Vì đứng cách quá xa, Phó Nhiễm không hề nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu.
Cô vội vàng quay về phòng chuẩn bị thay quần áo, nhưng tìm đi tìm lại vẫn chưa thấy bộ nào thích hợp. Cô đánh mắt nhìn thấy chiếc váy len bó sát người mặc hôm đi ăn cùng cục trưởng Tống lần trước. Phó Nhiễm lấy ngón trỏ nhấc mắc quần áo lên, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Minh Thành Hữu những tưởng cô lại giả vờ câm điếc nên nhắn liền tù tì một lúc nhiều tin nhắn như đoạt mạng: Xuống đây! Em mà không xuống là anh lên đấy!
Mau lên, đừng giả vờ như không nhìn thấy.
Phó Nhiễm thay xong quần áo, đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nghe thấy tiếng rung của di động. Cô cầm lên xem, ngón tay lướt nhanh trả lời anh: Đừng ồn ào~
Chỉ ba chữ đơn giản, không ngờ lại có tác dụng ngay, trong một thời gian ngắn, Minh Thành Hữu quả nhiên không làm phiền nữa.
Phó Nhiễm tìm ra chiếc áo choàng anh tặng, khoác lên vai rồi kéo chặt lại, đi xuống nhà.
Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình đều không có nhà, trong phòng khách chỉ có thím Trần và một người giúp việc khác đang dọn dẹp. Bầu không khí năm mới sắp tới, dĩ nhiên nhà cửa phải sạch sẽ tươm tất. Phó Nhiễm tìm ra một đôi bốt trong tủ, thím Trần ngó đầu nhìn: "Tiểu thư ra ngoài ạ?".
"Vâng." Phó Nhiễm đáp lại một tiếng, người đã bước ra khỏi cửa.
"Tiểu thư, còn bữa sáng..." Thím Trần nhìn thấy Phó Nhiễm lướt nhanh như một cơn gió: "Tốc độ này...".
Sau khi tuyết rơi, trời rất lạnh, con đường nhỏ trong vườn nhà họ Phó đã được quét tuyết đi. Phó Nhiễm nhìn lớp tuyết đắp hai bên, đôi bốt đen giẫm lên những bông hoa tuyết còn sót lại tiến về phía trước. Cô đi tới trước cánh cổng lớn. Xe của Minh Thành Hữu đang đỗ bên ngoài, nhưng phóng mắt nhìn qua vẫn không thấy bóng anh đâu.
Phó Nhiễm rút di động ra chuẩn bị gọi lại, bỗng một nguồn sáng đập vào mắt. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Minh Thành Hữu đang ngồi sụp bên cạnh con sư tư đá bên trái cửa nhà họ Phó. Phó Nhiễm rón rén bước qua, anh đang tập trung xây đắp hai người tuyết, đắp không cao lắm, tạo hình cũng rất thường, một trong hai người đó trên cổ được quấn một chiếc khăn quàng màu nâu đậm.
Bóng Phó Nhiễm lan tới bên chân Minh Thành Hữu, anh ngẩng đầu vẫy tay với cô: "Qua đây".
Cô đi thêm vài bước, Minh Thành Hữu đưa tay giựt lấy khăn choàng trên vai cô: "Tháo xuống".
"Làm gì chứ?" Phó Nhiễm cùng anh tháo xuống.
Minh Thành Hữu đứng lên chỉ tay vào hai con người tuyết mình vừa nặn: "Anh quàng khăn cho ấm, em định để mình lạnh chết à?".
"Em mà đưa cho anh thì em lạnh chết thật đấy."
Minh Thành Hữu vòng cánh tay ôm chặt lấy Phó Nhiễm: "Có phải không nỡ không?".
Cô đẩy tay anh ra: "Thói quen tùy tiện ôm người khác của anh không hay đâu".
"Em là người khác sao?" Minh Thành Hữu không đồng tình: "Đúng là với người khác anh không tùy tiện đâu".
Phó Nhiễm đi qua trước mặt hai người tuyết đang dính chặt vào nhau: "Mới sớm ra, anh tìm em có việc gì vậy?".
"Vết thương ở tay em đã đỡ hơn chưa?"
