Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 367




Dịch giả: Tiểu Băng

Vạn Bảo các tổng các, trong một tiểu lâu được canh phòng cẩn mật, một cường giả mạnh mẽ ngồi tọa trấn ở trung ương, bảo vệ bảo vật mấy ngày nữa sẽ mang đi đấu giá, có thượng phẩm bảo binh, có duyên thọ năm năm đan dược, có các loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, có bí tịch Ngoại Cảnh, và cái hộp ngọc đựng xương tay tối đen.

Vị cường giả này thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi, nhưng cả người lộ ra mấy phần già cả, quấn khắn vén, hai mắt nhắm nghiền, tinh thần bao phủ cả phương viên.

Xung quanh tiểu lâu chỗ nào cũng có cao thủ ẩn nấp, kết hợp với cấm pháp tạo thành hai lớp bảo vệ.

Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo rét đậm thấu xương, cường giả quấn khăn vén trong lòng vừa động, mở mắt.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa không trung mặt trăng sáng tỏ, ánh trăng sáng ngời, thanh lãnh, mộng ảo.

Mặt trăng trắng ngà trong nháy mắt bỗng trở thành màu đỏ máu, yêu dị dữ tợn!

Huyết Nguyệt vừa hiện, sương mù đỏ cũng từ đâu tràn ngập, cả tòa Tiểu Lâu nhanh chóng bị chìm trong sương đỏ.

Ô!

Một tiếng kêu lên thê lương, làm người ta sởn tóc gáy, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh ở trong lâu cũng lạnh cả người.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã không ngừng nghe thấy những tiếng kêu thê lương thi nhau vọng tới, những bóng người từ trong bóng tối bị hất văng ra ánh sáng, ngoài thân mọc ra một lớp lông đỏ mỏng manh, đôi mắt dại ra trừng trừng, như cổ thi.

Rắc, một tiếng vỡ vang lên, một bàn tay mọc đầy lông đỏ xuyên qua cấm pháp, thò vào Tiểu Lâu.

Huyết Nguyệt hiện, chúng thi ra, hồng mao cổ cương? Ngàn năm Thi Vương?

Vị tuyệt đỉnh cao thủ tuổi tác đã nhiều, kinh nghiệm phong phú, chỉ trong tích tắc đã hiểu ra quái vật đang đột kích ông ta không địch lại được, nếu còn cậy mạnh, e là ngay cả cái mạng cũng không còn, phải trốn!

Ông ta lập tức xoay người vọt ra cửa sau tiểu lâu, bỏ chạy.

Phù, thân hình ông ta khựng lại giữa không trung, đầu cúi xuống, kinh ngạc nhìn bàn tay thò ra khỏi ngực mình, màu da hồng nhuận, đủ cả máu thịt, mọc một lớp lông mấy tấc màu đỏ.

Tốc độ của nó nhanh tới mức nạy? Vị cao thủ tuyệt đỉnh cảm nhận được bàn tay của cương thi nắm lấy trái tim còn đang đập của mình, cảm nhận được sinh mệnh đang theo màu trào ra ngoài, nguyên thần bị âm hàn chi khí tẩm vào, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, tầm mắt bắt đầu chìm vào bóng tối.

Tí tách, máu tươi rơi xuống đất, thi vương giơ vị cao thủ tuyệt đỉnh lên trước mặt, há miệng, ngấu nghiến ăn tươi.

Thi Vương này ăn mặc rách rưới, quanh thân đều có hồng mao, có khí đen bao quanh, da thịt có mùi tanh tưởi nhưng không hề có dấu hiệu mục rữa.

Nó điên cuồng ăn sạch thi thể vị cao thủ tuyệt đỉnh. Bên ngoài tiểu lâu, một đám mây màu bay tới, trên đám mây có một thư sinh mặc đồ nam, mày to mắt to, chính là Giang Chỉ Vi.

Cô xách Bạch Hồng Quán Nhật kiếm, ánh mắt không hề có cảm xúc, Kiếm Tâm Thông Thiên, bình tĩnh nhìn cảnh tượng của tiểu lâu.

Thi Vương hai mắt một màu xanh lục, miệng còn đầy máu tươi, chỉ trong mấy hô hấp, nó đã ăn sạch một tuyệt đỉnh cao thủ, sau lưng nó có một nam tử cao gầy đội khăn trắng, nhìn còn giống cương thi hơn cả Thi Vương, cầm gậy đuổi thi, mắt quét kĩ tiểu lâu, tìm món đồ mà tông chủ giao phó.

Thấy rồi! Y đã nhìn thấy cái hộp ngọc đựng xương tay, cảm nhận được màu trắng đang luân chuyển trong cái xương đen thui đó, giao hòa với pháp tướng đang lưu chuyển trong người mình.

Chí bảo của tông môn? Y lập tức thò tay ra hút lấy hộp ngọc.

Nhưng, một làn kiếm quang sáng rực đã xuyên qua chóp tiểu lâu, chém thẳng và tên đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông.

