Dòng người cuồn cuộn trên đường phố giữa đô thị phồn hoa, người đi một mình chú ý tới con đường phía dưới chân, người có đôi có cặp chuyên tâm nói cười, cũng có người quan sát tới kiến trúc xung quanh cùng những cảnh tượng bắt mắt.
Nhưng cảnh ôm nhau như thế sẽ không khiến nhiều người có hứng thú, cũng không ai dừng bước thậm chí là tới gần làm phiền lúc này.
Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ ngập trong nước mắt, cô không để tâm tới những chuyện khác, ban nãy Giang Trần Âm nhìn cô, gọi tên cô, còn đi về phía cô, tới gần cô y như ngày trước. Nhưng vào năm ngoái khi cô bày tỏ suy nghĩ của bản thân, Giang Trần Âm còn không quay người.
Bạc Mộ Vũ vẫn luôn cảm thấy Giang Trần Âm không cần cô nữa, hai người căn bản không thể quay lại trước kia, ngay tới khả năng Giang Trần Âm sẽ gặp cô như thế này, cô cũng không dám nghĩ sâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạc Mộ Vũ càng thêm tủi thân, khóc tới nỗi cả người run rẩy, nước mắt ướt đẫm cổ áo Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm co chặt cánh tay ôm chặt lấy Bạc Mộ Vũ, trái tim cô ấy rất đau, nhưng cuối cùng khoảnh khắc này cũng không trống rỗng nữa. Cô ấy đỏ ửng mắt nghe tiếng khóc lóc bên tai, trong đầu nhớ lại lời thổ lộ của Bạc Mộ Vũ ở sau lưng năm ngoái, cảnh tượng cô ấy nhìn thấy khi đi theo Bạc Mộ Vũ thời gian trước, cùng cả những lời cầu xin cô ấy đừng ghét bỏ bản thân của Bạc Mộ Vũ ngay trước Tết.
Cánh môi Giang Trần Âm động tay, một tay run rẩy vuốt ve tóc dài sau lưng Bạc Mộ Vũ, khẽ khàng nỉ non: "Mộ Vũ, cô ở đây, cô tới rồi..."
Câu nói của Giang Trần Âm càng khiến Bạc Mộ Vũ không khống chế được cảm xúc, nước mắt ướt đẫm cổ áo Giang Trần Âm, khóc tới nỗi không thể nói chuyện rành mạch, không ngừng thút thít gọi: "Cô Âm... cháu tưởng rằng cô sẽ không tới..."
"Cô đây, cô ở đây." Giang Trần Âm kịp thời phản ứng, thả lỏng Bạc Mộ Vũ ra một chút, sau đó đưa một tay khẽ lau đi nước mắt thay cô, "Ở đây không tiện nói chuyện, đi cùng cô, cô đưa cháu về. Đưa chìa khóa xe cháu cho cô, ngày mai trước khi cháu đi làm, cô sẽ bảo người lái xe về."
Bạc Mộ Vũ nghe xong mới phản ứng ra hiện tại vẫn đang ở trên đường, cô vội vàng đè tiếng khóc xuống, sau đó nhanh chóng lau đi nước mắt. Nhưng ban nãy khóc quá kịch liệt khiến mũi cô sụt sịt, hốc mắt đỏ ửng, hoàn toàn không thể thong dong, bình thản như khi ăn uống trong nhà hàng ban nãy.
Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc Giang Trần Âm bằng lòng gặp bản thân, Giang Trần Âm đã sắp xếp xong những chuyện tiếp theo chỉ với mấy câu nói. Cô có nên đi theo không? Giang Trần Âm sẽ nói gì với cô? Nói người đàn ông tối nay không tệ sao?
Lúc này Bạc Mộ Vũ mới trấn tĩnh hơn một chút, cắn nhẹ môi dưới không động đậy.
"Đi theo cô." Giang Trần Âm lặp lại một lần, ánh mắt chuyên tâm lại dịu dàng.
Bạc Mộ Vũ vẫn cắn môi, khẽ rũ mí mắt xuống, đôi mi ẩm ướt trở nên đáng thương vô cùng dưới ánh đèn đường.
Giang Trần Âm nhẫn nại chờ đợi đáp án của Bạc Mộ Vũ, bàn tay lau nước mắt thay cô thõng xuống nắm lấy tay cô.