"Ừm..." Cô quay lưng lại, gật đầu với Minh Thành Hữu: "Đỡ nhiều rồi".
"Đi ra ngoài mua ít đồ với anh đi." Minh Thành Hữu đứng sát bên cạnh cô.
"Trong nhà anh chẳng phải có quản gia Tiêu sao, đồ tết bà ấy sẽ sắm." Phó Nhiễm nhìn chằm chằm hai con người tuyết, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô nhặt phiến lá rụng dưới đất lên đính lên khuôn mặt tròn xoe của chúng, coi như mắt và miệng.
"Anh muốn đi cùng em, có những việc quản gia Tiêu không hiểu."
Phó Nhiễm ngồi sụp xuống tiếp tục bận rộn: "Em còn chưa ăn sáng".
"Vừa hay, anh cũng chưa ăn."
Minh Thành Hữu bước qua kéo Phó Nhiễm. Cô ngẩng đầu lên, thấy cổ anh hở ra ngoài. Hôm nay anh ăn mặc khá nhẹ nhàng. Chiếc quần dài màu kaki càng tôn lên đôi chân dài và thẳng. Phó Nhiễm cúi xuống lấy chiếc khăn đang quàng lên cổ người tuyết, gạt đi những lớp tuyết vụn, chuẩn bị đeo lại cho anh.
Minh Thành Hữu bĩu môi: "Hôm nay từ chỗ mẹ anh qua đây, bà nhất quyết bắt anh đeo ra ngoài, chứ anh không thích".
Phó Nhiễm không nói một lời, kiễng chân lên, lẳng lặng quàng khăn, coi như không nghe thấy lời anh nói. Cô vòng hai vòng qua cổ Minh Thành Hữu, những ngón tay trắng muốt giúp anh đeo thành một hình thù không có quy tắc gì. Phó Nhiễm nhìn kiệt tác của mình: "Ừm, đẹp lắm".
Minh Thành Hữu cúi đầu, ánh mắt không lệch một phân, nhìn ngay xuống cổ Phó Nhiễm. Động tác giơ tay lên của cô khiến chiếc áo choàng cũng bị đùn lên, khe rãnh trước ngực lộ ra một hình ảnh đầy mờ ám. Phó Nhiễm chỉ tập trung vào việc của mình, đâu có nghĩ đến cảnh xuân nào khác.
"Em lại mặc cái váy này rồi." Ngữ khí không nặng không nhẹ, cũng khó nghe ra cảm xúc vui buồn hay giận dữ. Phó Nhiễm bực bội thu tay về: "Liên quan gì tới anh".
Minh Thành Hữu bị "ăn khói", thấy Phó Nhiễm cúi mặt xuống, anh bèn tươi cười ghé sát lại: "Đẹp lắm, đặc biệt là lúc nào mặc cho mình anh xem ấy".
Anh có thể bớt tự kỷ như vậy được không?
Phó Nhiễm khép chặt áo choàng lại. Minh Thành Hữu nắm lấy tay cô đi về phía xe: "Chúng ta đi ăn cho no bụng đã".
Phó Nhiễm đi bên cạnh anh, cũng không hề vùng vằng. Minh Thành Hữu cũng chưa kịp nhận ra sự khác lạ của cô ngày hôm nay. Bình thường được anh nắm tay, cô đều giằng ra, thế nên lần này anh dứt khoát nắm chặt, không cho cô cơ hội.
...
Con người Tam thiếu có một thói quen vẫn không thể thay đổi đó là đi ăn phải tìm quán ngon. Phó Nhiễm ngồi trên tầng hai nhà hàng, bên cạnh cửa sổ, trong trung tâm thương mại hoàng kim ngay gần đó, có thể nói là kiếm được một chỗ ngồi là cực kỳ khó khăn. Cô dùng thìa khuấy món ăn gọi là cháo tổ yến, Minh Thành Hữu ngồi đối diện thì đang ăn rất say sưa.
"Tổ yến là nước dãi của chim yến phải không?"