Khí thế cường đại, tinh thần và kiếm ý dung hợp hoàn mỹ, kiếm quang chưa đến, đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đã như rơi vào vạn kiếm thâm uyên, nhục thân và Nguyên Thần bị tấc tấc cắt đứt, đau đớn dị thường, sợ tới mức ngây cả người ra, trơ mắt nhìn này làn kiếm quang đâm tới mi tâm mình.

Một nắm tay đầy lông đỏ vung ra, đấm thẳng vào kiếm quang.

Đương!

Kiếm quang tiêu tán, một thân ảnh hiện ra, bị hất ngược lại mấy bước. bàn tay Giang Chỉ Vi run run, trường kiếm run rẩy, reo lên không ngừng, trong khi nắm tay của Thi Vương không bị chút tổn thương, chỉ có một vệt trăng trắng, còn cứng hơn cả bảo binh cực phẩm!

Đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông phục hồi tinh thần, tiếp tục hút lấy cái xương tay, đồng thời ra lệnh cho Thi Vương xé xác kẻ địch, người này thiếu chút nữa giết chết mình, dù có là tuyệt đại giai nhân cũng không thể tha thứ.

Thi Vương vọt lên phía trước, tốc độ cực nhanh, nháy mặt đã tới trước mặt Giang Chỉ Vi, một quyền đơn giản đánh ra.

Giang Chỉ Vi không kinh không sợ, trường kiếm chém xuống, kiếm quang một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân tám, hóa thành cả ngàn kiếm quang không phân mạnh yếu, mỗi bốn, bảy, chín đạo kiếm quang lại liên thành kiếm trận, tầng tầng chồng chéo vào nhau, thanh quang mãnh liệt, bao phủ cả thi Vương.

Đương! Tiếng kim loại va chạm vào nhau liên miên không dứt, kiếm quang lại băng tán, bốn phía xuất hiện những vết kiếm sâu hoắm, tiểu lâu bị dư ba cắt thành thành mảnh nhỏ, hộp ngọc cũng thế, cái xương trong hộp bị dư ba hất tung đi, làm đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông chụp hụt.

Giang Chỉ Vi lại bị đánh lui, tay phải càng run dữ hơn, Thi Vương đã lại xáp tới, một quyền đánh ra.

Đương đương đương đương! Giang Chỉ Vi xuất ra “Đoạn tương lai”, xuất ra “Thái Thượng vô tình”, xuất ra “Trảm đạo tam vấn”, xuất ra toàn tuyệt chiêu của [ Thái Thượng kiếm kinh ] nhưng đều không làm gì được hồng mao Thi Vương, tất cả biến hóa, tất cả kiếm quang, đều bị một quyền làm cho tan vỡ, không ngừng bị hất lùi về sau, cổ tay vỡ tan, không cầm được kiếm nữa.

Nếu không phải Thi Vương có linh trí thấp, toàn chỉ đánh bằng bản năng, không biết tận dụng thời cơ, hay phát huy kĩ xảo, thì Giang Chỉ Vi đã gặp nguy nan.

“Tốt! Giết ả ta, giết ả ta đi!” Đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông mắt nóng rực.

Dư ba giao thủ làm cái xương văng đi, mà y còn phải lo bảo vệ bản thân trước, nên vẫn còn chưa lấy được.

Y nghe thấy một tiếng phập nho nhỏ, một làn kiếm quang đã đâm vào chính giữa nắm tay của thi vương!

Tuy rằng kiếm quang vừa chạm đã lại tiếp tục bị bức lùi, nhưng vết thương này vô cùng dữ tợn, lộ ra máu thịt màu đỏ đen!

Sao như thế được? Ả ta đâm rách được làn da của thi vương? Đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đại kinh thất sắc, hiểu ra thì ra mỗi một kiếm đánh ra trước đó đều chém chỉ vào một điểm mà thôi, sau nhiều lần không ngừng công kích, cuối cùng đã chém rách thành công!

Cho dù cô ta ở thế hạ phong, nhưng không hề rối loạn, quyết tâm tìm cơ hội chuyển bại thành thắng.

Giang Chỉ Vi dịch người, vòng qua Thi Vương, chộp tới cái xương tay.

Đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông giật mình, biết trong thời gian ngằn, thi Vương không thể giết được đối phương, lấy cái xương tay, trở về tông môn phục mệnh mới là thượng sách!

Y lùi lại, lắc cái chuông trong tay, miệng rít lên.

Thi Vương thở hà hà, nhào tới, tông vào kiếm quang của Giang Chỉ Vi, hất cô văng đi, kiếm quang tan tác.

Sau đó nó không đuổi theo, mà nhào về phía cái xương tay, túm lấy cái xương, sau đó đụng sập tiểu lâu, chộp lấy đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông, trốn xuống mặt đất.

Lúc này, trong thành đã có nhiều cường giả nghe tin đuổi tới, nhưng đều đã chậm một bước.

Giang Chỉ Vi cả hai bàn tay đều run rẩy, hổ khẩu vỡ toang, máu tươi dàn dụa, nhưng vẻ mặt sung sướng, kiểu rất là sướng khoái với trận chiến vừa rồi.

