Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 99




Khi Tống Mục Thanh rời khỏi phòng tiệc, Lâm Sơ Vãn đã ngồi trên xe.

Tống Mục Thanh ngồi lên ghế sau, gió lạnh cùng mùi rượu phả tới trước mặt Lâm Sơ Vãn. Chú Vi chào hỏi rồi lái xe, Tống Mục Thanh xoa trán, khẽ híp mắt lại vì có men rượu, bớt đi một chút lạnh lẽo.

Cô quay đầu nhìn sang Lâm Sơ Vãn, góc mặt gần ngay trước mặt chồng lên đường nét trong quá khứ, nhanh chóng dẫn cô quay lại những năm tháng mới quen biết Lâm Sơ Vãn. Khi ấy, cô gái dịu dàng cởi mở luôn đi theo sau lưng cô, khiến cô đều cảm nhận được sự tồn tại đặc biệt ấy mỗi giây mỗi phút, nhưng lại hiểu chuyện không đem lại phiền phức cho cô.

Cô tưởng rằng cuối cùng cũng được trân trọng, sẽ không bị vứt bỏ. Khi ấy cô nhìn đôi mắt trong trẻo kia, làm cách nào cũng không ngờ được không lâu sau đó lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trước giờ chưa từng có.

Ánh mắt Tống Mục Thanh như thể hoang mang, lại như đang chăm chú nhìn Lâm Sơ Vãn, ánh mắt thẳng tắp ấy khiến Lâm Sơ Vãn rụt người lại, nhích sang vị trí bên cạnh.

Tống Mục Thanh bị động tác nhỏ này của Lâm Sơ Vãn nhắc nhở, trái tim chua xót không nói thành lời.

Về tới nhà họ Lâm, chú Vi lái xe đưa hai người tới trước cửa nhà chính.

Cả một đường Tống Mục Thanh không lên tiếng, lúc xuống xe bị gió lạnh thổi qua, cơ thể khẽ run lên, hai tay kéo áo khoác. Lâm Sơ Vãn nhìn cô một cái, đi thẳng vào nhà, không quay đầu muốn về phòng.

Mẹ Lâm đã ra ngoài, trong nhà rất yên tĩnh. Tống Mục Thanh đi theo Lâm Sơ Vãn, nhìn bóng lưng Lâm Sơ Vãn lưu lại cho mình, thái độ ước gì có thể cách xa cô một trăm tám mươi dặm ấy khiến lồng ngực cô nhói đau.

Lâm Sơ Vãn mở cửa phòng, vừa muốn vào trong, Tống Mục Thanh nhanh chóng tiến lên hai bước giữ lấy tay cô ấy, cả người Lâm Sơ Vãn đều run lên.

"Em sợ tôi lắm à?" Âm thanh của Tống Mục Thanh nhỏ bé, lại mang theo ý cười mỉa mai.

"Chị còn chuyện gì nữa?" Lâm Sơ Vãn cố gắng bình tĩnh hỏi.

Thấy Lâm Sơ Vãn không quay đầu, cũng không trả lời, Tống Mục Thanh càng cường điệu: "Tôi đang hỏi em, có phải em sợ tôi lắm không?"

"Nếu không có chuyện gì, thì tôi muốn về phòng." Lâm Sơ Vãn vô thức muốn giãy khỏi tay Tống Mục Thanh, âm thanh cũng có chút run rẩy.

Những cảm xúc không thể nói rõ, cũng đã chôn vùi trong lòng Tống Mục Thanh suốt nhiều năm qua bị thái độ của Lâm Sơ Vãn kích thích tới đỉnh điểm, cô không chịu buông tay, ngược lại còn dùng sức nắm chặt lấy tay Lâm Sơ Vãn, khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với em, em muốn nói chuyện với tôi ngoài hành lang à?"

Lâm Sơ Vãn quay đầu nhìn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tống Mục Thanh, bên trong không có cảm xúc rõ ràng. Ngược lại cơ thể Tống Mục Thanh dường như bị men rượu ảnh hưởng, khí thế sắc bén vơi đi rất nhiều.

Lâm Sơ Vãn chần chừ giây lát, khẽ gật đầu: "Vào đi."

Lúc này Tống Mục Thanh mới buông tay, cảm giác căng cứng giảm đi đôi chút.

Sau khi hai người vào phòng, Lâm Sơ Vãn không đóng cửa, cô ấy không muốn ở quá lâu vớ Tống Mục Thanh. Mỗi lần tiếp xúc riêng, bản thân đều bị gai nhọn trên cả cơ thể của Tống Mục Thanh chọc đau, cho dù đã quen, nhưng vẫn sẽ đau, mà Tống Mục Thanh lại không muốn cho cô ấy một phán quyết.

