Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 112




Bầu trời hôm nay không trăng không sao, tối đen như cái tương lai của cô gái đang bước đi trong màn đẹm đen kịch. Anh Thư cứ thế mà bước đi trên con đường vắng lặng, cô không biết mình phải đi đến nơi nào. Từ bé sinh ra cô được sống trong nhung gấm lụa là, là một tiểu thư con nhà già có. Ngày đó cha cô thừa kế từ ông nội chuỗi nhà hàng lớn, gia đình sống trong đầy đủ vật chất. Từ bé cô được gửi trong trường mẫu giáo RoYal và được học cùng với Tuấn Khôi và Thiên Bảo. Đến khi cô 5 tuổi, cha chìm sâu vào tửu sắc, mang hết tiền bạc dâng cho những người tình mà không chí thú làm ăn. Công việc ngày càng thất bại, các nhà hàng lần lượt phá sản đóng cửa và phải rao bán giá rẻ. Đến khi gia cảnh lâm vào nợ nần, đến hôm nay mẹ cô phải vất vả làm việc.

Anh Thư lớn lên, giọng hát của cô là một lợi thế ngay từ những ngày còn ở ghế học đường. Cô theo học ở học viện âm nhạc, sau đó trờ thành một ca sĩ nhưng do gia cảnh không có điều kiện lại mang nợ nần làm cản con đường tương lai của cô. Đến hôm nay, bị chính cha ruột bán đi để trừ nợ, cô mới biết được vì sao ông không chịu từ bỏ mẹ con cô. Mục tiêu của ông là nuôi cô khôn lớn để một ngày bán đi.

Anh Thư bước lên một cây cầu lớn. Bây giờ đã khá khuya, con đường vắng lặng không một bóng người. Chỉ có một cô gái mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc dài xõa ra. Cơn gió lạnh thấu xương, tóc Anh Thư bay phất phơ trong gió. Cô bước lên thành cầu, nước mắt rơi lã chã đã bị gió cuốn đi. Cô bước thêm một bước, ngồi trên thanh cầu nhìn ra phía xa, bên dưới dòng nước đang chảy xiết Anh Thư ngồi đó hát một bài, nước mắt cứ rơi cô cứ hát. ( Cái này là giống hù ma nè)

Đèn xe chiếu sáng lên toàn thân Anh Thư, cô quay lại lại bị ánh đèn làm mờ cả mắt. Vẫn như ngày xưa, không quan tâm chuyện gì cả cô cứ ngồi trên thành cầu nhìn ra phía xa.

- Cô, cô không được nghĩ quẩn. - Thiên Bảo nhanh chóng xuống xe đi lại gần phía Anh Thư.

Anh Thư nghe giọng nói quen thuộc, quay mặt một lần nữa nhìn Thiên Bảo rồi đáp.

- Thì ra là ân nhân của tôi sao? - Anh Thư nhoẻn cười.

- Cô mau quay lại đây. Cuộc đời cô còn dài lắm, nhà cô cũng đã thoát được cảnh nợ nần, vì sao lại nghĩ đến chuyện không hay này. - Thiên Bảo không dám lại gần, sợ Anh Thư nhảy xuống.

- Tôi sống hay chết thì có liên quan đến anh sao?

Thiên Bảo nhìn vào cô gái đang ngồi trước mặt. Trên gương mặt kia vẫn còn dấu vết bầm tím của cái tát từ cha cô. Thiên Bảo nhẹ nhàng bước tới một bước, dang đôi tay ôm lấy Anh Thư, không muốn cô ấy nghĩ quẩn mà nhảy xuống.

Anh Thư bất ngờ từ phía sau, phòng thủ đẩy Thiên Bảo ra thì không thăng bằng mà ngã xuống phía dưới.

- Á aaaaaaaaaaaaaa. - Tiếng hét của Anh Thư vang vọng.

Ầm! Tiếng nước tung toé. Không chỉ một mình Anh Thư ngã xuống, mà còn kéo theo Thiên Bảo. Nước sông lạnh hơn khi về đêm, lại có hai người muốn đi tắm sao?

Rất may là nơi này không sâu lắm, cô và Thiên Bảo đều biết bơi nên nhanh chóng bơi vào bờ. Anh Thư thở dốc khi vừa lên được bờ nằm vực xuống, Thiên Bảo cũng chẳng khá hơn.

