Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 95




Hôm sinh nhật Giang Trần Âm, giống hệt như năm ngoái, mọi người vui vẻ tụ tập ở nhà ông bà Giang, dường như không có gì thay đổi vì thiếu đi một người.

Cháu đích tôn nhà họ Giang, Giang Diệc Hiên đã lên đại học, khi mấy vị trưởng bối uống rượu, cậu cũng đi theo, ông Giang chỉ dặn dò mấy câu.

Tối nay vẫn là Giang Cao Tuấn vào bếp, chỉ là không còn Mạnh Dịch An nói với Giang Trần Âm tài nghệ nấu nướng của Giang Anh Túng lại nâng cao sau bữa ăn, cũng không có một cô gái khiến Giang Trần Âm mềm lòng mỗi khi nhớ tới đang ở trong phòng cô ấy.

Mưa tuyết bay bay trên bầu trời đêm, Diệp Hạ Lam và Lam Vu Hân uống tới hưng phấn, hai người phụ nữ cầm mấy chai rượu, bưng đồ nhắm tới góc phòng tiệc, sau khi ngồi xuống liền quàng vai bá cổ nói chuyện.

Diệp Hạ Lam uống rượu, ôm lấy Lam Vu Hân, ngữ điệu ám muội nói: "Bạn tôi, tìm đối tượng thì cứ tìm chị Diệp đây."

Lam Vu Hân chớp mắt mấy cái, "Không đúng... chị Diệp, tuy em có hứng thú với phụ nữ, nhưng dù sao chị cũng có gia đình rồi, như thế không hay..."

Diệp Hạ Lâm ngẩn ra nhìn Lam Vu Hân, sau đó cười to: "Em nghĩ gì vậy hả? Chị nói là sẽ nghĩ cách cho em, không phải muốn có gì đó với em."

"Ồ ồ ồ, dọa chết em mất!" Lam Vu Hân gãi đầu, ôm chai rượu dính sát cùng Diệp Hạ Lam, "Chị, sao mấy người đàn ông bên kia ồn thế? Không thể nhã nhặn giống chúng ta à?"

Diệp Hạ Lam nhìn về phía nhóm đàn ông ngồi vây quanh bàn dài không ngừng uống rượu gần đó, "xùy" một tiếng, "Không phải đám đàn ông tụ lại với nhau thì luôn thế à? Chị thấy có lẽ tối nay không ai về nổi đâu, có lẽ là ở lại hết."

Lam Vu Hân uống ngụm rượu, buồn bã nói: "Bánh kem hoa quả tối nay em không thích ăn, vẫn là bánh kem lạnh dễ ăn hơn."

Nhắc tới bánh kem, Diệp Hạ Lam thở dài một tiếng, "Nếu con gái chị ở đây, bánh gì nó cũng thích ăn. Năm ngoái sinh nhật cô giáo Giang có bánh kem, con bé ăn nhiều nhất, năm nay công việc bận rộn không được ăn rồi."

"Đầu gỗ nhỏ sao lại thích ăn bánh kem thế chứ?" Lam Vu Hân nhíu mày lẩm nhẩm, "Trước kia em bận quay phim kiếm tiền, không có thời gian chơi với cô giáo Giang, không gặp đầu gỗ nhỏ mấy lần, không biết em ấy thích ăn bánh kem."

Diệp Hạ Lam cười tít mắt: "Tiểu Vũ nào chỉ thích ăn bánh kem, chỉ cần là đồ ngọt con bé đều thích ăn, kẹo này, đồ ăn vặt này đều thích hết. Chỉ là bây giờ lớn rồi nên bận, không thích ôm lấy túi đồ ăn vặt như hồi nhỏ nữa."

Đột nhiên Lam Vu Hân quay đầu cười với Diệp Hạ Lam: "Cái này em biết, lúc trước em mua đồ ăn đêm tới nhà cô giáo Giang, cô giáo Giang bảo em mua đồ ngọt chút, nói đầu gỗ nhỏ thích ăn."

Lam Vu Hân nói xong liền ngẩn ra, dường bị có thứ gì đó bị bản thân bỏ lọt.



Đúng rồi, dường như quan hệ giữa Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ bắt đầu lạnh nhạt từ lúc nào đó. Lam Vu Hân không biết cụ thể, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được, vì sau khi Bạc Mộ Vũ chuyển khỏi nhà Giang Trần Âm, giữa hai người liền xuất hiện khoảng cách không rõ ràng. Sau đó tới chuyện xảy ra vào buổi tối sinh nhật Diệp Hạ Lam, Lam Vu Hân liền cảm thấy hai người này có gì đó khác thường.

