Từ lúc cô mới sinh ra đã bị người ba thích võ thuật tặng chữ ‘Dao’ lên đầu, dường như bắt đầu từ giây phút đó, cô đã định phải bỏ đi thân phận con gái nhu nhược này. Người mẹ dịu dàng nhưng lại nhiều bệnh, người em trai ngay từ nhỏ đã bị câm điếc, gia cảnh vừa nghèo khó vừa khốn khổ —— Đây là toàn bộ “Tài sản” mà người ba để lại cho trưởng nữ mới mười tám tuổi của ông. Gánh nặng kinh tế rất trầm trọng, không thể không khiến cô đem phong cách mạnh mẽ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Từ đó, không có ai dám bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ! Cá tính dữ dằn của cô làm cho người ta phải tránh lui ba phần, cái tên “Ác nữ” lại càng nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Cô có lòng tự ái cực lớn luôn không cam lòng yếu thế, thậm chí cô còn mạnh mẽ hơn một đứa con trai bình thường rất nhiều! Nhưng cô giống như con nhím, cả người đầy gai chỉ vì bảo vệ trái tim mềm yếu của mình. Ai đủ thông minh có thể may mắn phá vỡ thành trì của cô?! Ai có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho cô?
Phần 1
Nhận được tối hậu thư của mẹ, Tần Dao ngửa mặt lên trời thở dài,
“Ta, Tần Dao, rõ ràng là ác nữ của lớp Hướng Dương nhà trẻ nhưng lại phải đi xem mắt!”
Chuyện này thật sự là quá mất mặt rồi, sau này làm sao cô dám đi ra ngoài gặp người khác đây!
Khi mẹ cô sinh hạ Tần Dao, thì lão ngoan đồng ba ba đang nghiên cứu võ thuật với bác Vương ở lầu dưới. Phải biết rằng, ông không hiểu võ thuật, mà bác Vương cũng chỉ biết một hai chiêu, nhưng ông vẫn kiên quyết ngày nào cũng tới nhà bác Vương. Ông vừa nghe nói vợ sinh, ngay cả nam hay nữ cũng không hỏi, mà khua tay múa chân giả giọng tán ngẫu nói với bác Vương:
“Đao ngang trời nhà chúng tôi cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!”
Mẹ cô chưa hề biết chuyện gì đã xảy ra, mà đang nằm thoải mái nhàn nhã hưởng thụ ăn táo ở bệnh viện, lúc ấy bà mới nhanh chóng nhận ra, từ lúc đau đẻ đến lúc sinh cô ra, trước sau chưa tới hai canh giờ[1], phải biết rằng, mẹ cô đã là phụ nữ ba mươi tuổi. Cho nên, sau khi sinh, mẹ cô cũng rất lo lắng, trời mới biết có phải vì ảnh hưởng từ quả táo thơm ngào ngạt kia mà bà đã có động lực sinh được ra cô hay không nữa.
[1] Hai canh giờ: 4 tiếng.
Ba cô đến bốn mươi tuổi mới sinh được một đứa con gái, trẻ con thì đứa nào chẳng giống nhau, nhưng ba cô đi đâu cũng mang cô đi khoe. Cô với ba đi rất nhiều nơi hết ăn rồi lại ngủ, cô còn học thêm mấy chiêu võ từ bác Vương, mấy chiêu võ ấy tương đối khá lại có thể hù dọa được mấy đứa trẻ ở lớp Hướng Dương.
Tần Dao diễu võ dương oai vừa được sáu tuổi, một ngày nọ, một bé trai trong lớp là Bối Bối mang theo mấy bé trai khác đi kéo đuôi sam của các bé gái, khi kéo đến lượt cô, thì cô liền cầm lấy chiếc ghế bên cạnh ném vào người hắn, làm hắn bị chảy máu đầu. Vì chuyện phiền toái này, mà giáo viên đã gọi ba cô tới, nói cô có khuynh hướng bạo lực, để ba mang cô về nhà giáo dục lại, hơn nữa sau này không cần đưa cô tới nữa.
