Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 505: CHA TỈNH RỒI




Chạy ra ngoài chưa được mấy mét, trên vách tường hai bên cửa thang máy đột nhiên xuất hiện những vết nứt thật lớn, sau đó “đùng đoàng” vỡ vụn rơi xuống. Cuối cùng, chương trình tự hủy của căn cứ



cũng đã hoàn thành3vòng tuần hoàn nổ tung, cả cơ sở nghiên cứu dưới lòng đất toàn bộ đều bị chôn vùi, công trình cuối cùng trên mặt đất cũng bắt đầu sụp đổ, trở thành vật chôn theo sở nghiên cứu.



Tốc độ của Vệ Thủ và0Tổng Siêu không được gọi là không nhanh, nhưng tốc độ sụp xuống của mặt đất lại càng nhanh hơn, gần như bán sát theo gót chân của bọn họ như hình với bóng. Tổng Siêu cảm thấy cả người mình đều sắp không5ổn rồi, chân trước vừa chạy ra thì chân sau đã cảm giác mặt đất nghiêng lệch, lòng bàn chân có xu hướng trượt về phía sau. Tống Siêu căn bản không dám quay đầu nhìn về phía sau, chỉ có thể liều



mạng chạy4về phía trước, cho dù có dùng hết sức lực bú sữa mẹ thì cậu ta cũng vẫn cảm thấy mình sắp gặp phải tai họa ngập đầu.



Cả cơ sở nghiên cứu ngầm dưới lòng đất đều bị nổ tung, nơi sâu dưới lòng9đất tạo thành một cái vòng xoáy rất lớn, giống như một cái lỗ đen cắn nuốt toàn bộ mọi thứ trên mặt đất. Tốc độ đất sụt càng ngày càng nhanh, một diện tích lớn sụp xuống giống như núi băng tan chảy sụp đổ tan tành, đã vượt xa tốc độ chạy của Tống Siêu.



Tống Siêu đột nhiên cảm thấy chân sau trống không, cả người liền ngã về phía sau, cậu ta sợ đến mức hét lên một tiếng kinh hãi. Vệ Thủ theo bản năng xoay người lại bắt lấy cổ tay của cậu ta, kết quả bởi vì phút chốc dừng lại này mà mặt đất dưới chân cậu ta cũng đang sụp đổ. Hai người mắt thấy bản thân sắp bị “lỗ đen” nuốt gọn, Vệ Thủ cảm thấy dưới chân mình đột nhiên trống rỗng, trong lòng cậu ta hơi hồi hộp, cảm thấy sắp không ổn rồi, kết quả, mắt cá chân lại đột nhiên bị kéo căng.



Sự vừa trống rỗng vừa kéo căng này giống như đi cáp treo kích thích đến mức bệnh tim của Vệ Thủ cũng sắp phát tác, cậu ta âm thầm lau mồ hôi lạnh, lại bị một lực kéo to lớn nơi mắt cá chân kéo cho cả người đều lơ lửng bay lên trời, đến ngay cả Tống Siêu cũng được kéo ra khỏi vòng xoáy, tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh.



Hai người từ trên cao rơi xuống, đầu ở dưới, chân ở trên nhìn mặt đất nhanh chóng tới gần, vẻ mặt bọn họ vặn vẹo, nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị nghênh đón vận mệnh bị thảm đập mặt xuống đất, nhưng sự đau đớn trong dự liệu lại không hề xuất hiện, bọn họ chỉ cảm thấy thắt lưng mình cũng chặt, liền dừng rơi xuống.



Tống Siêu run rẩy mở mắt ra, mặt đất cách mũi cậu ta chỉ có khoảng cách chưa đến 10 cm, hơn nữa... bởi vì di chuyển quá nhanh, nên đường rạn nứt của mặt đất trông có chút mơ hồ. Tống Siêu mờ mịt quay đầu, giương mắt lên, thứ mà cậu ta nhìn thấy lại là gương mặt ngốc nghếch đáng yêu ngàn năm không đổi của Tiểu Tịnh Trần.



