Ta không đi, ta cũng không biết rốt cuộc tại sao mình còn không đi.
Có lẽ là bởi vì ngày đó khi ta hỏi về Nhị gia, phu nhân đã rơi nước mắt.
Sau đó, toàn bộ người trong viện đều đisạch sẽ, không chỉ hạ nhân, ngay cả gia quyến cũng đều trở về nhà cũ đểnương nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời đi,trước khi đi còn nói với ta, bảo ta hãy trông nom viện cẩn thận, mấyngày nữa có lẽ Nhị gia sẽ trở về.
Nhưng mà Đại gia lại không đi.
Hắn nói Dương gia mà lão gia để lại không thể cứ như vậy mà sụp đổ, hắn nói phu nhân cứ trở về nhà mẹ đẻ trước,sau này sẽ đón bà ấy trở về.
Cá nhân ta cảm thấy, những lời này chỉ thuần túy là để làm phu nhân vui mà thôi.
Hạ nhân trong viện chỉ còn lại ba người,ta, Phùng bà, còn có một người làm trong viện Đại gia, ngay cả thê tửcủa Đại gia cũng đi rồi.
Người làm kia gọi là Nguyên Sinh, có mộtngày khi đang làm việc hắn hỏi ta vì sao ở lại, ta không đáp, ngược lạihỏi hắn vì sao. Hắn nói Đại gia có ân với hắn, hắn không thể vong ân phụ nghĩa, sau đó hắn lại hỏi ta, có phải là vì Nhị gia có ân với ta, chonên ta mới ở lại không.
Lúc đó ta liền cười ha hả.
Đừng nói là có ân, Dương Nhị gia với ta, không có thù đã là may lắm rồi.
Nhưng ta không có nói như vậy, bởi nóixong còn phải tốn công sức giải thích. Ta liền nói phải, Nhị gia có ântựa trời biển với ta, cho nên ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa.
Nguyên Sinh nghe ta nói như vậy, kéo ta qua một bên, nhỏ giọng nói:
“Ngươi cũng là một người hầu trung thành, Nhị gia liền phiền ngươi chăm sóc vậy.”
Ta sửng sốt, trong lòng cảm thấy lời này chẳng giống nói đùa chút nào, bèn hỏi hắn: “Sao vậy?”
Sắc mặt Nguyên Sinh không được tốt lắm,nói với ta: “Không phải thương đội đã xảy ra chuyện sao, ta nghe nóikhông chỉ bỏ lỡ mối làm ăn, còn đụng phải kẻ thù.”
Ta hỏi hắn: “Kẻ thù gì?”
“Ai biết được.” Nguyên Sinh nói, “Làm ănbuôn bán, còn thiếu kẻ thù sao, thấy Dương gia thất thế, đang trên đường trở về liền ra tay cướp. Lão gia cũng không có cơ hội thụ thẩm, liền ra đi, ôi…”
Ngươi đừng có thở dài nữa, ta lại hỏi hắn, “Vậy Nhị gia chúng ta đâu?”
Nguyên Sinh nói: “Nhị gia được cứu một mạng, nhưng…”
Ta thật muốn cho hắn một cái tát.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Nguyên Sinh nói: “Nghe nói, thân thể hình như bị tàn phế rồi.”
Câu kia khiến ta cả ngày mơ mơ màng màng.
Nguyên Sinh nói chân Nhị gia bị thươngrất nặng, không thể động đậy được, hiện tại đã đỡ hơn một chút, đangtrên đường trở về Hàng Châu. Ta thử tính, bị thương rất nặng là có baonhiêu nặng? Gãy? Què?
Ngay lúc đó ta căn bản không lo lắng gìnhiều, ta chỉ nghĩ, nếu như chân bị thương, nằm trên giường dưỡng thương một thời gian, bằng vào tính khí Nhị gia, không biết ăn bao nhiêu cáiđạp nữa.
Cho nên ta nóng lòng chờ Nhị gia dưỡng thương sớm tốt một chút.
Sự thật chứng minh, ta đã quá ngây thơ rồi.
Ngày Nhị gia trở về, ta ra mở cửa.
