Nhị Gia Thương Em

Chương 30




-Anh thích...

Nói tới đây cô dừng lại rồi vội vàng sửa lại câu nói.

-Ý em là kiểu như anh thuận mắt hay là có cảm tình gì gì đó với em đúng không.

Không thể hỏi quá rành mạch'ANH THÍCH EM ĐÚNG KHÔNG' được.Tự cô cũng cảm thấy mình tâng bốc bản thân quá đà.Sợ bị xấu mặt lắm nên mới dè dặt hỏi sang ý khác.

'...'

Động tác trên tay của Ngụy Tư Đằng dừng lại,đôi mắt được che dấu dưới mái tóc ngay lúc này đang ngước lên nhìn lấy cô.Con ngươi đen láy không cảm xúc,cô không nhìn ra được cảm xúc gì trong đôi mắt đó cả nhưng nó không hề lạnh lẽo như thường ngày.

Ngay cả bản thân của cô cũng bị dọa sợ bởi câu hỏi ngu ngốc vừa nãy.Nhưng đã quá trễ để cô thu lại rồi,cô thật sự muốn biết câu trả lời của anh.Trong đầu cô lúc ấy đã phải suy nghĩ nhiều như thế nào,nếu anh nói có thì cô sẽ làm gì tiếp theo.Còn nếu anh nói không thì cô lại cảm thấy buồn hơn.

Đôi mắt đen láy kia rời khỏi cô,anh lại tiếp tục dùng những ngón tay của mình mà xoa xoa cổ chân cho cô,giọng nói trầm ấm vang lên rót thẳng vào trái tim của cô.

-Ừm.

'....'

Ngay tức khắc cô như bị đông cứng tại chỗ.Cô hỏi nguyên câu dài như vậy anh chỉ ừ một tiếng thôi á.Nhưng lại nghĩ đến tính cách nhạt nhẽo của anh thì cô cũng thông cảm.



Quế Tư Hạ là kiểu người thành thật,đôi lúc cô sẽ cảm thấy bẽn lén ngại ngùng nhưng đôi lúc lại rất gan dạ.Cô lại tiếp tục hỏi anh.

-Vậy nụ hôn lần trước...

'...'

Lại một khoảng trống im lặng diễn ra,chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc của lá cây cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ vang lên bên tai.Vẫn như trước anh từ tốn đáp lại cô,khuôn mặt điển trai kia vẫn không hề có cảm xúc nào cả.

-Lần đó không phải sự cố,là tôi muốn hôn em.Nếu không tôi để em hôn lại một cái,thế nào?

'...'

Cùng lúc đó gương mặt lãnh đạm đấy như lẽ đúng mà nhìn cô.Cái gì mà hôn lại,ý của cô đâu phải đang đòi công bằng cho mình.Không lẽ anh hôn cô thì cô phải hôn lại cho công bằng sao.

Đột nhiên cô lại cảm thấy đầu óc của Nhị Gia thật ra còn rất ngây thơ,lời nói ra đúng tình hợp lý cô không thể cãi như thể người xấu là cô vậy.Còn rất công bằng có qua có lại.

Quế Tư Hạ có chút mất tự nhiên rời tầm mắt,rồi vùng chân ra khỏi tay anh mà đứng dậy.Khuôn mặt cô đã đỏ tới tận mang tai luôn rồi.Anh cũng phủi bụi đứng lên cùng cô,lại lần nữa mà nhìn chằm chằm cô đợi cô trả lời.

Lần đầu cô gặp tình huống như này,thật tâm nụ hôn lần đó cô không hề thấy ghét ngược lại còn thích.Cũng tự cảm thấy bản thân không chịu thiệt gì cả.

Suy nghĩ trong đầu cô lúc đó chỉ có một câu.

'Nhị Gia thuộc dạng trai hư sao,đều hôn bừa người khác sao?'



Nghĩ là thế nhưng cô nào dám nói ra bằng miệng của mình.Nhưng cô vẫn phải nói rõ ra mới được,không là gì của nhau làm sao có thể hôn như thế.Nhưng nhìn vẻ mặt kia của anh thì chắc không quan trọng vấn đề đó,không lẽ anh sống ở nước ngoài nên cũng thoáng như họ sao.Thế là Quế Tư Hạ rất cẩn thận mà trình bày.

-Nụ hôn lần đó coi như chưa từng xảy ra đi ạ.Nhị Gia yên tâm,em sẽ không tự mình đa tình đâu.Cũng sẽ không truy hỏi thêm gì nữa,em sẽ giữ bí mật chuyện này cũng sẽ không để đàn chị Tịch Lạc biết đâu.

Nói xong cô cong đít chạy mất bỏ lại anh ngơ ngác mà nhìn bóng lưng của cô.Xem như mọi thắc mắc cô đều đã rõ,anh cũng không có tình cảm với cô.Chỉ là hứng thú nhất thời ,cũng chỉ là một nụ hôn thôi.Cứ như vậy Quế Tư Hạ lấy đủ lý do để an ủi bản thân.

Ngụy Tư Đằng nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô gái rồi cũng bước chân theo cô.Cô nói nhiều như vậy là đang muốn vạch ranh giới sao.Nụ hôn kia ai biết cũng được anh cũng đâu có ý che dấu.Mình làm mình nhận,càng nghĩ đến chuyện cô phủi đít sạch sẽ như thế thì cỗ tức giận trong lồng ngực lại không có chỗ tiêu tan.

Từ lúc trở về trại của nhóm,anh chạm mặt cô nhiều lần nhưng cô đều lảng tránh.Cho tận đến lúc buổi tối đốt lửa trại thì cô cũng không còn đường mà chạy trốn nữa.Vị trí của anh vừa hay có thể quan sát cô trọn vèn không hề có vật cản.

Vòng tròn người nối lấy nhau chính giữa là một chùm lửa lớn đang cháy.Quế Tư Hạ an tĩnh ngồi yên một chỗ,đôi mắt vẫn đang nhìn mấy bạn nữ nhảy múa.Là đội văn nghệ của trường,ai nấy đều chân váy ngắn áo thun cũng ngắn vô cùng sinh động.

Bên tai là tiếng gào thét của nam sinh.Tử Kì cầm ngô nướng trên tay đang ngồi gặm ngon lành.Lâu lâu lại quay sang cười nói cùng cô.

Da của cô rất mẫn cảm,đám muỗi lại liên tục vo ve xung quanh.Vì là trời tối thời tiết mát mẻ,cô bận một chiếc quần đùi ngắn màu trắng cùng với áo thun trắng.Có lẽ đám muỗi thấy cô toàn thân màu trắng cùng với làn da trắng phát sáng nên mới tập trung ở đây.

Bàn tay nhỏ của cô vẫn luôn đưa qua đưa lại để đuổi đám muỗi nhưng vẫn không tránh được bị trích vài nốt.

Tử Kì có chút buồn cười nhìn cô,quả thật cô nàng không hề bị mũi cắn một chút nào.Nhìn sang vẻ chật vật của Quế Tư Hạ thì cô liền nhỏ giọng trêu ghẹo.

-Nhìn đi ngay cả con muỗi cũng thích cậu đấy.