Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 444: Đệ nhất Triệu Thiên Kiêu




Dịch giả: Tiểu Băng

Thấy mọi người đều đã lên thuyền, lão giả ba mắt cũng biến mất khỏi Thiên Nhân Thải Hồng thượng, xuất hiện trong thuyền, bên cạnh lão còn bất ngờ xuất hiện thêm năm tu sĩ nguyên anh.

Chu thuyền đã sắp xuất phát, thì một làn cầu vồng như muốn chém rách hư không, tiếng gió rít vang, ầm ầm phóng tới.

"Chuyện lớn như vậy, làm sao thiếu Triệu Thiên Kiêu ta!"

Một thanh niên đầy phong trần mệt mỏi vội vã chạy tới, cơ thể thon dài, mái tóc cũng dài, cả người tỏa ra khí thế lạnh băng ngạo nghễ, chấn động tu vi cao kinh người, tuy chỉ là Kết Đan Đại viên mãn, nhưng khí thế không thua gì Nguyên Anh, khi y phi hành, hư không cũng bị ảnh hưởng, thân ảnh của y khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng.

Cái này... Mới thật sự là thuấn di, dù chẳng qua chỉ là cự ly ngắn, nhưng thật sự là thuấn di, một tu sĩ kết đan lại biết thuấn di thật sự, thực đã gây nên sự chấn động còn dữ dội hơn Tả Đạo ban nãy!

Trong chốc lát, thanh niên này đã lên tới Chu thuyền, đứng sừng sững đầy kiêu ngạo, mọi người so với hắn chẳng khác gì quần tinh và trăng sáng!

"Là Đại sư huynh!"

"Trời, Đại sư huynh vừa rồi... Cũng là thuấn di?"

"Tả Đạo sư huynh chỉ là phong độn, Đại sư huynh mới là thuấn di!" ai nấy đều lộ vẻ tôn kính với Triệu Thiên Kiêu.

"Ta cũng biết thuấn di!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ thầm, trong lòng không phục, nhưng vẫn cảm thấy Triệu Thiên Kiêu quả là có bản lĩnh thật sự, nhất là khí tức của y làm hắn cảm nhận được tu vi của y còn cường hãn hơn pho tượng Công Tôn Uyển Nhi rất nhiều.

"Đã hết giờ rồi, ngươi có lý do gì mà dám trì hoãn thời gian xuất hành?" lão giả ba mắt nhìn Triệu Thiên Kiêu rất hiền lành, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.

"Một năm trước, đệ tử tông ta ra ngoài hành tẩu bị mất tích mấy người, đệ tử bắt gặp, nên đi tìm hiểu, tìm được lý do là do ba lão quái, vì ba người bỏ chạy ba hướng khác nhau, nên bị mất một ít thời gian đuổi theo giết họ." Triệu Thiên Kiêu cúi đầu xuống, tay phải khẽ vung, trong tay áo bay ra ba cái đầu lâu, rơi xuống boong thuyền, nằm chồng lên nhau.

Trong ba cái đầu, hai cái là lão giả, một cái là trung niên, cả ba đều mở to mắt đầy hoảng sợ, từ chấn động khí tức có thể nhận ra được ba người này đều là Nguyên Anh tu sĩ!

"Thủy Hà lão tổ!"

"Nghịch Phong chân nhân!"

"Cái đó là... Viêm Vân lão quái!!"

"Ba người này, đều là Nguyên Anh... Trời, Đại sư huynh có thể giết được cả ba người họ!"

"Quả không hổ là Đại sư huynh!!"

Mắt Trần Nguyệt San co lại, không nói gì, Tả Đạo trầm mặt, nhịp điệu hít thở nhanh hơn một chút.

Bạch Tiểu Thuần cũng mở to mắt, trước giờ hắn vốn chỉ cảm thấy Triệu Thiên Kiêu rất lợi hại, nhưng bây giờ hắn càng thêm quyết định tuyệt không trêu chọc Triệu Thiên Kiêu.

"Mà thôi, chuyện này ngươi giỏi hơn ta, ta nhịn!" Bạch Tiểu Thuần nhìn ba cái đầu lâu, thầm nghĩ.

Lão giả ba mắt khẽ gật đầu, không nói gì, quay người đi lên tầng cao nhất của chiến thuyền, để lại năm tu sĩ nguyên anh lạnh lùng nhìn mọi người.

"Các ngươi đều là thiên kiêu của Tinh Không Đạo Cực Tông ta, thí luyện lần này có lẽ đều đã hiểu rõ, chúng ta cũng không muốn nói nhiều."

"Chỉ muốn nói với các ngươi một câu, vì thời gian di chuyển mất tới nữa năm, nên trong nửa năm này, chỗ ở của các ngươi trên thuyền sẽ được phân chia theo thứ tự xếp hạng trên Tinh Không Đạo Cực bảng!"

"Ba thứ hạng đầu, ở tầng thứ hai, tại đó, trong phòng đã thiết lập sẵn đồ cần thiết để tu luyện, các ngươi thoải mái tự chọn phòng cho mình, từ hạng bốn tới hạng mười ở tầng thứ ba, trong phòng cũng đã có sẵn vật dụng."

