Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1150: Thi khôi giáp bạc (Thượng)




Đại Thiên Sư cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng cao, thậm chí lão cũng đã đứng dậy khỏi ghế.

- Bạch Hạo nghe chỉ!

Đại Thiên Sư vung tay.

- Thần xin nghe chỉ!

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, thanh âm vô cùng kiên định.

- Đồng ý cho Giám Sát sứ ngươi, từ nay về sau chấp chưởng năm nghìn quân. Chịu trách nhiệm thúc đẩy việc chấp hành Chúng Ân lệnh, lui ra đi!

Đại Thiên Sư nói xong, tay áo hất lên, lập tức thân ảnh Bạch Tiểu Thuần và Trần Hảo Tùng liền mơ hồ đi, biến mất khỏi Thiên Sư điện.

Trong điện lúc này chỉ còn vị mỹ nhiêm Thiên Công, hắn cau mày, trong lòng đắng chát thở dài biết rõ việc này đã vô pháp cải biến, thật sự là kế sách của Bạch Tiểu Thuần kế quá mức thích hợp với Đại Thiên Sư.

Hắn thầm than rồi tiến lên vài bước, lần nữa ôm quyền.

- Đại Thiên Sư, kẻ này không nên giữ lại. Hắn chính là một thanh độc đao, lục thân không nhận, tàn nhẫn kinh người, trước thì gây biến cố ở Tế Tổ, giờ lại chia cắt quyền quý. Đến tôi mà cũng phải sinh hận trong lòng. Thật sự là quá độc ác!

- Huống hồ thân phận của kẻ này rất đáng nghi, có rất nhiều khả năng chính là tên... Bạch Tiểu Thuần kia. Dụng tâm của hắn vô cùng ác độc.

Mỹ nhiêm Thiên Công cất lời rất quả quyết, thật sự là hắn cảm thấy sợ hãi kế sách của Bạch Tiểu Thuần.

- Những con cháu dòng thứ vốn không có quyền thừa kế nhất định sẽ cuồng hỉ cảm ơn nhưng những con cháu dòng chính luôn cao cao tại thượng lại là những người chịu thương tổn. Những người con cháu dòng chính này lại chính là những người có đụng chạm với Bạch Hạo nhiều nhất. Đây chính là hắn mượn đao giết người.

- Nào phải chỉ là mượn đao giết người, hắn rõ ràng là đang điên cuồng muốn tìm lại hồn bộc của hắn.

Đại Thiên Sư mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ thâm sâu.

- Hồn bộc?

Mỹ nhiêm Thiên Công sững sờ.

- Khi nãy có người đã bắt đi hồn bộc của hắn. Người ra tay hiểu rất rõ tập tính của lão phu, im hơi lặng tiếng đã đem hồn bộc của Bạch Hạo bắt đi mà gần như không để lại chút dấu vết nào, đến ta khi phát hiện cũng đã chậm một chút.

Đại Thiên Sư nhàn nhạt mở miệng, vị mỹ nhiêm Thiên Công nghe thế thì lắp bắp kinh hãi.

- Ngươi đi điều tra thử xem việc này là do ai làm.

Đại Thiên Sư hiểu rõ, những người kia chỉ biết đến bản thân sẽ không xuất đầu vì Bạch Hạo. Trên thực tế, trước lúc Bạch Tiểu Thuần đưa ra kế này, thật sự hắn đã có tính toán như vậy, nhưng trước mắt, hắn đã có chút do dự.

- Có thể ở trong Khôi Hoàng Thành làm ra việc này thì chỉ sợ chính là một trong bốn vị kia đã ra tay. Việc này ty chức sẽ lập tức đi thăm dò!

Mỹ nhiêm Thiên Công chần chừ một chút, lại nói:

- Bất quá, Bạch Hạo kia kế sách quá độc ác. Kẻ này không thể giữ được!

- Ngươi nhìn một mà không thấy hai. Cự Quỷ Vương chỉ có một cô con gái, kế này đối với Cự Quỷ Vương mà nói không hề có chút ảnh hưởng. Có thể nghĩ ra kế sách như vậy mà còn chiếu cố đến Cự Quỷ Vương, từ đó có thể thấy kẻ này là người biết báo ân.

Nếu như hắn không phải là người biết báo ân, thì ta còn không dám dùng hắn. Nhưng hắn lại hiểu rõ đạo lý có ơn tất báo, thì Cự Quỷ Vương có thể cho hắn bao nhiêu, lão phu cũng có thể cho hắn gấp bội!