Sau đó Lam Vu Hân bận rộn không ngừng nên không nhớ ra, ngày đó sau khi Bạc Mộ Vũ gọi Giang Trần Âm lại, biểu cảm của hai người đều rất kì quái, Giang Trần Âm còn lạnh mặt bảo bản thân đi trước.

Hôm đó cô uống quá nhiều, đầu óc khó chịu, tới bãi đỗ xe chờ Giang Trần Âm rất lâu. Cô nhớ, bước chân tiến vào bãi đỗ xe của Giang Trần Âm rất chậm, sắc mặt bình tĩnh. Vốn dĩ không có gì, nhưng trên đường Giang Trần Âm đưa cô về nhà cũng không nói một lời, trả lời cũng ngắn gọn tới mức lạnh lùng, đây là tình huống rất ít khi xuất hiện.

Lam Vu Hân giật mình, không cẩn thận đụng phải đầu Diệp Hạ Lam một cái.

"Sao em lại đụng vào chị?" Diệp Hạ Lam nhíu mày hỏi.

"Chị Diệp, có chuyện rồi!" Lam Vu Hân càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vỗ đùi một cái.

"Em nói năng tử tế xem nào, chị không có chuyện gì hết."

Lam Vu Hân vội giải thích: "Không phải, em không nói chị có chuyện, em nói là..." Đột nhiên cô dừng lại, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, liếm môi một cái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Em cảm thấy có lẽ tivi ở nhà mình có chuyện rồi, em phải đổi một cái mới, màn hình kích thước lớn nhất hiện tại."

"Chị còn tưởng chuyện gì, giật hết cả mình, uống rượu đi." Diệp Hạ Lam nói xong liền cầm chai rượu chạm chai với Lam Vu Hân.

Lam Vu Hân ngẩn ra chạm chai với Diệp Hạ Lam, vừa uống, con ngươi vừa chuyển động, suy nghĩ đã sớm không còn đặt trên chai rượu này nữa.

Cô nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt bắt được Giang Trần Âm đang đứng trên ban công, quay lưng về phía phòng tiệc.

Giang Trần Âm đứng ngoài ban công rất lâu, đang cầm ly nước hoa quả uống, nước hoa quả chua ngọt, vị ngọt nhỉnh hơn, nhưng mỗi ngụm nuốt xuống cô ấy lại cảm thấy chua chát vô cùng.

Bông tuyết phấp phới tung bay trong đêm đông, ánh mắt Giang Trần Âm xuyên qua những bông tuyết, nhìn về một góc nào đó bên ngoài, phía sau là phòng tiệc ồn ào, nhưng dường như trong trời đất chỉ còn lại một mình cô ấy.

Giang Trần Âm đã trải qua ngày hôm nay một cách vất vả, buổi sáng đi làm, buổi trưa ăn cơm, buổi chiều quay về văn phòng, tan làm lái xe cũng như thế. Mỗi khi yên tĩnh lại, cô ấy sẽ nhớ tới tin nhắn đọc được sau khi thức dậy, cái tên bản thân nhớ nhung mấy tháng qua.

Bạc Mộ Vũ gửi cho cô ấy một tin nhắn, không có xưng hô cũng không có câu chữ dư thừa, chỉ có một câu "Chúc mừng sinh nhật", nhận được trong đêm khuya.

Giang Trần Âm không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Hôm nay là lần đầu tiên suýt chút nữa cô ấy đã đi làm muộn, cô ấy ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, nhớ tới dáng vẻ của Bạc Mộ Vũ trước khi gửi tin nhắn. Liệu có phải vì bốn chữ đơn giản ấy mà suy nghĩ trong một thời gian dài, chần chừ không thôi, thậm chí còn có một khoảnh khắc đã muốn từ bỏ. Liệu có phải đứng ngồi không yên, sợ cô ấy đọc được sẽ tức giận, sợ cô ấy sinh ra cảm giác ghét bỏ.

Giang Trần Âm nghĩ tới chuyện này, rất nhiều cảm xúc đột nhiên đè nén trong lòng, trái tim day dứt tới khó chịu.

Cô ấy đã ở tuổi này, đã chứng kiến rất nhiều chuyện, cũng trải qua sóng gió, cô ấy luôn lương thiện với mọi người, chuyện không muốn làm nhất chính là tổn thương người khác. Nhưng hiện tại cô ấy lại tự tay làm tổn thương đứa trẻ bản thân nuông chiều suốt nhiều năm qua, cô ấy đã vứt bỏ đứa trẻ kia.

