Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 65: Tâm Tình Bất Định (thượng)




Xe ngựa dừng bên cổng nhỏ Sở Cung, Niệm Tư Huyền theo chân cung nữ đến khách phòng chỉnh trang một lượt. Hôm nay là ngày lẻ, Thiên Thụy Đế còn có thiết triều, sau khi thượng triều hồi cung, Niệm Tư Huyền mới có thể yết kiến.

Lúc này đã là cuối giờ mão, Niệm Tư Huyền theo lệ cùng hai tì nữ đến Loan Nghi cung thỉnh an Thượng Quan Hoàng hậu. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, gió xám thổi trên tầng mây trắng xóa tuyết rơi. Niệm Tư Huyền tay ôm ấm lô, thân choàng áo gấm đính lông thỏ. Đôi má nàng ửng đỏ vì giá rét.

Thượng Quan Hoàng hậu đang cùng hai hàng phi tần trò chuyện, Niệm Tư Huyền đợi ma ma bẩm báo, hơn một khắc mới được vào chính sảnh. Nàng quy củ hành lễ, tóc mai vương trên vành tai nhỏ nhắn, cúi mặt nhìn thảm sàn.

Thượng Quan Hoàng hậu để hạ nhân chuẩn bị ghế, Niệm Tư Huyền vâng lệnh ngồi xuống. Thượng Quan Hoàng hậu lại vờ như quan tâm, hỏi:

- Sức khỏe của ngươi đã tốt hơn chưa?

Niệm Tư Huyền mỉm cười, đôi mắt lấp lánh lộ vẻ cảm động:

- Tạ ơn nương nương, thần nữ hiện tại rất tốt!

Phi tần Thiên Thụy Đế không ít, ngồi kín cả đại sảnh, một vài người chép miệng thương tiếc, sự việc của Trịnh Như Bình kinh động thiên hạ, đừng nói trong cung, cho dù nơi thâm sơn cùng cốc cũng đều đã nghe qua. Niệm Tư Huyền vốn dĩ không muốn gặp mặt Thượng Quan Hoàng hậu nhưng lễ nghi cung cấm không thể qua loa, hành lễ xong chỉ đành yên lặng.

Du phi ngồi ở hàng đầu tiên, nàng xiêm y màu lụa đào, áo choàng lông cáo tuyết trắng đến lóa mắt. Du phi sau khi săm soi bộ móng tay hồng rực được vẽ kỹ lưỡng họa tiết hoa lê, mới nhìn Niệm Tư Huyền dịu dàng:

- Bản cung có ít nhân sâm không dùng, Ninh nhi đem về bồi bổ, trông con có chút gầy yếu!

Thượng Quan Hoàng hậu mỗi ngày đều miễn cưỡng thấy Du phi một kiêu ngạo bộ dáng, đáy mắt hiện lên tia chán ghét, chỉ là không muốn nói ra. Du phi đoán được ánh nhìn từ Thượng Quan Hoàng hậu, liền thong thả chọn một miếng điểm tâm trong đĩa, khiêu khích:

- Bánh ngọt trong cung tỉ tỉ khẩu vị thật kém! Vừa rồi Hoàng thượng có mời một vị đầu bếp nổi danh Lâm Châu đến...hay là thần thiếp để người này sang hầu tỉ tỉ!

Lời Du phi trong bông có kim đâm thấu tim Thượng Quan Hoàng hậu, Thiên Thụy Đế sủng ái Du phi đến độ mời riêng một đại đầu bếp chỉ để làm điểm tâm. Hoàng hậu miệng cười tâm không cười, bình tĩnh đáp lời:

- Bản cung không giống như muội, vốn đã quen thanh đạm rồi!

Du phi biết Thượng Quan Hoàng hậu không thể nào có được ân sủng ngàn vạn như chính mình, tuyệt nhiên thường ngày cũng không giữ lễ, đối với chính cung ít nhiều coi thường. Còn Thượng Quan Hoàng hậu bởi vì có một Thái tử dưới thân, ngược lại địa vị vững chắc, không muốn đối đầu cùng đóa phù dung như Du phi.