Một lúc sau, Bạc Mộ Vũ khẽ gật đầu. Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay khiến bản thân sinh ra suy nghĩ tham lam, Bạc Mộ Vũ không cách nào lùi sau được nữa, giống như ban nãy khi còn cách nhau một đoạn đường, cô cũng không có cách nào chạy nổi. Cô không phản kháng được sự dịu dàng ấy, cho dù chỉ có một chút cũng khiến cô ướt mi.
Giang Trần Âm nắm chặt tay Bạc Mộ Vũ muốn đi, đột nhiên gần đó truyền tới một giọng nam: "Cô Bạc?"
Ấn đường Giang Trần Âm khẽ nhíu lại, lặng lẽ đánh giá người kia. Là người đàn ông ban nãy xem mắt với Bạc Mộ Vũ, không biết tại sao lại quay lại, đang đi về phía hai người họ.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu lau mắt mình, hít thở sâu một hơi sau đó mới hồi phục sắc mặt bình thản, quay người dùng âm thanh vẫn mang theo chút âm mũi nói: "Anh Vi."
Người đàn ông gật đầu mỉm cười với Giang Trần Âm trước, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Tôi làm rơi đồ trong nhà vệ sinh của nhà hàng, cho nên quay lại một chuyến, không ngờ cô vẫn chưa đi."
"Ừm, đang định đi." Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, nhìn Giang Trần Âm đã thu lại cảm xúc, vắn tắt giới thiệu với người đàn ông kia: "Gặp một người bạn, trò chuyện mấy câu."
Có mặt Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ với trái tim hoảng loạn tới nỗi khó khăn duy trì biểu hiện bên ngoài, mấy câu lạnh lùng này khiến không khí hạ xuống âm độ.
Nhưng cũng coi như giới thiệu đơn giản quan hệ của hai người, người đàn ông liền thuận đà đưa tay ra chào hỏi Giang Trần Âm: "Chào chị." Nhìn kĩ thế này, anh chàng ngẩn ra: "Hình như tôi từng gặp chị ở đâu rồi nhỉ, có chút quen mặt."
Giang Trần Âm lịch sự cười một cái, đưa tay nắm lấy, "Đèn đường tương đối tối, rất dễ sinh ra ảo giác."
Bạc Mộ Vũ nhìn cánh tay kia nắm lại rồi nhanh chóng thả lỏng, trong lòng có thêm một cảm nhận khó nói thành lời. Thái độ của Giang Trần Âm với người này không rõ ràng, hơn nữa lại là do Diệp Hạ Lam gọi tới, vậy có lẽ lát nữa thật sự chỉ có hai người thôi sao?
Không đợi Bạc Mộ Vũ đắn đo xong, lời nói của Giang Trần Âm đã thấp thoáng ý tứ không muốn nói nhiều: "Xin lỗi, chúng tôi đang định đi nơi khác, còn có bạn đang đợi."
Người đàn ông kia hiểu ý, liền tạm biệt hai người.
Giang Trần Âm khẽ thở phào một hơi, sau đó nắm lại tay Bạc Mộ Vũ.
Hai người cùng đi tới bãi đỗ xe, Bạc Mộ Vũ lên xe Giang Trần Âm. Bạc Mộ Vũ ngồi lên ghế lái phụ, ngón tay vô thức nắm lấy dây an toàn mỗi khi trong lòng có chuyện giống lúc trước. Thêm lần nữa ngồi lên chiếc xe này, nhưng lần này hoàn cảnh hoàn toàn khác trước, cô lặng lẽ liếc mắt đánh giá Giang Trần Âm.
Cảnh tượng ban nãy cùng hiện tại hiện lên trong đầu Bạc Mộ Vũ, đôi mắt Giang Trần Âm sáng tỏ như hồ nước thu, không có lạnh nhạt cùng xa cách mà bản thân tưởng tượng. Lúc này đột nhiên Bạc Mộ Vũ có một loại ảo giác, giống như hai người quay về trước kia, quay lại lúc cô chưa để lộ tình cảm của mình.
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, hai mắt nhắm lại, mi mắt khẽ run lên, đầu ngón tay giữ chặt lấy dây an toàn tới trắng bệch.
Giang Trần Âm lái xe tới khu nhà Bạc Mộ Vũ ở, dừng xe trong bãi để xe, không khí trong xe dường như đột nhiên cô đọng lại.