"Từ hạng mười một đến hạng một trăm ở tầng thứ tư, từ hạng một trăm trở đi đều ở tầng thứ năm!" một nguyên anh trung niên lạnh nhạt nói.

Chiến thuyền đã bắt đầu không ngừng tăng tốc, cuồng phong ập vào mặt, sóng dâng lên cuồn cuộn, nước này có tính ăn mòn rất mạnh, tuy không ăn mòn được Chu thuyền, nhưng nếu cơ thể tu sĩ mà dính phải, tất sẽ bị thối rữa ngay lập tức.

Bạch Tiểu Thuần vốn đang lo lắng, nhưng nghe phân chỗ ở xong, thì lại trở nên phấn chấn.

"Vậy mới đúng chứ, thứ hạng cao, phải được ở chỗ tốt hơn." Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, nóng ruột muốn xem chỗ ở của mình.

"Dùng lệnh bài thân phận của các ngươi đi chọn phòng ở, tất cả giải tán!" trung niên tu sĩ nói xong, quay người cùng các nguyên anh bay lên tầng thứ nhất, vào phòng mình, không để ý tới người nào khác nữa.

Các tu sĩ trên thuyền nhanh chóng tản ra, ở đây gió quá lớn, lỡ dính phải nước biển thì không hay.

Triệu Thiên Kiêu là người đầu tiên bay đi, vọt lên tầng hai, Trần Nguyệt San, Tả Đạo theo sau, ba người nhanh chóng biến mất. Cả một tầng mà chỉ có ba người ở, ai nhìn vào cũng thấy ê ẩm trong lòng.

Bạch Tiểu Thuần lại không bận tâm tới chuyện ấy, hào hứng bay lên tầng thứ ba.

Cả tầng ba này rõ ràng đã được sửa chữa, cả tầng chỉ có bảy gian phòng.

Hắn chọn đại một phòng, chạm lệnh bài thân phận vào, cửa phòng mở ra, đi vào trong, hắn không kìm được hít sâu một cái.

Gian phòng này rất lớn, to cả trăm trượng, không chỉ có một gian, mà có tới bảy gian, có cả phòng luyện đan, đồ đạc đều đầy đủ, rất là xa hoa.

Nền không phải là ván gỗ, mà là đá xanh có chứa linh lực, mặt đá hơi mờ, như có mây mù lượn lờ bên trong, nhìn rất là đẹp. Trong phòng, linh khí dồi dào, xung quanh có trận pháp bảo vệ, dù bên ngoài có ầm ĩ tới mức nào thì ở trong phòng cũng không nghe thấy.

trong phòng còn có sáu thị nữ khôi lỗi hầu hạ nhu cầu hàng ngày, ở vách còn có cửa sổ nhìn ra mặt biển vàng rực mênh mông.

Ở bên ngoài còn có lan can, có thể ra đứng hứng gió, muốn thả câu cũng được, bây giờ trời đang giữa trưa, ánh nắng tươi sáng, Bạch Tiểu Thuần nhìn mà có xúc động muốn ra ngay ngoài ấy để tắm nắng.

Cả một phòng to như vậy, đừng nói một mình hắn ở, dù có mấy trăm người cũng còn dư xài.

"Thật quá xa xỉ, Tinh Không Đạo Cực Tông phân biệt đối đãi thế này, ta thích!" Bạch Tiểu Thuần khoái chí, chạy quanh một vòng xong, mới ngồi xuống thổ nạp.

Nhoáng một cái ba ngày trôi qua, ba ngày này, Bạch Tiểu Thuần vô cùng thỏa mãn với gian p hòng của mình, nhất là khi mỗi ngày đều có cơ quan Khôi Lỗi mang tới rất nhiều linh thực, làm hắn rất vui vẻ.

Linh thực đưa tới nhiều lắm, Bạch Tiểu Thuần dù đã cố hết sức nhưng cũng không ăn hết, nơi này còn hưởng thụ hơn ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông rất nhiều, hắn thoải mái vỗ bụng, nằm trên ghế ngoài ban công hóng gió, phơi nắng, vô cùng sung sướng.

"Ta xếp hạng thứ mười, mà đã được đãi ngộ như thế này, không biết ba người Triệu Thiên Kiêu còn được tới mức nào!"

Nghĩ đến Triệu Thiên Kiêu, Bạch Tiểu Thuần lại không nhịn được nghĩ tới đám Tống Khuyết, trong lòng thót một cái, phòng mình lớn thế này, cho họ tới ở chung cũng còn dư dả, nên rất vui vẻ ra khỏi phòng, đi xuống tầng thứ tư.

Hắn là cố ý muốn xem nơi ở của những người kia, nên quyết định đi dạo tầng thứ tư một vòng, vì tầng này nhân số khá đông, không ngừng ra ra vào vào, nên đã giúp hắn nhìn ra manh mối.

Phòng ở trong tầng này nhỏ hơn của hắn rất nhiều, mỗi phòng chỉ chừng chục trượng nhưng vẫn còn được mỗi người ở một phòng, khi xuống tới tầng thứ năm, Bạch Tiểu Thuần không nhịn được, nheo mắt.