Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 29: Tức Giận




Thời gian gần tết nguyên đáng nhịp sống của toàn xã hội dường như tăng cao hơn so với mức bình thường các vụ án cần xử lý cũng nhiều hơn

Một tuần nay Phác Tư Hạ điều ở lỳ trong viện kiểm sát làm tổ trong văn phòng đọc hồ sơ vụ án, ngoài máy fax và chiếc máy tính có kết nối internet ra các thiết bị liên lạc khác điều tắc nguồn

Vụ án học đường gây chấn động lần này là một học sinh 15 tuổi xác hại bạn học cùng lớp thủ lại đoạn vô cùng tàn nhẫn

Tất cả trường học ở nước A điều quy định cấm tuyệt đối học sinh không được mang theo vũ khí và vật sắc nhọn đến trường nhưng với số lượng học sinh phải quản lý lên tới hàng ngàn phía trường học không thể kiểm soát được hoàn toàn

Dẫn đến vụ việc đáng tiếc xảy ra, hung thủ đã ra tay với nạn nhân bằng dao bấm theo báo cáo của bên pháp y và lời khai của nhân chứng nạn nhân đã bị đâm tổng cộng chín nhát dao

Khi bị đâm ba nhát dao đầu tiên ở bụng nạn nhân đã gục xuống nhưng hung thủ vẫn không có ý định dừng tay, năm nhát dao còn lại nằm rải rác ở lưng và một nhát chí mạng ở cổ

Khi nhìn vào hình ảnh được chụp lại nàng không khỏi nhíu mày, từ lúc vào nghề đến giờ thủ đoạn mang rợ nào cũng từng nhìn qua nhưng vẫn không thể tin được đây là những thứ do một đứa trẻ 15 tuổi làm

Lần này nàng và Chung Kính Minh được xếp chung một đội từ sau vụ án Lục Du lần trước sự đối chọi của Phác Tư Hạ và hắn đã giảm đi đáng kể nhưng cũng không vì thế mà không khí trong phòng họp khi có hai người trở nên nhẹ nhàng hơn

Phiên toà chính thức còn chưa mở chỉ qua vài lần tham gia lấy lời khai nhưng hơn phân nữa kiểm sát viên theo vụ này điều đồng loạt đưa ra những quyết định bất lợi cho hung thủ

Cao Dịch Phong là người hiếm hôi không tìm được tiếng nói chung nên bất mãng lớn tiếng giữa cuộc họp

" Tôi đồng ý với việc hung thủ ra tay tàn nhẫn thế nhưng cũng cần phải nhìn lại đó chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên "

Một kiểm sát viên khác mỉa mai " Đồng chí Cao là bồ tát sao? chúng ta làm việc phải dựa trên luật pháp, thái độ của đứa nhóc đó hoàn toàn không có chút hối cãi nào thậm chí còn coi đó là chiến tích đáng lấy làm tự hào, đồng chí là đang tiếc thương cái gì ?"

Lần lấy lời khai gần nhất cách đây hai ngày trước, những kiểm sát viên có mặt điều nhận thấy hung thủ đúng chất là một tên máu lạnh, trong quá trình hỏi cung mọi câu hỏi hắn điều trả lời vô cùng chi tiết với thái độ rất dửng dưng thậm chí còn tuyên bố bản thân không hề hối hận về hành vi giết người

Dựa vào cái gì, vì hắn hiểu rõ bản thân chưa thành niên sao?

Phần đáng thương duy nhất của hắn là từ nhỏ đã sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh mẹ mất sớm, cha từ khi có gia đình mới liền phó mặt con trai cho bên nhà ngoại

Ông bà cụ tuổi già sức yếu sinh sống bằng việc đi rừng hái nấm vẫn cố gắng cho đứa cháu trai ăn học, nhưng bản tính hắn lại không khác gì một tên lưu manh lúc còn học ở quê nhà đã có thối bắt nạt bạn bè

Đến khi chuyển đến sống cùng gia đình dì ở thành phố S lại tiếp tục lập băng nhóm ở trường học trấn lột tiền tiêu vặt và đồ dùng học tập của những học sinh yếu thế khác

Vì cứ được bao biện bằng lý do " Trẻ con xô xát nhau là chuyện bình thường" nên mới hình thành ra một đứa trẻ mới 15 tuổi đã giết người không gớm tay

Lần này chỉ vì một đôi giày chưa đến 30 vạn mà sẵn sàng dùng dao kết liễu mạng sống của người khác.

Đứa trẻ đáng thương kia gia đình cũng không khá giả gì phải tích góp rất lâu mới có thể mua được đôi giày bóng rỗ mà bản thân yêu thích, những lần trước các vật khác bị nhóm hung thủ nhìn trúng cậu điều cắn răng giao nạp vì sợ phải ăn đòn

Nhưng đôi giày này chính là vì rất khó khăn mới có được nên lúc bị cướp đi trong sự tức tưởi cậu đã liều mình giữ lại

Khi lưỡi dao lạnh lẽo ghim vào da thịt lúc gục xuống cậu vẫn ôm chặc đôi giày yêu thích của mình trong tay

Sau khi gây án xong tên hung thủ thậm chí còn không hề tiếc thương cho một sinh mệnh mà chỉ luyến tiếc món đồ hắn muốn cướp đi đã bị nhuốm máu tươi

Bản tính lưu manh côn đồ là thật, giết người là thật, không hề có thái độ hối cãi cũng là thật nên làm sao có thể đề cập đến sự cảm thông nào ở đây?

