Bước lên máy bay đến kinh thành, trong lòng Mạc Ngôn có chút phức tạp.
Cậu không thích tòa nhà rộng lớn đó, cũng không thích là người trong tòa nhà đó, nhưng đây là 1 sự thực không thể thay đổi được, đó chính là cậu có quan hệ máu mủ với những người người họ mạc trong ngôi nhà rộng lớn đó, thứ quan hệ này không thể tách rời được, không có lien quan gì đến thích hay không, cậu kế thừa huyết mạch của Mạc gia, đây là 1 ân tình, sau này, cậu phải kéo dài huyết mạch này truyền đến đời sau, đây là trách nhiệm.
Đây là huyết mạch, bất luận là cậu có thích hay không, từ ngày sinh ra, trên vai cậu đã phải gánh ân tình này rồi, đây là 1 phần trách nhiệm.
- Mạc Sầu chắc cũng đến?
Nói đến tòa nhà lớn đó, người duy nhất có thể khiến cậu cười chính là Mạc Sầu, em cùng cha khác mẹ.
Mạc Sầu và Mạc Ngữ là 2 anh em song sinh, Mạc Sầu chỉ sinh sau Mạc Ngữ nửa phút mà thôi.
Hai người này tuy là song sinh, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược.
Mạc Ngữ tính cách kiêu ngạo, trời sinh dáng vẻ công tử thế gia, còn tính cách Mạc Sầu lại giống em gái nhà bên, không kiêu căng ngạo mạn, bất kể đối với ai cũng đều ăn nói nhỏ nhẹ, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.
Năm Mạc Ngôn 5 tuổi sống 1 khoảng thời gian trong ngôi nhà này, mỗii ngày trèo tường đi bộ xung quanh, rất nhiều lần, sau lưng cậu có 1 cái đuôi nhỏ theo sau.
Đó chính là 1 cô bé đáng thương nhìn theo Mạc Ngôn, trong mắt tràn ngập khát khao, nhưng cũng mang 1 chút sợ hãi.
Sau khi Mạc Ngôn rời khỏi nhà, lần đó gặp lại, cô bé đã trở thành 1 cô gái xinh đẹp. Lúc Mạc Ngôn ở thành phố H, Mạc Sầu cũng đến thăm cậu vài lần, 2 người ở chung cũng rất hợp, có lẽ ấn tượng thời thơ ấu in quá sâu, Mạc S rất kính trọng ầu 1 người anh cùng cha khác mẹ như mình, mỗi lần nói chuyện, đôi mắt to của cô bé lại chớp chớp nhìn Mạc Ngôn, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ người anh cả của mình, sau vài lần gặp mặt, trong lòng Mạc Ngôn đã dần dần sinh ra thứ tình cảm của 1 người anh cả.
- 2 năm không gặp rồi, thế mà mình lại quên mang quà cho em.
Ngắm mây ngoài cửa sổ, Mạc Ngôn bỗng nhiên nhớ tới, lần trước lúc gọi điện thoại, mình đã bảo là mang quà cho Mạc Sầu rồi.
Lúc Mạc Ngôn lên máy bay chỉ mang theo vài bộ quần áo thay, những thứ khác cậu không mang, lúc này nhớ đến Mạc Sầu, có chút hối hận lại bỏ qua miếng ngọc bội trong tay Trương Tiểu Manh kia.
- 2 ngày này chỉ mải luyện bùa, đúng là quên mua quà rồi.
Mấy ngày này, cậu ngày đêm không nghỉ, không chỉ ngưng tụ khí âm dương luyện bùa mà còn luyện 3 tấm bùa hộ thân nữa.
Ngưng tụ khí âm dương thành công, còn phải dưỡng bùa nữa. Mạc Ngôn chọn 1 chỗ ẩm thấp quanh năm không thấy ánh mặt trời, đào sâu 3 thước, chôn bùa xuống đó, ngưng tụ âm khí, sau đó lúc mặt trời nhô lên, đem bùa đặt lên nóc nhà, đón ánh mặt trời đầu tiên lộ ra sau màn đêm.
