Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 15: Phát Sốt




Giữa đêm Sa Hàn thức dậy đổi thêm dịch truyền cho nàng lại thấy thêm biểu hiện bất thường

Phác Tư Hạ phát sốt.

Mồ hôi lạnh trên trán vừa lau đi lại tiếp tục xuất hiện, cách một khoản thời gian lại nói mớ.

" Có thể do vết thương hở của cô ấy có dấu hiệu nhiễm trùng nên phát sốt, chườm khăn hạ sốt cho cô ấy, để bệnh nhân mặc thoáng một chút... " bác sĩ nói qua điện thoại

Sa Hàn thay cho nàng nàng bộ quần áo ngủ mỏng hơn, dán thêm cho nàng miếng dán nhiệt trên trán sau đó nhiệt độ cũng dần hạ xuống

Vừa chợp mắt một lúc lại nghe thấy nàng gọi mình

" Hàn... tôi lạnh quá"

Cô lập tức bật dạy rót thêm nước ấm đắp thêm chăn cho nàng.

Đau lòng nữ nhân trên giường vẫn vì lạnh mà run lên từng đợt, ma xui quỷ khiến Sa Hàn chui vào chăn ôm nàng giúp nàng sưởi ấm.

Phác Tư Hạ trong cơn sốt liên tục nói mớ toàn những chuyện không đầu không đuôi mặc dù không hiểu nhưng Sa Hàn đoán được đó không phải chuyện tốt đẹp gì thế nhưng cô vẫn tò mò chăm chú nghe sau đó bắt đầu xâu chuỗi lại.

Trong giấc mộng hình như có gì đó làm Phác Tư Hạ tức giận thỉnh thoảng lại cau mày trở mình qua hướng khác.

Sa Hàn từ đầu đến cuối vẫn để nàng ở trong lòng đến khi nàng ngủ rồi bản thân mới dần thiếp đi

--------------------------

Phòng ngủ của Sa Hàn nằm ở hướng đông trời vừa rạng sáng, ánh mặt trời đã muốn chiếu xuyên rèm cửa.

Phác Tư Hạ từ sớm cũng đã thức giấc, thuốc giảm đau hôm qua đã hết tác dụng những vết thương của nàng đã bắt đầu có cảm giác đau làm nàng không thể tiếp tục ngủ được nữa.

Từ sớm cũng phát hiện mình đang nằm trong lòng của Sa Hàn nhưng nàng cũng không có ý định rời khỏi.

Nàng hơi thất thần chuyện hôm qua như là một giấc mơ vậy thứ nàng ấp ủ bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng có thể làm được.

Lẽ sống của nàng vậy mà đã thuận lợi hoàng thành được một nữa.

Một cuốn băng ký ức đang chạy trong đầu nàng bây giờ mới có dịp xem lại một cách nghiêm túc, nàng không tránh khỏi xúc động những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống.

Phác Tư Hạ không hề bài xích vùi mặt vào lòng Sa Hàn khóc thút thít, hành động vô thức trong lúc nàng thấy tuổi thân đó chính nàng cũng không hề để ý.

Có thể những chuyện hôm qua xảy ra làm các nàng gần thêm một chút.

Người thân của nàng suy cho cùng cũng chỉ là trên danh nghĩa không thể dựa vào.

Đã rất lâu rồi sự yếu lòng của nàng cũng chưa có dịp bọc phát như vậy

Sa Hàn lúc này cũng đã tỉnh, nhất cử nhất động của người trong lòng cũng hoàn toàn nhận thức ngón tay xinh đẹp gạt hết những giọt nước mắt đang rơi xuống sau đó không nhịn được đưa tay vỗ lưng an ủi nàng.

Đến lúc này Phác Tư Hạ mới nhận thức được là bản thân đang khóc trong vòng tay cô, nàng vội vàng xoay người muốn thoát ra.

Nhưng người kia nhanh tay hơn nàng một bước siết chặc lại không cho nàng thoát

" chú ý vết thương không cần vội vàng như vậy" sau khi nói xong nàng cũng ngoan ngoãn nằm yên không động nữa.

Bác sĩ đến thay băng gạt, truyền thêm dinh dưỡng và thuốc an thần cho Phác Tư Hạ.

Nàng tiếp tục chìm vào giấc ngủ vì tác dụng của thuốc, Sa Hàn cũng ôm thuốc an thần của bản thân tiếp tục ngủ

Đến gần chiều dì Tiêu mới mang cơm lên cho các nàng.

Cả hai ăn xong Sa Hàn phải đến công ty mở họp còn nàng thì phải viết báo cáo, tiện thể phải thu xếp lại một chút, nàng cùng Chung Kính Minh tự ý đi hành động không có sự đồng ý của cấp trên sau đó còn xuất hiện thêm một Sa Hàn.

Sự việc lần này rất may Chung Kính Bình cũng nghĩ cho con trai chẳng những không làm lớn chuyện còn chủ động liên lạc muốn cùng viện trưởng sắp xếp ổn thoả.

Trên dưới đã thống nhất thế nhưng để tốt cho các nàng Chu Y Sương đã  thu xếp cho nàng cùng Chung Kính Minh nghĩ phép lánh mặt một thời gian ở nhà tự kiểm điểm.

Những ngày kế tiếp các nàng lại bắt đầu trở lại nếp sống sinh hoạt như trước đây, Phác Tư Hạ sau khi ổn định lại tinh thần liền muốn trở về phòng mình ngủ,

Sa Hàn như cũ vẫn không ý kiến.

Nhưng Sa Hàn lại thường xuyên đến gõ của phòng nàng hơn, tần suất hai người gặp mặt ngày càng nhiều.