Ba không có cách nào, đành dùng rất nhiều quan hệ để đưa cô đi học tiểu học. Đi học được tháng đầu tiên, thì em trai Tần Kiếm của cô ra đời. Tần Kiếm khi còn bé là một đứa trẻ hay làm ồn, khi nó khóc lên giống như trời long đất lở, hơn nữa lại không dứt. Nửa đêm cả nhà thường xuyên bị tiếng khóc của nó làm tỉnh dậy, sau đó ba mẹ sẽ đứng lên ôm nó đi tới đi lui trong phòng mà dụ dỗ, mệt mỏi đến mức cũng mọc thêm vài sợi tóc bạc rồi. Có đôi khi cô vì quá tức giận, mà len lén đánh một cái vào cái mông trắng nõn nà, dù sao nó cũng không thể tố cáo cô được.
Chỉ là lúc bé không khóc thì rất dễ thương, cô thích nhất là làm mặt quỷ trêu chọc nó, thích xoa gương mặt non nớt của nó, thích hôn khuôn mặt nhiều nước miếng của nó, thích nghe nó phát ra những âm thanh ngô nghê, thích nghe tiếng cười khanh khách của nó…
Khi nó được hơn một tuổi, có một lần bị cảm mạo rất nặng, khuôn mặt nóng đến mức đỏ bừng bừng. Ba ôm nó đi bệnh viện, sau khi nó hết bệnh, thì phát hiện ra nó không có phản ứng với bất kỳ thanh âm nào, hơn nữa rất nhanh sau đó, ngay cả những tiếng nói a a cũng không thể nói được nữa.
Bác sĩ nói vì đã dùng quá nhiều kháng sinh, nên đã phá hủy người em trai thông minh lanh lợi này của cô
Nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh, mà ba ngây người như phỗng, mẹ cô thì hôn mê.
Tiếng cười vui trong nhà nhất thời tan thành mây khói.
Từ đó, ba đã xin nghỉ một thời gian ở công ty, thường xuyên cùng mẹ ôm nó đi khắp nơi tìm thầy thuốc. Họ đưa cô qua nhà bác Vương ăn cơm, để cô được đi học, làm bài tập. Trong nhà không còn ai nữa chỉ còn mình cô, cô luôn đem mình chuẩn bị thật thỏa đáng, bởi vì, cô biết cô không thể gây thêm phiền toái cho ba mẹ nữa, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Năm ấy, cô mới tám tuổi.
Nhưng khi đối mặt với căn phòng trống rỗng thì cô cũng sợ sẽ. Cô khóa mình ở trong phòng ngủ, ngay cả đi vệ sinh cũng không dám đi, cô sợ nơi đó có vật gì đó đột nhiên chạy đến. Cô thường xuyên gặp ác mộng mà tỉnh giấc, lúc ấy cô co người thành một khối, nhìn bóng tối tràn ngập căn phòng mà khẽ òa khóc.
Ba mẹ tuyệt vọng, khi ấy em trai cô đã bảy tuổi rồi. Họ đưa em ấy tới trường khuyết tật, mỗi ngày sau khi ba đi làm về ghé qua đón em ấy.
Khi về nhà, nó rất vui vẻ bám theo Tần Dao, chỉ có cô làm mặt quỷ trêu chọc nó, luôn cười híp mắt xoa đầu nó, chọc buồn nó, len lén dùng son môi của mẹ vẽ hai quả táo trên mặt nó, rồi dùng bút máy vẽ thêm một chòm râu, sau đó viết lên trán nó chữ “Vương”. Lúc ấy, nó luôn nhào vào lòng cô, cười không thành tiếng mà toàn thân phát run.