Nói thật, ta không nhận ra được.
Một chiếc xe bò dừng trước cửa, đánh xelà một cụ ông, nhìn khoảng hơn năm mươi, ăn mặc rách rưới. Ta tưởng ôngấy đến xin cơm, liền nói: “Ông à ông đi chỗ khác đi, chỗ chúng cháu cũng sắp đói tới nơi rồi.”
Ông cụ khoát khoát tay, chỉ chỉ phía sau, giọng nói đặc sệt khẩu âm vùng khác, nói với ta: “Có người dặn ta đưangười này về, sau đó nhận hai lượng bạc.”
Ta nhìn ra phía sau ông ấy, trên xe bòtrải rơm rạ, loáng thoáng có bóng dáng quần áo. Ta đi tới, nói: “Cái này là gì, ai bảo ông tới ạ?” Ta còn tưởng rằng là ông ấy bán hàng, địnhbảo ông ấy đi, kết quả lại nhìn thấy có người nằm trên xe.
Ta nhìn đến có nửa nén hương, mới do dự mở miệng.
“… Nhị Nhị Nhị, Nhị gia?”
Ta không biết Nhị gia có tỉnh hay không,vì hắn mở mắt, nhưng lại không nhúc nhích, cũng không thèm chớp mắt,nhìn rất đáng sợ. Tóc hắn rối bời, gầy như que tăm, trên người đắp mộtlớp chăn rơm rất dày.
Ta thấy hắn không để ý đến mình, do dựđịnh dìu hắn, kết quả ông cụ kia lại bồi cho ta một câu, “Tiểu nha đầuchậm chút! Đừng làm chết hắn.”
Ta liền lập tức không vui, một người sống sờ sờ đấy, sao lại làm chết được chứ.
Chờ đến khi ta xốc chăn rơm trên người Nhị gia, ta liền hiểu ý của ông ấy.
Ta ổn định tâm tình, sau đó vào viện kêu Nguyên Sinh ra giúp đỡ.
Nhị gia được khiêng từ xe bò về phòng, dọc đường đi không hề có biểu tình gì, nếu ai không rõ còn tưởng là người giả.
Người làm việc chủ yếu là Nguyên Sinh, ta chỉ đứng cạnh giúp đỡ, đưa Nhị gia vào trong phòng, sau đó Nguyên Sinhlấy bạc đưa ông cụ.
Đợi đến tối, Đại gia trở về, thấy Nhị gia nằm trong phòng, thoáng chút nước mắt đã chảy ra. Hắn nhào tới cạnhgiường Nhị gia, kêu to: “Đệ đệ của ta, đệ đệ…”
Kỳ thật ta rất muốn nhắc nhở hắn mộtchút, có phải trước tiên nên mời một đại phu hay không. Nhưng nhìn Đạigia khóc thật sự quá thảm, ta không mở miệng được.
So với Đại gia, Nhị gia chúng ta lại trấn định hơn, hắn mở to mắt nhìn trời, đừng nói là nói chuyện, ngay cả biểu cảm cũng không hề có.
Ta chờ ở cửa phòng, thuận tiện nhìn Nhị gia qua khe hở.
Đó có còn là Nhị gia chúng ta sao.
Rốt cuộc ta đã hiểu rõ biểu tình trầmtrọng của Nguyên Sinh ngày đó có nghĩa là gì. Trước khi ta còn cảm thấyNhị gia có thể khôi phục như cũ, bây giờ nhìn thấy thân thể Nhị gia nhưvậy, ta cảm thấy mình thật sự là quá ngây thơ.
Nhị gia tàn phế, hơn nữa tàn phế rất nghiêm trọng.
Ta nói như thế, là bởi vì hiện tại Nhị gia chỉ còn một nửa.
Hai đùi hắn đã bị mất, trong đó bên tráiđỡ hơn bên phải một chút, còn lại nửa cái đùi, mà bên phải thì ngay cảgốc đùi cũng không còn.
Bình thường ta phải ngửa đầu nhìn Nhị gia, bây giờ có lẽ hắn chỉ ngang ngực ta mà thôi.