- Vì sao cô lại nghĩ quẩn như vậy chứ. - Thiên Bảo vừa ướt vừa mệt mà nói.

- Này, vì sao anh cứ cho rằng tôi muốn tự tử chứ. Con mắt nào của anh nhìn ra là tôi đang muốn nhảy xuống hả. - Anh Thư tức giận hét.

- Vậy vì sao cô lại ngồi nơi nguy hiểm như vậy.

- Tôi đang rất an toàn đó, chỉ vì anh từ phía sau làm tôi mất thăng bằng mà ngã xuống sông đấy thôi. - Anh Thư cải lại.

- Sao được cứu rồi cô không về nhà mà lại ra nơi này chứ. Không thể trách người khác hiểu nhầm. - Thiên Bảo lạ lẫm nhìn cô gái nằm kế bên.

- Tôi đi đâu là việc của tôi.

- Được rồi, tôi đưa cô về. Nơi này vắng vẻ rất nguy hiểm. - Thiên Bảo đứng lên nói.

- Haha, bây giờ thật sự thảm hại rồi. Tôi đã không có nhà để về, quần áo lại ướt sũng. Tôi cảm tưởng như mình là một con mèo hoang, không nhà không chủ nhân. Trần Thiên Bảo, anh vì sao lại giúp tôi chứ, có phải cứ để tôi bị cha mình bán cho lão Hàn gia kia không tốt hơn sao. - Anh Thư nằm đó, nước mắt bỗng khẽ rơi.

Thiên Bảo không biết nói gì ở hiện tại, anh đi đến một bước cúi xuống gần gương mặt Anh Thư mà nói:” Tôi cảm thấy lão Hàn kia mua cô quá rẽ nên tôi mua lại cô, sau này sẽ bán kiếm lời.”

- Haha, ý anh nói hiện tại anh là chủ nhân của tôi đó sao? - Anh Thư ngạc nhiên với lời nói của Thiên Bảo.

- Vậy nên hiện tại cô phải nghe lời tôi, mau đứng lên theo tôi về nhà. - Thiên Bảo nói như ra lệnh.

Anh Thư nghĩ một lúc, dù sao anh ta cũng dùng tiền mua sự tự do của mình. Hiện tại cũng chẳng biết phải đi về đâu nên cô quyết định đứng lên mà đi theo phía sau Thiên Bảo. Đường đi lên lại cầu khá nhiều đá chênh vênh, Anh Thư lại không mang giày nên cảm thấy đau buốt ở phía dưới chân khiến cô bước ngày càng nặng nề.

- Mèo đen, mau đi nhanh lên. - Thiên Bảo quay lại nhìn cô gái chậm chạp phía sau.

Anh Thư không đáp chỉ biết đi nhanh chân hơn.

- Á, đau quá. - Anh Thư hét lên.

Thiên Bảo quay lại, nhìn cô gái phía sau đã té ngã liền nhanh chóng quay lại phía Anh Thư. Sau dó nhìn thấy đôi bàn chân sưng đỏ thì trong lòng có chút xót xa.

- Vì sao không nói từ lúc đầu. - Thiên Bảo lên nói. - Có đau lắm không.

- Không sao, tôi có thể đi tiếp. - Anh Thư cố gắng đứng lên nhưng lại té ngã xuống.

- Có lẽ bị trật khớp rồi. - Thiên Bảo nhìn chân sưng đỏ rồi nói. - Lên đi. - Xoay lưng về phía Anh Thư.

- Không cần, tôi có thể tự đi được. - Anh Thư ái ngại.

- Đây là lệnh. - Thiên Bảo gằng giọng.

Anh Thư miễn cưỡng lên lưng Thiên Bảo để anh cõng trên một quãng đường đi lên khá nhiều khó khăn. Anh Thư im lặng không dám nói gì, trong lòng tuy vô cùng biết ơn nhưng không muốn thể hiện ra ngoài.

Chiếc xe của Thiên Bảo đưa Anh Thư đến một chung cư cao cấp. Anh Thư đứng phía trước căn nhà liền hỏi.

- Đây là đâu?

- Nhà. - Thiên Bảo nói.

- Nhà ai?

