Nhật Ký Yêu Đương Của Đôi Chồng Chồng

Chương 1




Edit: Cháo

1.

Năm đầu tiên sống chung với ngài Tưởng tôi mới biết, ông xã sẽ phát lì xì vào dịp Tết.

Nhưng có lẽ chỉ có ông xã cho tôi thôi, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa nghe đến tập tục này bao giờ (bố mẹ tôi còn không cho tôi lì xì đâu).

Lúc ấy tôi đang đặt vé xe, chuẩn bị về nhà vào Tết âm lịch, trong lúc vô tình thấy ngài Tưởng nhét một tập dày nhân dân tệ vào bao lì xì. Tôi cho rằng anh chuẩn bị cho trẻ con thân thích trong nhà, nhưng thế có hơi bị nhiều nhỉ.

Tôi ngồi xuống trước mặt anh, “Ông xã đang làm gì thế?”

Ngài Tưởng: “Chuẩn bị tiền mừng tuổi cho em.”

Tôi: “Nhưng em đã mười tám, trưởng thành rồi.”

Dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi vui thấy mồ.

Ngài Tưởng: “Vậy xem như sính lễ đi, một năm hai chục nghìn, sớm rước em về nhà.”

Bây giờ đã cho được một trăm nghìn* rồi.

*khoảng 347 triệu tiền Việt

2.

Về việc tôi và ngài Tưởng quen nhau thế nào.

Tôi học Đại học ở Chiết Giang, chuyên ngành Mỹ thuật. Có một lần công ty ngài Tưởng cần vẽ áp phích và sách tuyên truyền, anh ấy đến trường tôi tuyển người, tôi và bốn năm bạn học được gọi tới phòng làm việc, để mặc anh ấy chọn như lựa rau.

Ngài Tưởng mặc một chiếc áo lông màu xám tro, bên ngoài là áo khoác dài màu đen, dường như không biết chọn thế nào thế là hỏi tôi có đồng ý hay không.

Đương nhiên là tôi đồng ý chứ.

Vì vậy ngày hôm sau tôi theo ngài Tưởng đến công ty, ngồi một buổi chiều trong phòng làm việc của ảnh, lúc ấy suy nghĩ còn ngây ngô lắm, mặc dù cảm thấy ngài Tưởng đẹp trai thật nhưng tôi đích xác không có chút xíu suy nghĩ bậy bạ nào cả.

Cuộc hẹn đầu tiên với tôi ngài Tưởng chọn đúng hôm thời tiết xấu, chiều đó tuyết rơi nhiều, cả bầu trời mờ mịt, ngài Tưởng cũng không báo trước với tôi mà đến thẳng cổng trường đợi.

Phải biết rằng lúc ấy tôi mới 18 đó nha, năm đầu xa nhà đi học Đại học ở vùng khác, kết quả mơ màng theo chân ngài Tưởng về nhà, một dạo tôi còn nghi ngờ có phải ảnh muốn lừa bán tôi hay không (căng thẳng tới độ thiếu chút nữa khóc lên).

Ngài Tưởng mở hai chai vang đỏ, theo như lời ảnh nói thì độ cồn rất thấp, sẽ không say nổi, hôm sau tỉnh lại với cảm giác nôn nao đau đầu thì tôi mới biết ảnh gạt tôi.

Thiệt cho tôi còn tin tưởng ảnh như vậy!

Tóm lại chính là ở bên nhau mơ màng như vậy đấy, hình như còn là tôi đề nghị trước.

Nhưng đáng nói là, tuy ngài Tưởng lừa tôi uống rượu, nhưng thật sự không làm chuyện gì khác người cả, quá đáng nhất chỉ là khi ôm con ma men là tôi đến phòng ngủ phụ, ảnh nói một câu: “Nặng thật.”

3.

Hồi mới ở chung với nhau tôi vẫn cho rằng ngài Tưởng là con nhà giàu, bởi vì còn trẻ vậy mà anh đã có công ty rồi, sau mới biết ngài Tưởng là trẻ mồ côi, lúc mười lăm tuổi bố mẹ anh đã qua đời do tai nạn xe cộ.

Từ nhỏ đến lớn ngài Tưởng luôn là học sinh xuất sắc (trường anh theo học là Hạ đại), từ thời Đại học anh đã bắt đầu mở công ty, thu nhập một tháng bình quân ban đầu là năm đến sáu chục nghìn*.

*Đại học Hạ Môn

** khoảng 200 triệu tiền Việt

Ừ, ông xã nhà mình quả nhiên siêu quá là siêu.

4.

Ngài Tưởng là một người vô cùng trầm ổn, chín chắn.

Anh sắp xếp tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, bao gồm cả cuộc sống điên đảo về đêm của tôi.

5.

Nhưng trong một vài thời điểm, lại cảm thấy ảnh bị tôi đồng hóa, trở nên rất chi là ngây thơ.

Ví như có lúc tôi cố ý đòi anh ôm một cái ở trên đường, (đương nhiên chỉ là muốn chọc ảnh thôi, dù gì trên đường nhiều người qua lại vậy mà) sau đó ngài Tưởng mặt không đổi sắc bế tôi lên, rồi lại nặng nề thả xuống.