Sau đó, cuối cùng Đại gia cũng nhớ tớiviệc tìm đại phu cho Nhị gia. Hiện tại Dương gia sa sút, không thể mờiđược đại phu lớn nào, chỉ có một lang trung giang hồ đến đây, xốc chănNhị gia lên nhìn mấy lần.
Để thuận tiện cho việc chăm sóc, hạ thânNhị gia cũng không mặc đồ. Lang trung nhìn một hồi, nói với Đại gia,mạng đã được nhặt trở về, cố gắng dưỡng đi.
Đại gia tiễn lang trung, về phòng cùng nói chuyện với Nhị gia, nhưng Nhị gia lại không để ý đến.
Qua mấy ngày, không đợi được đến khi cạyđược miệng Nhị gia, Đại gia lại phải đi ra ngoài làm ăn, trước khi đinói với ta, chăm sóc tốt cho Nhị gia. Hai tháng sau hắn sẽ trở về.
Đại gia mang cả Nguyên Sinh cùng đi, cho nên trong viện chỉ còn lại Nhị gia và ta.
A, còn có cả Phùng bà nữa.
Ngươi xem xem, bà ấy cả ngày chẳng nói năng, ngay cả ta cũng suýt quên mất.
Nghe lời dặn của Đại gia – mà thật ra nếu hắn không dặn, ta cũng hầu hạ Nhị gia, ai bảo ta vốn là nha hoàn chứ.
Mấy ngày hôm trước là Nguyên Sinh hầu hạ, đây là ngày đầu tiên ta vào phòng, ngửi thấy mùi ở trong phòng, quảthực là mốc meo. Ta mở cửa sổ, thuận miệng giải thích với Nhị gia ở trên giường: “Thông gió.”
Đương nhiên Nhị gia sẽ không để ý đến ta.
Sau đó ta đút cơm cho Nhị gia, hắn hệt như người gỗ, miệng há ra ngậm lại, mắt không biết nhìn gì.
Mãi cho đến buổi tối, ta mang thuốc vàophòng, nói với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ thay thuốc cho ngài.” Lúc nàyhắn mới có chút phản ứng.
Ánh mắt Nhị gia giật giật, nhìn về phía ta.
Ta bước tới, định xốc chăn Nhị gia lên, động tác còn chưa xong, Nhị gia liền trầm thấp nói một câu:
“Cút.”
Kỳ thực ta đã sớm liệu được những lời này.
Làm một người hầu trung thành như lờiNguyên Sinh, đương nhiên ta không thể cút. Ta sụp mi mắt nói với Nhịgia: “Nhị gia, vết thương cần được thay thuốc, có thể hơi đau, ngài cốnhịn chút.”
Sau đó ta xốc chăn lên, liền ngửi thấy một mùi thịt thối ở bên trong.
Gã Nguyên Sinh kia căn bản không biết chăm sóc người mà.
Ta cầm thuốc, cố sức nhẹ nhàng rịn vàovết thương của Nhị gia. Trong nháy mắt khi nước thuốc rơi lên, ta nhìnthấy chân Nhị gia run lên. Sau đó ta liền bị một sức lực lớn ném sangmột bên.
Người ngã, thuốc cũng đổ.
Cánh tay Nhị gia vẫn còn rất dài.
Ta ngẩng đầu, thấy Nhị gia tóc rối tung, mắt như dã thú, nhìn ta chằm chằm.
“Ta bảo ngươi cút.”
Ta cút không – đương nhiên là không.
Tính tình bạo lực của Nhị gia ta thậpphần rõ ràng, nói như thế nào thì ta làm bao cát trút giận trong việnhắn cũng đã mấy năm. Ta rất muốn nói với hắn bây giờ ngài đẩy như vậykhông đau chút nào, năm đó ngài đá ta còn ác hơn thế này rất nhiều.
Sau đó ta bỗng nhiên nhớ ra, bây giờ ta không sợ Nhị gia, là bởi vì hắn không thể đá ta được nữa.
Ta vừa thầm nghĩ, vừa đi chuẩn bị lại thuốc, lại bước tới giường Nhị gia lần nữa.
