Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1304: Không phải lão phu! Không phải!!! (1)




Sắc mặt Trần Hạ Thiên biến hóa, hai tay chợt vung lên. Nhất thời trên thân thể hắn xuất hiện một mảnh ánh sáng màu đen, nổ mạnh cản trở chín đạo hàn ảnh ở bốn phía xung quanh. Thân thể hắn cũng nhân cơ hội đó, lại lui về phía sau. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất, tức giận càng sâu, gầm hét lên.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Lão phu giả vờ hồ đồ cái gì, ngươi nói rõ ràng đi!

- Bản thân ngươi làm chuyện thất đức, còn hỏi ta! Trần Hạ Thiên, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần ta sẽ không để người được yên!

Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy Trần Hạ Thiên lại có thể gầm thét ra âm thanh còn cao hơn bản thân mình, trong lòng bất mãn. Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, giống như thét giận.

- Ngươi... Ngươi!

Trần Hạ Thiên nghe được tiếng Bạch Tiểu Thuần hô lên, trong lòng càng phẫn nộ. Hắn mơ hồ nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần đến không phải là vì chuyện của Nghịch Hà Tông. Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra được, sau khi mình trở về trước sau liền bế quan, hoàn toàn không đi trêu chọc đối phương. Nhưng Bạch Tiểu Thuần mở miệng lại nói mình làm chuyện thất đức. Điều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên muốn bùng bạo.

Cảm giác này... Là bản thân mình luôn chỉ có khi dễ người khác, nhưng hôm nay lại bị người khác khi dễ như vậy...

- Bạch Tiểu Thuần! Ngươi khinh người quá đáng!

Trần Hạ Thiên rống lên to hơn, trong lòng lại càng phiền muộn. Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết mình lại trêu chọc đối phương ở chỗ nào.

- Ta khinh người quá đáng? Trần Hạ Thiên, ngươi thật là quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần cũng mặc kệ. Trong tiếng hô lớn, hắn đuổi theo Trần Hạ Thiên, lại xuất thủ lần nữa. Hai người ở trên Lam Sắc Thải Hồng này không ngừng va chạm. Những tiếng sấm vang vọng khắp nơi.

Trùng kích dâng lên, càng khuếch tán ra, khiến cho tộc nhân Trần gia đều kinh hãi không thôi. Các tu xi trên Thải Hồng khác đều không ngừng hít hơi lạnh.

Thậm chí ngay cả bốn vị Thiên Nhân khác trên Lam Sắc Thải Hồng này, mỗi người đều nhanh chóng tản thần thức ra, tập trung vào chiến trường, bất kỳ thời khắc nào cũng quan tâm chú ý. Trong đó vị Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường kia trầm ngâm hoàn toàn không xuất hiện. Dù sao Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên cũng không có hiện thân.

Trên thực tế, thời khắc này hai người Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên đều mở to mắt, nhìn Trần Hạ Thiên trong lúc cùng Bạch Tiểu Thuần giao đấu không ngừng rơi vào thế hạ phong. Hai người đều có chút do dự, nhưng không thò đầu ra. Thật ra, trong trận chiến Nghịch Hà Tông ấy, Bạch Tiểu Thuần đánh ra uy danh, khiến cho trong lòng hai người bọn họ đều tồn tại sự kiêng kỵ.

- Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta...

- Trần đạo hữu cũng thật là… Hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuần này đang thịnh. Làm gì phải đi trêu chọc hắn?

- Không có cách nào. Nếu hắn đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, vậy chính hắn tự mình hóa giải là được.

Sau khi hai người Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo truyền âm liên lạc xong, đều cảm thấy Trần Hạ Thiên này thật sự không khôn ngoan.