Cô ấy nhìn Bạc Mộ Vũ mấy cái, Bạc Mộ Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, căng thẳng của bản thân mới không mãnh liệt nữa.
Rõ ràng Bạc Mộ Vũ sợ thêm lần nữa bị tổn thương, Giang Trần Âm để tâm tới ban nãy, khi cô ấy gọi Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ có động tác muốn lùi sau. Nếu không phải cô ấy tiến tới, có lẽ ban nãy Bạc Mộ Vũ sẽ chạy đi, Giang Trần Âm có chút mừng rỡ vì sự chủ động ban nãy của bản thân.
Vừa nghĩ tới đây, Bạc Mộ Vũ lặng lẽ mở mắt, chớp chớp mắt, nhìn về phía cô ấy.
"Cháu..." Giang Trần Âm trầm xuống, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Bạc Mộ Vũ, "Công việc bận lắm à?"
Bạc Mộ Vũ khẽ cúi đầu: "Vẫn ổn ạ, gần đây không có kịch bản nào được quay phim, đàn chị bảo cháu chuẩn bị viết kịch bản mới."
Giang Trần Âm men theo chủ đề hỏi tiếp: "Thế cháu đã bắt đầu viết chưa?"
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Cũng sắp bắt đầu rồi ạ, hiện tại cần tìm hiểu một số tài liệu."
Còn có thể nói được không? Giang Trần Âm xoa mặt một cái, đột nhiên cảm thấy bản thân sống nhiều năm như thế lại không tìm được chuyện để nói.
Bạc Mộ Vũ lén lút ngẩng mắt lên, nhìn thấy Giang Trần Âm xoa mặt, đột nhiên có một loại cảm giác trái tim tan chảy. Cô bắt đầu cảm thấy, có lẽ nào Giang Trần Âm muốn quay lại lúc trước hay không? Có lẽ xa cách một thời gian dài, Giang Trần Âm bắt đầu hoài niệm quan hệ nương tựa lẫn nhau lại thư thái tự do ngày trước.
Khả năng này thật sự khiến Bạc Mộ Vũ vừa xót xa vừa mừng rỡ.
"Người đàn ông ban nãy, cháu đừng lo." Đột nhiên Giang Trần Âm nghiêm túc, "Cô sẽ xử lí tốt."
"Dạ..." Bạc Mộ Vũ ngây ra, vui vẻ càng tăng cao, điều này đại diện cho việc lưu tâm tới chuyện bản thân thích Giang Trần Âm, cho nên sẽ giúp cô phản hồi lại tin giả cho Diệp Hạ Lam sao?
Thậm chí còn nhớ cô thích cô ấy, Bạc Mộ Vũ không khống chế được cong khóe môi lên, giấu kĩ chi tiết nhỏ đã phát hiện được này trong lòng.
Giang Trần Âm ngừng lại giây lát, lại hỏi: "Cô nghe nói mấy ngày trước cháu ra ngoài thả lỏng tâm trạng."
"Vâng, cháu về trước khi đi làm." Lúc này Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên, chỉ có ánh mắt vẫn có chút trốn tránh, "Tùy tiện đi loanh quanh, chủ yếu vẫn là ăn uống."
Giang Trần Âm híp mắt khẽ cười lên, không khí nhất thời dịu đi nhiều.
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ ý thức được ban nãy nói bản thân ăn nhiều, vội vàng bổ sung: "Còn mua quà cho bố mẹ và bạn bè, cũng không phải chỉ biết ăn."
Giang Trần Âm thu lại ý cười, khẽ khàng hỏi Bạc Mộ Vũ: "Không có quà của cô à?"
Bạc Mộ Vũ sửng sốt nhìn Giang Trần Âm, trong lòng không khống chế được dịch chuyển quỹ đạo vì câu nói này. Câu nói này có ý nghĩa gì? Hi vọng bản thân nghĩ tới cô ấy sao? Hay là vì không nghĩ tới cô ấy nên thất vọng?
Bạc Mộ Vũ không biết nên trả lời thế nào, im lặng rồi lại ra sức giữ lấy dây an toàn, không khí thêm lần nữa trở nên căng cứng.
"Xin lỗi..." Giang Trần Âm cởi dây an toàn, cơ thể dịch chuyển quay người đối mặt với Bạc Mộ Vũ, kéo lấy cổ tay cô, "Cô không nên hỏi như vậy."