"Khụ..." Minh Thành Hữu quay mặt đi, lập tức rút tờ giấy ăn trên mặt bàn lên ấn vào khóe miệng. Anh hướng đôi mắt hẹp dài về phía Phó Nhiễm. Có lẽ anh đã bị sặc thật, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ. Phó Nhiễm múc một thìa đưa lên miệng: "Sao anh phải phản ứng dữ dội như vậy, em có bảo không ăn được đâu".
Minh Thành Hữu ho khẽ vài tiếng, rồi buông chiếc thìa tron tay ra, đan hai tay vào nhau đặt lên mép bàn: "Cái gọi là tổ yến chính là nơi ẩn mình được ngưng đọng từ lông vũ và nước dãi của chim yến hang, đây là thành phẩm sau khi dỡ tổ của chúng xuống và tinh chế..." Minh Thành Hữu mỉm cười quan sát sắc mặt Phó Nhiễm: "Em không thấy ghê à?".
"Chẳng phải rất bổ ư?" Phó Nhiễm chỉ tay vào bát tổ yến trước mặt anh: "Anh tưởng em giống anh à, đã là đồ ăn vào miệng rồi thì mặc kệ nó làm từ thành phần gì đi. Cứ truy cứu gốc gác của từng món ăn thì làm gì còn mấy món nuốt trôi".
Minh Thành Hữu gắp cho cô vài món khác. Ăn sáng xong, hai người đi ra khỏi nhà hàng. Phó Nhiễm được anh nắm tay đi dạo. Lúc này đã là chín giờ sáng, khi họ bắt đầu đi cũng không còn sớm.
Họ đi dạo một lúc không mục đích. Phó Nhiễm cảm thấy mồ hôi túa ra đầy lòng bàn tay, chẳng hiểu sao lại có chút căng thẳng. Xuất phát điểm của lần này khác các lần trước, có một đòn bẩy tâm lý như vậy, cô bỗng dưng nảy sinh một cảm giác hưng phấn khó nói rõ. Minh Thành Hữu chốc chốc lại nói với cô chuyện gì đó. Họ đi xuyên qua đám đông tấp nập, chẳng khác gì một cặp đôi đang yêu nhau thực sự.
Ngang qua một cửa hàng vàng bạc, Tết nhất mà làm ăn lại rất ổn, đông như trảy hội. Phó Nhiễm vô tình liếc thấy Triệu Lan đang đi ra ngoài cùng Minh Tranh.
Trong tay anh ấy xách một túi đựng hộp trang sức, bên ngoài có in tên thương hiệu của cửa hàng bằng nhũ vàng. Phát hiện ra bước chân của Phó Nhiễm hơi chậm lại, Minh Thành Hữu cũng dừng lại theo, anh quay đầu, va ngay phải ánh mắt Minh Tranh quét đến.
Minh Tranh lạnh lùng nhìn họ tay đan tay. Phó Nhiễm nhìn san Triệu Lan đứng bên cạnh anh ấy. Tổng cộng cô đã gặp Triệu Lan hai lần, một lần trong đám tang Minh Vân Phong và một lần vào ngày Lý Vận Linh thả tro cốt của Minh Vân Phong đi.
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà một người có thể gầy rộc đi như vậy, cho dù có mặc áo lông cũng không thể che được. Hai bên xương gò má bà nhô lên, hai bên thái dương, tóc đã bạc trắng.
Phó Nhiễm vô thức siết chặt tay Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Minh Thành Hữu dĩ nhiên sẽ hiểu rằng cô đang muốn giằng ra. Anh cười với cô, hai bên có thể coi là đang căng thẳng, giằng co. Cuối cùng, Triệu Lan lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Thành Hữu, hai con cũng ra ngoài đi dạo à?".
Minh Thành Hữu hơi nhíu mày, chỉ lạnh lùng đánh mắt nhìn bà, hoàn toàn không có ý định trả lời. Sự khinh thường và căm hận nơi đáy mắt lan ra toàn bộ khuôn mặt. Phó Nhiễm không giấu được nỗi đau. Cô buông tay ra, mấp máy môi: "Bác gái, bác đi sắm đồ Tết ạ?".
"Ừm." Triệu Lan tỏ ra đã quen với thái độ xa cách lạnh nhạt của Minh Thành Hữu: "Hiếm có dịp Minh Tranh rảnh rỗi đi cùng bác".