Ở trong sự quan tâm chú ý của mọi người, Trần Hạ Thiên thật sự muốn phát điên. Nếu như biết nguyên nhân của lần đấu pháp chém giết này thì thôi không nói làm gì. Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn cũng đã mở miệng hỏi, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra bộ dạng ngươi biết, mở miệng đều nói mình làm chuyện thất đức. Đều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên ủy khuất vô cùng.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở nơi đó khí thế hung hăng, thoáng một cái lại đánh tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn răng một cái, lui về phía sau. Trong lúc đó, hắn nhanh chóng mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần, không phải là tộc nhân của ta trêu chọc ngươi chứ? Nếu như là đúng, chuyện này không có liên quan cùng lão phu!

- Tộc nhân chó má nào trêu chọc ta. Chính là ngươi, Trần Hạ Thiên. Cho tới bây giờ ngươi còn giả vờ hồ đồ. Ngươi xem thường Bạch Tiểu Thuần là hài đồng ba tuổi có phải không?

Bạch Tiểu Thuần vẫn gầm thét giận dữ, lại một lần nữa lao ra.

Trần Hạ Thiên thiếu chút nữa muốn gào thét thành tiếng. Hắn cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thuần. Hắn càng vắt hết óc đi nhớ lại, cũng nghĩ không ra mấy ngày nay, mình lại chọc phải cái người điên này thế nào.

Lúc này mắt nhìn đối phương lại vọt tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn chặt răng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng hắn lại chỉ có thể lui về phía sau. Bạch Tiểu Thuần có chiến lực quá mạnh mẽ, da dày thịt béo. Đồng thời, hắn cũng khiến cho Trần Hạ Thiên cực kỳ đau đầu.

Ở thời điểm Trần Hạ Thiên lui về phía sau, phía xa có giọng nói lo lắng, nhanh chóng truyền đến.

- Tiểu Thuần dừng tay!

Phía chân trời xa xôi có hai nói cầu vồng nhanh chóng lao đến. Bên trong là một nam một nữ, chính là Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.

Trần Nguyệt San lộ ra vẻ mặt lo lắng. Triệu Thiên Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau khi hai người bọn họ nghe nói Bạch Tiểu Thuần đi tìm Trần Hạ Thiên, liền lập tức chạy tới. Hắn thật sự không có cách nào không đến được. Bạch Tiểu Thuần cùng lúc là bằng hữu của hắn. Về phương diện khác Trần Hạ Thiên là sư phụ cùng nhạc phụ của hắn...

Nếu như những người khác tới, Bạch Tiểu Thuần có thể không để ý tới. Nhưng giữa Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần, mặc dù tiếp xúc không phải quá nhiều, nhưng lại từng đồng cam cộng khổ trong lúc hoạn nạn. Hơn nữa, mấy năm nay Triệu Thiên Kiêu có rất nhiều chiếu cố đối với Nghịch Hà Tông. Còn vì chuyện của Bạch Tiểu Thuần, hắn không tiếc cùng Trần Hạ Thiên giằng co.

Phần ân tình này, Bạch Tiểu Thuần từ lâu vẫn ghi nhớ trong lòng. Lúc này vừa nghe Triệu Thiên Kiêu nói vậy, bóng người hắn vốn muốn xông về phía Trần Hạ Thiên chợt dừng lại, lui ra phía sau vài bước. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang nhanh chóng lao đến.

Lúc này Trần Hạ Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng biểu hiện ra ngoài, vẫn là sắc mặt thâm trầm biến thành màu đen. Hắn đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, ngươi...

Triệu Thiên Kiêu mắt thấy Bạch Tiểu Thuần dừng lại, tăng tốc độ nhanh chóng tới gần. Hắn trực tiếp đứng ở giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Trần Hạ Thiên, thần sắc mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ, vội vàng ngăn cản.

- Đại sư huynh, sư phụ thật là quá đáng. Hôm nay ta tới không có liên quan gì với Nghịch Hà Tông. Thật ra là do sư phụ sư huynh làm chuyện thất đức, khinh người quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, vội vàng mở miệng nói trước một câu.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi nói rõ ràng ra đi. Lão phu rốt cuộc làm gì ngươi?