Đại Thiên Sư mỉm cười, thần tình đầy vẻ cơ trí.

- Hắn theo Cự Quỷ Vương thì tiền đồ có hạn, nhưng theo lão phu thì tiền đồ vô lượng!

- Hắn thật sự là một thanh độc đao, nhưng quan trọng là chuôi đao nằm trong tay ai. Cự Quỷ Vương không có tư cách này, toàn bộ Man Hoang chỉ có lão phu mới có tư cách đó.

- Chẳng phải Cự Quỷ Vương cho hắn Chu Tử Mạch sao. Hắn thích Trần Mạn Dao, nếu như hắn có thể thúc đẩy chuyện lần này một cách suôn sẻ thì lão phu có thể đem Mạn Dao ban thưởng cho hắn, thậm chí còn thu hắn làm nghĩa tử!

Đại Thiên Sư ngẩng đầu, thanh âm không vang dội nhưng lại có khí phách đầy uy nghiêm, khiến vị mỹ nhiêm Thiên Công không phản bác nửa lời, chỉ biết cúi đầu đồng ý.

Lúc này, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện bên ngoài hoàng cung. Sắc mặt của hắn đầy âm lãnh, ánh mắt lộ ra hàn mang, sát khí tràn ngập toàn thân. Dường như sự điên cuồng của hắn đã ngưng tụ đến cực hạn, tùy thời có thể bạo phát giết người.

Hắn khẽ động ý niệm một cái, lập tức đại quân thi khôi gào thét xông đến, Chu Nhất Tinh cũng run như cầy sấy bước theo, cùng mọi người đi thẳng về Giám Sát Phủ.

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, trong thoáng chốc đã mang theo ba nghìn thi khôi về tới Giám Sát Phủ. Hắn không hạ xuống đất mà lơ lửng giữa không trung, lấy ra lệnh bài Giám Sát Phủ. Thần thức của hắn dung nhập vào trong lệnh bài, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong đầu bỗng hiện lên một loạt hình ảnh.

Trong những tấm hình đó, dưới lòng đất Giám Sát Phủ có hơn chín vạn cái quan tài đang tỏa ra khí tức âm lãnh, như đang chờ đợi Bạch Tiểu Thuần triệu hoán.

Thần thức của Bạch Tiểu Thuần lập tức quét ngang, lướt qua chín vạn cái quan tài rồi điểm ra hai nghìn cái, rồi nói ra hai tiếng.

- Thức tỉnh!

Rầm rầm rầm oanh!

Âm thanh cực lớn, long trời lở đất, khiến trời xanh biến sắc, đại địa run rẩy. Hồn Tu trong Khôi Hoàng thành cư trú ở phụ cận đều cảm nhận được chấn động khủng bố truyền từ Giám Sát Phủ.

- Giám Sát Phủ lại xảy ra chuyện gì vậy?

- Chỗ đó... chỗ đó nổi lên mây đen!

- Trời ạ. Rõ ràng lại xuất hiện thêm quan tài, sao có thể chứ. Chẳng phải hiện tại đang loan truyền việc tên Bạch Hạo này đang lâm nguy sao!

Bốn phía truyền đến thanh âm kinh hô. Không ít người sau khi bay lên đều thấy được phía Giám Sát Phủ lúc này cuồn cuộn mây đen, sát khí ngập trời.

Mặt đất không ngừng chấn động, từng kiện quan tài đều phá vỡ mặt đất mà lao lên, một ít rơi trên mặt đất, nhưng phần lớn đều phiêu phù trên không trung Giám Sát Phủ, khiến những người nhìn thấy đều giật mình kinh hãi.

Trọn vẹn hai nghìn quan tài bộc phát khí thế động trời. Nhưng còn không chấm dứt, rất nhanh sau đó, một ít quan tài trực tiếp sụp đổ, vô số thi thể mặc hắc giáp chậm rãi đi ra.

Nhất là trong hai nghìn cái quan tài có năm cái cực kỳ đặc thù, toàn thân chẳng những có hoa văn phức tạp mà một cái cuối cùng không phải mang màu đồng xanh mà là màu bạc.

Trong một tiếng nổ vang, từ bốn quan tài mang hoa văn phức tạp đi ra bốn thi thể khôi ngô, cao lớn, tỏa ra khí tức nửa bước Thiên Nhân.

Mà kinh người nhất là từ trong quan tài màu bạc đi ra một người trung niên hồn tu mặc giáp bạc.