Ngã một lần sẽ khôn hơn, lần này ta họcthông minh, đứng cuối giường bôi thuốc. Cho dù cánh tay Nhị gia có dàithêm một đoạn, chỉ cần còn nằm, liền tuyệt đối không thể với tới được.
Ta thật sự rất cơ trí mà.
Ta ở đầu này vui vẻ, đầu kia Nhị gia tứcgiận đến run người. Hai tay hắn để tại bên người, nhìn tư thế như làmuốn ngồi dậy để thu thập ta vậy.
Nhưng mà ta hoàn toàn không sợ. Bởi vìhiện tại hắn quá suy yếu, hơn nữa vết thương đứt hai đùi vẫn chưa khéplại, đen đen hồng hồng, nhìn thôi đã đau muốn chết, nếu như ngồi dậy,đụng đến vết thương, như thế chẳng khác nào là chết.
Cho nên ta an tâm bôi thuốc.
Lại nói, lúc bôi thuốc ta còn có chút xấu hổ.
Dù sao thì Nhị gia cũng không mặc gì, mặc dù ta vẫn thường bị người trong viện gọi là Hầu Tử, nhưng dù sao vẫn là một con khỉ hoa cúc[4] chưa xuất giá, nhìn thấy thân thể trần truồngcủa Nhị gia, bây giờ nhớ lại vẫn có chút khẩn trương.
[4] hoa cúc: nguyên văn là hoàng hoa, hoàng hoa khuê nữ: cô gái chương lấy chồng, tương tự, con khỉ hoànghoa/hoa cúc, ý nữ chính là nàng là con khỉ chưa xuất giá í.
Chỗ đó của Nhị gia…
Ta chỉ có thể nói là rất đồ sộ.
Chẳng qua so với trước kia, hiện tại chân Nhị gia lại càng đồ sộ. Ta bôi thuốc hết sức chuyên chú, mỗi lần đụngtới mỗi chỗ khác nhau, Nhị gia liền run lên, sau đó khi thuốc đã đượcbôi nhiều hơn, toàn bộ mông Nhị gia cũng bắt đầu run, vừa run rẩy vừakêu to, ngữ khí đứt đoạn.
Ta cả gan ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt Nhị gia trắng bệch, gương mặt dữ tợn, nổi gân xanh, khuôn mặt ướt sũng mồ hôi lạnh.
Ta đoán có lẽ hiện giờ hắn đau đến nỗi sức để mắng ta cũng không có.
Thay thuốc rồi, ta xuống bếp làm cơm. Sau đó bưng vào trong phòng.
Nhị gia vẫn như con cá chết, mở to mắt nằm trên giường.
Ta múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng Nhị gia.
Nhị gia hất một cái bay đi.
May mắn ta còn giữ được cái bát, mặc dù hơi nóng, nhưng mà cháo không bị đổ là được rồi.
“Nhị gia, người ăn một chút đi.”
Nhị gia: “Cút.”
Ta không biết phải làm sao nữa.
Nếu như đặt vào tình huống trước kia, Nhị gia kêu một câu cút, như vậy ta sẽ nhấc mông cút càng xa càng tốt. Thếnhưng hiện tại… Hiện tại ta cút thì Nhị gia làm sao bây giờ. Nhưng takhông tìm ra được cách nào tốt cả. Bôi thuốc có thể dùng sức mạnh, nhưng chẳng lẽ ăn cơm cũng phải như thế sao.
Chờ một chút… Dùng sức mạnh?
Không sai, chính là dùng sức mạnh
Ta để cháo qua một bên, trừng hai mắt chờ nó nguội đi. Như vậy ép ăn cũng sẽ không bị bỏng.
Một lát sau, ta thử một chút, cảm thấy gần được rồi. Bèn cầm bát bưng tới.
Có lẽ cho tới bây giờ Nhị gia cũng chưatừng nếm thử cảm giác bị một con khỉ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt vôcùng dữ tợn, ta nói một câu – Nhị gia, đắc tội.
Sau đó, ta thật sự đắc tội hắn.