Linh khí trong trời đất mặc dù đã khô cạn, nhưng khí âm dương và khí ngũ hành vẫn tràn đầy, thu thập tương đối dễ dàng, đối với Mạc Ngôn mà nói chỉ đơn giản là cần nguyên liệu và thời gian.
Cùng lúc với thu thập khí âm dương, cậu gom toàn bộ ngọc liệu, cuối cùng cũng luyện ra bùa hộ thân thành công.
Do thiếu điều kiện, mức bùa phòng thân có thể bảo vệ mạnh đến cỡ nào, Mạc Ngôn cũng không biết được, thế nhưng cậu dùng chân khí bao vây thử 1 chút, cảm thấy có thể chống đỡ lại súng đạn tấn công, thế nhưng do chất liệu, mức độ phòng ngự ước chừng chỉ có thể chịu được 8 đến 10 lần thôi, vượt qua con số này thì bùa hộ thân sẽ bị vỡ.
- Thôi, dứt khoát tặng em miếng bùa hộ thân, mặc dù dựa vào thân phận em hẳn là không có khả năng bị nạn đâu nhưng thiên đạo khó lường, lo trước khỏi lo họa về sau.
Mạc Ngôn lấy ra 1 miếng ngọc màu xanh đậm, vuốt nhẹ trên tay. Cậu biết mình không phải kỹ sư điêu khắc, cho nên lúc chế ngọc bội cố ý chọn 1 miếng tạo hình phong cách cổ xưa.
Ngọc bội có hình đỉnh hương, ngoài những hoa văn cần thiết, trên bề mặt không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, chỉ có điều ở 2 mặt có chữ "phúc" viết bằng chữ chiện.
Cậu tổng cộng luyện ra 3 tấm bùa hộ thân, mình giữ 1 miếng, tặng Mạc Sầu 1 miếng, còn thừa 1 miếng cậu định để tậng cho Mạch Tuệ.
Kỳ thực, cậu vốn định để cho Đỗ Tiểu Âm 1 miếng, nhưng vẫn không giữ ý định này nữa.
Nói ra, Đỗ Tiểu Âm mới chính là người cần bùa hộ thân, cô ta mặc dù là nhân viên văn phòng, nhưng lại là chuyên gia đàm phán khiến cho cô ta phải xông vào tuyến 1, còn nguy hiểm hơn nhiều so với cảnh sát, mà trang bị chống đạn của cảnh sát chỉ có thể bảo vệ 1 số nơi, không thể bảo vệ đầu nơi dễ mất mạng nhất, cho dù là tứ chi nếu đạn bắn trúng động mạch cũng nguy hiểm đến tính mạng.
- Hay là, mình tặng miếng này cho cô ấy?
Nhớ tới cảnh tòa nhà tan nát, Mạc Ngôn cảm thấy Đỗ Tiểu Âm đúng là cần 1 miếng bùa hộ thân như vậy.
- Chỉ có điều… Thứ này tặng cô ấy sẽ khiến cô ấy hiểu lầm mất?
Mạc Ngôn không phải là chàng trai không hiểu nhân tình thế thái, bùa hộ mệnh tặng cho Mạc Sầu và Mạch Tuệ không vấn đề gì, 1 cái cho em mình, 1 cái cho bạn học mình, gọi là quà, cảm thấy vui vẻ, không có cái gì về mặt tình cảm, thế nhưng nếu tặng cái này cho Đỗ Tiểu Âm, khó tránh khỏi bị hiểu lầm.
Ngọc bội không giống như những món quà khác, nó là 1 loại đồ trang sức đi theo bên người, khi mà người đàn ông tặng quà cho phụ nữ, ý nghĩa của nó không nói cũng biết.
- Bỏ đi, sau này tính sau.
Mạc Ngôn sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ cái ý định tặng ngọc bội trong Đỗ Tiểu Âm đi, ít nhất trong thời gian ngắn này cậu không làm như vậy, trừ phi có thể tìm được 1 cơ hội thích hợp.
