Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ

Chương 1-0




Lúc tan tầm, trên đường đầy xe, lại gặp trời mưa xối xả như trút nước, tốc độ xe càng chậm.

Thấy người đàn ông cách xa trước mắt mấy mét trong một chiếc taxi đã qua đèn đỏ đèn xanh rồi, lòng anh nóng như lửa đốt thúc giục.

"Lại nhanh một chút!"

"Nhét thành như vậy, xe của tôi lại không thể bay, phải nhanh thế nào? Trừ khi Cam nhị thiếu anh đi xuống, dọn sạch sẽ những chiếc xe kia đi, tôi liền có thể nhanh một chút." Cô gái tóc ngắn lái xe tức giận vứt cho anh một cái xem thường. Cô hiểu trong lòng anh vội vàng, nhưng cũng phải xem tình huống chứ.

Người đàn ông định mở cửa xe.

"Tôi xuống xe ở đây." Sau khi bỏ lại lời nói, anh liền mạo hiểm mưa to, cất bước nhanh chóng đuổi theo chiếc xe taxi kia.

Cô gái lái xe thấy thế lắc đầu thì thầm, "Người này không yêu thì thôi, một khi yêu thật đúng là điên cuồng."

Người đàn ông liều chết đuổi theo, mắt thấy chỉ thiếu một sườn xe là có thể đuổi kịp, tắc xi lại đột nhiên quẹo phải, lái về phía một con đường ít xe chạy.

Anh trơ mắt nhìn khoảng cách của chiếc xe kia ngày càng xa, rốt cuộc cuối cùng biến mất trong tầm mắt anh, anh tức giận gầm thét.

"Giang Tử Tự, em nghĩ cứ như vậy chạy trốn sao? Nói rõ ràng cho anh!"

Dĩ nhiên không có ai đoái hoài đến anh, anh xanh mặt, hai tay chống ở trên đùi thở dốc, một lát sau, anh không chết tâm ngăn một chiếc tắc xi khác lại, tiếp tục đuổi theo.

Đi tới sân bay, không biết cô đi chuyến bay nào, anh kiểm tra từng hãng, may mắn vận khí không tệ, đang hỏi đến hãng hàng không thứ ba liền tra được, thứ ba nhà công ty hàng không thì liền tra được, anh chạy thẳng tới chỗ nhập cảnh .

"Tiên sinh, ông không có hộ chiếu, không thể đi qua." Hàng cảnh (bảo vệ cửa vào lên máy bay) ngăn lại cả người ướt đẫm, quần áo tóc của người đàn ông không ngừng chảy nước.

"Tránh ra, tôi muốn tìm người." Anh không nhịn được quát lên, bỗng nhiên liếc thấy cách đó không xa một bóng người đã làm xong thủ tục thông quan, anh vội vàng rống to, "Giang Tử Tự, em đứng lại đó cho anh, nói cho rõ ràng."

Cô gái nghe tiếng, vai nhỏ gầy mơ hồ run lên, dừng bước.

Người đàn ông thấy thế, tình thế hết sức cấp bách đột nhiên vung một quyền đánh ngã hàng cảnh ngăn anh, xông qua đó.

Đang đi tới trước mặt cô gái thì bốn gã hàng cảnh chia ra bốn phương tám hướng đánh bọc sườn, ngăn anh.

"Vị tiên sinh này, anh đánh lén cảnh sát lại làm cản trở công vụ, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."

"Các người cút ngay cho tôi!" Anh tức giận muốn đẩy bọn họ ra.

Bốn gã hàng cảnh lập tức lao đến bắt anh lại, khiến cho anh không có cách nào tiến lên phía trước một bước nữa.

Không động đậy được, liếc thấy cô gái lại tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông giận dữ rống to, "Giang Tử Tự, em nghĩ cứ như vậy cụp đuôi chạy trốn sao? Em là kẻ nhát gan! Em trở lại cho anh! Anh không cho phép em đi!"

Cô gái rốt cuộc dừng bước chân, từ từ xoay người.

"Anh náo đủ chưa? Không sai, em là kẻ nhát gan ích kỷ, vào giờ phút như thế này, chỉ muốn chạy trốn, cách xa tất cả thị phi. Nếu như anh còn có tôn nghiêm, xin anh không nên dây dưa không nghỉ nữa."

Cô nói lời rõ ràng bay vào lỗ tai anh, toàn thân anh chấn động, giống như bị người ta hung hăng đâm vào ngực một nhát dao, trừ dùng một đôi mắt khiếp sợ vững vàng khóa người cô, cổ họng anh căng chát không phát ra âm thanh nào.

Chỉ có thể nhìn cô sau khi nói hết lời, vô tình quay đầu bước đi, từ đó đi ra khỏi cuộc sống của anh.