Nếu có thể trở lại 50 năm về trước, chuyện hẳn đã giải quyết tốt hơn nhiều.
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, tiện tay cầm ống đựng bút lên, mở nắp ra, sau đó quẳng mẩu đầu thuốc lá vào.
Chuyến đi này, ngoài tìm được 7 người bị tình nghi ra, cậu không có thu hoạch được gì khác, căn bản có thể nói ra về mà chưa làm được việc.
Cậu cầm tư liệu, dùng bút khoanh tên 7 người này lại, trong lòng đang cân nhắc nên bắt đầu từ đâu.
Nếu không có gì khác lạ xảy ra, hung thủ chắc chắn là nằm trong 7 người này, có lẽ mình nên nói chuyện với bọn họ 1 chút.
Nói thực ra, lúc nàỳ Mạc Ngôn có ít nhiều cảm giác thất bại.
Lúc đầu nhận lời ủy thác của Tôn Minh Viễn, cậu cho rằng bản thân mình có ý thức và thần hôn nên không quá để tâm đến chuyện này.
Sâu trong lòng cậu, đối với lần ủy thác này, ngoài tò mò ra, còn có 1 loại cảm giác kiểu như là "có việc thì tìm chuyên gia" nữa. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Nhưng mà chuyện này cuối cùng lại cho cậu 1 bài học, trên đời này có có 1 loại nhân tố, cho dù là đạo sĩ cũng phải tôn trọng nó.
Nhân tố này chính là thời gian.
Mất quá nhiều thời gian rồi.
Mạc Ngôn khẽ thở dài. Ngay tại lúc này, đầu cậu bỗng lóe sáng, buột miệng nói:
- Chắc chắn là đã mất quá nhiều thời gian rồi, nhưng không phải là không thể bù đắp lại được.
Cậu cầm tư liệu lên, rút tấm ảnh Tôn Minh Viễn khi còn sống ra, sau khi xem xét cẩn thận, trong lòng đã có tính toán.
Lúc này cách lúc cậu đi vào phòng là vừa đúng nửa giờ.
- Làm như vậy đi!
Cậu mỉm cười, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tôn Minh Viễn đang dựa vào tường, hơi nhíu mắt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mà Hoàng Lưu Hạ đứng bên cạnh ông ta, thỉnh thoảng vỗ vào vai lặng lẽ an ủi ông ta.
Sau khi cửa phòng ngủ được mở ra, cả người Tôn Minh Viễn chấn động, lập tức đứng thẳng người lên, nhìn về phía Mạc Ngôn.
Trong mắt ông ta ngập tràn 1 tia mong chờ, rồi lại có 1 tia thấp thỏm không yên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn, sợ Mạc Ngôn sẽ nói ra lời không muốn nghe đó.
Hoàng Lưu Hạ nhìn Tôn Minh Viễn căng thẳng thậm chí không dám mở miệng hỏi, trong lòng khẽ thở dài, chủ động hỏi Mạc Ngôn:
- Mạc Ngôn, có thu hoạch được gì hay không?
Mạc Ngôn châm điếu thuốc, nói:
- Nếu thu hoạch được gì như lời ông nói thì lập tức có thể tìm ra được thủ phạm rồi còn gì, thật là xin lỗi, tôi vân chưa thu hoạch được gì.
-
Hoàng Lưu Hạ nói:
- Đương nhiên không phải là bảo cậu lập tức tìm ra thủ phạm ngay, ý của tôi là, có tìm ra dấu vết nào để lại nào không?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, 15 năm quá dài, có rất nhiều chuyện thay đổi rồi, tôi không có cách nào…
Nói tới đây, cậu nhìn bộ dạng Tôn Minh Viễn hình như sắp ngã, trong lòng không nhịn được thở dai, nói:
- Thôi, không nói nhiều lời nữa, Tôn này, tôi có 1 chuyện muốn nhờ ông xác thực.
