cũng không được vững vàng nữa, nhưng mỗi một đòn tấn công dường như lại ngưng tụ sức lực nặng hàng vạn cân. Giới Đắc căn bản không dám ra tay với Tiểu Tịnh Trần, hơn bất cứ ai hết ông ta hiểu rõ tình trạng cơ thể suy nhược của Tiểu Tịnh Trần giờ phút này đến mức nào. Đừng nói là một chưởng, chỉ sợ rằng một ngón tay của ông ta thôi cũng có thể khiến cho cô bé hoàn toàn hết đường sống. Nhưng vấn đề là, Tiểu Tịnh Trần lại là “nguyên liệu” thí nghiệm duy nhất, cô bé không thể chết.



Vậy là, Giới Đắc như người bị trói chân trói tay, chỉ có thể liên tục lùi lại phía sau, mãi đến khi lùi đến chỗ mà Tô Phóng đang ngã gục. Tiểu Tịnh Trần bức ép Giới Đắc, bắt ông ta đi vượt qua người Tô Phóng, chân sau của cô bé đột nhiên cong lên, đem Tô Phóng đá đến xa xa phía sau người mình, nói: “Chạy nhanh, đi tìm cha tôi!!”



Tiểu Tịnh Trần cũng không ra sức lực mấy, Tô Phóng lăn lộn hai vòng liền dừng lại được. Qua vài phút đồng hồ nghỉ ngơi lại sức, đã khôi phục lại được một chút sức lực, anh ta cố sức bò người dậy, ôm lấy ngực mình, lau khô những vết máu vừa mới đọng lại bên khóe miệng, vành mắt đỏ ngầu đầy nước mắt nhìn về phía bóng dáng bé nhỏ của Tiểu Tịnh Trần. Sau đó anh ta quay người lảo đảo xông vào trong thang máy. Biết rằng bản thân mình ở lại cũng không thể giúp được gì, dù chết cũng là chết một cách uống phí. Hiện nay, chạy thoát khỏi nơi này tìm đến Bạch Hi Cảnh có lẽ còn có một tia hy vọng. Anh ta nhất định phải bù đắp tội lỗi tày đình mà mình đã gây ra... Mãi cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại, Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa dừng công kích. Giới Đắc không ngừng tránh né, phẫn nộ nói: “Đủ rồi, hắn ta đã chạy rồi, cô còn không ngừng lại thì đừng trách tôi không khách khí.” Tiểu Tịnh Trần mở to đôi mắt đen láy của mình nhưng trên thực tế tầm mắt lại mờ mịt, mờ nhạt căn bản không nhìn rõ ràng. Cô bé loạng choạng ép Giới Đắc không ngừng lùi lại phía sau, miệng còn nói năng một cách rất hùng hồn đầy lý lẽ: “Một bộ quyền cước vẫn còn chưa đánh xong, không dừng lại được, ông đợi thêm chút nữa!”



Giới Đắc: “...” Con nhóc thối từ đầu đến thế này, quá ư là xấu xa rồi!



Tiểu Tịnh Trần giống hệt như một động cơ vĩnh cửu được lên dây cót vậy, không ngừng vung nắm đấm về phía Giới Đắc. Rõ ràng nắm đấm thoạt nhìn có vẻ mềm mại nhưng lại như mang theo sức nặng vạn cân. Rõ ràng cả người cô bé đều đầy sơ hở nhưng lại không thể động tay được, Giới Đắc lần này phải gọi là vô cùng uất ức. Ông ta đã già lão đến ngần này tuổi đầu nhưng chưa từng uất ức như thế này bao giờ.



Cuối cùng, Giới Đắc bị ép đến mức vô cùng thê thảm, dứt khoát nổi cáu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần. Chết thì chết đi thôi, người chết cũng có giá trị nghiên cứu mà. Ông ta bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm lại, dồn lực dứt khoát ra quyền. Nắm đấm mang theo khí thế xé gió đập về phía cái trán của Tiểu Tịnh Trần. Kết quả, quả đấm mới đang vừa kể đến đám tóc ngắn xõa tung trước trán của cô bé thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhắm hai mắt lại, đầu gối nhũn ra, một tiếng “bịch” vang lên, ngã nhào trên mặt đất.



Một đòn đấm sắc bén đến mức có thể xé rách không gian bỗng nhiên lại đập vào khoảng không, lực gió của nó cùng xuyên qua không khí, lưu lại giấu vết không cam lòng rõ ràng trên bức tường vững chãi.



