Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 23: An ủi




Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Tiểu Đào nhưng Mạc Hi Văn án binh bất động, không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ phá nát đám cưới như lời đã nói

Khác xa với thái độ hùng hồn trước đó, hiện tại Mạc Hi Văn đang trốn một gốc ở sân thượng liều mạng uống rượu

Tấm thiệp hồng nhăn nhúng vẫn luôn siết chặc ở trên tay

Cách một lúc lại nhịn không được đưa tay chạm lên dòng tên được dập nổi trên tấm thiệp, lúc mới yêu nhau Mạc Hi Văn đã nhiều lần hứa hẹn với Tiểu Đào sau này nhất định sẽ mang kiệu hoa thật hoành tráng đến đón nàng về nhà 

Nếu ví tình yêu này tựa như quá trình chế tác một khối tinh thể, thì ngay từ đầu chỉ duy nhất nàng ấy đặc toàn bộ tâm cang tỉ mỉ gọt dũa mảnh kết tinh thô ráp, kiêng nhẫn bằng cả thanh xuân hi vọng chờ được đến ngày nó thành hình

Nhưng mãi về sau nàng mới nhận ra dù bản thân có cố gắng đến sức cùng lực kiệt thì cũng chỉ có thể hoàn thành được phân nữa mà thôi, khỏi phải hỏi lúc đó nàng đã khổ sở và tuyệt vọng đến mức nào

Cũng không ai hiểu được Tiểu Đào đã trải qua những gì để thời khắc nàng ấy tự tay kết thúc đi tình yêu này, tận mắt chứng kiến viên pha lê ánh hồng vỡ vụn trên nền đất trong đáy mắt nàng đến một tia tiết nuối cũng không có

Tiềm thức phản chủ, tự ý lục lại ký ức Mạc Hi Văn muốn quên đi nhất, có muốn trốn tránh cũng bị bắt ép phải xem lại tường tận các khoảnh khắc đã từng...

Nhìn lại sự ngọt ngào trước kia để nếm được càng rõ hơn sự cay đắng ở giây phút hiện tại

* Vào sinh nhật thứ mười tám của Tiểu Đào, cô đã tự tay làm bánh sinh nhật và trang trí bóng bay đúng theo sở thích của nàng

" Những thứ này điều do chị chính tay làm sao? Wow Tiểu Văn của em là tuyệt nhất"

Tiểu Đào hôm ấy phi thường vui vẻ, sau khi bữa tiệc kết thúc các nàng đã cùng nhau dạo biển ngồi bên bờ cát trò truyện đến rạng sáng ngày hôm sau, kể từ đó khoản cách của hai người ngày càng thu lại ngắn hơn

... Thời gian trôi đi, những nguyên tắc cơ bản trong tình yêu cô cũng không buồn bận tâm nữa làm cho ngọn lữa vốn đang rực cháy kia ngày càng lụi dần...

* Đêm hôm đó cô cùng bạn bè ở câu lạc bộ đua xe mở tiệc suốt đêm không về nhà, Tiểu Đào vô cùng xốt ruột không ngừng nhắn tin đến

" Văn Văn à chị khi nào mới về nhà, em đang đợi đó"

Nhưng Mạc Hi Văn không có trả lời tin nhắn nàng đã đợi cửa đến tận sáng ngày hôm sau, cơm canh trên bàn tạnh tanh không có lấy một người động đũa

* Lúc cô bắt đầu vào Mạc thị, luôn ưu tiên công việc đầu tiên, trong một khoảng thời gian rất dài không tranh thủ thời gian để quan tâm em ấy

" Văn à tâm trạng hôm nay của chị không được tốt sao" hằng đêm nàng vẫn luôn thấy tuổi thân lặng lẽ tự mình rơi nước mắt

* Tình cảm phai nhạt dần vì những hành động ngu xuẩn của cô mà những ngày sau đó đối với Tiểu Đào không khác gì địa ngục...

" Rốt cuộc cô gái đó là ai ? quan hệ giữa hai người tiến triển đến đâu rồi trả lời em đi Hi Văn"  

... Tổn thương gom lại được càng nhiều những nút thắc liên kết giữa hai người càng dần dần bị nàng âm thầm gở bỏ

Cho đến một ngày

" Mạc Hi Văn chúng ta chia tay đi" giọng nói của Tiểu Đào tràn ngập trong hàn khí không có lấy cho dù là một chút hơi ấm, nói xong lời cần nói liền quay lưng bỏ đi

....

