Tết Nguyên Tiêu, Tô Mạn cho cả đoàn làm phim nghỉ nửa ngày, cho phép mọi người hoạt động tự do. Trong đoàn làm phim cho một số người tạo thành nhóm tới trung tâm thành phố gần đó chơi nửa ngày, ngay cả Tô Mạn cũng bị mấy nhân vật chủ chốt của đoàn làm phim kéo đi ăn một bữa thịnh soạn.
Duy nhất chỉ có một người là ngoại lệ, Bạc Mộ Vũ ở lại khách sạn ngủ suốt cả chiều, tìm lại chút tinh thần. Buổi chiều cô ra ngoài ăn cơm tối xong liền về khách sạn nghiên cứu kịch bản của bản thân, mãi tới tận tối.
Suy cho cùng là tết Nguyên Tiêu, mọi năm đều đón Tết cùng người nhà, Diệp Hạ Lam thấy năm nay con gái ở ngoài một mình, liền gọi video cho Bạc Mộ Vũ, bảo cô cùng ăn bánh trôi tàu.
Bạc Mộ Vũ chỉ đành ra ngoài mua một bát bánh trôi rồi đóng gói mang về, cùng ăn với Diệp Hạ Lam qua video.
Ngày hôm sau khi Giang Trần Âm đi làm liền nhận được ảnh chụp màn hình Diệp Hạ Lam gửi tới, còn có một tin nhắn chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được người kia đang giậm chân: "Cô giáo Giang, cậu xem có phải con gái mình gầy đi rồi không? Cái đồ trứng ngốc này nhàn rỗi tới nỗi đi theo cái đoàn làm phim gì đó! Nhìn khuôn mặt nhỏ này gầy đi rồi này!"
Giang Trần Âm tỉ mỉ ngắm nhìn Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu mỉm cười trong ảnh chụp màn hình, nhìn khuôn mặt kia không có gì khác thường. Nhưng cô ấy lại nghĩ tới Bạc Mộ Vũ mấy tháng trước, hiện tại quả thật đã gầy đi đôi chút, dáng vẻ cong môi đã hoàn toàn không còn vẻ non nớt.
Cô ấy mở Wechat lên xem tin nhắn tối qua Bạc Mộ Vũ nói gọi video cùng bố mẹ, sau đó ngẩng mắt nhìn lên tấm ảnh chụp màn hình trên máy tính, thở dài một tiếng.
Trợ lí Tiểu Lục ôm tài liệu vào phòng, nhìn thấy ảnh chụp màn hình đang mở trên màn hình máy tính của Giang Trần Âm, cười nói: "Chị Trần Âm, Tiểu Vũ càng lớn càng xinh nhỉ, sau khi đi làm cũng thành thục hơn nhiều, nhìn rất ra dáng."
"Đẹp gì chứ? Gầy thế này." Giang Trần Âm cười nói, "Vốn dĩ đã ăn không béo, còn không biết tự chăm sóc bản thân."
Tiểu Lục che môi, tiếng cười lọt khỏi kẽ tay: "Có lẽ là bận quá không có thời gian ăn uống, công việc nhiều như thế, khó tránh bị gầy đi."
Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ trong ảnh chụp màn hình, lắc đầu cười cười, đóng ảnh lại hỏi Tiểu Lục: "Sao thế, có chuyện gì à?"
"Là thế này ạ." Tiểu Lục tiến gần thêm một bước, nghiêm túc nói: "Ban nãy có một người đàn ông gọi điện thoại cho em, anh ta muốn gặp mặt chị. Anh ta nói anh ta tên Thiệu Tư Bắc, muốn gặp mặt nói chuyện với chị về chút chuyện liên quan tới mẹ anh ta, bảo em nhất định phải chuyển lời tới chị, còn thời gian thì do chị quyết, anh ta có thể phối hợp."
"Thiệu Tư Bắc..." Giang Trần Âm lẩm nhẩm một câu, giơ tay xoa ấn đường đau nhức.
"Vâng, có cần em từ chối không ạ?"
"Đợi đã..." Giang Trần Âm xua tay, trầm ngâm rồi nói: "Nhà hàng tây ở đường Hoài Hải, em đặt chỗ xong trả lời anh ta, chị tan làm sẽ tới đó."
"Vâng."
Tiểu Lục lui khỏi văn phòng, sau đó Giang Trần Âm xoa ấn đường, ban nãy nhìn thấy Bạc Mộ Vũ gầy đi là đau lòng, hiện tại là đau đầu.