Tuy là trước đây hai phòng cách nhau không xa nhưng số lần họ gặp nhau từ trước đến nay lại không nhiều

Khoản cách lại gần hơi một chút

Cũng nhiều hơn những lời hỏi thăm.

Không khí khi hai người ở một chỗ cũng không còn ngột ngạt như trước

Phác Tư Hạ sau khi " được " nghỉ phép để dưỡng bệnh được vài hôm thì trong người bắt đầu cảm thấy nhàm chán muốn tìm một ít việc để làm nên nàng quyết định sắp xếp lại phòng làm việc.

Sát bốn bức tường là những chiếc kệ gỗ cao chất đầy tài liệu và sách của nàng.

Sa Hàn sau khi tưới xong hoa trong vườn cũng đến giúp nàng một tay, hoá thân thành hai chú ong chăm chỉ lau dọn.

Thỉnh thoảng lại xuất hiện những bìa giấy vì dấu hiệu của thời gian nên không thể tiếp tục dùng được nữa Sa Hàn giúp nàng thay bìa mới sau đó đặc vào đúng nơi nàng muốn.

Phác Tư Hạ tự thấy hiện tại chiều cao của bản thân cũng không tòi ngày thường mang giày cao gót khi đứng gần cô thì cả hai không chênh lệch lắm nhưng hiện tại điều mang dép trong nhà

Nàng như vậy mà thấp hơn cô, vai nàng và Sa Hàn chênh lệch một khoản không nhỏ.

Nàng đứng tựa vào bàn chậm rãi quan sát bóng lưng đang cặm cuội xếp những bìa giấy kia, trong vô thức Phác Tư Hạ nhắm một bên mắt sau đó co hai ngón tay để lên phía trước mắt còn lại

Ngay lập tức chiều cao của Sa Hàn bị thu nhỏ lại bằng với khoản trống của hai đầu ngón tay nàng.

Lúc còn nhỏ Phác Tư Hạ thân hình rất thấp bé nên đi học thường bị bạn học tập trung lại bắt nạt, bọn chúng chế nhạo chiều cao của nàng.

Mỗi lần như vậy nàng lại ôm một bụng tủi thân về nhà khóc với mẹ, mỗi lần như thế mẹ điều dỗ dành rất lâu nàng mới nín khóc.

Ngày 8/01/ 19xx

Ngày hôm đó là một ngày mưa rất dữ dội nàng như thường lệ trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, tiểu Tư Hạ hôm đó đặc biệt ấm ức dỗ thế nào cũng không chịu nín.

Bỏng nhiên có một thanh kẹo đường đưa đến trước mặt nàng.

Thời gian đã cách rất lâu ký ức động lại cũng không còn chi tiết nhưng nàng vẫn nhớ được rằng đó là một tỷ tỷ rất xinh đẹp

" Cho em này, ngoan không khóc nữa"...." Tiểu Hạ khi cười tươi rất xinh đẹp nha ".....

Tiểu Tư Hạ bóc viên kẹo từ tay tỷ tỷ cho vào miệng ăn rất ngon lành sau đó không những nín khóc mà còn cười thật tươi với tỷ tỷ.

Chơi với nhau được một lúc thì ông của tỷ tỷ đến đưa tỷ tỷ về nhà.

" Tạm biệt tiểu Hạ hôm khác gặp lại "...

Tỷ tỷ xinh đẹp đội chiếc mũ tròn vành màu vàng được ông bế lên sau đó còn quay đầu lại vẫy tay với tiểu Tư Hạ

Tỷ tỷ đội mũ vàng khuất dần xa khỏi tầm mắt

Những lời an ũi đó đến bây giờ vẫn còn động lại

"Tiểu bảo bối thấy tỷ tỷ đó rất cao sao ?"

" Đúng vậy ạ con cũng muốn sau này được cao như tỷ tỷ"

Từ đó tiểu Tư Hạ ngày nào cũng ăn thật ngoan không cần mẹ phải nhắc nhở nữa.

Còn đòi bằng được cả nhà cho đi học bơi.

Khi đó mẹ nàng cảm nhận được chiều cao đã dần trở thành ám ảnh ăn sâu vào tiềm thức của bé con

" Mẹ dạy bé ngoan của mẹ một trò chơi nhé..."

" Nhắm mắt lại .... Co ngón tay trỏ lên như vầy... sau đó lại ... như vầy "

"  Thật lợi hại nha...  cao to như vậy vẫn không cao bằng một ngang tay của con... "

Lúc đó mẹ đã ôm nàng thật chặc và nói " Tiểu Hạ của mẹ là giỏi nhất ..."

Sau đó mỗi khi bị người khác châm chọc chiều cao tiểu Tư Hạ lại làm theo cách mẹ đã dạy sau đó liền không cảm thấy tuổi thân nữa.

Bây giờ nghĩ lại những lời tự an ũi khi đó thật ngây ngô" Không phải nói là cao lắm sao? cao như vậy nhưng cũng không cao hơn một gang tay của mình..."

Phác Tư Hạ đang thả hồn về quá khứ thì nghe được tiếng nói của Sa Hàn

" Tư Hạ đến đây xem giúp một chút cái bìa này ngày tháng bị mờ gần hết rồi tôi không rõ có đặc đúng hay không nữa" 

Vết thương chưa lành hẳn đi đứng không linh hoạt nhưng Phác Tư Hạ ngay lập tức đi lại.

Những tài liệu này là nàng mượn được, thời gian lập án có khi còn gấp hơn hai lần tuổi nghề của nàng nên mực ngoài bìa phai đi hết cũng là chuyện dễ hiểu.

" Những cái bìa màu xám đó không cần đặc lên lại đâu, để xuống sát đất là được  "

Có chiều cao thích thật đấy những tài liệu ngày thường ngoài tầm với của nàng hôm nay không cần phải kê thêm ghế rồi.