Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 12: Chốt Hạ (1)




Hôm nay là ngày lô hàng cấm của Lục Du chính thức sẽ được giao đi, công tác chuẩn bị đã sẵn sàng từ nhiều ngày trước để tránh bị hồ nghi cấp trên đã ra thông báo khi chưa có chỉ thị ngoại trừ người dân được tự do đi lại thì không có người của cơ quan nào được phép đến gần hiện trường.

Lúc năm giờ sáng hôm nay Phác Tư Hạ đã có mặt ở viện kiểm sát tham gia một cuộc hợp đúng như nàng dự đoán công văn mới ra chỉ thị bắt đầu từ bây giờ vụ án sẽ giao hoàn toàn cho cục phòng chống tội phạm đảm nhận không có nhiệm vụ của viện kiểm sát...

Khi cuộc hợp vẫn đang diễn ra Phác Tư Hạ để lại Trình Tranh ở đó viện lý do không khỏe rời đi trước.

Trên đường đi đến bãi đổ xe Phác Tư Hạ nhiều lần nhìn đồng hồ lại cố tình đi chậm hơn với vận tốc bình thường của nàng một chút.

Quả nhiên là có một người đứng chờ sẳn trước vị trí xe của nàng, tên nam nhân đứng đó vừa nhìn thấy nàng liền ấp úp vừa định mở lời đã bị Phác Tư Hạ ra hiệu lên xe.

Nàng cũng nhanh chống lái ra khỏi viện kiểm sát.

" Chuyện này... thật ra..."

Phác Tư Hạ:" không cần phí lời tôi từ sớm đã chuẩn bị nghênh đón kiểm sát viên Chung"

Khi vừa bước ra khỏi phòng hợp Phác Tư Hạ từ sớm đã biết hắn sẽ đến tìm nàng nhưng khi nàng đã thành công bàn giao công tác cho Trình Tranh thì bên phía đối diện hắn còn đang viện lý do để đối phó với cha hắn nên đã kiên nhẫn ngồi lại thêm một chút chờ hắn ra cửa trước.

Phác Tư Hạ nhận thức được lòng kính trọng của hắn với Bạch lão sư là thật, hắn cũng giống như nàng sẽ không chịu bất lực ngồi một chổ chờ tin

Chung Kính Minh :" Thường ngày tôi cản đường còn liên tiếp tranh đấu với cô như vậy cô thật sự không có thành kiến với tôi sao, ý tôi là... là tại sao lại mang tôi đi cùng còn đồng ý dễ như vậy lần này tôi..."

Phác Tư Hạ châm chọc:"Tranh đấu sao anh từ khi nào là đối thủ của tôi? "

Tông giọng của nàng nhàn nhạt như đang nói ra một điều hiển nhiên làm cho tên nam nhân trước mặt mặt đỏ tai hồng muốn xong tới động thủ với nàng

"Phác Tư Hạ tôi cảnh cáo cô đừng nên quá phận, dù gì cũng đừng quên cha tôi là ai, ngày tháng sau này muốn dễ thở một chút thì bây giờ vuốt mặt thì nên nể mũi đi "

Võ mồm thập bát trận đã bắt đầu hắn liên tục lãi nhãi nên nàng cũng không cần kiêng nhẫn nghe



" Một là câm miệng hai là cút xuống xe, đây không phải là lúc để cho ngươi giải bày ân oán cá nhân cũng không cần ngươi dạy ta cách làm người"

Hắn cũng chỉ có thể nén giận hừ lạnh nhìn ra ngoài của sổ.

***************

Tối hôm nay Kim Lộ Khiết và Mạc Hi Văn cùng Sa Hàn tham gia buổi đấu thầu của một tập đoàn đối tác sau đó liền tham gia tiệc tối cùng bọn họ

Xung quanh bến cảng tối nay thật sự rất náo nhiệt, trời vừa chạng vạng tối người đi chơi lễ đã bắt đầu ào xuống phố xung quanh các gánh hàng rong cũng thi nhau bày ra ở dạt bờ biển những du thuyền lớn nhỏ cũng bắt đầu lên đèn.

Nhà hàng hôm nay họ chọn nằm trên một du thuyền lớn, một địa điểm nổi tiếng nơi giới tinh hoa thành phố S hay lui tới.

Mạc Hi Văn tay cầm rượu mắt thì liên tục tia đến các cô gái xinh đẹp đứng xung quanh, đang "công tác" thì bỗng nhiên tia được một hình bóng hơi quen thuộc.

Nữ nhân mặt váy dạ hội màu đỏ, lưng thẳng tấp tóc đen dài xoải xuống dù khoản cách khá xa nhưng có thể nhận thấy được đây chắc chắn là một mỹ nhân.

Sa Hàn cùng Kim Lộ Khiết lúc này cũng vô thức nhìn theo hướng mắt của Mạc Hi Văn.