Nó thích đi chơi với cô, trước kia không được đi học, nên khi nhìn thấy cô phải ra khỏi cửa, thì nó luôn kéo quần áo của cô lại, hai mắt mở thật to mà nhìn cô chăm chú, vẻ mặt tràn đầy khát vọng, nhìn qua bộ dạng có vẻ rất tội nghiệp. Nó rất vâng lời, chỉ cần cô nói với nó:
“Sau khi tan học buổi chiều thì chị sẽ dẫn em đi chơi,”
Nó sẽ cười lớn mà gật đầu, sau đó chạy lên sân thượng đưa mắt dõi theo bóng dáng cô biến mất phía cuối con đường.
Mẹ cô là thợ may, thường xuyên nhận may quần áo ở nhà, nó luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, có đôi khi còn dùng một vài mảnh vải nhỏ cắt thành hình để chơi. Cô đem quần áo búp bê nó may mang lên trường, khiến đám bạn học tranh nhau đòi xem, làm phòng học trở thành chiến trường tràn ngập khói thuốc súng. Có một ngày, sau khi đi học về, cô dẫn nó đi chơi, cô để nó tới sân chơi trước, còn mình thì đi mua một ít đồ. Khi trở về, cô thấy mấy đưa trẻ đang vây xung quanh nó mà ra sức chửi rủa
“Đồ câm điếc!”
Sau đó cả lũ cười lớn. Mặc dù nó không biết bọn chúng đang nói gì, nhưng cũng nhìn ra chắc chắn đó không phải ý tốt, nó tức giận đến mức mặt đỏ lên, nước mắt bắt đầu xuất hiện trong hốc mắt. Thấy dáng vẻ này của nó, bọn nhỏ càng ồn ào hăng say hơn, một đứa bé dùng tay đẩy nó một cái, nhìn nó té ngã trên đất, làm cả đám vây quanh vui mừng vỗ tay nhảy dựng lên.
Tần Dao tức giận, cô ném đống đồ trong tay xuống, nhặt lên một cành cây gần đó rồi đánh cả đám một trận. Mấy đứa trẻ bị đánh ôm đầu gào thét gọi ba mẹ, rồi nhanh chóng chạy về nhà. Lập tức, ba mẹ của đám trẻ hùng hổ tìm đến cô, cô cầm cành cây xông tới mắng:
“Người lớn như các người thật tốt đấy, không tính cả đám trẻ con xông vào trêu trọc em trai tôi, bây giờ thì nhiều người như vậy muốn đến bắt nạt tôi và một đứa trẻ con, các người rốt cuộc có nói đạo lý hay không?”
Bọn họ thấy em trai đang trốn sau lưng cô mà khóc, đại khái cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, cả đám người mặt mũi đen lại dắt con mình về nhà. Từ đó, trong phố không có đứa trẻ nào dám cười em trai cô, Tần Dao cũng trở thành ác nữ theo lời bọn họ, khi hù dọa trẻ con họ thường hay nói,
“Con đừng nghịch nữa, ác nữ nhà Tần đến bây giờ!”
Nghe nói cách nói này so với bà ngoại sói[2] còn có hiệu quả hơn nhiều.
[2] Bà ngoại sói: bà ngoại trong Cô bé quàng khăn đỏ.
Tần Dao lên thành phố học đại học, không lâu sau ba cô vì xuất huyết máu não mà qua đời. Năm ấy, cô mới mười tám tuổi.
Tinh thần của mẹ nhất thời cũng xuống dốc, chỉ trong một đêm mà tóc mẹ đã trắng gần hết rồi.
Cô nhanh chóng quay về từ trường học, quỳ gối trước giường bệnh của ba mà ôm lấy mẹ khóc lớn. Em trai đã nhanh chóng cao tới bả vai cô, ánh mắt sợ hãi bất lực, hắn chỉ biết nắm thật chặt tay cô như nắm được cây gỗ cứu mạng, bàn tay kia cứng như sắt, dường như đã xiết vào da thịt của cô. Cô xoa xoa đầu nó, dùng tay ra hiệu với nó,
“Đừng sợ, mọi người còn có chị mà!”