"Lần sau sẽ có quà của cô." Bạc Mộ Vũ nhanh chóng ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, âm thanh khe khẽ: "Lần sau cháu nhất định sẽ mua quà cho cô."
"Được, vậy cô sẽ đợi." Giang Trần Âm mỉm cười trả lời, nhưng lại trợn trắng mắt vì câu trả lời của bản thân trong lòng, rõ ràng thứ cô ấy muốn biểu đạt không đơn giản là đòi quà nhạt nhẽo như thế.
Bạc Mộ Vũ giãy cổ tay đang bị nắm của mình, "Cháu phải về rồi, ngày mai còn phải đi làm."
Giang Trần Âm ngừng lại giây lát, sau đó nói: "Ngày mai cô phải cùng Vu Hân đi quay phim, lúc trước đã đáp ứng cô ấy." Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ rũ mí mắt, vội nói: "Một vai phụ, không mất quá nhiều thời gian."
Lúc này Giang Trần Âm vô cùng hối hận vì khi đó đã đáp ứng Lam Vu Hân, khả năng có thay người đột xuất cũng không lớn. Nếu Giang Trần Âm biết hôm nay sẽ thế này, tuyệt đối sẽ không đáp ứng, vừa mới gặp mặt đã phải chia xa một thời gian, liệu Bạc Mộ Vũ có cảm thấy cô ấy không có chút lòng thành nào không?
Giang Trần Âm căng thẳng tới nỗi không buông tay, vẫn nắm lấy cổ tay của Bạc Mộ Vũ, sờ tới chiếc vòng bản thân tặng, bỗng nhiên lại thấy yên tâm hơn một chút.
"Cháu thật sự phải về rồi, lần sau nói tiếp ạ." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói, lần này chầm chậm nhưng kiên trì rút tay mình về, không để Giang Trần Âm nắm nữa.
Bạc Mộ Vũ tháo dây an toàn, đóng cửa xe rời đi.
Cô sợ nếu bản thân tiếp tục ở lại sẽ không nhịn được mà hỏi Giang Trần Âm, hỏi quan hệ hiện tại của hai người là gì, cũng hỏi bản thân có muốn buông bỏ hay không. Cô mất từng ấy thời gian để tiếp nhận hiện thực tình yêu này thất bại ngay cả khi chưa bắt đầu, nhưng tới khi gặp Giang Trần Âm, tất cả cố gắng của bản thân như ngọn đèn cạn dầu.
Cô hối hận bản thân không giữ được bí mật, cô muốn giữ lại tình thân, nhưng tới ngày có khả năng quay về tình thân, cô lại có khát vọng xa vời.
Sau khi tình cảm biến chất, Bạc Mộ Vũ không cách nào khống chế được khát vọng của bản thân, được đằng chân lân đằng đầu, cứ như thế sớm muộn gì sẽ lại ép Giang Trần Âm không muốn để ý tới cô.
Cái ôm bên ngoài nhà hàng ban nãy thật sự là cầm lòng chẳng đặng, cô cần bình tĩnh lại.
Bạc Mộ Vũ nhắm mắt, thầm thở dài một tiếng, tăng nhanh bước chân.
Phía sau truyền tới tiếng đóng cửa xe nặng nề, Giang Trần Âm đuổi theo: "Mộ Vũ."
Bạc Mộ Vũ dừng lại quay người, tâm tư hỗn loạn, Giang Trần Âm thế mà lại đuổi theo cô. Tất cả cảnh tượng tối nay đều khiến cô vừa sửng sốt vừa mừng rỡ, cũng mang theo một chút hoảng sợ bất an.
"Cô sẽ về nhanh thôi." Giang Trần Âm kéo lấy tay Bạc Mộ Vũ, chăm chú nhìn cô, ấm áp lên tiếng, "Chúng ta giữ liên lạc, cháu kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây của cháu cho cô nghe, chuyện gì cũng được."
Vẻ mặt của Bạc Mộ Vũ ngưng trệ, như thế thật sự ổn chứ?
Giang Trần Âm không cho Bạc Mộ Vũ thời gian suy nghĩ, đưa tay ra lau đi khóe mắt vẫn còn ửng đỏ của cô. Hiện tại, chuyện không được làm nhất chính là để Bạc Mộ Vũ lo lắng, nếu không toàn bộ sự tranh thủ ban nãy sẽ nhanh chóng vụt tan.
Giang Trần Âm khẽ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: "Đợi cô về."