Mạc Hi Văn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày thảm hại đến như vậy, đứng trước lời chia tay ngày hôm đó cho dù cô có điên cuồng phản kháng thì tất cả cũng điều là vô dụng

Tiểu Đào từng nói Mạc Hi Văn là người nàng yêu nhất, không ngần ngại đem cô làm tâm điểm của cuộc đời nguyện biến mình thành một vệ tinh nhỏ cả đời xoay quanh cô nhưng giờ đây mọi thứ đã tan biến rồi 

Do chính cô đã phá nát

Mạc Hi Văn tức giận đứng bật dậy ném thật mạnh chai rượu đỏ trên tay thẳng vào vách tường, đủ lắm rồi cô thật sự xem không nổi nữa, bằng mọi cách phải thoát khỏi cơn mộng mị cay đắng kia ngay lập tức

Sau khi điên cuồng phát tiết lại ngồi sụp xuống đất co gối khóc tức tưởi, tiếng khóc lớn tới mức làm kinh động đến Sa Hàn đang ngồi ở cầu thang gần đó

Những ngày vừa rồi Sa Hàn có việc phải ra ngoài, lúc rảnh cũng trốn vào một gốc tìm say giống hệt Mạc Hi Văn nhưng hiện tại rượu có ngon thì nuốt cũng không còn trôi nữa

Ồn ào quá, phiền chết đi được

Sa Hàn đành đứng dạy đi tới chỗ phát ra tiếng khóc bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh

Thấy người đến Mạc Hi Văn vội vàng lau nước mắt, trầm mặt thật lâu mới mở miệng " Cậu nói đúng loại người như tôi không xứng được hạnh phúc "

Nhắc lại những lời hôm đó Sa Hàn liền thấy ấy náy " Xin lỗi hôm đó tôi say ăn nói không chừng mực, thật sự...."

Mạc Hi Văn ngắt lời " Đến giờ tôi mới nhận ra chuyện khờ dại nhất tôi từng làm là nghĩ rằng em ấy sẽ luôn ở đó"

" Phụ nữ khi còn yêu, lòng bao dung của họ rộng lớn đến ngoài sức tưởng tượng, có thể tha thứ cho cậu rất nhiều... rất nhiều lần nhưng khi đã quyết định buông bỏ thì cậu có làm gì đi nữa cũng vô dụng"

Sự tiếc nuối đúc kết từ cá nhân Mạc Hi Văn, trong hoàn cảnh hiện tại Sa Hàn càng nghe vào tai càng thấy nặng nề, nỗi buồn như thể được cộng hưởng ngay lập tức ngực trái của Sa Hàn nhói lên từng đợt

*Khi đã quyết định buông bỏ rồi có làm gì đi nữa cũng vô dụng*

Sa Hàn uống cạn hết ly rượu trên tay cố gắng giấu đi hết cảm xúc ngổn ngang trong lòng, không hề quên mục đích chính của mình đến là để an ủi Mạc Hi Văn

Cô tặc lưỡi đưa tay lên giả vờ nhìn vào đồng hồ giọng điệu nữa đùa nữa thật " Sao còn chưa đến phá đám cưới " 

Nói xong cả hai điều bật cười" Khốn nạn thật vậy mà ngươi cũng nhớ"

" Trong một khoản khắc tôi thật sự có ý định đó ... nhưng nghĩ lại đã đến lúc phải buôn tha cho em ấy rồi, thời gian qua thật sự.... Haizz da" nói đến nước mắt liền rơi xuống Mạc Hi Văn lại vội vàng gạt đi

" Tất cả là do tôi hậu quả này tôi tình nguyện nhận lấy, cũng không có mặt mũi đến gửi một lời chúc phúc"

Vị trí đó, trách nhiệm đó từng là của cô nhưng chính cô đã đánh mất cơ hội, đạo đức giả làm gì chứ ? Làm sai thì chính là làm sai, Mạc Hi Văn vẫn luôn thành thật thú nhận

" ... Cậu biết không tôi.... Nhiều khi tôi còn thấy không có tư cách buồn "  càng nói càng khóc to hơn, thời gian qua có bao nhiêu thống khổ điều trút ra hết

" Tôi thật sự muốn có thêm một cơ hội nữa, muốn quay trở về thời gian đó "

" Cậu nói xem lở như về sau cô ấy không được hạnh phúc bị người khác bạt đãi thì phải làm sao bây giờ"

" Chính tôi từng đối sử không tốt với cô ấy... nhưng mà... tôi thật sự không muốn nhìn thấy Tiểu Đào bị người khác làm tổn thương... cậu nói xem... tôi..."