Tống Siêu không khỏi nước mắt doanh tròng - Em gái à, ân nhân ơi! Tiểu Tịnh Trần một tay thì kéo, một tay thì cắp thắt lưng của hai chàng trai chạy thẳng một đường như điên, vứt mặt đất sụt lở càng ngày càng rộng ở sau lưng, khó khăn lắm mới xông ra khỏi được khu nhà xưởng, cuồng phong gào thét liền bổ vào mặt, gần như chắn mất tầm nhìn của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé hơi nheo mắt lại, liền nhìn thấy trên sân cỏ rộng lớn bên ngoài khu nhà xưởng có một chiếc máy bay trực thăng đang vang lên những tiếng vù vù, cánh quạt trên đỉnh chuyển động với tốc độ cao mang theo gió lớn bao trùm cả trời đất, nhưng chiếc trực thăng kia cách mặt đất vẫn còn chưa đến một mét. Triển Để ngồi trên ghế lái vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần, chỉ là khi nhìn thấy tư thế Tiểu Tịnh Trần “trái ôm phải ấp” thì anh ta không hiểu sao có chút dở khóc dở cười.



Tiểu Tịnh Trần chạy đến bên máy bay trực thăng, liền ném Tống Siêu và Vệ Thủ mỗi người một bên vào khoang sau như ném bao tải. Bản thân thì cũng Xoẹt một cái chui vào ghế phó lái. Triển Đế lập tức điều khiển máy bay trực thăng bay thẳng lên trời, nhập vào đại đội những chiếc máy bay trực thăng khác đã sớm lơ lửng trên không trung.



“Ầm ầm” Dường như để vui vẻ đưa tiễn các chiến sĩ sắp phải rời khỏi mặt đất sụt lún vốn dĩ chỉ có xu thế lan rộng ra đột nhiên nổ tung toàn bộ, tựa như sóng thần lao nhanh mà rơi vào trong thung lũng, tất cả mọi thứ trên mặt đất toàn bộ đều biến mất, chỉ lộ ra một vực sâu đen ngòm bên trong, không khí chuyển động kịch liệt sinh ra vòng xoáy khổng lồ, hút toàn bộ những thứ không vững chắc xung quanh vào, hòn đá, thảm cỏ, bảng hướng dẫn, lan can... đến ngay cả mấy chiếc trực thăng bay không đủ cao cũng lắc lư không yên.



Triển Đế lập tức hạ lệnh toàn đội bay vòng, tiếng vù vù của máy bay trực thăng cộng thêm tiếng ầm ầm của đất sụt tổ hợp thành một bản nhạc đòi mạng. Máy bay trực thăng trực tiếp đưa Tiểu Tịnh Trần tới bệnh viện lớn nhất, tốt nhất ở Washingbia. Chỉ có một mình cô bé xuống máy bay, những người khác bao gồm cả Vệ Thủ và Tổng Siêu đều bắt buộc phải đến địa điểm chỉ định để nghỉ ngơi, sau đó chờ đợi sau khi những nhân viên liên quan của Nhà nước thương nghị với lãnh đạo nước Mỹ, mới có thể rút lui toàn bộ về nước. Dù sao thì đây đều là một đội chiến sĩ đã thân chinh bách chiến, cho dù bọn họ không làm ra việc gì tổn hại đến lợi ích của nước Mỹ ngay trong lãnh thổ nước Mỹ thì theo trình tự vẫn là phải rời đi.



Đương nhiên, thương nghị gì đó dĩ nhiên đã có cô nương Thất Đồng ra mặt, lãnh đạo nước Mỹ cũng phải cân nhắc một chút để đòi chút lợi ích không phải sao.



Tiểu Sơn đích thân đến trước sân bệnh viện đón Tiểu Tịnh Trần, sau đó dẫn cô bé đến phòng bệnh trước: “Tình hình của Đại ca không phải là quá gay go, vết thương ở cổ và ngực đã được phẫu thuật. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, trước mắt vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”



Tiểu Tịnh Trần mím cái môi nhỏ lắng nghe, không nói lời nào. Tiểu Sơn len lén liếc nhìn cô bé một cái, mới tiếp tục nói: “Phương trường sư phụ nói vết thương lần này của Đại ca trông có vẻ nghiêm trọng, thực ra vẫn không nguy hiểm bằng lần trước về sơn môn cầu cứu, cho nên, Đại tiểu thư, cháu đừng quá lo lắng nhé.”