Nghĩ tới đây, trái tim Giang Trần Âm run rẩy không thôi, tay giữ chặt lấy cốc tới trắng bệch.

Cảm xúc của cô ấy không ổn định, không tiện ở lại nhà bố mẹ, sau khi tiệc rượu kết thúc liền nhanh chóng rời đi.



Về tới khu nhà mình, Giang Trần Âm mới nhớ ra quên mua đồ dùng tắm rửa mới, cô ấy xoa đầu, đỗ xe xong liền đi về phía siêu thị nhỏ trong khu nhà.

Tuyết rơi trong đêm Giáng sinh, rất nhiều người đều ở trong nhà không muốn ra đường. Giang Trần Âm quay về khu nhà đã rất muộn, ánh đèn đường cùng sắc tuyết hòa vào nhau, ngay tới cả tuyết cũng tăng thêm một phần thê lương.

Đã một thời gian Giang Trần Âm không tự đi mua đồ dùng tắm rửa, trước đây đều do Bạc Mộ Vũ để ý tới những chuyện này, ngay cả bàn chải đánh răng đôi kia cũng mua thêm một bộ, màu xanh lơ cùng màu hồng.

Nhưng chiếc màu hồng vẫn đặt ở đó, từ đầu tới cuối không ai thay mới nó.

Cô ấy lắc đầu, cất bước đi vào cửa siêu thị, giây tiếp theo liền ngẩn ra.

Bên cạnh quầy thu ngân có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, mà lúc này có một người đàn ông quần áo chỉnh tề cúi xuống hôn lấy người kia, tư thế của hai người rất tự nhiên, không phải bất ngờ, mà là tình nhân đã sống lâu cùng nhau.

Giang Trần Âm hít sâu một hơi, nghiêng người tránh đi cảnh tượng ấy.

Cô ấy nghe thấy giọng nam thật thà chín chắn khẽ nói: "Em về trước đi, anh đóng cửa rồi sẽ về."

Sau đó im lặng một lúc, người đàn ông còn lại khẽ nói: "Vâng." Đó là một âm thanh rất trẻ.

Đợi khi tiếng bước chân dần xa, Giang Trần Âm mới vào siêu thị chọn đồ muốn mua, cô ấy nhìn quanh một cái, bên trong không còn người, chẳng trách cầm lòng chẳng đặng. Đợi tới khi cô ấy mang đồ đã chọn đi thanh toán, vô thức nhìn ông chủ ngồi xe lăn kia mấy cái, bình thường tới mua đồ Giang Trần Âm từng nói chuyện với anh, nhưng trước giờ chưa từng chú ý tới anh như hôm nay.

Ông chủ bỏ đồ vào túi cho Giang Trần Âm, đột nhiên nói: "Ngại quá, để cô chê cười rồi."

Giang Trần Âm cười cười: "Không có gì."

Thấy Giang Trần Âm thân thiện, ông chủ liền tiện đà giải thích: "Hôm nay là đêm Giáng sinh, bạn ấy vẫn phải đi làm, vừa mới tan làm về, bạn ấy thấy trong cửa hàng không có ai nên không cầm lòng được." Anh nói xong liền ngừng động tác nhặt đồ trong tay lại, trên mặt nở nụ cười: "Người trẻ tuổi thường không học được cách kiềm chế."

Giang Trần Âm nghe xong ngẩn ra, nhớ tới âm thanh của người đàn ông ban nãy còn rất trẻ, ông chủ trước mặt có lẽ xấp xỉ tuổi mình.

"Hai người... cách biệt tuổi tác lớn lắm à?" Cô ấy không khỏi hiếu kì, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bản thân thất lễ, "Xin lỗi, tôi không nên hỏi như thế."

Ông chủ lắc đầu, nói với Giang Trần Âm: "Không có gì, cô Giang, cô là chủ hộ ở đây, chúng ta cũng có thể coi là có chút qua lại." Anh ngừng lại, chuyển chủ đề: "Tôi lớn hơn bạn ấy mười bốn tuổi."

Giang Trần Âm ngạc nhiên, nhìn thẳng về phía ông chủ, "Mười bốn tuổi?"

Ông chủ cười lên gật đầu, nhìn có vẻ không hề trách móc khoảng cách tuổi tác này: "Trước kia tôi không ở đây, rất nhiều năm trước, bạn ấy là con trai của bạn học bên cạnh nhà tôi."

Giang Trần Âm càng ngày càng hiếu kì, "Hai người đã quen biết như thế à?"