Tiếng gào khóc làm cho người khác cảm thấy đau thấu tâm cang, nước mắt Sa Hàn cũng bắt đầu rơi theo, vừa thấy tiết cho mối tình kéo dài hơn nữa thập kỷ này cũng thấy tức giận cách Mạc Hi Văn đã đối sử với Tiểu Đào

Suy cho cùng Mạc Hi Văn sai là thật, đáng trách hơn đáng thương cũng là thật nhưng các cô là bằng hữu cùng nhìn nhau lớn lên, Sa Hàn không nhẫn tâm nặng lời thêm nữa, chỉ lẵng lặng làm thùng rác hình người ngồi nép một bên để người kia trút bớt đi phiền muộn

Mãi đến khi Mạc Hi Văn say đến gục ra đất, chỉ còn một mình Sa Hàn ngồi đó ngắm nhìn bầu trời đang chuyển màu ngày càng sậm hơn, đây là thời khắc Sa Hàn bắt đầu tự xoa dịu đi những vết thương trong tâm hồn, những giọt nước mắt hiện tại không phải cho người khác nữa mà là cho chính bản thân cô.

Tình yêu rốt cuộc là gì vậy, nó còn có thể làm cho người ta đau đớn đến cỡ nào ?

_______________________

Sau khi an ủi được Mạc Hi Văn qua ngày hôm sau liền khuyên cô ấy quay về nhà, cả ba người cũng ở lại nhà Mạc Hi Văn ăn trưa

Khi công tác ở viện kiểm sát, Chu Y Sương vốn quen đi sớm về trễ xe của bà luôn đậu phía trong gốc tầng hầm, hôm nay phá lệ nghĩ sớm xe vẫn còn kẹt ở đó bà đành bắt taxi về nhà

Ăn xong bữa cơm trưa Sa Hàn chủ động muốn đưa bà về lại viện kiểm sát, vừa chạy đến trước cửa cả hai liền thấy bóng dáng quen thuộc từ trên bậc thang nhẹ nhàng bước xuống, người đó...

Là Phác Tư Hạ

Thấy nàng Chu Y Sương vảy tay lớn tiếng gọi " Tiểu Hạ "

Nàng nhìn đến chiếc xe hơi quen thuộc, chần chừ một chút cũng theo tiếng gọi của bà bước đến, Chu Y Sương không biết các nàng đã xảy ra vấn đề vẫn rất tự nhiên nói chuyện

"Đơn xin phép của cháu được thông qua rồi nhưng cháu định đi đâu, đừng nói là lại chạy đi..."

Phác Tư Hạ lập tức lắc đầu " Lần này không có đâu ạ, cháu có hẹn với một người bạn, là bằng hữu bình thường thôi"

Mặt kệ Sa Hàn đứng gần đó nàng vẫn hành sử vô cùng tự nhiên nán lại nói thêm với bà vài câu sau đó mới rời đi

Tuy không hề đả động đến Sa Hàn một câu nào nhưng ngay sau khi vào trong xe Phác Tư Hạ liền lập tức rơi vào trầm tư, lúc nảy nàng nhìn thấy những vết thương chi chít trên bàn tay của Sa Hàn

* Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao lại bị thương như vậy * __________

** Cốc cốc**

Thư ký Lâm mở cửa bước vào trên tay còn cầm thêm một bìa giấy, hôm nay anh ta mang theo hai tin không tốt đến nên Lâm Minh cứ đứng chần chừ một lúc lâu mới bắt đầu mở lời

" Tên thám tử hôm đó bắt về đã cắn lưỡi tự xác"

Sa Hàn gật gật đầu, đang đọc tài liệu cũng không có dừng lại ra hiệu cho Lâm Minh tiếp tục nói

" Những mật danh ở Đông Phong điều không nghĩ đây là vụ trả thù thông thường từ các phạm nhân mà Hạ tiểu thư từng kết tội, thông tin của hắn từ sớm cũng đã được bảo mật, tuy lấp liếm rất non tay nhưng cũng chứng tỏ thế lực đằng sau hắn cũng rất đáng lưu tâm"

Cô dùng cây bút cầm trên tay gõ xuống mặt bàn nơi đặc một cái hộp nhỏ màu đen

" Mang usb này đưa lại cho đội đào tin bảo họ điều ra theo những tư liệu trong này"

Từ nảy đến giờ vẫn chưa nghe được những thứ bản thân muốn nghe Sa Hàn mất kiêng nhẫn ngồi thẳng lưng lại trên ghế " Nói vấn đề chính đi"

Thư ký lâm nhanh chóng đặc bìa giấy trên tay xuống bàn " Hôm nay Hạ tiểu thư thật sự không có đi tra án nhưng mà... cái này cô xem đi"

Sa Hàn lập tức mở bìa giấy trên bàn ra nhìn những tấm ảnh bên trong, Phác Tư Hạ bước vào sảnh của một bệnh viện

* Chuyện gì đã xảy ra rồi, Tư Hạ em ấy tại sao lại đi bệnh viện *