Đợi khi Tống Mục Thanh đứng bên giường mình, Lâm Sơ Vãn mới vô thức cắn môi, sao lại dễ dàng để Tống Mục Thanh vào phòng như thế?

Hai người im lặng một lúc lâu, Tống Mục Thanh nhìn căn phòng một lượt, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Vãn cách mình mấy bước chân: "Người phụ nữ tối nay, em cảm thấy thế nào?"

Ngữ điệu của Tống Mục Thanh rất bằng phẳng, nhưng khiến Lâm Sơ Vãn run rẩy: "Chị có ý gì?"

Tống Mục Thanh nhỏ tiếng cười, nói: "Chính là người phụ nữ tới bắt chuyện với em đấy, có lẽ cô ta đã tới rồi đúng không? Năng lực của cô ta không tệ, trong công ty cũng có chức vụ then chốt. Điều quan trọng nhất là, cô ta là người đồng tính."

Lâm Sơ Vãn nhanh chóng cảm thấy bản thân như đang vùi trong băng tuyết, cả người đông cứng tới run rẩy, hai tay cô ấy giữ chặt lấy áo khoác, cố gắng khống chế cảm cúc của bản thân hết mức, hỏi: "Tống Mục Thanh, chị nói chuyện của tôi với người khác?"

Đột nhiên trong lòng Lâm Sơ Vãn ngập tràn tủi hờn, nhưng lại không thể phản bác, không thể nói một câu cho bản thân. Mỗi khi chỉ trích Tống Mục Thanh, câu nói "Em phải trả giá cho những lỗi lầm bản thân từng gây ra" của Tống Mục Thanh cũng đủ để Lâm Sơ Vãn không cách nào trở tay. Vì cô ấy có lỗi, cho nên sau này cô ấy chỉ có thể mặc cho Tống Mục Thanh sắp xếp, không có tư cách kể khổ.

Lúc này con ngươi của Tống Mục Thanh cũng giảm nhiệt độ, cười lạnh nói với Lâm Sơ Vãn: "Đương nhiên tôi không, muốn để cô ta dễ dàng cắn câu, không cần làm chuyện ngu ngốc như thế. Chỉ là tôi tiết lộ với cô ta, cô chủ nhà họ Lâm sẽ tham dự bữa tiệc cuối năm, cô ta độc thân mấy tháng rồi nhất định sẽ có hứng thú, dù sao em cũng là cô Lâm xinh đẹp dịu dàng trong truyền thuyết."

Nghe được những lời này, Lâm Sơ Vãn ngẩn ra rất lâu, trái tim lạnh ngắt, cô ấy vô thức ôm chặt hai tay, không ngừng lắc đầu.

Trái tim Tống Mục Thanh đau đớn, đi mấy bước tới, cúi đầu hỏi: "Trong lòng em, tôi là người hèn hạ vậy à? Tuyên truyền chuyện em là đồng tính luyến ái cho tất cả mọi người biết, hửm?"

Lâm Sơ Vãn không trả lời, Tống Mục Thanh cách cô ấy gần như thế, cô ấy cảm thấy sợ hãi, cơ thể không khống chế được muốn lùi sau. Ánh mắt của cô ấy như thể nhìn thấy thứ gì đó khiến cho người ta sợ hãi, chỉ sợ không tránh kịp.

Tống Mục Thanh thấy vậy, khóe môi muốn cong lên, nhưng lại hiện lên một độ cong khổ sở. Có lẽ cô nên vui vẻ với kết quả này, để Lâm Sơ Vãn khó chịu đau khổ, nếm thử mùi vị này, đây vốn dĩ là chuyện cô nên cảm thấy vui vẻ. đam mỹ hài

Nhưng loại cảm giác sảng khoái ấy, tại sao đau đớn lại vượt quá vui vẻ?

Bước chân lùi sau của Lâm Sơ Vãn càng ngày càng nhanh, Tống Mục Thanh càng cảm thấy hít thở không thông, con ngươi lạnh đi, nhanh chân đi tới kéo lấy tay Lâm Sơ Vãn, kéo Lâm Sơ Vãn vào lòng, khoảnh khắc ấy dường như nhanh chóng lấp đầy sự trống trải suốt nhiều năm qua.