"Cũng đúng." Đúng lúc này Minh Thành Hữu lại chen vào: "Ăn cho béo núc béo ních vào cũng đâu sợ nghẹn".
Minh Tranh từ Phó Nhiễm quay sang: "Dĩ nhiên rồi, mình có khả năng đến đâu, mình hiểu rõ nhất".
Triệu Lan giữ tay Minh Tranh, tỏ ý nhắc anh ấy đừng gây với Minh Thành Hữu, ánh mắt bà tràn đầy do dự, Minh Thành Hữu quay phắt đi, chẳng buồn nhìn hai người họ. Triệu Lan căng thẳng níu hai vạt áo: "Thành Hữu, dì biết hai mẹ con dì có lỗi với mẹ con con, dì cũng không muốn nói thêm gì nhiều. Chỉ mong con có thể cho dì biết bố con được chôn cất ở đâu. Dì muốn đến thăm ông ấy tết này. Dì hứa là mỗi năm chỉ thăm một lần thôi, có được không?".
Minh Thành Hữu nâng cằm lên, cao ngạo nhìn bà, biểu cảm kinh thường rất đậm: "Bà ư? Bà dựa vào đâu? Bà định lấy thân phận gì tới thăm ông ấy?".
Anh không nói thẳng giữa đường là đã nể mặt họ lắm rồi.
Triệu Lan ngày nào cũng đau buồn, chắc đây cũng là nguyên do bà gầy rộc đi. Phó Nhiễm hơi ngước lên nhìn Minh Thành Hữu. Minh Tranh kéo tay Triệu Lan, cất giọng phẫn nộ: "Mẹ, mẹ hỏi nó làm gì vô ích".
"Thành Hữu, con nói cho dì biết đi!" Lý Vận Linh có đánh chết cũng sẽ không tiết lộ, hy vọng đối với người nhà họ Minh chỉ có thể gửi gắm vào Minh Thành Hữu mà thôi.
Minh Thành Hữu tỏ ra kiêu ngạo, nỗi đau ẩn sâu nơi đáy mắt được che giấu rất kỹ. Nếu có thể, anh hy vọng biết bao Minh Tranh và Triệu Lan vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt mình.
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm đi thẳng về phía trước. Anh bước từng bước vững chãi, đến nỗi Phó Nhiễm buộc phải bám sát theo. Đi được khoảng 50 mét, Phó Nhiễm mới giằng ra: "Anh làm gì vậy?".
...
Minh Tranh nhìn theo hai người họ, cho tới khi bóng Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm khuất dạng giữa biển người.
Đáy mắt lạnh lẽo của anh như bị bao phủ bởi một tầng sương dày đặc. Anh quay người nói với Triệu Lan: "Mẹ, vì sao đứng trước mặt nó mẹ cứ phải khúm núm hạ mình?".
Triệu Lan ấp úng, không biết nên trả lời thế nào: "Minh Tranh à... Thành Hữu... Thành Hữu là con trai của Lý Vận Linh".
"Vậy thì sao?" Minh Tranh bất ngờ hỏi tiếp, giọng nói nghiêm nghị sắc bén.
"Chúng ta chung quy vẫn không thể ngẩng đầu mà sống được."
Minh Tranh cắn chặt răng, đến độ cơ bắp căng ra. Từng tia nắng nhạt xuyên qua bầu trời hắt xuống gương mặt tuấn tú của anh. Anh siết chặt chiếc túi trong tay: "Mẹ, xưa nay mẹ luôn là người nhấn mạnh con và Minh Thành Hữu khác biệt, nói con là con riêng. Nếu đã vậy, sao năm xưa mẹ nhất quyết bắt con quay về nhà họ Minh?".
"Vì con cũng là con trai của Vân Phong." Triệu Lan nhấn mạnh.
Minh Tranh hiểu ra, bật cười, khóe miệng có phần đắng chát: "Nếu mẹ đã biết con là con trai của ông ta, thì chẳng có gì gọi là mất mặt cả".
...