Giới Đắc há hốc mồm ngơ ngác trong hai giây đồng hồ mới chậm rãi cúi đầu xuống. Mặt ông ta không chút cảm xúc nhìn Tiểu Tịnh Trần hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích nằm trên mặt đất. Giới Đắc cảm thấy bản thân lão nên giám định lại thuộc tính của cô gái này một lần nữa. Bé ngốc bẩm sinh thuần khiết, ngây thơ vô hại gì gì đó tuyệt đối là vẻ ngụy trang bề ngoài. Kỳ thực đây chính là một cái bánh bao mè đen đen sì nhưng bên trong lại toàn nhân thịt. Giới Đắc cảm thấy bản thân ông ta đã bị ăn một quả lừa đau đớn, trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ của ông ta đã nát vụn ra rồi!



Bởi vì bắt đầu nhận định lại thuộc tính của Tiểu Tịnh Trần, Giới Đắc không dám xem thường cô bé nữa. Cái đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần đang nhắm nghiền hai mắt, Giới Đắc cẩn thận dè dặt đưa một chân ra nhẹ nhàng đá Tiểu Tịnh Trần một cái. Không thấy phản ứng, ông ta lại đá thêm một cái, Tiểu tịnh Trần liền lật người nằm ngửa ra, tiếng hô hấp đều đều truyền đến.



Ngủ mất rồi!



Giới Đắc: “...” Là cố ý, con nhóc thối này chắc chắn cố ý làm như vậy! Nhất thời, cả viện nghiên cứu ngầm dưới mặt đất đều là tiếng gào khóc thảm thiết đầy oán khí, làm cho hệ thống điều hòa sợ đến nỗi chạy máy cũng phải run cầm cập không ngừng. Giới Đắc xoa lông mày, đè nén khóe miệng đang co rút, cho người đem “nguyên liệu” thí nghiệm đã ngủ mê mệt trở lại bàn thí nghiệm, trói lại cho chắc chắn. Đồng thời cũng sai người lập tức phong tỏa tất cả mọi con đường, nhất thiết phải bắt Tô Phóng trở về. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần ngay lúc không còn nghe thấy tiếng bước chân của Tô Phóng nữa mới thả lỏng rồi ngủ thiếp đi. Trong lúc đó, Tô Phóng đã sớm quay trở lại mặt đất, chạy thoát khỏi cái viện nghiên cứu ngầm này rồi.



Giới Đắc hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt để mặc cái tên đầu sỏ gây tội khiến cho công sức của lão ta thành dã tràng se cát đang bất tỉnh nhân sự nằm đây mà không thể làm được gì cả.



Giới Đắc ngược lại không hề sợ việc Tô Phóng chạy thoát. Anh ta đã bị thương nghiêm trọng, có thể sống để thấy Bạch Hi Cảnh tuyệt đối là một kỳ tích, càng đừng nói đến việc địa hình nơi này rất phức tạp. Phỏng chừng Tô Phóng đến cả tuyến đường đi cũng chưa kịp nói cho rõ thì đã nôn ra máu, nôn đến mức thăng thiên rồi.



Nhưng trên thực tế, sự việc lại còn xa mới có thể đến mức hỏng bét như những gì mà Giới Đắc tưởng tượng. Bởi vì Tô Phòng đào thoát chưa được bao lâu, còn đang từ từ lâm vào hôn mê sắp toi mạng ở bên ven đường, thì đã bị Quả Cà có khứu giác nhạy như giống chó, lần theo mùi và vị của máu tươi mà tìm đến nơi. Cái mũi của loài rắn chỉ là vật để trang trí, bọn chúng dựa vào cái lưỡi chẻ đôi của mình để bắt lấy những tín hiệu của các sinh vật khác từ trong không khí. Cho nên, trình độ thăm dò chính xác của Quả Cà cao hơn rất nhiều so với Thái Bao, Màn Thầu và Khoai Tây chỉ dựa vào mũi và cả Khoai Lang dựa vào đôi mắt để tìm dấu vết.