"Tống Mục Thanh! Buông tôi ra!" Sự sợ hãi lan tràn tới cực điểm trong lòng Lâm Sơ Vãn, hai tay giữ lấy vai Tống Mục Thanh.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Sơ Vãn không còn động tác ấy nữa, cơ thể giống như mất đi sức lực, vì cô ấy nghe thấy Tống Mục Thanh thì thầm bên tai: "Tiểu Vãn, hôm nay em đẹp lắm."

Ngữ điệu ấy khiến khóe mắt Lâm Sơ Vãn nhanh chóng lan tràn vệt đỏ, sau đó cũng không còn sức lực phản kháng.

Năm ấy, sau nhiều lần trốn tránh, cô gái cô độc kia đã ôm lấy cô ấy ở một góc thư viện như thế, thì thầm bên tai cô ấy rất nhiều lần: "Tiểu Vãn, tôi thích em, tôi phải làm sao đây."

Tống Mục Thanh ôm chặt lấy Lâm Sơ Vãn, in lên đôi môi kia một nụ hôn thật khẽ. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau đó, hơi thở của Tống Mục Thanh trở nên nặng nề, hung hăng hôn xuống, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, dường như muốn hòa tan người trong lòng.

Nhưng Lâm Sơ Vãn không đợi được thứ bản thân muốn, trong sự chờ mong quay về quá khứ, chờ mong tới trái tim đau đớn, Tống Mục Thanh nặng nề cắn lên môi cô ấy. Lâm Sơ Vãn bị cắn tới đau đớn, Tống Mục Thanh lập tức buông cô ấy ra, ánh mắt lạnh lùng lau khóe miệng của bản thân.

"Người phụ nữ tối hôm nay, suy nghĩ một chút, không hợp thì nói với tôi." Mặt Tống Mục Thanh không biểu cảm lên tiếng, thu lại bàn tay run rẩy của mình ra sau lưng.

"Chị nói gì..." Nhịp tim Lâm Sơ Vãn đập rất nhanh, đôi mắt đau tới dữ dội, cô nắm lấy tay áo của Tống Mục Thanh, nước mắt rơi xuống, "Tống Mục Thanh, rốt cuộc chị muốn thế nào? Suốt thời gian qua, chị muốn báo thù tôi thế nào, tôi cũng đều chấp nhận, đúng, tôi sai, nhưng tại sao chị còn cho tôi hi vọng?"

"Vì em cũng từng cho tôi hi vọng." Tống Mục Thanh nhẫn tâm, dùng sức bẻ tay Lâm Sơ Vãn đang nắm lấy tay áo mình ra, "Tôi từng tưởng rằng em sẽ không vứt bỏ tôi, tưởng rằng tôi là một người rất quan trọng với em, nhưng tôi sai rồi. Khi em nói với tôi em không thích tôi, em qua lại với tôi bấy lâu là vì anh trai em thích tôi, em cầu xin tôi ở bên cạnh anh trai em đi nốt quãng đường cuối cùng, tôi mới thật sự ý thức được thật ra trước giờ tôi chưa từng hi vọng. Em có thể vì người khác mà buông tay tôi, không cần tôi, có thể tùy tiện vứt bỏ tôi như một món đồ."

Lâm Sơ Vãn không dám tin, chỉ mới ban nãy, Tống Mục Thanh vẫn còn nhiệt tình hôn bản thân, cô ấy tưởng rằng khổ tận cam lai. Nhưng chưa từng nghĩ, Tống Mục Thanh chỉ muốn để cô ấy nếm trải cảm giác như thế, cảm giác tuyệt vọng khi tia hi vọng bị dập tắt.

Khổ sở chua xót trong lòng Lâm Sơ Vãn khiến nước mắt rơi xuống không ngừng, cô ấy nắm lấy tay áo của Tống Mục Thanh, khóc lóc nói: "Chúng ta dừng lại ở đây thôi được không? Em thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta có thể vĩnh viễn không nói chuyện, chúng ta có thể cách xa nhau..."

Tống Mục Thanh im lặng, lập tức gạt tay Lâm Sơ Vãn, rũ mí mắt, nghiến răng đè giọng nói: "Không thể, chúng ta chỉ có thể tiếp tục như vậy. Tôi đau nhường nào, em cũng phải đau nhường ấy, khi nào trả đủ, khi ấy chúng ta sẽ kết thúc."

Nói xong liền quay người rời đi, nước mắt khiến cảnh tượng trước mắt Lâm Sơ Vãn mơ hồ, cơ thể không chống đỡ nỗi, lùi tới bên giường mất đi sức lực ngã xuống.

Cô ấy không nhìn thấy bên ngoài cửa phòng mình, có một bóng người đứng đó rất lâu.

...