Cuộc họp một lần nữa trở nên căng thẳng Chung Kính Minh là người có bối cảnh nên cũng không vì Cao Dịch Phong có tuổi nghề hơn mình mà nhân nhượng

" Nếu không phải vì hắn còn chưa thành niên thì tôi cảm thấy loại người này xứng đáng bị bài trừ ra khỏi xã hội"

Hai bên cứ liên tục tranh luận qua lại lời khai cùng hình ảnh chứng minh cho lý luận của bản thân bọn họ cũng chiếu loạn xạ lên màng hình

" Đủ lắm rồi"

Lời vừa cất lên tất cả lập tức im bặt

" Tan họp đi"

Phác Tư Hạ bất mãn bỏ lại một câu nói sau đó rời khỏi phòng họp, những ngày này liên tục làm việc, bọn họ ai cũng mệt tinh thần không ổn định cứ tiếp tục cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề

Quay trở lại văn phòng của mình, nàng vừa cầm tách cà phê vừa đưa tay xoa huyệt thái dương

Phác Tư Hạ lấy máy nhắn tin và di dộng từ trong ngăn bàn ra vừa mở nguồn thông báo tin nhắn liền nhảy đến tới tắp

Lúc trước điều không có như vậy, nàng không có nhiều bạn bè hơn nữa bọn họ cũng không có thời gian, là người thân thì còn ít khả năng xảy ra hơn, Phác Tư Hạ lập tức liên tưởng đến người kia

Đoán không sai là tin nhắn của Sa Hàn, cũng một tuần rồi không có liên lạc không biết chị ấy thế nào rồi nàng nhịn không được bấm vào xem tin nhắn

8 ngày trước 10:15 [ Tư Hạ à hôm nay chị nấu soup bí đỏ em nhớ về sớm nha chị đang chờ đó ]13:02 [ Em đang bận hả?]

13:20 [ vậy em làm việc đi nha]

6 ngày trước 20:00 [ Em xong việc chưa khi nào mới về nhà ?]

3 ngày trước 15:00 [ Hôm nay chị đến khu nhà ngoại thành tìm em đó, Ảnh Quân không nói em đang ở viện kiểm sát thì chị còn tưởng em lại chạy đi tra án rồi ]

2 ngày trước 00:00 [ Em đang tránh mặt chị hả, chị làm gì sai sao?]

Còn có 21 cuộc gọi đến nhưng không hề nhận được hồi âm. Phác Tư Hạ nhìn vào điện thoại thật lâu nghĩ đến hình ảnh Sa Hàn đã đợi mình trong vô vọng

Nàng không suy nghĩ thêm được gì hết nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó đi thẳng đến bãi xe

Trên đường về còn mua thêm bánh đậu đỏ mà Sa Hàn thích, tốc độ lái xe hôm nay cũng nhanh hơn so với thường ngày rất nhanh đã về đến nhà

Vừa mở cửa bước vào đã thấy Sa Hàn đang ngồi ăn tối một mình

Hai mắt vừa chạm nhau Phác Tư Hạ đã biết được Sa Hàn đang không cao hứng chỉ liếc nhìn nàng một cái sau đó tiếp tục ăn

Nàng khẽ bước tới đặc bánh lên bàn " Lúc về em có mua một ít bánh đậu đỏ chị thích, lát nữa nhớ ăn nha"

Cứ tưởng rằng bản thân xuống nước trước thì người kia cũng sẽ cho mình bật thang nhưng thực tế phủ phàng Sa Hàn không những không cho bậc thang còn dội thêm vào một gáo nước lạnh

" Không muốn ăn, đem bỏ đi"

Một câu của cô liền đánh bay hết toàn bộ sự trong chờ của nàng lúc nảy, Phác Tư Hạ nhận thức được bản thân có lỗi cũng sẽ sẵn sàng nhận sai nhưng nếu có người cố ý đã kích nàng sẽ lập tức chống chế lại

" Chị nói vậy là ý gì ?"

Sa Hàn chột dạ, trong lúc tức giận đã lở nói ra những lời không nên nói nhanh chóng sửa lại

" Tôi nói tôi không cần"

" Không đúng, câu trước đó nữa"

Không nghe người kia trả lời nhưng theo ý nguyện của cô, Phác Tư Hạ bước tới cầm lại túi bánh đậu đỏ trên tay

Vừa nhìn đã biết được tiếp theo nàng sẽ làm gì nhưng Sa Hàn không phản ứng kịp đến khi ngồi dậy thì túi bánh đậu đỏ đã nằm trong sọt rác Phác Tư Hạ cũng xoay người đi về phía cầu thang

Sa Hàn bốc hỏa giữ lấy cổ tay nàng kéo trở lại, vừa hay Phác Tư Hạ cũng đang tìm chỗ trút giận nàng lớn tiếng hất mặt về phía cô

" Muốn đánh nhau sao? tới đi "

Nhưng người kia chẳng những không tới còn dùng vẻ mặt hốt hoảng nhìn chầm chầm vào mình, mới đầu nàng còn tưởng Sa Hàn không dám nhưng khi cảm nhận được hình như có chất lỏng gì đó vừa rơi xuống cằm

Phác Tư Hạ mới nhận ra máu mũi mình đang chảy, khí thế đánh nhau cũng không còn nữa nàng đi một mạch về phòng

Đến khi nàng đi rồi Sa Hàn vẫn trơ người đứng đó, dán mắt vào những giọt máu dưới sàn cố nhớ lại lúc dằng co có phải đã bất cẩn đụng trúng nàng rồi không