Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 319: Nuốt...




Dịch giả: Tiểu Băng

Thân ảnh đang bay vèo vèo đến kia rất là quen thuộc, dáng điệu đó, nhất là giọng nói đó, làm cả người Bạch Tiểu Thuần rung động đến tâm can...

Vì nó chính là... tiểu Ô Quy.

Bạch Tiểu Thuần ngây người, tóc gáy dựng đứng, đầu óc bối rối, hét thất thanh.

"Ngươi chạy ra từ khi nào..."

Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, đã thấy sau lưng tiểu Ô Quy, từng ngọn núi đột nhiên nổ bung, đất đá vụn tung tóe tán loạn khắp bốn phương, một con cóc to khủng khiếp từ trong đất nhảy vọt ra.

Con cóc này rất to, to cả hơn vạn trượng, thân hình nó che khuất cả bầu trời, khiến cả một vùng đất bị bóng nó làm cho trở nên tối tăm, tỏa ra khí tức hung tàn khủng bố!

Hai mắt con cóc đỏ thẫm đầy tơ máu, hiển nhiên là đã phẫn nộ đã cực hạn, nhìn chằm chằm tiểu Ô Quy, rít lên một tiếng làm cả đất trời vặn vẹo, biến sắc!

Oeo!

Một tiếng rít của nó, làm cho hư không bị xé tung, tạo thành âm bạo, dữ dội cuồn cuộn quét ngang khắp bát phương.

Tiểu Ô Quy bị xung kích, càng thêm phẫn nộ, không ngừng chửi bới.

"Kêu cái gì, biết ngươi là giống đực rồi, cái đồ không biết tôn ti, sớm biết như vậy năm đó lúc ngươi còn là nòng nọc nhỏ, Quy gia bóp chết ngươi cho rồi, không đúng, bóp chết cha ngươi, bóp chết gia gia của ngươi!!"

Con cóc hạ xuống, khiến mặt đất như muốn sụp, mặt đất rạn vỡ khắp nơi, nó lại nhảy lên, điên cuồng đuổi theo tiểu Ô Quy.

Bạch Tiểu Thuần bị sóng xung kích đẩy lùi, thét lên thê lương.

"Con rùa đen khốn kiếp, ta hận ngươi!!"

Con cóc này nhìn quá hung tàn, dù trông không khủng bố như con cá sấu vàng, nhưng nhất định cũng không phải loại dễ chọc, thế mà con tiểu Ô Quy này cứ đi chọc giận mấy con thú khủng bố, Bạch Tiểu Thuần thực muốn giết chết tươi tiểu Ô Quy, thấy tiểu Ô Quy bay về phía mình, hắn muốn phát điên, sử dụng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

Chẳng những Thiên Yêu thân xuất hiện, cánh sau lưng cũng mọc ra, Bạch Tiểu Thuần dùng cả lực từ tính, Hám Sơn Chàng hắn đều lôi ra dùng hết.

Bạch Tiểu Thuần tốc độ không chậm, nhưng... Tiểu Ô Quy còn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt, tiểu Ô Quy đã bay vèo tới, còn bĩu môi với Bạch Tiểu Thuần.

"Sợ cái gì, có Quy gia ở đây, thứ nòng nọc con này năm đó Quy gia bóp chết không biết bao nhiêu con, ai nha, Quy gia hơi mệt, ta đi nghỉ đây, ngươi đừng quấy rầy Quy gia, nếu không Quy gia sẽ mắng chết ngươi!" Tiểu Ô Quy ngáp một cái, chui tọt vào trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần.

Trước khi biến mất, nó còn hét lớn một câu.

"Nòng nọc nhỏ, có bản lĩnh ngươi tới đánh nhau với chủ nhân nhà ta, đánh thắng được hắn, thì hẵng tới tìm ta!"

Bạch Tiểu Thuần gào lên, còn chưa kịp nguyền rủa, con cóc lớn đã đuổi tới nơi!

"Ta sai rồi, Quy gia, ngươi tha cho ta đi, ta vốn rất thích rùa đen mà..." Bạch Tiểu Thuần muốn rơi nước mắt, điên cuồng bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuần bi ai, hắn chợt nhớ tới con cá sấu vàng, nếu tiểu Ô Quy cứ mãi thế này, chắc chắn có ngày sẽ giết chết cái mạng nhỏ của hắn...

"Ngươi sẽ bị báo ứng!!" Bạch Tiểu Thuần ướt nước mắt, vừa điên cuồng chạy, vừa hét to.

"Thiên Giác tiền bối cứu mạng!!"

Xa xa, Thiên Giác Mặc Long vốn đang thảnh thơi dạo chơi, nghe thấy tiếng cóc kêu, nó sửng sốt nhìn sang, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Còn đang sửng sốt, lại nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tiểu Thuần, thấy Bạch Tiểu Thuần đang bay về phía mình, lân phiến nó dựng đứng, gầm lên giận dữ.

"Chết tiệt, sao ngươi... sao ngươi lại chọc lão cóc này thế hả!" Thiên Giác Mặc Long run rẩy, trong thế giới này, nó là rất mạnh, nhưng vẫn có mấy lão quái nó cũng không dám trêu vào, con cóc này... Chính là một trong số đó.

"Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!" Thiên Giác Mặc Long run rẩy hét to, nhưng Bạch Tiểu Thuần đâu thể nào nghe thấy, tiếp tục điên cuồng chạy tới.

Con cóc gầm lên dữ tợn, khiến Thiên Giác Mặc Long càng thêm run, mắt đỏ lên hung tàn.

Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, rất cảm động, Lão Long đối với mình thật là tốt, còn bay thêm nhanh hơn.

"Thiên Giác tiền bối, đại ân đại đức của ngươi, Bạch Tiểu Thuần nhất định ghi khắc trong lòng, ta phải về tông môn... chỗ này giao lại cho ngươi..."

Bạch Tiểu Thuần vô cùng cảm kích, bỗng con cóc há miệng, cái lưỡi nhanh như chớp bung ra.

Trong chớp mắt đã bắn thẳng tới chỗ Thiên Giác Mặc Long, rõ ràng là muốn diệt Lão Long trước, sau đó sẽ xử Bạch Tiểu Thuần!

Lão Long trừng mắt, gào vang.

"Cóc đạo hữu, tên nhóc này dám chọc ngươi hả? để ta chặn nó lại giúp ngươi! Nhóc con, dám trêu vào đại ca ta, muốn chết!" Thiên Giác Mặc Long gào vang, nhìn thì rất uy phong, nhưng trong lòng không ngừng run rẩy. Con cóc sửng sốt, cái lưỡi khựng lại, không đánh Thiên Giác Mặc Long nữa, mà đổi hướng, quấn lấy Bạch Tiểu Thuần còn đang sửng sốt, kéo mạnh một cái.

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, trước mắt tối sầm, hắn đã rơi vào một thế giới đen kịt.

Thiên Giác Mặc Long nhìn thấy rõ Bạch Tiểu Thuần bị lưỡi cóc quấn lấy, lôi vào trong miệng, bị con cóc nuốt chửng.

Thiên Giác Mặc Long run run, cố nặn ra nụ cười, con cóc hung ác nhìn Thiên Giác Mặc Long một cái, xoay người nhảy đi.

Xác định con cóc đi xa, Thiên Giác Mặc Long mới hít sâu.

"Chết rồi, Bạch tiểu tử bị lão cóc nuốt, nhưng mà lão cóc luôn tiêu hóa chậm, Bạch Tiểu Thuần lại thân thể cường hãn, trong thời gian ngắn chắc không sao." Thiên Giác Mặc Long vội báo cho các lão tổ Linh Khê Tông chạy về cứu viện.

Bạch Tiểu Thuần ở trong bụng cóc, dần nhìn rõ xung quanh. Vừa nhìn thấy, mặt hắn đã trắng bệch. Xung quanh hắn toàn là dịch nhờn, trong ấy có đủ thứ đang nhúc nha nhúc nhích, trông rất là kinh gớm, cộng thêm một mùi chua chua đến buồn nôn.

Cơ thể hắn cũng bị dinh dính, giơ cánh tay lên, kéo theo một đống những sợi tơ, Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi, nôn ra một trận.

"Tiểu Ô Quy khốn nạn đáng chém vạn lần, ta hận ngươi!!" Bạch Tiểu Thuần phát điên, thấy quần áo mình nhanh chóng bị ăn mòn, hắn kinh hãi, may mà hắn có Bất Tử Trường Sinh Công, thân thể cường hãn, nên không phải sợ.

Dùng hết sức lực vùng vậy, Bạch Tiểu Thuần mới đứng dậy được, nhìn quanh, cau mày.

"Nhất định là bị con cóc thối tha kia nuốt, ta bây giờ là đang ở trong bụng nó..." Bạch Tiểu Thuần muốn đi ra ngoài, nhưng lối đi đã bị bít kín, Bạch Tiểu Thuần nổi khùng, huyết khí hóa kiếm, chém mạnh một nhát.

"Mở ra cho ta!"

Phịch một tiếng, một kiếm kia rơi xuống, vang lên tiếng như kim loại va chạm vào nhau, nhưng chẳng tạo ra được một tổn thương nào dù là nhỏ bé... Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt.

"Không được, nhất định phải tìm ra cách bắt con cóc này mở miệng ra, không dừng ở đây được, phải đi tiếp sâu vô trong, nói không chừng sẽ tìm ra cách, nếu không... hừ, chết tiệt, Bạch Tiểu Thuần ta cả đời tên tuổi anh hùng... đành phải đi cửa sau ra vậy!" Bạch Tiểu Thuần thử dùng ngọc giản truyền tông, nhưng không có hiệu quả, hắn thở dài, cảm thấy mình thật đáng thương, cất bước đi tiếp sâu vào trong.

Quần áo của hắn đều đã bị ăn mòn, nhưng may thân thể cường hãn, nên vẫn còn kiên trì được, đường đi ướt sũng, giẫm xuống một cái là dính nhơm nhớp, làm Bạch Tiểu Thuần bị nôn không biết mấy lần.

"Tiểu Ô Quy, ta muốn giết ngươi!!" Bạch Tiểu Thuần muốn điên, lật tới lật lui túi trữ vật, nhưng không tìm ra được tiểu Ô Quy.