“... Dạ.” Tiểu Tinh Trần đáp lại một tiếng nhàn nhạt, “Sư phụ đâu?”



“Phương trường sư phụ bị nội thương, bệnh viện cũng không có cách cứu chữa, có điều nghe ý của Minh Nhiên và Minh Trừng thì chắc là không có gì đáng ngại, nói là công lực của Phương trường sư phụ thâm hậu, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại thôi, chỉ là...” Tiểu Sơn ngừng lại một chút, như có điều do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói, “Tình hình Tô Phóng không được tốt lắm, cậu ta bị nội thương quá nặng, đã...”



Tiểu Tịnh Trần liền dừng bước chân, đau thương rưng rưng tiếp tục bước về phía trước - Tóm lại thì cô bé vẫn giết người rồi!



Tửu giới, Nhục giới, Sát giới, cô bé đều đã phá hết toàn bộ, cả đời này e rằng không thể nào quay trở lại núi tiếp tục làm hòa thượng được nữa.



Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng bước vào trong phòng bệnh, Bạch Hi Cảnh đeo máy thở oxy nằm yên lặng trên giường, mái tóc màu trắng bạc mềm mại trải trên gối, hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài rậm yên lặng giống như một bức tranh. Tiểu Tịnh Trần ngồi bên mép giường, cần thận nắm lấy bàn tay cắm đầy kim tiêm của Bạch Hi Cảnh áp lên trên gương mặt của mình, độ ấm của lòng bàn tay dán lên làn da của cô bé, vô cùng ấm áp.



Cái miệng nhỏ mím lại thành một đường thẳng, Tiểu Tịnh Trần yên lặng nhìn Bạch Hi Cảnh. Không làm được hòa thượng cũng không sao cả, chỉ cần có cha ở bên cô bé là đủ rồi! Tiểu Tịnh Trần canh giữ ở bên giường bệnh một tấc cũng không rời, mệt rồi thì dựa vào mép giường nghỉ ngơi một lúc. Nhưng vừa nhắm mắt lại thì cô bé sẽ nằm mơ đến cảnh tượng khi cha toàn thân đều là máu nằm trong lòng của mình, mỗi lần còn chưa ngủ say hoàn toàn đã bị dọa cho tỉnh dậy, sợ hãi mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Hi cảnh đang yên lặng nằm trên giường bệnh, trái tim cô bé mới có thể bình tĩnh yên tâm trở lại.



Thế là, cô bé cứ liên tục lặp lại quá trình ác mộng, tỉnh lại, ác mộng, tỉnh lại. Trong thời gian chưa đến vài ngày, cả người đều đã gầy đi một vòng lớn, môi khô nứt nẻ, ánh mắt đờ đẫn, đáy mắt tiều tụy, khiến cho Tiểu Sơn nhìn mà cũng cảm thấy không đành lòng. “Đại tiểu thư, hay là cháu đến giường bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, ở đây còn có chú.” Tiểu Sơn nhẹ giọng khuyên. Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Không cần, cháu muốn khi cha tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cháu.”



Tiểu Sơn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tìm Phương trường sư phụ. Nhưng mà lần này, lời của Phương trường sự phụ cũng không có ích gì, Tiểu Tịnh Trấn cổ chấp ngồi bên giường, đến lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh ở trên giường bệnh, hai mắt không hề chớp. Thái độ gần như là cố chấp này của cô bé đã nhanh chóng tiêu hao sức sống và thể lực của cô bé, khiến cho Tiểu Sơn lo lắng đến độ tóc cũng bạc thêm mấy sợi.