Đây không phải là kiểu ôm mà tôi muốn, cứ như là người lớn ôm dỗ con trẻ ấy.

Ngài Tưởng kéo tôi đến nhà vệ sinh, nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải trên đường có quá nhiều người thì anh còn có thể ôm em đi một vòng.”

6.

Năm thứ năm ở bên nhau, ngài Tưởng tặng tôi một con mèo, ragdoll nhỏ siêu đáng yêu, tôi đặt tên cho nó là “Vượng Tử”

Cho đến một ngày, ngài Tưởng chỉ Vượng Tử đang liếm đuôi nói: “Trông có giống khi em liếm cho anh…”

Tôi: “…”

Vượng Tử không còn là Vượng Tử tôi yêu nữa rồi, không có cách nào nhìn thẳng vào nó nữa.

7.

Cuộc sống ở chung rất vui vẻ.

Khi mới ở bên nhau, bọn tôi còn không thể đối mặt nhìn thẳng vào nhau, nếu không cuối cùng chắc chắn sẽ phải lăn giường.

Về cơ bản thì là một ngày hai ba lần, sau đó tần số từ từ hạ xuống, biến thành một tuần hai ba lần.

Ngài Tưởng thích làm kiểu chính diện lắm, cho dù thỉnh thoảng đổi tư thế phía sau thì cũng phải xoay mặt tôi lại để cho anh nhìn.

8.

Mới đây tôi phát hiện cơ bụng của ngài Tưởng biến mất rồi.

Tôi: “Ông xã ơi, hu hu hu~”

Ngài Tưởng: “Sao vậy, cục cưng?”

Tôi: “Sau này nhà chúng ta chỉ có thể dùng máy giặt giặt quần áo thôi sao?”

Tay sờ lần lên bụng của anh.

Ngài Tưởng sững người mất hai giây mới phản ứng được, sau đó… chính là đề nghị không làm ở phòng tắm nữa, dễ trượt ngã.

9.

Hai ngày trước Chiết Giang đổ trận tuyết lớn, chơi ném tuyết với ngài Tưởng ở khu chung cư, có hai cô gái xin số wechat của ảnh, lúc ấy tôi hơi tức, nén một cục tuyết thật đặc đập thẳng vào cổ của ảnh.

Cô gái bị dọa sợ, quay đầu trợn đôi mắt nhìn tôi rất không thân thiện.

Tủi thân ing

Ngài Tưởng chạy chậm đến bên dỗ tôi, sau đó ngại ngùng nói xin lỗi với các cô ấy rồi kéo tôi lên tầng.

Ngày hôm sau, tôi lại đụng phải các cô ấy ở dưới tầng, không muốn chào hỏi, kết quả các cô ấy đột nhiên đi tới nói chúc chúng tôi 99*, còn nhét cho tôi một thanh sô cô la.

*9 (九) đọc là jiǔ đồng âm với cửu (久), đại ý là chúc bên nhau mãi mãi

Khó xử quá đi.

Sau này không ăn giấm lung tung nữa, hụ hụ~

10.

Lễ tình nhân đầu tiên của tôi và ngài Tưởng.

Sau khi tan học tôi đến tiệm hoa gần trường mua hoa hồng, tôi thấy mình tới mua vẫn còn sớm, nhưng chị nhân viên tiệm hoa nói đã bán hết hoa hồng rồi.

Tôi: “Nhưng trong tiệm vẫn còn nhiều hoa hồng kia mà?”

Chị nhân viên: “Chỗ này đã được người khác đặt trước rồi.”

Tôi: “Vầng.”

Tôi cảm thấy lễ tình nhân đầu tiên nhất định phải bày tỏ gì đó, vì thế quyết định đặt bánh ngọt. Thợ bánh nói nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, tôi gọi điện cho ngài Tưởng nói sẽ về muộn chút.

Ngài Tưởng: “Không được, giờ phải về luôn, em đang ở đâu? Anh đi đón.”

Tôi: “Không thể về muộn chút được sao? Chỉ một lúc thôi mà ông xã.”

Thợ bánh là một chị gái rất trẻ tuổi, chẳng hề kinh sợ chút nào, vẫn một mực chờ tôi chọn kích thước bánh.

Ngài Tưởng: “Không được, em đang ở đâu?”

Dù sao lúc ấy rất không vui, cảm thấy ngài Tưởng thật quá là ngang ngược.

Hai mươi phút sau, tôi lên xe, ngài Tưởng cài dây an toàn cho tôi, nhìn ra tôi đang mất hứng nên tìm đề tài để dỗ dành.

Tôi cố ý cọ cọ bắp đùi anh lúc anh đang lái xe, sau đó cũng không thèm tiếp lời.

Ngài Tưởng không nói gì nữa.

Về đến nhà, nhìn thấy khắp nơi đều là hoa hồng, trên bàn còn có thư tình viết tay, cơn bực bội bỗng chốc biến mất.

Tôi: “Ông xã ~”

Ngài Tưởng nhướn mày, lôi ra một lọ dầu từ trong đống hoa hồng, “Tự làm đi.”