Đại triều đã tan, tiếng trống vang vọng khắp Sở Cung, ma ma bẩm báo Thái tử sắp đến, Thượng Quan hoàng hậu nhàn nhạt hạ lệnh để các nàng lui đi. Trong phòng phi tần vừa mới đứng lên hành lễ, thì Du phi đột ngột ôm lấy bụng ngã vật ra sàn, dung hoa thất sắc.

Loan Nghi cung náo loạn một lượt. Du phi được đưa đến thiên điện bỏ trống, Niệm Tư Huyền đứng cạnh cửa lớn, thoáng nhìn từ xa bóng hoàng bào đã xuất hiện.

Giọng nói trầm đục Thiên Thụy Đế vang vọng tẩm phòng:

- Ái phi sao lại không chú ý thân mình?

Du phi lắc lắc đầu, bầu má phụng phịu, vành môi hơi cong lên:

- Thần thiếp không biết, thần thiếp chỉ dùng ít bánh sữa bò...

Phi tần xung quanh nín thở một giây, chỉ có Du phi quen được yêu chiều, phong thái sủng phi mười mấy năm không đổi mới có thể đối với Hoàng đế thoải mái tâm tình như vậy. Thiên Thụy Đế vỗ về Du phi, quay sang thái y trách cứ mấy câu.

- Cuối cùng là nàng bị chứng gì?

Thái y dập đầu nhận tội, trong mắt hiện rõ ý tứ khó nói:

- Bệ hạ...xin cho vi thần bắt mạch lần nữa!

Du phi hoảng hốt bám lấy vạt long bào:

- Thần thiếp...thần thiếp...bị bệnh nan y sao?

Thiên Thụy Đế ấn đường tối đen. Thái y càng thêm rối loạn, sau khi bắt mạch cẩn thận nhiều lần mới dám bẩm tấu:

- Thưa Hoàng thượng, theo mạch tượng này...nương nương có lẽ là có hỷ sự!

Tiếng sứ vỡ toang vang trên nền đất, Thượng Quan Hoàng hậu vội vàng đứng lên tạ lỗi. Thiên Thụy Đế cũng không lưu ý đến, tất cả quan tâm lúc này đều đặt trên người Du phi. Du phi mười mấy năm dùng tất cả các loại thảo dược tốt nhất, hiếm nhất, quý nhất đều không thể điều trị chứng âm hàn, thế mà lúc này lại có thể lưu lại long thai. Du phi sủng ái vô song, chỉ thua kém Hoàng hậu duy nhất một hài tử, nếu như đứa trẻ này an toàn sinh ra, địa vị Hoàng hậu trong hậu cung sẽ vô cùng suy giảm.

Du phi vui mừng đến độ nức nở khóc, mỹ nhân yêu kiều lê hoa đái vũ, lại vì tin mừng không tưởng, Thiên Thụy Đế vui đến độ không khép miệng được, lập tức hạ lệnh ban thưởng trên dưới toàn bộ Sở Cung. Niệm Tư Huyền hít một hơi nhẹ, Du phi mang hài tử như chim đậu cành cao, là hồng tâm của cả hậu cung này.

Du phi sau khi an toàn ngồi kiệu mềm hồi phủ, Thiên Thụy Đế mới triệu Niệm Tư Huyền đến ngự thư phòng. Niệm Tư Huyền theo chân tổng quản kính cẩn đứng ngoài bình phong đợi người. Niệm Tư Huyền một mình trong phòng lạnh lẽo không lò sưởi, quy củ đứng yên hơn một canh giờ, nàng không quay mặt nhìn lung tung, cũng không đổi tư thế.