Máy bay chầm chậm hạ cánh, Mạc Ngôn xách theo ba lô chỉ đựng mấy bộ quần áo xuống. Ra sân bay, cậu cũng không định đi thẳng đến tòa nhà luôn mà định tìm 1 chỗ ở đã, luyện khí âm và khí dương trong bùa ngưng tụ thành tâm mắt.
Không biết vì cái gì, trước khi lên máy bay, cậu luôn cảm thấy lần đi kinh thành này phải dùng đến tâm mắt.
Loại cảm giác này rấtt mạnh, từ góc độ khoa học giải thích, đây là giác quan thứ 6, nhưng đối với đạo sĩ, đặc biệt là đạo sĩ luyện tu thần hồn mà nói đây là tâm huyết dâng trào, là 1 loại báo hiệu!
Mạc Ngôn vốn không định luyện hóa khí chí âm và chí dương ngay bây giờ, nhưng vì tâm huyết đột nhiên dâng trào, sau khi lên máy bay thì quyết đinh trước tiên tìm 1 chỗ nào đó ngưng tụ tâm mắt, sau đó mới đến ngôi nhà đó.
Thời gian đối với cậu mà nói là rất dư dả, cậu vốn định đến kinh thành trước 1 ngày, nhưng lại sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì làm chậm trễ cho nên đến trước 2 ngày, bây giờ vẫn còn hơn 1 ngày mà, vừa đủ để ngưng tụ tâm mắt.
Hòa vào dòng người bước ra đại sảnh, cậu đang chuẩn bị gọi 1 chiếc tắc xi, nhưng bỗng dưng phát hiện, cách đó không xa, có 1 cô gái đang giơ tay vẫy mình.
- Mạc Sầu?
Cô gái dang 2 tay ra, chạy tới vậy, ôm cổ cậu, cười nói:
- Anh, có ngạc nhiên không?
Mạc Ngôn cười ha ha, xoa đầu cô gái nói:
- Tiểu quỷ, sao em biết anh ngồi chuyến bay này?
Mạc Sầu nói:
Là anh hai nói cho em biết… anh ấy vốn định bảo chú Trần tới đón anh, em biết anh không thích người ngoài, cho nên tranh đến đây!
Lúc nhìn thấy Mạc Sầu, Mạc Ngôn đã đoán được trước lúc mình lên máy bay, sợ là Mạc Ngữ đã nắm được hành tung của mình, lúc này nghe thấy Mạc Sầu nói vậy cũng không thấy ngạc nhiên gì.
- Đến đây, để anh xem xem, 2 năm không gặp có xinh đẹp hơn tí nào không!
Mạc Ngôn ngắm ngía Mạc Sầu 2 năm rồi không gặp, khen:
- Linh khí nhà họ Mạc chui vào người em hết rồi… chỉ nhỏ hơn anh 1 tuổi thế mà nhìn vẫn như cô bé mấy năm trước vậy.
Dáng Mạc Sầu không cao, chỉ 1m6, dánh người cũng rất nhỏ nhắn xinh xắn, cùng với khuông mặt đẹp là đôi mắt thuần khiết khiến cho cô nàng nhìn nhiều nhất cũng chỉ có 17, 18 tuổi.
Thật là thần kỳ, người nhà họ Mạc thân hình cao lớn, mẹ cô bé mặc dù tướng mạo không xấu nhưng cũng chỉ là 1 người phụ nữ bình thường, nhà họ Mạc sao lại đẻ ra được 1 người lanh lợi như em chứ…
Mạc Ngôn ngoài miệng khen nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, chẳng qua là có những lời không tiện nói trước mặt Mạc Sầu, chỉ có thể giữ yên ở trong lòng.
- Anh, anh cũng đẹp trai mà!
Mạc Sầu nhìn người anh cùng cha khác mẹ với mình, trong lòng cũng kinh ngạc, 2 năm không gặp, người anh ít nới trước kia lúc này lại lộ ra khí chất không thể nói bằng lời được.