Quả Cà một khi phát hiện ra loài người toàn thân đều là máu thì lập tức cuốn anh ta lại, dứt khoát đem con mồi ngon đưa vào trong cái miệng đang há ra rõ to của nó, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống. Nó tính toán sau khi ăn sạch tên này, trước khi tìm thấy chủ nhân nó sẽ có thể không cần ăn bất cứ thứ gì nữa. Thế nhưng, nanh nhọn vừa mới tiếp xúc đến vùng phía sau não của đồ ăn, cái lưỡi nhọn của nó vừa chạm đến cổ của anh ta thì Quả Cà đột nhiên dừng lại. Mặc dù có chút mờ nhạt, nhưng nó xác nhận đã bắt được tín hiệu sinh vật có vẻ như là của chủ nhân. Được rồi, trong lúc Tô Phóng cõng Tiểu Tịnh Trần chạy thoát, đầu của Tiểu Tịnh Trần gục trên bả vai của anh ta, hô hấp cũng trùng hợp mà phun lên cố anh ta.



Ngay lập tức, Quả Cà liền hưng phấn, nó chính là con thú cưng đầu tiên phát hiện ra tung tích của chủ nhân, chủ nhân quả nhiên là yêu nó nhất.



Cái đuôi của Quả Cà vung một cái, lập tức trườn quay về phía đoàn người, cái chóp đuôi tròn lằn lằn của nó còn vui vẻ mà vung qua vung lại.



Tiểu Tịnh Trần đã bị mang đi theo đường trên không, mùi vị còn sót lại ở trên mặt đất rất nhỏ bé, gây nên phiền phức không nhỏ cho nhóm Màn Thầu, Thái Bao và Khoai Tây trong việc lần theo mùi hương của cô bé. Khoai Lang mặc dù bay được, nhưng mũi của nó lại không được, chỉ có ánh mắt nhạy bén. Nhưng vấn đề là Tiểu Tịnh Trần bị giam dưới lòng đất, dù cho tầm nhìn của nó có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.



Cho nên, trong khoảng thời gian mấy ngày này, bọn họ cũng mới tiến hành được một nửa của hành trình đã định, Bạch Hi Cảnh dù có nóng vội đến thế nào thì cũng chỉ có thể nhẫn nại.



Thời điểm lúc Quả Cà quay trở về, mới đầu mọi người đều không chú ý. Cái hàng ngốc nghếch này cứ chốc chốc lát lát lại lên cơn động kinh, đi dạo khắp nơi đã là chuyện quen thuộc như cơm bữa rồi (Quả Cà tỏ vẻ tín hiệu của các sinh vật phát tán trong không khí quá mức hỗn loạn, bản thân nó cũng bị nhầm lẫn, trong lòng cũng đủ các thể loại uất ức lắm chứ). Nó điên lên còn có thể vô duyên vô cớ đi cắn Màn Thầu, Thái Bao hoặc là Khoai Tây. Đương nhiên, kết quả cuối cùng luôn là nó bị nhóm ba con thú kia đánh hội đồng, thuận tiện còn bị Khoai Lang nhân cơ hội cào da rắn. Đáng tiếc là da của Quả Cà quá cứng quá dày, Khoai Lang cào cũng không cho ra được.



Nhóm Thái Bao, Màn Thầu và Khoai Tây đã ngửi thấy mùi máu tươi từ phía xa rồi. Chúng nó đều là mãnh thú, Quả Cà là trăn lớn ăn chút bữa ngon gì đó lót dạ cũng không có chuyện gì. Cho nên, không chỉ loài người không chú ý, đến cả nhóm thú cưng cũng không để ý đến nó. Thế nhưng theo khoảng cách ngày một tiến gần của Quả Cà, ngửi thấy trong mùi máu tươi còn che dấu một chút hương vị của chủ nhân, rất mờ nhạt rất khó phát hiện, những con thú cưng khác lập tức đều dừng lại, ngước mắt trông mong chờ đợi Quả Cà... quấn cái thân thể con người đó đến đây.