Phó Nhiễm cúi đầu mải miết đi về phía trước, Minh Thành Hữu tiến lên, nắm lấy tay cô: "Anh không thể nói cho họ biết nơi chôn bố. Phó Nhiễm, em giận anh vì chuyện này có phải là lòng đồng cảm trong em quá nhiều không?".
"Chuyện nhà anh em không dính vào được." Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi bất lực, cô bước chậm dần: "Nhưng, chưa nói tới thân phận của bác ấy, Thành Hữu, chúng ta hãy cứ coi bác ấy là bề trên mà có sự tôn trọng, được không?".
Gương mặt căng thẳng của Minh Thành Hữu cùng lớp sương lạnh trong đôi mắt cuối cùng cũng tan ra vì hai chữ "Thành Hữu" của Phó Nhiễm. Anh đưa tay ôm lấy cô: "Hôm nay em đi chơi cùng anh thì anh sẽ đồng ý".
"Em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy." Trong đầu Phó Nhiễm chỉ hiện lên khuôn mặt gầy gò và sắc mặt tiều tụy của Triệu Lan. Minh Thành Hữu vừa ôm cô vừa đi tiếp: "Bây giờ anh vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc hàng trăm lần".
Đi dạo một lúc, Minh Thành Hữu nhận ra Phó Nhiễm hơi mất tập trung, anh dẫn cô ngồi xuống chiếc ghế dài trên phố đi bộ, đan tay qua đuôi tóc cô: "Vẫn còn suy nghĩ chuyện ban nãy à?".
"Có phải anh rất khó chấp nhận Triệu Lan không? Nhưng bố anh..."
Minh Thành Hữu vươn cánh tay đặt sau lưng Phó Nhiễm: "Không có nhưng mà. Bà ta là kẻ thứ ba, đây là sự thật không thể thay đổi".
"Nhưng... có thể việc họ không thể cưới nhau là do có nỗi khổ riêng."
"Phó Nhiễm." Minh Thành Hữu nhẹ nhàng cụp mắt xuống: "Sự thật bày ra đó, không thể xoay chuyển được".
Phó Nhiễm há hốc miệng, nhưng chỉ có thể á khẩu. Đúng thế còn gì?
Dù thật tình hay giả ý, người không được pháp luật bảo vệ vẫn cứ mang danh phá hoại gia đình người khác.
Khuôn mặt Minh Thành Hữu ánh lên vẻ không vui, dường như anh rất phản cảm với chủ đề này. Phó Nhiễm đi mệt, vừa hay có thể ngồi nghỉ một chút. Cô im lặng thất thần, mím chặt môi, quyết tâm nuốt bí mật này xuống bụng.
Tâm trạng cô rất phức tạp, mỗi lần gặp Minh Tranh cô đều dâng lên một cảm giác tội lỗi vô cớ, sự bao che của cô được xây dựng trên việc tổn thương một người khác. Phó Nhiễm nhắm mắt lại, ngửa mặt dựa người ra sau.
Ánh nắng thấm đẫm khuôn mặt, cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy bờ môi mềm đi, cảm giác ấm áp cứ lăn qua lăn lại trên môi cô. Cô đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mày đẹp như vẽ của người đàn ông.
Anh cạy mở đôi môi cô, khao khát xâm nhập. Bấy giờ Phó Nhiễm mới nhớ ra, đây là con phố người qua người lại. Cô đưa tay đẩy Minh Thành Hữu ra, cho đến khi thật sự đã có người che miệng cười đi ngang qua, Phó Nhiễm mới đưa mu bàn tay lên lau, rồi hậm hực lườm Minh Thành Hữu.
Anh cười tươi, không coi như mình đã sai gì, lồng ngực phập phồng lên xuống: "Anh tưởng em nhắm mắt lại là đang bảo anh hôn em".
"Tự cho là mình đúng."
Hai người đi dạo phố đúng là đi loăng quăng, vừa qua 11 giờ, Phó Nhiễm lại được Minh Thành Hữu kéo đi ăn trưa.
Cô nghĩ anh đúng là cái thùng cơm.