Loại khí chất này lời nói khó mà miêu tả được lại khiến cho trong lòng Mạc Sầu sinh ra cảm giác mới lạ, trước mặt 2 người anh cùng mẹ của cô cô chưa từng có cảm giác này, sau khi lớn lên, cô luôn tiền ẩn 1 loại cảm giác muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, muốn tự do được bay lượn, nhưng trong nhà có nhiều quy củ, muốn tự do tự tại dễ lắm sao!, vì thế, trong lòng dần dần trở nên ít thân quen, nhiều kính sợ, còn về anh hai Mạc Ngữ, vốn là 1 người có tính gia trưởng, luôn có thói quen sửa từng tiếng nói từng cử chỉ của Mạc Sầu, lúc nào cũng nhắc nhở Mạc Sầu, cô là người nhà họ Mạc…
Tuy rất ít gặp mặt, nhưng anh cả lại cho cảm giác thân quen hơn, trong lòng Mạc Sầu có 1 cảm giác vui vẻ không nói nên lời.
- Anh, anh mang quà gì về cho em vậy? Em đợi 2 năm rồi đấy.
Mạc Ngôn cười ha ha, đang muốn nói chuyện, thì đã thấy 1 chiếc xe màu đỏ dừng ngay sau Mạc Sầu.
Xe vừa mới dừng xong, 1 người thanh niên 27, 28 tuổi bước từ xe xuống, đi thẳng đến chỗ Mạc Sầu.
- Mạc sầu, vị này là ai thế, không giới thiệu cho anh 1 chút được sao?
Người trẻ tuổi mỉm cười, miệng hỏi Mạc Ngôn là ai, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Mạc Sầu, không liếc nhìn cậu đến 1 cái.
Thấy người này, trong mắt Mạc Sầu hiện lên 1 tia chán ghét, nhíu mày nói:
- Bạch Tiểu Sơn, anh qua đây làm gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Bạch tiểu sơn cười nói:
- xem em nói kìa, 1 mình em đi ra ngoài vội vã như vậy, anh yên tâm thế nào được?
Mạc Sầu dừng lại 1 chút, nói:
- Anh theo dõi tôi à?
Bạch Tiểu Sơn vẻ mặt oan ức, nói:
- Anh làm sao dám theo dõi em, là anh tiểu Ngữ bảo với anh là em đến sân bay.
Mạc Sầu vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Bạch Tiểu sơn, anh có xấu hổ hay không, anh tiểu Ngữ, anh tiểu Ngữ, anh lớn hơn anh ấy đến 5 tuổi kia mà?
Bạch Tiểu Sơn nghiêm mặt này:
- Người nào giỏi hơn người ấy làm anh, anh thực sự khâm phục anh ấy, gọi là anh tiểu Ngữ tuyệt đối là cam tâm tình nguyện.
Có lẽ để chuyển sang chuyện khác, Bạch Tiểu Sơn cuối cùng nhìn thoáng qua Mạc Ngôn, cười nói:
- Mạc sầu, vị này là?
2 năm trước, Mạc Ngôn và Mạc Ngữ có đến 5, 6 phần giống nhau, nhưng sau khi mở cửa khai thông linh khí, thân hình và tướng mạo có chút thay đổi, hơn nữa khí chất có vẻ phong độ và ung dung hơn, nên khiến cho 2 người khác biệt khá lớn, đương nhiên, thân hình Mạc Ngôn, bộ trang phục rẻ tiền trên người cậu cũng giúp cho sự khác biệt thêm lớn hơn khiến cho Bạch Tiểu Sơn nhìn thấy cậu không có quan hệ gì với nhà họ Mạc cả.
Mạc Sầu biết tính anh cả, căn bản không định giới thiệu cho Bạch Tiểu Sơn.
- Anh quan tâm anh ấy là ai làm gì, tránh ra, tôi phải đi rồi.
Mạc Sầu kéo tay Mạc Ngôn, hướng đến bên 1 chiếc xe việt dã đang dừng ở đó. Bạch Tiểu Sơn nhìn thấy Mạc Sầu kéo tay Mạc Ngôn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.