Tôn Minh Viễn vốn tưởng rằng chuyện đã tuyệt vọng, lúc này thấy thần sắc Mạc Ngôn bình tĩnh, chuyện hơn nửa còn có thể biến chuyển được, trong lòng lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Chuyện gì, cậu nói đi.
Ông ta hít 1 hơi thật sâu, nói.
Mạc Ngôn nói:
- Tôi nhớ lần trước ông có nói qua, ông khẳng định hụng thủ là 1 trong những người khách trong buổi họp đó, đúng không?
Tôn Minh Viễn khẳng định:
- Chắc chắn là như vậy.
Camera là bằng minh tốt nhất, buổi gặp gỡ tối hôm đấy, từ người khách cuối cùng đến lúc tôi chết, trong thời gian đó không có bất kỳ người nào ra vào tòa nhà cả! Mạc Ngôn gật đầu, nói:
- Không có à, camera chắc chắn là bằng chứng tốt nhất rồi… Tôn, tôi ở đấy có 2 tin, 1 tin tốt, và 1 tin xấu, ông muốn nghe cái nào?
Tôn Minh Viễn ngẩn người ra, đang định nói thì Hoàng Lưu Hạ mở miệng nói:
- Mạc Ngôn, cậu đừng có mà thừa nước đục thả câu, có kế hoạch gì cậu nói luôn ra đi.
- Chẳng qua là tôi thấy Tôn căng thẳng quá, muốn thay đổi không khí 1 chút thôi mà.
Mạc Ngôn cười nói:
- Được rồi, tôi nói luôn ra vậy, Tôn, tin xấu của tôi là, chỉ dựa vào tư liệu hiện có thì tôi không có cách nào tìm ra thủ phạm được cả, còn tin tốt là, nếu ông có thể triệu tập tất cả những người tham dự buổi gặp gỡ hôm đó, tôi ít nhất có đến 9 /10 là tìm ra thủ phạm!
- Nắm chắc 9/10 à.
Bình thường mà nói, chúng ta bất kể làm chuyện gì thường thích chừa lại cho mình 1 con đường sống.
Mặc dù là nắm chắc 100%, nhưng cũng vẫn chừa lại cho mình 1 con đường sống, các bạn có thể gọi đây là khiêm tốn, khiêm nhường, cũng có thể nói đây là tâm lý tự ti, hàm ý con đường đối nhân xử thế.
Tôn Minh Viễn không phải là Christopher mũi to đương nhiên có thể hiểu được hàm ý của câu nắm chắc 9 phần, sau khi nghe thấy thế, cả người kích động run lên, nói:
- Cậu nói có thật không?
Mạc Ngôn nghiêm túc nói:
- Thật như vàng!
Tôn Minh Viễn cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức nói:
- Được rồi, việc này tôi lập tức đi làm, nhiều nhất trong vòng 1 tuần, đảm bảo sẽ triệu tập toàn bộ mọi người! Những những vị khách đó có mấy người đã di cư ra nước ngoài, tôi cần 1 chút thời gian, à, đúng rồi, còn có 1 vị trưởng bối, 3 năm trước đã mất vì ung thư phổi nữa.
Mạc Ngôn ngắt lời, nói:
- Đợi đã, không phải là 1 lần triệu tập đơn giản, ông nghe tôi nói hết đã.
Tôn Minh Viễn hít 1 hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại, nói:
- Cậu nói đi, tôi nghe đây.
Mạc Ngôn xoay người vào phòng ngủ, lấy tư liệu bên trong di thư ra, sau đó rút ra mấy tờ đưa cho Tôn Minh Viễn, nói:
- Những người khác tôi không quan tâm, nhưng 7 người này cực kỳ quan trọng, tôi nhất định phải gặp họ.
Tôn Minh Viễn nhận tư liệu, sau khi nhìn thoáng qua, nói:
- Yên tâm đi, những người này đều ở trong nước, tôi cam đoan cậu có thể gặp được bọn họ!