Sau khi tiếp nhận sự thật, cô mới biết tình hình trong nhà so với sự tưởng tượng của cô còn tệ hại hơn nhiều.
Sau khi ba qua đời, tiền lương của người cũng không còn nữa, trước kia kinh tế trong nhà chủ yếu là lấy từ nơi đó. Nay sức khỏe của mẹ lại không tốt, làm như trước kia chỉ đủ để ăn uống hàng ngày. Khoản tiền để dành trước kia dùng để chữa bệnh cho em trai cũng đã dùng hết, mà học phí của cô và em trai cũng là một khoản chi không nhỏ.
Nhìn căn nhà đơn sơ, cô hết đường xoay xở, đành thương lượng với mẹ, cô nghĩ sẽ tạm nghỉ học đi làm giúp kinh tế gia đình. Mẹ cô vừa nghe xong, giận đến mức mở to mắt, chỉ vào mặt cô mà mắng, “Uổng công ba con đã nuôi con, thật vất vả mới có thể thi lên đại học, trong nhà sẽ trông cậy vào chút tiền đồ của con, nếu bây giờ ba con biết con thôi học, ba con nhất định sẽ chết không nhắm mắt!”
Em trai bằng khẩu hình mà đọc được những lời của hai mẹ con, nó đứng dậy, vội vàng chỉ chỉ vào mình, và chỉ cả mẹ, mẹ rơi nước mắt ràn rụa rồi ôm lấy nó:
“Tiểu Kiếm cũng đã trưởng thành rồi…”
Ngày hôm sau, khi mẹ còn ngủ, cô ở nhà nấu cơm, rồi nhờ Tần kiếm ra chợ mua chút thịt về. Tần Kiếm chạy đông chạy tây một hồi rồi trở về, cô cầm thịt vừa nhìn, vừa so sánh rồi hỏi Tần kiếm:
“Thịt này bao nhiêu ký?”
Nó vươn một đầu ngón tay ra, ý bảo:
“Một ký?”
Cô phát hỏa, thịt này sao có thể được một cân, cô lấy cái cân lò xo trong nhà ra, rõ ràng còn chưa tới bảy lạng, hơn nữa tất cả đều là mỡ không phải thịt! Cô một tay quơ lấy gậy phơi quần áo trong nhà, cùng em trai mang theo thịt, một tay nắm lấy tay em trai mà hướng về chợ bán thịt.
Nhìn tư thế hùng hổ của cô, đám người đi xem náo nhiệt dọc đường càng ngày càng nhiều, em trai chỉ cửa hàng bán thịt, cô đem gậy phơi quần áo đập một cái vào thớt gỗ trước mặt người đàn ông, đem thịt ném về phía hắn,
“Ông xem lại đi, rốt cuộc thịt này có đủ một ký không, ông gạt ai chứ lại dám gạt em trai tôi, mẹ nó chứ[3]! Rốt cuộc ông có lương tâm hay không!”
[3] Nguyên gốc là TMD – câu chửi thề bên Trung.
Em trai ô a khoa tay mua chân với hắn, hắn nhìn cô một cái, lại nhìn những người đang theo dõi xung quanh, cười làm lành nói:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa nãy là tôi cân nhầm, để tôi bù thêm cho cô!”
Cô nhảy lên bàn bán thịt, trong tay khua gậy phơi quần áo,
“Các người nghe cho kỹ, tôi biết cân của các người đều dùng loại cân tám lạng, người khác tôi không quan tâm, nhưng nếu người nhà của tôi đến đây mua thịt, tôi mà biết nhất định khiến các người không thể tiếp tục bán hàng ở đây nữa! Tôi cũng nói rõ trước, nhà chúng tôi cô nhi quả mẫu cũng không dễ bắt nạt, đến lúc đó đừng vì chuyện như vậy mà khiến tất cả mọi người đều mất mặt!”
Tiếng xấu của Tần Dao cứ thế lại bị mọi người truyền đi xa hơn.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, cũng từ đó em trai cô đi mua thức ăn cũng đều được mọi người cân đủ lạng.