Nhìn thấy sinh vật hình người máu thịt bê bết đó, trái tim mọi người không khỏi đập thình thịch. Mặc dù bởi vì khoảng cách quá xa mà không nhìn rõ người đó là ai, thế nhưng xem phản ứng của nhóm mấy con thú cưng, mọi người đều cảm thấy... có lẽ sự việc đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của bọn họ. Đương nhiên “mọi người” ở đây chỉ đến là những ai đó ngoại trừ Bạch Hi Cảnh. Bởi vì độ cong của cái chóp đuối lúc lắc của Quả Cà cho thấy tâm tình của nó không đến nỗi nào, hơn nữa Thái Bao, Màn Thầu và Khoai Tây lại yên tĩnh đứng nguyên ở chỗ cũ mà đợi Quả Cà đến “yết kiến“. Nếu như người đẫm máu này là Tiểu Tịnh Trần, cái chóp đuôi của Quả Cà mỗi lần lay động sẽ để lại những cái hố to, sâu hoắm nứt toác như sợi tơ của mạng nhện trên mặt đất, Thái Bao, Màn Thầu, Khoai Tây tuyệt đối sẽ ngước đầu lên trời hú dài, vắt chân lên cổ chạy đến nơi, sau đó đem Quả cà gặm cho mình đầy thương tích để biểu hiện sự phẫn nộ.



Cùng với khoảng cách càng ngày càng gần của Quả Cà, nhìn thấy rõ bộ dạng của người đẫm máu đó, những người khác đều mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, những sắc mặt Minh Nhiên lại xanh mét rồi.



Quả Cà trườn đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, cái đuôi vung lên một phát, đem cái người đẫm máu vứt xuống dưới chân của Bạch Hi Cảnh, khiến cho Tô Phóng vốn dĩ đang bị thương nặng lại càng bị thương nặng thêm. Anh ta phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhưng như thế lại khiến bản thân tỉnh táo lại... Sắc mặt Minh Nhiên chuyển từ xanh lá sang xanh nước biển rồi.



Tô Phóng mơ màng mở mắt ra, ánh nhìn đầu tiên liền thấy được một đám người đang liếc nhìn bản thân từ phía trên cao, người đứng đầu vậy mà lại là Bạch Hi Cảnh. Tô Phóng sững sờ chớp hai mắt của mình mấy cái, sau đó quả quyết nhắm chặt lại, cái đầu còn lệch sang bên cắm xuống đất, tự mình lầm bầm: “Nhất định là mình đang nằm mơ, chắc chắn là đang nằm mơ.”



Sắc mặt của Minh Nhiên từ xanh nước biển chuyển sang màu tím. Anh ta sải bước lên phía trước, hai tay túm lấy vạt áo trước của Tô Phóng rồi kéo nhấc anh ta lên nói: “Cái tên ngu xuẩn cắt thịt bán theo cân còn ngại chỉ số thông minh của tế bào quá thấp nhà mày, lại còn dám giả vờ chết, tin hay không ông đây quất chết mày!”



Tô Phóng ngay lập tức mở mắt ra, dõi ánh nhìn như ánh sao lấp lánh về phía vị đại hòa thượng đầu bóng loáng đang ở trước mắt, gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nôn ra máu, nói: “Anh à, em nhớ anh chết mất!”



“Nhớ cái đầu mày, cái đồ phá gia chi tử nhà mày, học thứ gì tốt không học vậy mà lại đi bắt cóc sư thúc của ông đây. Mày đã muốn chết như thế thì nói luôn một tiếng, ông đây trực tiếp tiễn mày lên đường.” Minh Nhiên vừa chửi mắng vừa lấy bàn tay của mình lắc lấy lắc để cái đầu của Tô Phóng, quần chúng nhìn mà trợn mắt há mồm. Tên thổ phỉ bạo lực, thô lỗ đánh đập em trai ruột trước mặt này thật sự là vị đại hòa thượng hay cười từ bi lương thiện sao? Chắc chắn là ảo giác! “Khụ khụ!” Cảm nhận được tầm mắt sững sờ đến từ bốn phương tám hướng, Phương trường sư phụ cảm thấy áp lực đè lên mình nặng như núi, ông liền ho lên một tiếng. Minh Nhiên lập tức buông bàn tay đánh người xuống, vứt Tô Phóng sang một bên, hai tay chắp lại thành hình chữ thập cúi đầu lùi về một bên nói: “A Di Đà Phật. Sư tổ, đệ tử phạm vào giới nộ, sau khi về núi đệ tử sẽ tự giác đi đến Giới Luật Đường lĩnh phạt.” Tốc độ thay đổi mặt phải gọi là nhanh như cắt! “A Di Đà Phật.” Phương trường sư phụ trầm ngâm mà đồng ý rồi. Tô Phóng ngồi phịch xuống đất, trợn mắt líu lưỡi mà nhìn về phía anh trai đại nhân lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cái miệng há to vẫn còn không ngừng nôn ra máu.