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:
- Tôi vừa xem qua tư liệu của ông, ngày dỗ của cô ấy là ngày 5 tháng sau, tôi muốn vào ngày 1 tháng này nhìn thấy những người khách đó tham gia cuộc gặp mặt trong căn nhà này!
Tôn Minh Viễn nói:
- Ở đây à?
Mac ngôn cười cười, nói:
- Đúng thế, chính là ở đây, 15 năm trước, có người chết ở nơi này, 15 năm sau, tôi sẽ tìm ra hung thủ ở đây, cho ông được ngủ yên!
Tôn Minh Viễn không do dự gì, gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tôi lấy danh nghĩa 15 năm triệu tập bọn họ, nói như vậy hình như bí mật 1 chút!
- Ngoài ra, có 1 việc tôi muốn nói trước với ông.
Mạc Ngôn nói:
- Đợi đến ngày gặp gỡ, tôi sẽ xuất hiện với 1 thân phận khác, hy vọng đến lúc đó ông có thể phối hợp với tôi.
- Thế không thành vấn đề!
Tôn Minh Viễn gật đầu nói:
- Thế nhưng, câu có thể nói cho tôi biết cậu sẽ xuất hiện với thân phận nào được không?
Mạc Ngôn nói:
- Tạm thời tôi không thể trả lời được… ngoài ra, ông cũng không cần hỏi tôi nội dung cụ thể của kế hoạch là gì đâu, có chút chuyện nói ra sẽ mất thiêng.
Cậu nói như vậy, kỳ thực cũng không phải thừa nước đục thả câu, mà là không muốn phải ở trong ngôi nhà âm u này quá lâu.
Nếu đổi lại là những cô gái xinh đẹp như Mạch Tuệ và Cừa Vãn Tình ở đây thì cậu sẽ vui vẻ ở lại, sau đó thì kể vài câu chuyện ma quỷ cho các cô nghe, đến lúc đó nói không chừng còn được người đẹp ôm.
Đáng tiếc trước mặt là 2 người đàn ông, cậu thực sự không có hứng thú nói chuyện nhiều với bọn họ.
Huống chi, kế hoạch của cậu nói ra căn bản không rõ ràng, một khi nói ra, thì càng có thêm nhiều nghi vấn mà thôi.
Như vậy, còn không bằng cởi cái nút thắt ấy ra, sớm về nhà ngủ còn hơn.
Phòng tỉnh, lầu số 4.
Sau khi Đỗ Tiểu Âm được thăng chức lên làm cấp phó, tạm thời giữ công tác ở Thất Xử, thế nhưng cô cũng không chuyển lên phòng làm việc của trưởng phòng, mà vẫn ở căn phòng không gian chật hẹp đó, còn về căn phòng vị trưởng phòng tiền nhiệm trước kia được dùng làm phòng họp, khôi phục lại chức năng ban đầu của nó.
Ngoài ra, Đại Lý đã được phục chức, nhân viên tư liệu nhát gan kia đã được điều lên thị cục, trưởng phòng thông tin tiền nhiệm đã rời khỏi Thất Xử.
Ngoài những thay đổi nho nhở này ra, Thất Xử dưới sự dẫn dắt của Đỗ Tiểu Âm không có thay đổi gì lớn, hiệu quả công việc vẫn như bình thương, rất nhanh.
- Trưởng phòng đại nhân, tiểu nữ có chuyện báo cáo.
Nhạc duyệt gõ cửa phòng Đỗ Tiểu Âm, làm mặt quỷ với Đỗ Tiểu Âm.
Đỗ Tiểu Âm ngẩng đầu, tức giận nói:
- Em rỗi lắm sao?
Nhạc Duyệt nói:
- Chị Tiểu Âm, đùa chút thôi mà, người ta thực sự có chuyện lớn báo cáo.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Nói đi, chị nghe đây.
Nhạc Duyệt tiến đến bên người Đỗ Tiểu Âm, nịnh hót nói:
- Chị Tiểu Âm, chị đến khi nào mới khao đây? Thăng chức không khao là không ai thích đâu.