Ngồi trong phòng VIP của nhà hàng, Minh Thành Hữu bảo Phó Nhiễm gọi món. Cô không thấy đói nên chỉ gọi đại vài món. Sau khi các món đã lên đủ, Minh Thành Hữu đeo găng tay dùng một lần vào, bắt đầu bóc tôm: "Phó Nhiễm".
"Hm?" Cô uống một ngụm nước ấm, hờ hững đáp.
"Chuyện anh bảo em suy nghĩ, em suy nghĩ xong chưa?"
Phó Nhiễm nắm chặt cốc nước: "Anh nói muốn bắt đầu lại với em".
Minh Thành Hữu đặt con tôm đã bóc sạch sẽ vào bát cô: "Đúng vậy".
Cô ngước mắt lên nhìn anh: "Được".
Minh Thành Hữu chợt khựng tay lại, ngẩng lên nhìn cô với vẻ khó tin. Phó Nhiễm chạm phải sự do dự trong đôi mắt anh, cô gắp tôm đưa lên miệng: "Anh cũng nói chúng ta cứ thử hẹn hò, có hợp nhau hay không sẽ xem xét".
Minh Thành Hữu phì cười, trong đôi mắt ánh lên một chút chân thành: "Anh cứ nghĩ em sẽ không đồng ý, hoặc, lại treo anh vài tháng nữa".
"Có gì mà phải đong đưa mãi, gật đầu hay lắc đầu chỉ khác nhau một chữ thôi, đưa ra lựa chọn không khó khăn đến vậy." Phó Nhiễm cố làm ra vẻ thoải mái, vùi đầu vào bát cơm. Chỉ có bản thân cô hiểu rõ, bước đi này đối với cô khó khăn đến thế nào. Cô tự hỏi bản thân, mình đã suy nghĩ rất kỹ càng, con đường dài đằng đẵng phía trước chưa thể dự liệu được, nhưng cô vẫn quyết tâm đâm đầu vào thì cũng không có gì phải nói lời hối hận.
Tính cô thoáng như vậy đấy, cho dù ngã sứt đầu chảy máu cùng lắm cũng chỉ nói một câu: Thôi được rồi, tại mình cả.
Vả lại, Phó Nhiễm nhấp một ngụm nước, tất cả đều chỉ là dự tính xấu nhất mà thôi.
Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh cô, cởi đôi găng tay ra. Anh phủ tay mình lên tay cô. Một người da mặt dày như anh hóa ra cũng có lúc nghẹn lời, có lẽ sự thẳng thắn của Phó Nhiễm đã khiến anh trở tay không kịp.
"Minh Thành Hữu." Phó Nhiễm đổi xưng hô, nhìn anh chân thành: "Hai năm nay, cho tới tận mấy ngày trước, suy nghĩ của em cũng chưa bao giờ thay đổi. Đêm em ra đi khỏi nhà họ Minh, em đã không nghĩ sẽ quay trở lại".
Minh Thành Hữu dựa nửa người trên vào ghế, nghiêm túc nghe cô nói.
Ký ức quay ngược lại hai năm về trước, cô kéo vali quyết tâm ra đi, thậm chí còn ăn một cái bạt tai của Lý Vận Linh. Suy nghĩ của Minh Thành Hữu trôi đi rất xa. Kỷ niệm sâu sắc ấy vẫn in sâu trong tâm trí anh, không sao xóa nhòa được.
Anh hơi nheo mắt lại, dường như bị tia nắng ngoài trời thiêu đốt. Khi anh hoàn hồn lại thì đã bỏ lỡ lời nói ban nãy của Phó Nhiễm. Anh nhìn cô chăm chú, thấy cô cũng nhìn mình không chớp mắt: "Lần này là anh nói muốn bắt đầu lại. Minh Thành Hữu, em đi bước này hoàn toàn chân thành, cũng mong thái độ của anh giống như em".
Bờ môi Minh Thành Hữu mím lại thành một đường thẳng. Anh nghe lời cô nói, gật đầu thật mạnh.
Động tác này cứng nhắc mà bất lực.
Anh tỉ mỉ dệt một tấm lưới khổng lồ muốn từng bước từng bước dẫn dụ Phó Nhiễm vào trong, chứng kiến cô rơi vào cửa hang của anh. Nhưng Minh Thành Hữu bỗng cạn kiệt sức lực để thu lưới. Một cảm giác mệt mỏi chưa từng thấy ập đến, anh dang tay ôm cô vào lòng.