Trên thế giới này, kẻ ức hiếp ác độc với người khác thì so với người tốt bụng, dệt hoa trên gấm[4] càng nhiều hơn, dù sao việc muốn rút dao tương trợ người khác hay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng rất khó khăn. Mẹ cô là một người phụ nữ có tính nhẫn nhịn, em trai cô căn bản không có cách nào nói lên ý kiến của mình, khi bị sỉ nhục cũng chỉ có thể bỏ qua mà nuốt nỗi căm tức vào bụng. Cô chưa từng gây sự với người khác, nhưng nếu người khác cố tình lấn tới ức hiếp, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ, cùng lắm thì, mọi người cùng mất mặt. Dù sao nếu so da mặt với người khác, thì người ta dĩ nhiên là thua kém cô một bậc, chẳng lẽ cô phải làm theo những gì đi học đã học được ‘lùi một bước trời cao biển rộng’ sao, không được, nếu cô lùi một bước thì người khác sẽ tiến thêm một bước, cô không muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế. [4] Dệt hoa trên gấm: trong văn cảnh này ý chỉ người tốt.
Cô muốn gia đình cô có thể sống thật hạnh phúc.
Sau khi em trai tốt nghiệp thì về nhà giúp mẹ làm việc, mới mười ba tuổi mà nó đã thể hiện được tài năng kinh người được trời phú. Khi mẹ may quần áo, đầu tiên là mẹ sẽ cắt vải may, nó sẽ phụ trách may quần áo, đính nút áo cũng nhanh, không lâu sau nó đã vượt qua mẹ, bởi vì mắt mẹ đã kém hơn nhiều, làm việc quá chậm, nên nó để mẹ lấy vải về, tất cả cũng tùy ý nó làm. Không ngờ phản ứng của khách cũ so với trước kia còn hài lòng hơn nhiều.
Nó cũng rất thích học hỏi, trong nhà chất tạp chí thời trang thành đống rất cao. Nó thu nhỏ tỷ lệ các kiểu mẫu, dùng vải lẻ học làm theo những mẫu thiết kế trên báo, làm xong lại chỉnh sửa rất hoàn mỹ, sau đó đưa cho khách cũ nhìn, nếu như khách cũ không vừa lòng sẽ tuỳ cơ ứng biến. Đối với những bộ trang phục nhỏ làm bằng tay họ cảm thấy vô cùng thích thú, ngay cả những mẫu thiết kế nhỏ cũng luôn mua thêm.
Em trai thích may quần áo cho Tần Dao, cô cũng chỉ mặc quần áo do nó làm. Có kiểu dáng mới nào thích hợp với cô, nó sẽ nhớ kỹ, đợi sau khi cô về nhà, nó cũng giống như dâng hiến vật quý tới trước mặt cô, nếu cô thích thì nó sẽ vui vẻ làm. Mỗi lần nhìn cô mặc quần áo mới trở về trường học, các bạn học cũng sẽ hâm mộ vạn phần, luôn quấn quít chặt lấy cô muốn cô nhờ em trai may giúp trang phục.
Người ta thường nói ba phần tự thân bảy phần quần áo, huống chi Tần Dao còn có bảy phần vốn trời cho, dĩ nhiên sẽ có người theo đuổi không buông. Dưới áp lực của cuộc sống và học hành, ban đầu cô cũng không có tâm tư gì mà phản ứng, nhưng sau đó cô gặp được một chàng trai thực sự đã làm cô cảm động.
Chu Tắc là sinh viên đặc biệt thi vào ở khoa Thể dục, nhà anh ở thành phố. Dáng anh cao to, bóng rổ vào tay anh như đang chơi ma thuật vậy. Khi cười lên vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, thật đúng là có thể sưởi ấm trái tim người khác. Anh hơn cô một tuổi, là sinh viên đại học chính quy, anh thường xuyên nói đùa rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ cùng làm chung chỗ với cô rồi kết hôn, tiến hành sản xuất dây chuyền nhanh như vậy để không cần lo lắng có người nào sẽ đoạt mất.