"Ừm, đúng vậy." Ông chủ cúi đầu, đặt cặp bàn chải đánh răng màu xanh lơ cùng màu hồng Giang Trần Âm mua vào túi, ngữ điệu như đang nhớ lại quá khứ: "Hai chúng tôi đã quen nhau mười hai năm, yêu nhau tám năm. Bây giờ tôi bốn mươi, bạn ấy hai mươi sáu, khi ấy tôi sắp ba mươi, nhưng bạn ấy còn chưa thành niên."

Giang Trần Âm khẽ hỏi: "Hai người có thuận lợi không?"



"Đương nhiên không thuận lợi rồi, năm đó tôi cũng biết." Ông chủ lại cười lên, khẽ thở dài, di chuyển xe lăn vòng qua bàn thu ngân, dừng bên cạnh Giang Trần Âm, "Tôi rất áp lực, cho dù khi đó tôi còn trẻ, nhưng không cách nào thoát khỏi tâm lí ấy. Vì chúng tôi có cùng giới tính, hơn nữa tôi lại lớn hơn bạn ấy nhiều tuổi như thế. Cộng thêm chân thôi... nhưng bạn ấy còn trẻ như thế, sau này trưởng thành có lẽ sẽ có tương lai tốt đẹp hơn, mà không phải là ở lại bên cạnh tôi chăm sóc tôi, nhìn tôi già đi trước bạn ấy."

"Anh rung động rồi." Không biết tại sao, Giang Trần Âm luôn cảm thấy sự chần chừ của anh không phải vì không có tình cảm, mà là vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, còn cả tình yêu đồng tính.

"Hình như cô rất rõ nhỉ." Đột nhiên ông chủ cười với Giang Trần Âm.

"Không, chỉ là tôi..." Giang Trần Âm câm nín, mím môi nghĩ rất lâu, thở dài nói: "Trực giác thôi, nếu anh không rung động, vậy cũng không phải giả thiết nhiều như thế, cũng sẽ không có áp lực."

Ông chủ gật đầu, nói tiếp: "Tôi giãy giụa rất lâu, trong thời gian ấy, bạn ấy đang trưởng thành, cũng luôn kiên trì. Hoàn cảnh nhà bạn ấy tốt hơn tôi nhiều, cuối cùng khi tôi quyết tâm, bạn ấy chỉ có thể ở lại chỗ tôi, sau đó chúng tôi chuyển tới đây."

Giang Trần Âm không nhịn được lên tiếng: "Tôi rất hiếu kì về lí do khiến anh quyết tâm."

Tình yêu với cách biệt tuổi tác lớn như thế, không phải chỉ cần rung động là có thể để phía lớn tuổi quyết định bắt đầu. Tình yêu mang theo gánh nặng nặng nề như thế, không phải bất kì cặp tình nhân xấp xỉ tuổi nhau có thể chịu đựng được, những khổ sở trong đó chỉ có phía lớn tuổi mới có thể trải nghiệm.

"Lí do chỉ là kết quả xấu nhất." Ông chủ mỉm cười nhìn Giang Trần Âm, "Nếu chúng tôi không ở bên nhau, vậy kết quả xấu nhất hoặc là tình cảm này sẽ nhạt phai, hoặc là hai bên sẽ biến mất trong cuộc đời của đối phương, cô đơn sống nốt quãng đời còn lại, đợi tới khi già đi sẽ hối hận tại sao ban đầu không thử một chút."

Anh dừng lại, Giang Trần Âm như đang hỏi anh, lại như đang hỏi chính mình: "Có lẽ sẽ nhạt phai chăng?"

Ông chủ nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt toát lên ánh sáng dịu dàng, "Tôi không nỡ để nó nhạt phai."

Lồng ngực Giang Trần Âm chấn động, nhất thời cảm giác cổ họng mắc nghẹn, nói không thành lời. Cô ấy nhìn giá tiền hiển thị trên màn hình máy tính, im lặng lấy điện thoại ra quét mã Wechat thanh toán.

Trước khi cô ấy lên tiếng tạm biệt, ông chủ như có suy nghĩ nói: "Hình như cô không chỉ hiếu kì."

Giang Trần Âm lắc đầu, rũ mí mắt đi tới xách túi của mình.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Giang Trần Âm bật cười một tiếng: "Cảm ơn anh đã thỏa mãn lòng hiếu kì của tôi." Cô ấy ngừng lại giây lát, lẩm nhẩm: "Có lẽ đối với tôi mà nói, những chuyện này đã quá xa xôi."

Giang Trần Âm nói xong, gật đầu tạm biệt ông chủ, cất bước đi vào trong gió tuyết.