"Ban nãy em nói nhẹ nhàng lắm cơ mà." Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô: "Em biết mà, anh luôn chung thủy".
"Em không biết đâu." Cô cất giọng hờn dỗi, những cô gái bắt đầu biết yêu chung quy luôn giống nhau.
Ăn cơm xong hai người đi ra khỏi nhà hàng, Phó Nhiễm dẫn Minh Thành Hữu vào trung tâm thương mại. Sang năm mới, kiểu gì cũng phải tới nhà Vưu chúc tết. Minh Thành Hữu chỉ tay vào một chiếc tivi màn hình phẳng 56inch: "Mua cái này đi, để ở phòng khách xem là đẹp nhất".
Phó Nhiễm kéo tay anh rời đi: "Phòng khách nhà chú đâu có để được cái tivi to như vậy chứ?".
Huống hồ Vưu Hựu vẫn đang đi học. Theo ý Phó Nhiễm, không được nuông chiều con bé quá. Cô định sẽ mua cho nó một chiếc đồng hồ đeo tay. Mấy hôm trước đi mua sắm, Vưu Hựu cũng có nói là thích, chỉ có điều nó chê đắt quá mà kéo Phó Nhiễm rời khỏi cửa hàng đồng hồ.
Minh Thành Hữu đứng bên cạnh chọn đồng hồ cùng Phó Nhiễm, ngẩng đầu lên chợt thấy Vưu Ưng Nhụy khoác tay một người đi ngang qua. Cô ta rõ ràng cũng đang nhìn về phía này, đôi mắt kẻ màu tím nhìn chăm chăm vào hai con người đứng trong cừa hàng. Minh Thành Hữu thờ ơ như gặp hai người không quen. Vương Nhứ Đình đi phía ngoài đúng lúc quay đầu lại nói chuyện Vưu Ưng Nhụy, nhìn thấy họ bèn dừng bước đột ngột, giựt giựt vạt áo của Vưu Ưng Nhụy: "Nhìn kìa!.
"Đi thôi." Vưu Ưng Nhụy quay đi, khoác tay Vương Nhứ Đình đi tiếp.
"Nhụy Nhụy, tớ chợt nhớ ra tớ thiếu một chiếc đồng hồ, lần trước có ưng một chiếc ở nhà này. Đi vào trong xem với tớ đi."
Vưu Ưng Nhụy nhíu mày: "Đừng, chúng ta đi mua quần áo đã".
Nhưng trong lúc ấy, cô ta đã bị Vương Nhứ Đình kéo tuột vào trong. Phó Nhiễm nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên, nét mặt lạnh nhạt cũng không chào hỏi gì. Cô tiếp tục cúi xuống lựa chọn.
"Yo, kiêu chưa kìa." Vương Nhứ Đình thì thầm bên tai Vưu Ưng Nhụy.
"Nhứ Đình, chúng ta đi đi." Vưu Ưng Nhụy nắm tay kéo bạn ra ngoài, dù sao tính khí của Vương Nhứ Đình thế nào, cô ta quá hiểu.
"Nhụy Nhụy, tớ tới mua đồng hồ mà, sao cậu phải kéo tớ đi?" Vương Nhứ Đình đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, thấy cô đang chọn một chiếc đồng hồ nữ: "Kiểu này đẹp đấy, lấy cho tôi xem một chiếc đi".
"Dạ vâng, chị đợi một lát." Cô nhân viên cầm một chiếc giống y hệt kiểu Phó Nhiễm đang xem cho Vương Nhứ Đình.
Phó Nhiễm cầm một chiếc khác đưa cô nhân viên: "Tôi lấy chiếc này".
"Đưa luôn cho tôi chiếc giống như vậy đi."
Vưu Ưng Nhụy sa sầm mặt lại: "Nhứ Đình, cậu đang làm cái gì vậy?".
"Tớ mua đồng hồ mà. Nhụy Nhụy, chiếc này không tệ chứ hả?"