Thiệu Tư Bắc nhỏ hơn Thiệu Tư Nam mười tuổi, năm đó xảy ra chuyện, Thiệu Tư Bắc vẫn là học sinh tiểu học. Giang Trần Âm vẫn nhớ khuôn mặt sợ hãi của cậu trai trốn sau lưng bố khi ấy, trong mắt ngập tràn hiếu kì cùng sợ hãi.
Mấy năm trước khi bà Thiệu tới yêu cầu Giang Trần Âm giúp đỡ, Giang Trần Âm bỗng nhiên nghĩ tới đứa trẻ kia, nhưng khoảnh khắc hoang mang liền bị dáng vẻ đáng yêu lúc mấy tuổi của Bạc Mộ Vũ phủ lên.
Chính vì như thế, Giang Trần Âm mới đồng ý giúp đỡ nhà họ Thiệu, cho dù thế nào trẻ con cũng vô tội, năm đó chính mắt cô ấy nhìn thấy Thiệu Tư Nam nằm giữa vũng máu, người nhà của anh ta rơi vào đường cùng, quả thật Giang Trần Âm không cách nào yên tâm lạnh lùng đứng nhìn.
Mấy năm ở nước ngoài, Giang Trần Âm chỉ liên lạc với người nhà, và bạn bè thân thích, trước khi ra nước ngoài đã hoàn toàn giao lại chuyện giúp đỡ nhà họ Thiệu cho trợ lí, cho nên cô ấy chưa từng gặp lại Thiệu Tư Bắc.
Khi Giang Trần Âm bước vào nhà hàng nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí đã đặt sẵn, trái tim cô ấy mạnh mẽ giật lên một cái, dừng bước chờ tới khi bình ổn cảm xúc mới biểu thị nhân viên phục vụ tạm thời đừng tới, lúc này mới chậm bước vào phòng ăn.
Người đàn ông trước mặt mặc bộ đồ tây gọn gàng, trẻ tuổi lại tuấn tú, ngũ quan có bảy tám phần tương tự với Thiệu Tư Nam trong trí nhớ. Như thể Thiệu Tư Nam sống lại ngồi đối diện mỉm cười với cô ấy, nụ cười u ám lạnh lẽo.
Giang Trần Âm cong khóe môi nói: "Chào cậu."
"Chị Giang, chào chị." Thiệu Tư Bắc cười hở răng, ngồi thẳng người, "Lần đầu gặp mặt, làm phiền chị rồi."
"Không có gì, cậu có chuyện gì hiện tại có thể nói rồi." Ánh mắt của Giang Trần Âm đánh giá cậu trai không để lại vết tích.
Không nhìn ra tạp chất trong mắt, ngoài vẻ vui mừng đè nén không còn bất kì cảm xúc gì đặc biệt, bộ đồ tây trên người là đồ mới, nhìn có vẻ tỉ mỉ chuẩn bị.
Cậu trai gãi tóc mai, có chút lúng túng cười nói: "Chị Giang, một thời gian dài như thế vẫn không gặp mặt nói cảm ơn chị. Nếu không có chị, gia đình chúng tôi chắc chắn sẽ rất khó khăn, cảm ơn chị."
"Ừm, tôi biết." Giang Trần Âm dựa vào ghế trả lời.
Độ cong trên khóe môi Giang Trần Âm nhàn nhạt, như cười như không, trong vẻ thân thiện lộ ra chút xa cách thích hợp, càng khiến người ta say mê.
Điều này khiến Thiệu Tư Bắc có chút cảm giác không biết làm sao, mất tự nhiên thò tay xuống gầm bàn, sống lưng thẳng tắp như thể đang nghe giảng trong lớp học: "Chị Giang, tôi còn muốn thay mặt mẹ tôi nói xin lỗi chị. Tính tình bà ấy không tốt, có lẽ lúc tới tìm chị sẽ nói một số lời khó nghe, xin chị đừng để trong lòng, rất xin lỗi chị."
Người đàn ông trẻ tuổi này nói năng chân thành, lúc xin lỗi còn cúi đầu xuống.
Giang Trần Âm thầm thở dài trong lòng, sau đó nói với cậu trai: "Thôi bỏ đi, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa."
"Chị Giang..." Thiệu Tư Bắc ngập ngừng, dừng lại giây lát rồi nói: "Sau khi có sự giúp đỡ của chị, rất nhiều hàng xóm cảm thấy hiếu kì về việc tại sao gia đình tôi lại đột nhiên sung túc như thế. Tôi và mẹ tôi lại không thể giải thích với từng người, hàng xóm có rất nhiều tin đồn, đều tưởng rằng bố tôi vừa mất không lâu, mẹ tôi lại đi theo người đàn ông có tiền."
Trong mắt Giang Trần Âm từ đầu tới cuối vẫn không có nhiệt độ, lúc này âm thanh trầm xuống: "Cho nên?"