Cô liếc xuống đất, không đuổi theo, mà lẩn vào bóng tối, biến mất.

Một tòa nhà gần Vạn Bảo các, một văn sĩ đứng bên lan can, khóe miệng mỉm cười, nhàn nhã tự đắc thưởng thức cảnh tượng vừa xảy ra, “Ma Sư” Hàn Quảng!

“Thú vị, thú vị.” Y lầm bầm, thân ảnh đột nhiên biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Quanh Giang Đông Long Đài, có mấy ngọn núi thanh u, nghe nói những năm cuối Thượng Cổ, Nhân Hoàng từng dời chúng tới đây, để trấn áp lũ lụt nơi này.

Trong một ngọn núi, một con cương thi lông đỏ chui lên khỏi mặt đất, tay nắm đệ tử cao gầy và cái xương tay tối đen.

“Thiếu chút nữa thất thủ.” Đệ tử kia cầm lấy cái xương tay, ngắm nghía.

Nếu lấy được quá dễ dàng, y sẽ không để ý tới nó đến như thế, nhưng sau khi bị Giang Chỉ Vi làm rối, y chợt cảm thấy lấy được một vật từ trong gian nguy khó khăn, mới trở nên cẩn thận, coi trọng cái xương trong tay.

Y cầm cái xương, cùng thi xương đi qua đi lại, theo một bộ pháp kì dị di chuyển bên trong sơn cốc, sau một hồi, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Sơn cốc vốn đang cây cối sinh sôi tươi tốt trở nên héo rũ, tốc độ cực nhanh.

Thảo mộc khô héo rồi lại sinh, sinh rồi lại khô, sau bảy lần như vậy, những ngôi mộ từ đâu hiện ra, xung quanh làm gì còn núi non cây cối gì, chỉ có toàn là xương trắng.

Trong khu cổ mộ, huyết hoàng gợn sóng nhộn nhạo, như đang ở một giới độc lập, đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đốt một tấm phù, bẩm báo mình đã đắc thủ.

Một ý niệm mạnh mẽ mà lạnh băng lộ ra, quét ngang một vòng, đệ tử kia hiểu đây là phòng bị có người theo dõi.

Sau đó, huyết hoàng gợn sóng từ từ nứt ra một cái khe.

Ngay lúc đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đang đi qua khe nứt, cái xương tối đen trong tay bỗng nhiên động, hóa thành một ánh lửa màu cam, chém về phía cái khe.

Ầm!

Ánh đao trầm trọng, hỏa diễm nhanh chóng lan ra, thiêu đốt hơi nước huyết hoàng, không cho nó đóng lại.

Mạnh Kỳ hiện ra thân ảnh, trong tay cầm một cái lệnh bài hình thanh kiếm.

Hắn tự biến mình thành xương tay Hoàng Tuyền, dựa vào khí tức thật của xương tay để mạo hiểm, cuối cùng cũng tìm ra hang ổ của Sinh Tử Vô Thường tông!

Chính là lúc này! Mạnh Kỳ lập tức kích phát lệnh bài.

Trong Tẩy Kiếm các, Tô Vô Danh mở mắt, kiếm trên đầu gối bắn ra, kiếm quang rực sáng, thân ảnh vọt lên cao!

Ông lơ lửng giữa không trung, một kiếm chém thẳng vào làn sương mù đỏ, chém cấm pháp còn chưa kịp khép lại thành mảnh nhỏ!

Đặc thù truyền thuyết ‘không đâu không có’, há chỉ kiểm tra theo dõi là phát hiện được hay sao!

Trong một tòa thành cách đó mấy ngàn dặm, Lục đại tiên sinh ngẩng đầu nhìn thấy Tô Vô Danh, mỉm cười, xách kiếm lên, xuyên qua hư không, đi tới vị trí Tô Vô Danh vừa báo cho biết.

Giang Chỉ Vi mỉm cười, bay về hướng Mạnh Kỳ đang ở.

“Quả thế......” Hàn Quảng đứng trên núi, thân ảnh như không.

............

Sinh Tử Vô Thường tông, một tông sư lượn lờ Huyết Hải sương mù kinh hãi: “Tông chủ, làm sao bây giờ?”

Cuồng Đao và hai đại Pháp Thân hàng lâm, đại trận lại trong vội vàng không đóng lại được, sắp bị vỡ rồi, họa diệt tông đã tới ngay trước mắt!

Giọng nói của U Minh Đế Quân lộ ra mỏi mệt nhàn nhạt và quyết tuyệt:

“Sinh Tử Vô Thường tông ta không dễ hủy diệt như vậy, phải xem bọn chúng đã chịu nổi cái giá phải trả hay không!”

Vừa dứt lời, đông đông đông, ba cái quan tài không có mộ bia rung lên bần bật, sau đó cái quan tài có ngọn đèn tắt lịm, nắp quan tài rục rịch đẩy ra.

Quan tài này rất sâu, sâu không nhìn thấy đáy, như thông tới một giới khác. Một cái đầu cực to chui ra, đầu trâu miệng lư, sừng hươu mắt tôm, không ngờ là một con Chân Long!

Chân Long!