Minh Thành Hữu nhân tiện vòng tay ôm eo Phó Nhiễm: "Em đợi anh một lát, anh đi thanh toán".
"Không cần đâu." Phó Nhiễm đón lấy tờ hóa đơn từ phía nhân viên: "Chiếc này em chọn cho Vưu Hựu mà".
Minh Thành Hữu đã kịp chìa thẻ ngân hàng ra: "Lát nữa em chọn thêm cái khác, anh đỡ phải nghĩ xem tặng cái gì".
Vương Nhứ Đình bất thình lình buông một câu: "Giả vờ giả vịt".
Minh Thành Hữu cúi đầu thì thầm mấy câu với Phó Nhiễm, rồi đánh mắt sang bên. Cũng chỉ là liếc đại một cái nhưng sự âm u trong ánh mắt anh đủ khiến hai người kia không rét mà run. Vưu Ưng Nhụy vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt bảo Vương Nhứ Đình im lặng.
Thanh toán xong, Minh Thành Hữu chuẩn bị đi, Vương Nhứ Đình chợt cao giọng: "Tam thiếu, Phó tiểu thư, mắt tôi kém quá, giờ mới nhận ra hai vị".
Minh Thành Hữu nhếch miệng nửa đùa nửa thật: "Thì ra là Vương tiểu thư".
"Hai vị cũng tới mua đồ à, kiểu đồng hồ ở đây đẹp lắm, tôi cứ thích mãi."
Phó Nhiễm cầm lấy túi từ phía cô nhân viên: "Đi thôi".
Minh Thành Hữu gật đầu, khoác tay cô đi ra ngoài. Khi đi ngang qua trước mặt Vương Nhứ Đình, Phó Nhiễm hơi dừng lại, xách túi cao lên, hất qua mặt cô ta: "Lần sau thích cái gì thì nhớ mua cho nhanh. Mắt kém cũng không sao, nhanh tay là được".
Vương Nhứ Đình giận đến đỏ bừng mặt, giơ tay chỉ vào bóng hai người họ. Vưu Ưng Nhụy gạt tay cô ta xuống, quay người đi về một phía khác.
"Nhụy Nhụy." Vương Nhứ Đình đuổi theo: "Cậu sao thế, cậu đánh tớ đau chết đi được".
"Nhứ Đình, cậu cố tình phải không. Một hai lần thì thôi." Vưu Ưng Nhụy khoanh tay trước ngực: "Cậu có thể trút giận vì tớ. Nhưng lần này là sao? Cậu nói thật đi, có phải bản thân cậu cũng thích Tam thiếu không?".
"Cậu nói gì vậy?" Vương Nhứ Đình giậm chân bình bịch: "Cậu... Nhụy Nhụy, sao cậu có thể nói như thế?".
"Nếu không tớ rất khó tìm một lời giải thích hợp lý cho hành động này của cậu."
"Nhụy Nhụy?" Vương Nhứ Đình nhìn cô ta vẻ khó hiểu: "Tớ không vì cậu thì vì ai chứ?".
"Ai mà biết được."
Vương Nhứ Đình tức giật buông tay: "Nếu đã vậy có nói thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cứ coi như tớ lo chuyện bao đồng đi".
Vưu Ưng Nhụy nhìn theo bóng Vương Nhứ Đình giận dỗi bỏ đi. Cô ta quay người đi về một phía khác, bước chân vô thức nhanh dần, tâm trạng nặng nề tưởng chừng không thở nổi.
Minh Thành Hữu đứng cạnh Phó Nhiễm trên cầu thang cuốn đi lên tầng ba. Anh cứ cười mãi không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên trước mặt cô.
"Sao vậy?"
"Mồm miệng cũng thật lợi hại."
Vưu Ưng Nhụy nhìn thấy họ nói nói cười cười đi lên tầng ba, cô ta đứng ở đầu cầu thang cuốn, bước chân muốn cất cũng khó khăn, không sao bước lên được.
"Này, xin lỗi, cho đi nhờ chút." Phía sau có một giọng nói sốt ruột vang lên.
Vưu Ưng Nhụy lùi một bước, bóng hai người trước mắt đã hoàn toàn khuất dạng...