"Mẹ tôi không để ý những chuyện này, nhưng tôi để ý." Thiệu Tư Bắc nghiêm túc hơn chút, nhưng chưa nói được đôi câu đã cúi đầu, âm thanh cũng không có bao nhiêu phần tự tin: "Tôi không muốn để mẹ tôi chịu những lời đàm tiếu này, nhưng ban đầu hai người kí thư hòa giải, cho dù thế nào cũng không thể nói ra chuyện của anh trai tôi. Cho nên tôi muốn..."
"Ừm?" Giang Trần Âm kiên nhẫn nghe cậu trai nói.
"Chị Giang." Thiệu Tư Bắc ngẩng đầu, hai tay nắm thành quyền trên đầu gối, kiên định lên tiếng: "Tôi muốn để số tiền kia danh chính ngôn thuận một chút, không muốn gia đình chúng tôi phải đối mặt với những lời dị nghị đơm đặt. Cho nên... tôi muốn nhờ chị qua lại với tôi, sau này sự trợ giúp của chị với gia đình tôi sẽ không mang tới những lời đàm tiếu nữa."
Giang Trần Âm nhìn chằm chằm cậu trai, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận bởi những lời trẻ con của cậu, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô ấy tỉ mỉ nghiền ngẫm những lời của Thiệu Tư Bắc, cơn giận trong lòng liền vượt qua những cảm xúc khác, lồng ngực nặng nề trập trùng.
"Chị Giang..."
Ánh mắt Giang Trần Âm lạnh lùng ghim lên người cậu trai: "Cậu Thiệu, yêu cầu của cậu có vẻ như chuyện đương nhiên quá nhỉ."
Thiệu Tư Bắc lắc đầu: "Không, chị Giang, tôi chỉ yêu cầu mà thôi, nếu chị không đồng ý tôi cũng sẽ không làm bất kì điều gì bất lợi cho chị."
Giang Trần Âm lạnh lùng nói: "Nhưng cậu quy chụp những lời đàm tiếu dành cho gia đình cậu lên đầu tôi, nếu tôi không đồng ý, tội danh của tôi sẽ càng nặng, sự giúp đỡ của tôi dành cho gia đình cậu lại biến thành tội lỗi."
Thiệu Tư Bắc không tiếp lời được, căng thẳng nắm chặt lấy đầu gối.
Giang Trần Âm lắc đầu, nhìn đường chân trời dần bị nhuộm thành màu đen đặc bên ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nói: "Còn nữa, cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy. Tôi giúp đỡ gia đình cậu tới năm nay là năm cuối rồi, không phải giúp cả đời, tôi không có bất kì nghĩa vụ phải xử lí hậu quả từ việc giúp đỡ gia đình cậu mang lại. Vì mấy năm trước là mẹ cậu tới tìm tôi, bảo tối giúp đỡ lần cuối cùng, tôi hi vọng cậu có thể nhớ kĩ chuyện này."
Thiệu Tư Bắc không ngừng lắc đầu, hai tay đè lên bàn: "Chị Giang, nhưng anh trai tôi..."
"Cậu Thiệu!" Ánh mắt Giang Trần Âm đột nhiên biến thành con dao sắc, khiến Thiệu Tư Bắc bị dọa tới toàn thân run rẩy: "Cậu và mẹ cậu đều biết rõ tại sao Thiệu Tư Nam lại nhảy lầu, những chuyện này tôi nghĩ không cần tôi phải nhắc lại lần nữa."
Cô ấy đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thiệu Tư Bắc đứng ngồi không yên: "Vì tôi thấy năm đó cậu còn nhỏ nên mới ra đây gặp cậu, nhưng hiện tại chúng ta đã không cần phải nói tiếp nữa. Cậu Thiệu, sau này hai mẹ con cậu vui lòng tự trọng cho."
Giang Trần Âm nói xong quay người muốn đi, không quan tâm tới Thiệu Tư Bắc phản ứng ra rồi đuổi theo ra ngoài, đi thẳng tới bãi đỗ xe rồi lái xe rời đi.
Sau khi gặp Thiệu Tư Bắc, Giang Trần Âm càng thêm đau đầu, rốt cuộc cả nhà họ Thiệu là người thế nào? Ban đầu Thiệu Tư Bắc là một đứa trẻ nhút nhát, hôm nay lại có thể nói ra yêu cầu không chút tự trọng nào ra miệng.
Không đúng, yêu cầu? Đây nào có phải yêu cầu, đây là đi ngược đạo đức!
Giang Trần Âm nhíu mày tăng tốc, sau đó hạ cửa kính xuống, để gió lọt vào thổi tung mái tóc dài của bản thân, cũng thử dập tắt cơn giận trong lòng.