Ở trước mặt anh, cả người cô toàn bộ biến thành dịu dàng, theo lời nói của các bạn học khác đó là “Khuôn mặt hoa đào, đôi mắt giống như có thể thấm được ra nước”.
Hai người bọn họ rất nhanh đã dính nhau như keo, anh mua cơm lấy nước cho cô, cô giặt quần áo cho anh, trước giờ tan học anh sẽ đứng dưới cầu thang chờ cô, trước khi kết thúc buổi chiều cô sẽ ở sân thể dục đợi anh, sau đó bọn họ ăn cơm với nhau, chơi bóng với nhau, rồi tự học buổi tối, hai người liên tục nhắn tin cho nhau, nhất định đến khi phòng ngủ tắt đèn bọn họ mới tắt di động.
Rất nhanh, bọn họ cũng đã tốt nghiệp.
Mặc dù anh đã mời Tần Dao tới nhà mình, đừng thấy bình thường cô rất to gan, nhưng khi gặp cha mẹ của người yêu thì trong lòng cô vẫn rất hồi hộp. Cô đã từ chối mấy lần, cuối cùng thấy anh tức giận nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý theo anh về nhà. Mang theo tâm trạng lo sợ và bất an đến nhà anh, vừa vào cửa cô đã sợ hết hồn. Cô nghĩ nhà anh kiềm tiền rất khó khăn, xài tiền cũng rất tiết kiệm, nên chưa bao giờ cô chịu dùng tiền của Chu Tắc, cô cũng không rõ hoàn cảnh gia đình anh như thế nào. Mặc dù cô mơ hồ có cảm giác điều kiện gia đình Chu Tắc không tệ nhưng không ngờ lại tốt như vậy. Phòng khách nhà họ rất to, trang trí còn đẹp hơn nhà hàng, từ cửa nhìn thẳng vào có một quầy bar mini, trên đó đặt mấy bình rượu màu hổ phách, bình hoa bên cạnh là hoa Bách Hợp tươi mới, vừa đúng lúc hoa nở to, cả phòng đượm mùi thơm thoang thoảng. Nhà họ dùng TV đời mới nhất lúc bấy giờ, phía sau TV dĩ nhiên là một hòn núi giả nho nhỏ, trên núi trang trí bằng ngọc thúy trúc.
Ba mẹ và chị gái anh đang ngồi ở phòng khách chờ bọn họ, Chu Tắc kéo cô ngồi xuống sô pha, rồi giới thiệu với họ:
“Đây là Tần Dao ạ.”
Lông mày của mẹ anh nhướn lên, thuận miệng kêu người giúp việc châm trà, mấy người bọn họ bắt đầu đánh giá trên dưới cô.
Mẹ anh hỏi:
“Nhà cháu không phải ở thành phố à? Nghe Tiểu Tắc nói nhà cháu ở một huyện nhỏ đúng không?”
Cô thật tình trả lời:
“Nhà cháu ở thành phố X, không phải ở huyện nhỏ ạ.”
Bà bĩu môi,
“Thành phố X thì sao, nơi đó bác đã từng tới rồi, cũng chỉ là thành phố nhỏ thôi!”
Nói xong, bà với chị anh cười vang.
Chu Tắc đặt tay lên bả vai cô hàm ý an ủi, anh chau mày nói:
“Chuyện này có gì buồn cười chứ, mẹ xem dì giúp việc đã làm cơm xong chưa?”
Trong lòng Tần Đao cũng đủ ngũ vị[5] rồi, ba anh thoải mái hỏi:
“Cháu là Tần Dao đúng không, nhà cháu làm gì?”
[5] Ngũ vị: ngọt, chua, cay, mặn, đắng.
Cô ngây ngẩn cả người, ba anh lại hỏi: