Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 71-2: Trừng trị ác nô (2)




Thì ra là nô tài kia đến chuyện tham ô cũng dám làm, Thu Nhi, muội dẫn người đến nhà Chu Bảo Hưng lục soát cho ta, hai tên nô tài này có đúng là đút túi ngân lượng Hầu phủ hay không, lục soát là biết ngay.”

Thu Nhi vâng dạ một tiếng, hùng hổ dẫn người chạy ra khỏi Dung Lê viện. Chu Bảo Hưng trợn trừng hai mắt, sửng sốt một hồi nhưng không thể tìm được biện pháp để mà chống cự.

Hiện giờ ông ta có thiên ngôn vạn ngữ để biện minh cho bản thân thật đấy. Nhưng Tuệ An đã bịt miệng ông thế này, chẳng khác nào khiến ông có miệng như câm có tai như điếc, trả lời làm sao, cự cãi thế nào?

Thu Nhi vừa đi được một lúc, còn không qua một khắc đã dẫn người chạy trở lại, chỉ khác là phía sau đã khiêng thêm năm chiếc rương lớn.

Chu Bảo Hưng là tổng quản Hầu phủ, đương nhiên nơi ở cũng phải cách Hầu phủ không xa, nhưng không có nghĩa là vừa đi vừa về lại không đến một khắc, ít nhất cũng phải mất gần hai khắc, Thu Nhi đi đi về về nhanh như gió thổi, hiển nhiên là sớm đã có người đến lục soát nhà Chu Bảo Hưng.

Chu Bảo Hưng vừa thấy mấy cái rương kia nhất thời đáy lòng lạnh buốt, ngoẹo đầu rạp người trên ghế, khuôn mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.

“Mở ra!”

Thu Nhi quát to một câu, rương kia lập tức được mở ra, hai rương xếp đầu chứa đầy ắp những thỏi bạc trắng lóa, hai rương sau là châu báu cùng tranh chữ, đồ cổ, nhìn sơ qua đã biết đa số đều là đồ thuộc sở hữu của Hầu phủ.

Đến Tuệ An đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng phải giật mình cả kinh, nhịn không được đứng bật dậy, nhìn chằm chặp vào mấy cái rương, hận không thể tự mình xông lên quất Chu Bảo Hưng thêm vài roi mới hả giận.

Những đồ vật này nào phải là Chu Bảo Hưng ông một mình vơ vét đâu, oan uổng quá!

Trên thực tế, ngoại trừ cái rương cuối cùng chứa đầy trang sức vòng ngọc, gấm vóc sa tanh thượng hạng và một số thứ khác, bốn chiếc rương còn lại đều là do Tôn Hi Tường giao cho ông ta di dời khỏi Hầu phủ mà thôi.

Tranh chữ đồ cổ gì đó cũng là ông ta thuê người làm giả thay thế vào trong phủ, còn đồ thật thì chuẩn bị bán cho tiệm cầm đồ rồi giao ngân phiếu đến tay Tôn Hi Tường, tiện thể giữa đường kiếm chác được một tí tiền hoa hồng.

Nhưng mà chưa kịp tẩu táng đã bị Tuệ An phát giác, đã bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên Chu Bảo Hưng phải thừa nhận số phận quá trêu ngươi ông ta, nhà dột còn gặp mưa rào, lần này ông có thể trở mình được nữa không?

Việc Chu Bảo Hưng di dời tài sản của Hầu phủ thay Tôn Hi Tường, tất nhiên không dám hé miệng lộ ra nửa chữ, việc đã đến nước này chỉ có thể trông cậy vào chuyện này để mong Tôn Hi Tường bảo toàn tính mạng cho một nhà già trẻ của ông. Cầu xin trời phật phù hộ cho Tôn Hi Tường về trước khi ông bị Đại cô nương này đánh chết, thế đã là sung sướng lắm rồi.

Tuệ An chưa từng rời mắt khỏi năm rương đồ, không biết sao lại cười thành tiếng, gằn giọng nói:

“Giỏi! Rất giỏi! Mấy ngày trước Tam cô nương của Vân phủ còn nói với ta, lúc đến Châu Ngọc lâu có đụng phải một vị cô nương, trông rất giống Yên Nhi vẫn hầu hạ bên cạnh ta, chỉ khác là toàn thân quý khí so với tiểu thư gia đình quan lại còn hơn mấy phần, khiến Tam cô nương không dám mở miệng hỏi thăm. Khi Tam cô nương nói với ta, ta chỉ nói nàng nhận nhầm người, thật không ngờ… Chu Bảo Hưng, tên nô tài nhà ông giỏi lắm!”

Yên Nhi kia vốn là tam đẳng nha hoàn hầu hạ trong viện Tuệ An, cũng là khuê nữ của Lưu thị và Chu Bảo Hưng, hai vợ chồng bọn họ được Tôn Hi Tường coi trọng nên từng nói cùng Tuệ An đôi lời, để Tuệ An cho Yên Nhi ra phủ, xóa khế ước bán thân.

Chúng người làm trong phủ nhìn thấy năm rương vàng bạc châu báu kia đã bất mãn với Chu Bảo Hưng cực kỳ, nay nghe vậy lại càng thêm khinh bỉ, thậm chí còn nhịn không được thi nhau chửi rủa đủ những lời khó nghe.

Tuệ An nói xong, phất tay hai cái, gã sai vặt đã lấy miếng vải trong miệng Chu Bảo Hưng ra, Chu Bảo Hưng liền vội vàng cầu xin tha thứ:

“Nô tài biết sai, nô tài biết sai rồi. Nô tài phạm phải sai lầm nặng nề, tự biết không có mặt mũi cầu xin cô nương tha mạng, nô tài nguyện ý mang theo thê tử đến nha môn Phượng An tự thú.”

Đến quan phủ tự thú?

Ha ha! Ông ta coi mình là kẻ ngốc, không biết ông ta đang kéo dài thời gian chờ viện binh tới thật sao?

E rằng chỉ cần giao ông ta cho quan phủ, ngay sáng mai Tôn Hi Tường đã có thể cứu người ra không một tiếng động.

Tuệ An cười lạnh, híp mắt quát to:

“Tới tận bây giờ mà ông vẫn còn dám giở âm mưu quỷ kế hòng thoát tội ư? Đến quan phủ? Ông làm việc cho Hầu phủ bao nhiêu năm nay, có ai mà không biết, giờ lộ mặt ra ngoài với cái tội này, phủ Phượng Dương hầu của ta không mất hết thể diện mới là lạ.

Ông được phụ thân ta tín nhiệm, làm ra loại chuyện xấu xa bậc này còn muốn đến phủ nha vạch áo cho người xem lưng, không phải là tát thẳng vào mặt phụ thân ta hay sao? Hôm nay ta không đánh chết ông, làm sao xứng với hai chữ hiếu đạo!

Đánh, đánh chết lũ điêu nô này cho ta!”

Tuệ An nói xong, Phương mama khẽ nháy mắt ra hiệu cho gã sai vặt cầm gậy, gã sai vặt hiểu ý, không chần chừ liền vung lên cây gậy dốc ra mười phần sức lực mà đánh xuống.

Loại hình phạt dùng gậy đánh này rất là phổ biến, gậy dùng để đánh cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, gỗ cây tử đàn nặng hơn bốn mươi cân.

Nặng như vậy lúc giơ lên cao thì khi hạ xuống càng mạnh, cho dù có là người da dày thịt béo đến đâu cũng chịu không nổi hơn hai mươi gậy, mà hứng bốn năm mươi gậy còn không chết thì vô cùng hiếm thấy.

Vừa rồi Chu Bảo Hưng lĩnh gần ba mươi gậy lại vẫn có thể nói chuyện bình thường, đó cũng là do Tuệ An phân phó mấy người sai vặt không dùng hết sức.

Nếu như nàng quyết định dùng hai vợ chồng Chu Bảo Hưng để lập uy trong phủ, chưa chi đã đánh chết người, thứ nhất là sẽ khiến người hầu cảm thấy nàng lòng dạ độc ác, vung tay là nói đánh nói giết, như vậy không hay cho lắm. Thứ hai nàng không nắm được sai lầm nghiêm trọng nào của hai kẻ kia, không đủ sức uy hiếp để phạt nặng bọn họ.

Hơn nữa dao sắc và dao cùn cắt vào da thịt, dao nào đau hơn. Phương diện này Tuệ An vẫn là biết, cho nên mặc dù nhìn gã sai vặt đánh thì hung ác thật, thế nhưng gậy đánh xuống không hề đau đến thế, đây chính là thủ pháp ngoài nặng trong nhẹ vẫn hay được dùng cho con em quý tộc chứ đâu.

Mà lúc này Tuệ An liếc mắt qua, gã sai vặt nhưng lại vung gậy thật sự, gậy chạm tới da thịt cũng không thấy y phục rách ra, máu thịt tung tóe, nhưng có thể nhìn ra đã dùng hết sức bình sinh, Chu Bảo Hưng nhất định phải dập nát toàn thân, nội tạng vỡ vụn là chuyện không thể nghi ngờ.

Đa số người có mặt trong sân đã sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, cúi gằm mặt không dám liếc Tuệ An một cái. Giờ phút này phần lớn trong lòng mọi người đã bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình, thấp thỏm sờ sờ cái cổ xem có thật đầu mình vẫn còn nguyên vẹn hay không.

Bởi vì Chu Bảo Hưng cùng Lưu thị đều bị bịt miệng không thể lên tiếng, cho nên chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô không ngừng.

Chu Bảo Hưng biết mình đã cách suối vàng không xa, chỉ biết dùng cặp mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Tuệ An, Tuệ An cũng không hề sợ sệt, ép buộc bản thân nhìn thẳng lại ông ta, thậm chí không cho phép mình nháy mắt dù chỉ một cái.

Hôm nay nàng muốn bọn hạ nhân trong phủ mở to mắt ra mà nhìn một chút, nàng, Thẩm Tuệ An này, mới chính là chủ nhân chân chính của phủ Phượng Dương hầu, cũng là người nắm trong tay sự sống lẫn cái chết của bọn họ!

Nàng, Thẩm Tuệ An, là người có thù tất báo, những kẻ đã cưỡi lên đầu lên cổ nàng bao nhiêu năm nay, tốt nhất cứ nghĩ kĩ xem mình có đủ năng lực chống đỡ hay không đi, nàng sẽ đòi lại từng tí từng tí một, cả vốn lẫn lời!

Đợi đến khi Chu Bảo Hưng trút hơi thở cuối cùng, gã sai vặt bên cạnh buông tay một cái, thân thể của ông tựa như bãi bùn nhão tuột từ trên ghế xuống.

Tuệ An khẽ nhếch khóe môi dời mắt đi chỗ khác, nhìn chúng nô tài đứng đầy một sân, nhẹ giọng nói:

“Các ngươi nên nhớ cho kỹ, thể diện là chủ tử cho, một khi đã nở mày nở mặt thì chớ có quên chủ tử là ai!”

Thanh âm của Tuệ An không khác gì sấm vang chớp giật, nhất thời tất cả mọi người trong sân ầm ầm quỳ xuống, đúng lúc này ngoài viện vang lên một tiếng quát đầy uy nghi:

“Đều đứng đây làm cái gì?”

Mâu quang Tuệ An hơi lóe lên, cuối cùng Tôn Hi Tường cũng đến rồi!

Quay ra đã thấy Tôn Hi Tường còn mặc quan phục của quan viên ngũ phẩm, vẻ mặt âm trầm sải bước vào viện.

Nhìn đến đầu tiên là Chu Bảo Hưng đang nằm sõng soài trên đất, sau đó mới lướt qua năm rương châu báu đỏ thẫm, khẽ nhíu mày ra hiệu cho gã sai vặt A Hào, A Hào biết ý tiến lên xem xét hơi thở của Chu Bảo Hưng.

Tôn Hi Tường đi về phía Tuệ An, Tuệ An gấp rút bước lên vài bước cung kính hành lễ với Tôn Hi Tường, lúc này mới nói:

“Nhất định là phụ thân nghe nói trong nhà xảy ra chuyện không hay, nên mới từ trong cung vội vã trở về phải không?

Hừ, không biết là tên nô tài lắm miệng nào làm phụ thân phải bỏ bê công việc, triều đình mà trách tội xuống cũng chẳng hay ho gì?”

Nàng vừa nói vừa liếc A Hào một cái.

A Hào vừa đưa tay đến dưới mũi Chu Bảo Hưng, thấy ông ta chết thảm không nói nổi, làm sao không sợ cho được, nay bị Tuệ An nhìn qua, cả người run rẩy từng chặp, gấp rút trốn sau lưng Tôn Hi Tường.

Tôn Hi Tường thấy vậy ánh mắt lại càng không vui, nhưng ông vừa thấy năm rương mở toang liền biết mình về chậm, còn nói gì cũng vô dụng cả rồi, trong lòng băn khoăn không biết tên nô tài Chu Bảo Hưng kia có nói ra chuyện cơ mật gì không.

Cho nên khi nghe vậy, ông chỉ cười khan một tiếng, nói:

“Là A Hào lo lắng con không thể xử lý những tên nô tài bẩn thỉu này, sợ con bị thua thiệt nên mới thỉnh vi phụ đến. Không biết tên Chu Bảo Hưng này và Lưu thị đã phạm tội gì, lại làm con nổi giận đến thế?”

Tuệ An cũng cười đáp lời:

“Phụ thân một đường chạy về tất nhiên mệt mỏi không ít, mời phụ thân ngồi nghỉ. Phương mama, dâng trà cho phụ thân.”

Tôn Hi Tường chỉ cảm thấy lời Tuệ An nói rành rành là châm chọc mình, trong lòng cố nén cơn giận dữ, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như thường, ngồi xuống ghế thái sư, nhấp một ngụm trà, lúc này mới nghe Tuệ An nói:

“Nói tới chuyện này, chỉ sợ phụ thân sẽ xấu hổ, Chu Bảo Hưng thật sự là gan lớn bằng trời, lại dám tham ô cả tiền bạc lẫn vật phẩm trong phủ.

Phụ thân nhìn xem, những thứ này đều được lục soát từ trong nhà ông ta. Cũng không biết là ai cho ông ta lá gan lớn như vậy, quả thực giết ngàn lần cũng không quá đáng!”

Chu Bảo Hưng là người của Tôn Hi Tường, cả Hầu phủ này có ai mà không biết, Tuệ An nói thế chỉ kém chưa chỉ thẳng vào mũi Tôn Hi Tường mà chửi thôi.

Tôn Hi Tường nghe vậy đã tức đến cực điểm, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ông mặc dù không sợ Chu Bảo Hưng cắn lại mình, nhưng nếu thật sự ông ta hé miệng nói lời gì đó, lan truyền ra ngoài đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ông. Giờ nghe vậy, ông lạnh lùng nhìn Tuệ An một chút, vờ vịt cả giận nói:

“Đúng là nô tài đáng chết! Chuyện này con xử trí tối lắm, chỉ không biết Lưu thị kia có tội gì?

“Lưu thị và Chu Bảo Hưng là cá mè một lứa, không chỉ tham lam của cải trong phủ, vừa rồi… Vừa rồi bà ta còn… Còn đá nữ nhi một cước, mong phụ thân làm chủ cho nữ nhi!”

Tuệ An vừa nói vừa rưng rưng chực khóc, ‘phịch’ một tiếng quỳ gối trước mặt Tôn Hi Tường, dáng vẻ muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lúc này bà tử đã buông Lưu thị ra, Lưu thị bị một thùng nước lạnh giội cho tỉnh người, lại thấy Chu Bảo Hưng đã tắt thở nằm đó, nhất thời hận không thể vùng lên xé xác Tuệ An, đảo mắt đã thấy Tôn Hi Tường đang ngồi phía trước, liền giống như ăn vào nhân sâm ngàn năm, thoáng cái đã lết người tới gần, khóc hô:

“Lão gia làm chủ cho nô tỳ, hu hu, vợ chồng nô tỳ quanh năm suốt tháng làm việc cho lão gia, luôn luôn trung thành tận tâm…”

Nếu như Lưu thị lết lên để nhận tội, lại tố cáo Tuệ An tội bất hiếu, tự tiện xử lý cả người do phụ thân đề bạt, như vậy có lẽ Tôn Hi Tường còn có thể làm chỗ dựa cho bà.

Nhưng bà ra vừa đi lên đã nói làm việc theo chỉ thị của Tôn Hi Tường, Tôn Hi Tường há lại cho phép bà nói tiếp.

Ông thấy Lưu thị ngu ngốc không biết điều, nhất thời tái mét mặt mày, hét lớn một tiếng cắt ngang lời bà:

“Câm miệng! Thứ đàn bà điên khùng này, ngay đến chủ tử cũng dám ám hại, mấy người các ngươi chết cả rồi sao? Còn không lôi ra đánh chết cho ta!”

Người hầu nghe vậy liền tiến lên lần nữa bắt lại Lưu thị, áp vào trên ghế, tiếp tục vung gậy.

Vừa rồi Tuệ An không để người đánh chết Lưu thị là muốn chờ Tôn Hi Tường đến, mục đích đương nhiên để mọi người tận mắt chứng kiến Tôn Hi Tường ra lệnh, Tuệ An có thể đảm bảo ông sẽ giết chết Lưu thị bịt đầu mối.

Cũng để chúng nô tài trong phủ này mở to mắt mà nhìn, Tôn Hi Tường là loại người gì, khi cần dùng thì nâng đỡ lên tận trời, đến khi có chuyện xảy ra lại quăng như quăng giày, lòng dạ độc ác nham hiểm, đồng thời khiến họ phải ngẫm kỹ xem nên theo ai bỏ ai mới là chính xác.

Lưu thị bị đánh không nể tình, thảm thiết kêu rên liên hồi. Bà ta vốn đã chẳng khỏe khoắn gì, nay đã vật vờ nửa sống nửa chết. Lúc này lại không hề có bà tử đi qua bịt miệng bà ta, Lưu thị liều mạng dùng hơi thở cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng Tôn Hi Tường, đầy oán độc hét lớn:

“Tôn Hi Tường, ta thành quỷ cũng không tha cho ông…”

Dứt lời đã tắt thở, hai mắt trợn trừng gục đầu xuống ghế.

Tôn Hi Tường nghe vậy tức đến nỗi mặt mày xám ngắt, Tuệ An vẫn cúi đầu đứng một bên khẽ liếc nhìn ông, nét mỉa mai không để đâu cho hết, chốc lát sau mới nói:

“Mang người xuống đi. Phụ thân, trong phủ không thể một ngày không có tổng quản, theo con thấy, Kiều quản sự phụ trách thu mua vật tư trong phủ cũng là người ổn trọng chính trực, phụ thân xem có nên tạm thời để ông ấy giữ chức tổng quản hay không? Nếu như làm không tốt, phụ thân lại chọn người khác cũng chưa muộn.”

Tôn Hi Tường liếc Tuệ An một cái, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ, lập tức gật nhẹ đầu, nói:

“Cứ như vậy đi.”

Kiều quản sự mà Tuệ An nhắc tới, tên đầy đủ là Kiều Vạn Toàn, cũng là lão nhân trong Hầu phủ, xưa nay người này vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, không nghiêng về Tuệ An cũng chẳng thiên vị Tôn Hi Tường.

Chỉ có điều nữ nhi duy nhất của ông hiện đang làm việc trong viện của Tôn Hi Tường, thời gian gần đây đã được thăng lên nhất đẳng nha hoàn, hình như còn có tâm tư khác với Tôn Hi Tường, cùng Tôn Hi Tường liếc mắt đưa tình cũng không phải là ngày một ngày hai.

Tuệ An xem chừng sớm muộn gì Tôn Hi Tường sẽ nạp nha hoàn kia làm thiếp, hiện giờ còn mập mờ không rõ, chẳng qua cũng chỉ là chơi trò đuổi bắt cho thú vị mà thôi, đàn ông ấy mà, hưởng thụ quá trình săn đuổi con mồi là chính.

Tuệ An đề cử Kiều Vạn Toàn làm tổng quản, thứ nhất là biết đến tám phần Tôn Hi Tường sẽ đồng ý, hai là Kiều Vạn Toàn này ở thế trung lập, có vẻ là một người thông minh hiểu chuyện. Hơn nữa còn có một nguyên nhân thứ ba, đó là thân phận sau này của nữ nhi nhà ông, biết đâu sẽ mang lại bất ngờ lớn cho nàng nữa kìa!

Thấy Tôn Hi Tường gật đầu, Tuệ An lại nói:

“Còn về phòng bếp… Đó là nơi nhàn hạ lại béo bở, chưa kể rất dễ dàng động tay động chân giở trò vơ vét, phải chọn người nào thật đáng tin mới được. Chu Bảo Hưng và Lưu thị đúng là mặt người dạ thú, lừa dối phụ thân tham ô bao nhiêu tiền bạc trong phủ, ý của con là, việc này có phải cũng nên nghiêm khắc điều tra không?”

Tuệ An mở miệng ngậm miệng là nhắc đến bạc, còn muốn kiểm kê tài sản, Tôn Hi Tường nghe vậy tức muốn nổ phổi?

Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tuệ An bình tĩnh non nớt của Tuệ An, lần này có muốn kiềm chế cơn giận e là cũng khó quá, con nha đầu chết tiệt này, rõ rành rành là uy hiếp mình đây mà!

Vấn đề là chuyện đã không thể cứu vãn, thỏa hiệp hay không không phải do ông quyết định, cho nên ông chỉ có thể tức giận đến nội thương, mặt mày nhăn nhúm phất tay một cái, đứng dậy nói:

“Phòng bếp tất nhiên không thể qua loa, tự con an bài người đi, thỏa đáng một chút. Việc này phụ thân không có ý kiến gì, nhưng chuyện kiểm kê này nọ thì để sau hẵng hay, giờ đã gần cuối năm, để chúng hạ nhân yên ổn qua một năm, đừng khiến lòng người hoang mang, cũng không tốt lành gì.”

Nói xong, vung lên tay áo rời khỏi Dung Lê viện.

P/s: Tui chưa thi xong là chưa thi xong ~~~

Dạo này nhân số edit Hầu phủ đang dần dần tăng lên, tui mong chờ đến ngày được an nhàn quá à :P

Thật ra thì cô nàng tiểu thiếp nhỏ bé của Tôn Hi Tường vẫn chưa đủ trình để đấu đá với Đỗ Mỹ Kha đâu, các nàng chuẩn bị đón tiếp người mới lên sàn đi nào. Với đẳng cấp ngang ngửa Đỗ Mỹ Kha, hơn nữa còn là em gái ruột của một vị Hầu gia, chỉ mỗi tội đã ly hôn 2 lần do nhà chồng không chịu nổi :v, và đặc biệt hơn, cô nàng trúng tình yêu sét đánh với lão Tôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, muahahaha ~~~

À quên mất, các nàng có nhớ ở những chương trước Mã Minh Viễn đã bắt nạt chèn ép Tuệ An hơm, tuy bạn trẻ họ Văn đã bắt tên này xin lỗi Tuệ An nhưng chuyện vẫn chưa xong đâu, ai bảo làm chuyện xấu lại bị Hạc ca bắt gặp cơ chứ. ‘Hai cây hòe già trước tiểu viện’ gì gì đó mà Hạc ca uy hiếp Mã Minh Viễn sẽ được giải đáp trong chương sau, dự là bạn nhỏ Mã sẽ vắng mặt một thời gian do chấn thương nặng, hê hê.