May thay, khi mọi người đều đang lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Tịnh Trần đến mức muốn trực tiếp đánh cho cô bé ngất xỉu thì người cha tốt nhị thập tứ hiểu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Bạch Hi Cảnh cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất sâu, sâu đến nỗi mà đến cả mơ cũng không có. Anh dường như đã cho rằng bản thân sẽ cứ như vậy mà ngủ đến chết, nhưng mà cuối cùng, anh vẫn gắng gượng tỉnh lại. Ngủ quá lâu, cảm giác cơ thể đều trì trệ rất nhiều, vừa tỉnh lại thứ đầu tiên chính là phản ứng với ánh sáng,



mí mắt mỏng căn bản không che nổi ánh mặt trời rực rỡ. Sau đó là thính giác, trong môi trường yên tĩnh có tiếng hít thở nhè nhẹ khiến cho anh yên tâm, sau đó là khứu giác... Được rồi, bị máy thở oxy bao lấy nên anh không ngửi thấy được cái gì cả, cuối cùng là xúc giác...



cảm giác da thịt mềm mại trong lòng bàn tay dần trở lên rõ ràng, anh không tự chủ được mà cử động ngón tay, rõ ràng không có chút sức lực nào nhưng lại vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp kia. Bạch Hi Cảnh chậm chạp mở mắt ra, để cho ánh mắt mình từ từ thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau đó chậm rãi quay đầu, ánh mắt di chuyển xuống dưới, liền nhìn thấy một cái đầu đen nhánh, con gái cưng bảo bối đang nắm tay anh nằm bên mép giường ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng khiến cho lòng người cảm thấy yên bình. Bạch Hi Cảnh cử động ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô bé. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở mắt ra, ngồi phắt dậy, trong đôi mắt to trước giờ vẫn trong suốt, sáng ngời lại tràn đầy kinh hãi và sợ sệt, cùng với sự hoang mang không biết phải làm sao, khiến cho Bạch Hi Cảnh nhìn thấy mà đau lòng. Cha Ngốc vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy tầm mắt của con gái cưng rơi thẳng trên mặt mình, Bạch Hi Cảnh chớp chớp mắt, đợi chờ tiếng gọi kinh ngạc vui sướng hân hoan của con gái.



Nhưng Tiểu Tịnh Trần chỉ sửng sốt nhìn vào đôi mắt đã mở của cha, trong đầu không ngừng lặp lại hồi tưởng bộ dạng cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh của anh, ngây ngốc chớp mắt. “Ba tỉnh rồi” ba từ này đột nhiên giáng từ trên trời xuống, trực tiếp đập cho cô bé bối rối, sau đó... không có sau đó nữa!



Tiểu Tịnh Trần trợn ngược mắt, ngất đi! Bạch Hi Cảnh sợ đến mức gần như ngồi bật dậy, anh giãy giụa tháo máy thở oxy ra, run rẩy dùng ngón tay ấn vào chuông gọi đầu giường. Sau đó cả người nằm bên mép giường, vươn tay muốn đến kéo Tiểu Tịnh Trần đang ngã trên mặt đất. Đáng tiếc, anh nắm được tay của cô bé, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể nhìn gương mặt nhỏ tiều tụy mệt mỏi của cô bé, đau lòng đến mức quặn thắt tâm can. Thế là, khi Tiểu Sơn bưng bữa trưa trở về phòng bệnh, không hiểu sao lại phát hiện người hôn mê và người tỉnh táo lại vô cùng không đúng!



Người vốn hôn mê thì tỉnh rồi, người nên tỉnh thì lại ngất xỉu, đây là muốn đùa kiểu gì chứ! Tiểu Sơn cảm thấy lần này chỉ nhìn một cái mà ít nhất anh ta cũng già thêm chục tuổi.



Tiểu Tịnh Trần có thể chất dũng mãnh thậm chí có thể so với kim cang biến hình, cô bé chỉ là mệt nhọc quá độ, căng thẳng quá độ, một khi thả lỏng thì sẽ không chống đỡ nổi mà ngất xỉu, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao, còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với tình hình của Bạch Hi Cảnh.



Tiểu Sơn vốn định ôm Tiểu Tịnh Trần sang giường người nhà ở bên cạnh để nghỉ ngơi, kết quả vừa mới ôm cô bé lên thì Bạch Hi Cảnh đã tự mình nhường một chỗ bên cạnh. Thế là, Tiểu Sơn trầm mặc hai giây, nhận mệnh mà đặt Đại tiểu thư ngất xỉu đến trời đất tối sầm xuống bên cạnh Bạch Hi Cảnh.