Sa Hàn vừa định tiến đến lấy tầm nhìn gần hơn một chút thì kế bên nữ nhân từ đâu xuất hiện một nam nhân khác tiến đến khoác tay nàng, mỹ nhân mặc váy đỏ còn cười ngọt ngào đưa tay chỉnh lại cà vạt giúp hắn.

Vừa nhìn thấy tim cô liền chững lại một nhịp, chân vừa muốn bước lại lui trở về.

Mạc Hi Văn kế bên cứ bợ đầu suy nghĩ " Hai ngươi có cảm thấy rất quen không, có thể là đối tác từng gặp mặt đi?"

Ba người chơi cùng nhau nhưng chỉ Mạc Hi Văn là kiểu người không tim không phổi trí nhớ lại kém số lần chạm mặt với Phác Tư Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay nên từ khoản cách này nhìn không ra người.

Nhưng Kim Lộ Khiết thì khác lúc vừa nhìn đúng là còn chưa chắc chắn nhưng nhìn dáng vẽ của Sa Hàn lúc này thì câu trả lời đã quá rõ rồi sao, nhanh chóng phá vở không khí cặp cổ hai người kéo đi

" Làm sao có thể chứ là người giống người thôi, nào nào rượu đã đến tiếp tục tiếp tục thôi"

Ở bên này Phác Tư Hạ vẫn không nhận thức chuyện gì xảy ra vẫn tiếp tục vừa đóng kịch vừa chờ động tĩnh.

Đội trưởng đội phòng chống tội phạm Tống Tiệp Trân cũng đã có mặt vừa lên thuyền liền phối hợp giống như một hão bằng hữu đi đến mời rượu các nàng.

Những nghiệp vụ nhận nhiệm vụ theo dõi liên tục gửi tình báo đến, đêm nay để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên nhất tất cả cảnh sát trên tàu điều đi theo từng nhóm hoặc từng cặp có ít nhất một cảnh sát nữ.

Lợi thế tóc dài khi xỏa ra có thể che đi tai nghe, từng cử chỉ điều hành động điều cẩn thận nhất có thể, nếu có sai sót thì ngày hôm nay rất có thể đồng đội hoặc chính bản thân họ phải trả giá, tệ hơn nữa là liên lụy đến những công dân vô tội đang ở trên thuyền.

Lúc 7 giờ tối mục tiêu bắt đầu xuất hiện thông qua camera ẩn trên tàu, màng hình lớn ở phòng kỷ thuật điều chiếu rõ ràng nhất cử nhất động của bọn chúng.

" Chú ý thông báo từ khu C, đã khoanh vùng được đối tượng vận chuyển, âu phục đen cà vạt xanh hướng hai giờ"

Hắn đứng trên boong tàu hút thuốc mắt liên tục nhìn theo ánh sáng đèn của ngọn hải đăng để tìm thuyền nhận hàng, để tránh bị nghi ngờ hắn dùng loại ống nhòm một mắt có thể cầm gọn gàng trong lòng bàn tay.

" Chú ý thông báo từ khu vực F thuyền nhận hàng đã xuất hiện cách mục tiêu chưa đến 1 hải lý "



Đội trưởng Tống " Cứ để bọn chúng thuận lợi lấy hàng đi, thuyền chúng ta ngoài kia đã sẳn sàng "

Tiến hành theo kế hoạch vẫn để cho bọn chúng thuận lợi giao hàng, nhưng ngay khi thuyền nhận hàng quay đầu, Chung Kính Minh cùng đội nghiệp vụ liền sang thuyền khác đuổi theo.

Cách tốt nhất là để cho đám Lục Du thực hiện được mục đích, sau khi giao hàng thành công bọn chúng cũng buông bỏ gần như hoàng toàn cảnh giác.

Mà không hề biết rằng đối tác của bọn chúng đã đã sắp đưa thuyền vào trong bãi cọc.

Nếu vây bắt chúng ngay lúc giao hàng sẽ làm kinh động đến nhân vật chính của của đêm nay.

" Chú ý thông báo từ khu vực F đối tượng tiếp theo đã xuất hiện ở cửa nhà hàng, mũ phớt cói nâu hướng 6 giờ "

Phía Vân Chiêu Tịch bây giờ là do Phác Tư Hạ và đội trưởng Tống giám sát.

Phác Tư Hạ bắt đầu truyền tin đầu tiên" Chú ý thông báo từ khu vực A, tiếp theo đối tượng sẽ đi đến bàn số 3"

Lục Du vừa giao dịch xong được một lô hàng lớn thuận lợi đương nhiên rất cao hứng rất tự nhiên đi đến ngồi vào bàn đã hẹn trước với Vân Chiêu Tịch.

Đội Trưởng Tống:" Chú ý đối tượng đã ngồi vào bàn, đội bắn tỉa vào vị trí"

Đối với tội phạm truy nã nguy hiểm như Lục Du nếu hôm nay bắt sống không được người thì có thể mang theo sát hắn về vẫn tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này tám mươi phần trăm thắng lợi đã nghiên về phía cảnh sát.