Đầu tháng Hai, cả Tần Châu được phủ lên một lớp áo trắng tinh từ những bông tuyết tung bay.

Đã tới cuối năm, cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi sau một khoảng thời gian bận rộn, Bạc Mộ Vũ nghe được tin hợp đồng của Lam Vu Hân với Gia Ức sắp đáo hạn từ chỗ Tô Mạn. Khi nghe được chuyện này, Bạc Mộ Vũ không có suy nghĩ gì, nhưng nhìn nụ cười của Tô Mạn, cứ cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cảm giác này càng thêm rõ ràng khi cô ngồi trong văn phòng Tô Mạn.

Trợ lí của Tô Mạn bước vào, dưới cái gật đầu biểu thị của Tô Mạn liền báo cáo công việc của bản thân: "Giám đốc Tô, em đã liên lạc với trợ lí của cô Lam. Từ lời truyền đạt của trợ lí có thể thấy, ý tứ của cô Lam không rõ ràng, nhưng không từ chối yêu cầu hẹn gặp mặt của chị. Nhưng cô Lam nói hi vọng ngày gặp mặt chị, quản lí Bạc cũng có mặt."

Bạc Mộ Vũ nghe xong liền nhíu mày, không hiểu chuyện này là thế nào.

Tô Mạn cũng nhíu mày, nói với trợ lí: "Em hẹn thời gian với trợ lí của cô Lam đi, sau đó tìm địa điểm đặt chỗ."

"Vâng thưa giám đốc Tô." Trợ lý nói xong liền rời khỏi văn phòng.

Lúc này Bạc Mộ Vũ mới hỏi: "Giám đốc Tô, chuyện này là sao thế ạ?"

Tô Mạn xoa trán, thở dài, "Là chị hẹn gặp mặt Lam Vu Hân, muốn vời cô ta về công ty chúng ta, hợp đồng của cô ta với Gia Ức sắp đáo hạn rồi."

Bạc Mộ Vũ nhíu mày, im lặng không nói, Lam Vu Hân là nghệ sĩ quan trọng của Gia Ức, giá trị thương mại rất cao, chiếm một vị trí quan trọng trong lĩnh vực biểu diễn. Gia Ức đầu tư nhiều lĩnh vực, có thể nói Lam Vu Hân là một trong những con át chủ bài trong lĩnh vực biểu diễn của Gia Ức, nếu Gia Ức còn muốn giữ lại miếng bánh ở lĩnh vực biểu diễn, vậy mất đi Lam Vu Hân chắc chắn là một tổn thất lớn.

Bạc Mộ Vũ đang khó xử, hiện tại cô là người của Hoằng Thịnh, nhưng nếu Lam Vu Hân được Tô Mạn vời về, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới Gia Ức.

Tô Mạn nhìn Bạc Mộ Vũ mấy cái, khẽ nói: "Tiểu Vũ, nếu có thể kí hợp đồng với cô ta, đối với công ty chúng ta mà nói là một ưu thế rất lớn. Chị biết em có quan hệ với phó tổng Giang, quan hệ của em với phó tổng Giang cũng rất tốt, chị không miễn cưỡng em làm gì. Chị chỉ hi vọng nếu em có thời gian, có thể đi cùng chị được không? Những chuyện khác cứ giao cho chị."

Đã nói tới bước này, Bạc Mộ Vũ chỉ đành gật đầu. Trước giờ Tô Mạn chưa từng ép buộc cô làm chuyện gì, nghiêm túc khi làm chuyện công, nhưng lúc ở riêng lại luôn dịu dàng. Về mặt tình cảm, cô đã từ chối Tô Mạn, về việc công, Tô Mạn đã lùi một bước lớn như thế, cô vẫn không tình nguyện gật đầu thì quả thật không thỏa đáng.

"Vâng, em sẽ đi cùng chị."

Nhưng sau khi ra khỏi văn phòng Tô Mạn, Bạc Mộ Vũ có chút nghi ngờ, tại sao Lam Vu Hân bàn chuyện công việc với Tô Mạn lại nhất định muốn bản thân có mặt.

Cô và Lam Vu Hân không thân, chỉ liên lạc qua điện thoại một lần duy nhất vào năm ngoái, còn là vì giải quyết việc của Giang Trần Âm nên mới gọi điện. Giữa hai người không có bất kì lí do nào để liên lạc riêng, nếu nhất định phải tìm ra lí đó, thì đó chính là Giang Trần Âm.

Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã khiến Lam Vu Hân quanh co lòng vòng như thế? Bạc Mộ Vũ suy đi nghĩ lại cũng không thể hiểu nổi.