Đỗ Tiểu Âm vừa bực mình vừa buồn cười, xụ mặt nói:
- Đây là chuyện đại sự của em à?
Nhạc Duyệt vuốt bụng, cười hì hì nói:
- Có thực mới vực được đạo, đối với em, đây là chuyện đại sự lớn nhất, em chỉ là dân đen, không giống như lãnh đạo bọn chị có thể tham nhũng công quỹ, cũng chỉ có thể đi theo trưởng phòng ăn 1 bữa no say thôi.
- Đỗ Tiểu Âm lườm cô ta 1 cái, đang định nói thì điện thoại trên bàn kêu lên.
Cô cầm lấy ống nghe, nói:
- Tôi Đỗ Tiểu Âm đây.
Trong ống nghe truyền lại là giọng nói của giám đốc Mfã, nói:
- Cô lập tức lên phòng làm việc của tôi, không được chậm chễ, ngoài ra, lập tức thông báo cho Tiễn Hiểu Vũ chỗ các cô, bảo cậu ta thu dọn những đồ dùng dụng cụ cá nhân, lập tức chờ lệnh.
Ngữ khí giám đốc Mã so với lúc trước càng nghiêm túc hơn, như vậy đây là dấu hiệu của vụ án lớn.
Đối với việc như vậy Đỗ Tiểu Âm đã sớm quen rồi, điều duy nhất khiến cho cô cảm thấy chút kỳ quái chính là, rõ ràng là vụ án, sao lại phải huy động đến chuyên gia bệnh lý Tiễn Hiểu Vũ.
Nhân viên kỹ thuật Thất Xử có thể nói là toàn diện, có Đại Lý 1 tay điều tra hình sự lão luyện, lại có thêm Tiễn Hiểu Vũ cả ngày liên hệ với các chuyên gia bệnh lý của tổ chức tế bào, thường thường, những nhân viên kỹ thuật thuần khiết như Tiễn Hiểu Vũ không ra ngoài làm việc, cậu ta chỉ ở phía sau cung cấp thiết bị mà thôi.
Trong ấn tượng của Đỗ Tiểu Âm, từ khi vào Thất Xử, chưa từng thấy có tiền lệ nhân viên kỹ thuật đơn thuần ra ngoài làm việc.
- Rốt cục chỉ là vụ án, bỗng nhiên lại cần 1 chuyên gia bệnh lý ra ngoài sao?
Đỗ Tiểu Âm thả ống nghe xuống, không khỏi hơi nhíu mày.
Cái gọi là lệnh quân như núi, trong lòng cô mặc dù thắc mắc nhưng cũng không dám chậm chễ, lập tức đứng dậy thông báo chuyện này cho Tiễn Hiểu Vũ.
Tiễn Hiểu Vũ mới vừa ngoài 30, chưa kết hôn, nhìn từ hình tượng, là kỹ thuật viên tiêu chuẩn, nhưng trong sâu thẳm cũng có suy nghĩ muốn được ra ngoài làm việc.
Thần tượng của anh ta không phải ai khác, chính là con người mạnh mẽ được ra ngoài xử lý vụ án Lý Đại Hải!
Sau khi nhận được thông báo của Đỗ Tiểu Âm, Tiễn Hiểu Vũ kích động không thôi, run run nói:
- Lãnh đạo, rốt cục sao lại đến lượt tôi ra ngoài? Cảm ơn đảng, tổ quốc đã tín nhiệm, cảm ơn ông bà tổ tiên đã phù hộ… đúng rồi, Đỗ trưởng, cái này có phải có nghĩa là tôi có thể mang súng đúng không?
Đỗ Tiểu Âm nghe vậy, không nói nữa, lập tức ngắt điện thoại.
Điều đau đầu nhất của cô chính là những nam kỹ thuật viên trói gà chưa chặt đó lại có ý định ra ngoài gây rối loạn.
- Cầm súng à? Bắp tay anh nhìn như cái thanh củi khô kia, không sợ bị súng giật gãy xương à?