Lục Du hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của đội bắn tỉa

Lúc này hắn vẫn rất cao hứng thoải mái trao đổi Vân Chiêu Tịch cũng thật nhập tâm diễn thi thoảng còn nhắc hắn thu liễm lại một chút tránh sự chú ý.

" Vân đệ không cần phải lo lắng, hôm nay gặp ngươi ở đây ta thật sự vui mừng, còn nữa sau này ngươi có thể theo ta..."

" Còn nữa tiền giao dịch lần này đệ cứ cầm thêm, thật khó khăn mới có thể thoát hãy chăm sóc gia đình tốt một chút..."

Bao năm gặp lại rồi Lục Du vẫn sống tình nghĩa như vậy chẳng trách hắn có thể tồn tại đến được ngày hôm nay trong hắc đạo.

Hắn sống tình nghĩa như vậy chẳng trách nhiều người chọn bỏ mạng thay hắn.

Một người cho dù bất chấp bản thân đang bị xếp vô viện tình nghi vẫn muốn cướp lại thi hài của bằng hữu, vì chuyện đó mà trực tiếp đối đầu với cảnh sát như hắn nếu từ đầu chọn con đường thiện lương thì chắc chắn đã là một công dân tốt.

Những suy nghĩ đó thoáng qua đầu Vân Chiêu Tịch lòng trắc ẩn một lần nữa bị khơi dậy

" Lục ca ca thật sự biết ơn anh " cầm số tiền trên tay Vân Chiêu Tịch đã không còn kiềm được bắt đầu nghẹn ngào cay cay khoé mắt.

Nếu vận mệnh không trêu người, làm cho sự chín chắn trong suy nghĩ không lung lây bọn hắn cũng không vì ba bữa cơm mỗi ngày mà vướng vào lao lý tay nhuộm máu người

Sau bao nhiêu chuyện bọn hắn làm thì phải xám hối đến bao giờ, còn có chổ nào trong trời đất có thể dung thứ?



Phía Chung Kính Minh cùng phó đội trưởng vừa có thông báo, đã kiểm soát được thuyền chở hàng tất cả điều bị bắt nhiệm vụ thành công chỉ còn chờ động tĩnh của các nàng.

Lúc này Lục Du vẫn còn ngây thơ tưởng rằng người trước mặt đang cảm động vì sự giúp đở của hắn thì đột nhiên âm thanh vang lên làm náo động

* Cạch * một khẩu súng ngắn một cảnh sát gần đó bất cẩn bị rớt xuống đất thu hút sự chú ý.

Ngay lập tức những người nhìn thấy đứng dậy chạy tán loạn, đàn em của Lục Du cũng đồng loạt ùa đến, đội bắn tỉa đang dần mất kiểm soát

Phác Tư Hạ nhìn đội trưởng Tống: " nhanh chóng bao vây Lục Du, di tảng những người không liên quan ra ngoài"

Phương án dự phòng đã chuẩn bị sẳn những dãy đèn trên tàu đổi màu chạy dọc về hướng cửa thoát hiểm những người ở đó theo chỉ dẫn bắt đầu chạy ra ngoài.

Khi cảnh sát chạy đến trấn áp phía Lục Du cũng bắt đầu đáp trả, vì chia ra hai nhóm còn phải thực hiện di tản lực lượng cảnh sát có mặt lúc này đang mỏng hơn phía Lục Du

Phác Tư Hạ cũng không đứng nhìn nhanh tay xé tà váy xong tới đánh nhau.

Phía địch bắt đầu nổ súng loạn xạ phía cảnh sát cũng không nhân nhượng nữa nhân lúc xung quanh đang thoáng đội bắn tỉa bắt đầu nổ súng từ các toà cao ốc xung quanh.

Nhiều đàn em của Lục Du đã ngã xuống phần còn lại tiếp tục đấu súng với cảnh sát kéo dài thời gian chờ chi viện.

Trên tàu Phác Tư Hạ cùng các đồng đội cũng đã thấm mệt, nàng không bị thương gì nhiều nhưng sau nhiều đòn đánh thân thể cũng đã trầy sướt không ít.

Lúc tựa người vào tường ẩn nấp liền tranh thủ điều hoà nhịp thở, Phác Tư Hạ vì tính chất công việc không hay dùng đến súng nên kỷ năng sử dụng súng chỉ ở mức trung bình.

Bù lại hiện tại nàng rất tự tin vào kỷ năng võ thuật của mình, nàng khổ luyện suốt những năm qua để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Nhận thức phía sau lưng có bước chân Phác Tư Hạ liền chỉa súng về phía người đó cau mày hét lớn " đứng yên "

Nhưng mục tiêu không có bất cứ hành động nào cho thấy sẽ nghe lời từ trong bóng tối bước ra tiến dần về phía nàng.