Cô ấy không muốn mang trạng thái này về nhà, liền đánh lái vô lăng chuyển hướng, đi về phía nhà Lam Vu Hân.
Dừng xe vào hầm để xe nhà Lam Vu Hân xong, Giang Trần Âm đi lên bậc thềm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lam Vu Hân dựa bên cửa hứng thú nhìn bản thân.
Đang vào đầu xuân thời tiết mới ấm lên nhưng vẫn còn mang theo hơi lạnh, không lạnh giá bằng mùa đông nhưng vẫn có mấy phần lạnh lẽo.
Lam Vu Hân khoác chiếc măng-tô đen bên ngoài, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ mận, cổ áo rất trễ, vạt dưới lộ ra đường cong đôi chân vô cùng quyến rũ.
Một tay Lam Vu Hân vòng qua ngực, một tay cầm ly rượu vang đế cao, ánh mắt mang theo vẻ trêu đùa: "Cô giáo Giang, hiếm thấy quá, tối nay cơn gió nào đã thổi cậu tới tìm mình thế?"
Trên đường Giang Trần Âm đã ổn định cảm xúc, sau khi lườm Lam Vu Hân một cái liền kéo lấy cánh tay đang khoanh trước ngực của Lam Vu Hân đi vào trong: "Lạnh thế này đứng ngoài cửa tạo dáng gì chứ, mặc thế này cũng không sợ lạnh, vào nhà rồi nói."
Lam Vu Hân vừa đi theo Giang Trần Âm vừa mở to mắt cúi đầu nhìn ngực mình: "Ôi! Cô giáo Giang, cậu chạm vào ngực mình rồi!"
Vào tới phòng khách, Giang Trần Âm tiện tay đặt túi xách lên sô-pha, tới quầy bar kéo ghế đẩu, sau đó xếp chồng hai tay lên mặt bàn, vùi mặt vào trong rồi hít thở thật sâu.
Lam Vu Hân cảm thấy không ổn, đặt ly rượu xuống, đi tới kéo ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh, đá vào chân Giang Trần Âm: "Cậu có chuyện gì thế? Ăn tối chưa?"
Giang Trần Âm không ngẩng đầu, trúc trắc nói: "Không có gì, không muốn ăn."
Lam Vu Hân dựa gần, tỉ mỉ nhớ lại ban nãy vẻ mặt của Giang Trần Âm có chút mệt mỏi, lại quay về hiện tại, vỗ lưng cô ấy hỏi: "Sao mình thấy cậu là lạ, xảy ra chuyện gì thế?"
Giang Trần Âm im lặng một lúc, ngẩng đầu quay về phía Lam Vu Hân: "Mình cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi."
Lam Vu Hân nghi hoặc nói: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
Ấn đường Giang Trần Âm ngưng trệ nói: "Cậu nghĩ còn chuyện gì nữa."
Lam Vu Hân ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh ngộ: "Chuyện gì thế? Cái nhà đó vẫn chưa xong nữa hả? Năm đó không phải đã kí thư hòa giải giải quyết riêng rồi à? Hiện tại lại muốn giở trò gì nữa?"
Giang Trần Âm lắc đầu, suy nghĩ chìm nổi trong mắt: "Tạm thời mình không rõ bà Thiệu kia muốn làm gì, nhưng hôm nay mình đã gặp mặt Thiệu Tư Bắc. Cậu ta hẹn mình nói là muốn nói với mình chút chuyện liên quan tới bà Thiệu, sau khi mình tới đó cậu ta xin lỗi mình thay bà Thiệu, nhưng sau đó cậu ta lại đưa ra đề nghị muốn mình qua lại với cậu ta, như thế sự trợ giúp của mình với gia đình cậu ta sẽ không còn bất minh không rõ lai lịch nữa."
Lam Vu Hân nhíu mày: "Giúp đỡ gì?"
Giang Trần Âm nói: "Trước khi mình ra nước ngoài đã thỏa thuận với bà Thiệu, giúp đỡ gia đình họ, trước khi đi mình đã bàn giao cho người làm chuyện này, năm nay là năm cuối cùng."
"Cậu nói lại lần nữa xem?" Lam Vu Hân nâng cao âm lượng, nắm lấy áo Giang Trần Âm: "Thỏa thuận? Trợ giúp? Cậu coi tiền của cậu là gió thổi tới à? Hay là lá trên cây trước nhà cậu rụng xuống rồi cậu đi nhặt? Dựa vào cái gì phải cho bà ta? Con trai của lão yêu bà đó có bệnh gì bà ta còn không rõ, bà đây tới trước mặt bà già đó nhắc lại một lượt cho bà ta rõ."