Thiên Thụy Đế rất lâu mới xuất hiện, Niệm Tư Huyền vội vàng quỳ xuống, Thiên Thụy Đế phất tay ra hiệu cho phép nàng bình thân, chậm rãi hỏi:

- Nghe nói ngươi đệ bài tử là muốn xin đến Hoàng Ni tự? Vì sao làm như thế?

Niệm Tư Huyền vốn đã chuẩn bị câu trả lời, chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, Thiên Thụy Đế lại cắt ngang:

- Nếu chỉ là muốn thủ thân giữ tiết không xuất giá...

Thiên Thụy Đế ngừng một chút, Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại sau vạt áo, nàng hôn sự cùng hoàng thất nhiều lần không thành ít nhiều thanh danh đã tổn thất, đối với việc xuất giá, gả đến đâu cũng đều không có lợi. Danh môn vọng tộc cao quý bậc nào có thể dám vì nàng mà đối chọi với thiên gia, vì thế cửa Phật chính là nơi hoàn hảo nhất.

Thiên Thụy Đế đến cạnh nàng, ý tứ:

- Thật sự không có ý trung nhân? Không muốn được Trẫm đền bù hôn sự, tác hợp ngươi và người đó? Dẫu sao...

Thiên Thụy Đế bỏ lửng câu nói, Niệm Tư Huyền khụy chân, nụ cười nở trên vành môi:

- Thần nữ không dám vọng tưởng! Cũng không có người trong lòng!

Thiên Thụy Đế thở dài một tiếng, hơ tay lên lò sưởi vừa được tổng quản thêm than:

- Du phi nương nương là cô mẫu ngươi, hiện tại nàng cũng đã hoài thai, đứa nhỏ này nàng rất khó khăn mới có thể có được!

Niệm Tư Huyền ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển, nàng cắn môi:

- Hoàng thượng, ý người chính là muốn thần nữ lưu lại bên cạnh Du phi nương nương?

Thiên Thụy Đế gật đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi dù sao cũng không muốn xuất giá, bên cạnh Du phi chăm sóc nàng đối với vào Hoàng Ni tự nhìn thế nào cũng là tốt hơn rất nhiều! Huống hồ ngươi là Hồng Đẳng Công chúa, lưu lại bên nàng bầu bạn, về sau chăm sóc tiểu hài tử, cũng không phải thân phận nô tì, coi như chỉ đổi nơi ở từ Chiêu Quốc công phủ sang Sở Cung mà thôi!

Niệm Tư Huyền thần trí có chút mơ hồ, đây là Thiên Thụy Đế muốn nàng giúp ông thu thập tin tức hậu cung, vừa trở thành Hoàng đế thân tín, vừa bảo vệ mẫu tử Du phi bình an vô sự. Niệm Tư Huyền ngẩn người một lúc, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ. Nếu đã ở bên cạnh Hoàng đế, ít nhiều nàng cũng có thể lật lại được vụ án Hòa phi và Niệm gia bị vu oan. Huống hồ, đúng như Thiên Thụy Đế nói, Sở Cung lúc này chính là nơi tốt nhất, cũng là nơi hung hiểm nhất với nàng.

Niệm Tư Huyền thanh thanh lệ lệ hành lễ tạ ơn, Thiên Thụy Đế hài lòng gật đầu. Niệm Tư Huyền thong thả ra khỏi ngự thư phòng, nhìn gió cuốn tuyết bay khắp Sở Cung mù mịt. Hoàng cung đại nội, sống ở đây một đời nàng chưa từng nghĩ đến, hôm nay tuy rằng đột ngột, nhưng nàng sẽ chớp lấy cơ hội này, bằng mọi giá cứu lấy Niệm gia.

Niệm Tư Huyền đưa tay hứng một bông tuyết, ba ngày sau thánh chỉ đưa đến Chiêu Quốc công phủ nàng sẽ đường đường chính chính tiến cung. Vào cung nhưng không trở thành tú nữ, không phải là cung tần, Niệm Tư Huyền hít lấy một hơi không khí thanh sạch:

- Thật tốt!

___________________