- Nhà tôi. - Thiên Bảo lặng lẽ đi tới cầm tấm thẻ của mình mà quẹt qua, cảnh cửa căn nhà liền được mở. - Vào đi.

Bên trong cănn nhà được bài trí sang trọng, tuy nhiên có vẻ nơi này rất ít khi được sử dụng nên đồ vật bên trong y hệt như mới. Anh Thư hơi ngượng bước vào, dù sao đây lại chính là của nam nhân, cô một thân một mình bước vào nơi này không biết có gặp nguy hiểm hay không.

- Cô trước tiên nên thay quần áo. - Thiên Bảo đi vào bên trong cầm quần áo của mình đưa về phía Anh Thư.

- Mặc cái này sao, tôi làm sao có thể mặc vừa quần áo của anh. - Anh Thư tròn mắt nhìn chiếc áo sơ mi rộng cùng với chiếc quần thể thao quá khổ so với cô.

- Cô có quyền lựa chọn mà, một là mặc nó vào hai là không cần mặc gì. - Thiên Bảo bỏ vào trong mà nói, bước đến phòng bếp.

- Anh… có ý gì chứ. - Anh Thư thoáng đỏ mặt, trong lòng có một chút lo sợ.

- Chính là tôi nói cô đang nghĩ cái gì. Tôi không hề có hứng thú với cô đâu, dù cô có cởi bỏ trước mặt tôi. - Thiên Bảo nhoẻn miệng nói, đưa chai nước được lấy từ tủ lạnh ra tu một hơi.

- Anh nói thật sao? - Anh Thư tức giận trong lòng vì câu nói của Thiên Bảo, cô thế này mà bị anh ta chê bai như vậy. Cái gì mà không mặc gì cũng không thể quyến rũ được anh ta.

- Tất nhiên. - Thiên Bảo đáp lời, xoay đầu cất chai nước trên tay vào tủ lạnh.

Anh Thư tự mình kéo khoá chiếc váy từ phía sau, một tay áo đã được cởi bỏ ra.

- Này, cô đang làm gì vậy hả. - Thiên Bảo quay lại nhìn thấy Anh Thư liền giật mình.

- Không phải anh nói không có hứng thú sao, tôi xem có thật anh không có cảm giác gì hay không? - Anh Thư cười cợt. Sau đó cởi bỏ phần tay áo còn lại, chỉ cần đẩy chiếc váy kia xuống, thì toàn bộ thân hình quyến rũ sẽ trưng bày trước mắt Thiên Bảo.

- Cô mau dừng lại cho tôi. - Thiên Bảo hét lên.

- Vì sao tôi phải dừng lại, anh chẳng phải nói là….

Anh Thư chưa kịp nói hết câu, phần trên cơ thể đang trống trơn được che phủ bời chiếc áo sơ mi trắng rộng thênh thang của Thiên Bảo. Anh gằn giọng nói:

- Đừng làm bẩn đôi mắt của tôi.

Thiên Bảo nói xong, choàng chiếc áo trên người che chắn lại cho Anh Thư rồi bỏ đi. Anh Thư ngồi ngẩn ngơ trước câu nói của Thiên Bảo. Trong lòng không hiểu là đang tức giận hay đang cảm thấy anh ta thật sự là người tốt.

Cứ nghĩ rằng Thiên Bảo bỏ đi luôn, Anh Thư mặc trên người chiếc đầm còn ướt cảm thấy khá lạnh, cô đành thay bằng chiếc áo sơ mi rộng mà Thiên Bảo khi nãy đưa cho cô. Còn chiếc quần kia thì Anh Thư chịu thôi, không thể mặc vào được. Suốt cả một ngày mệt mỏi, cô không biết phải đi vào phòng nào đành nằm trên chiếc ghế sopha bên ngoài mà ngủ đi khi mà bụng đói cồn cào.

Thiên Bảo cầm trên tay hộp cháo nóng mà bước vào bên trong. Nhìn thấy cô gái trước mắt đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sopha thì trong lòng có một chút ngọt ngào. Thiên Bảo giật mình với ý nghĩ vừa rồi, rõ ràng anh chỉ để mắt đến Rose, từ khi nhận thức đến bây giờ anh chỉ nhìn thấy Rose mà không có một cô gái nào thay thế được. Anh là một diễn viên nổi tiếng, gặp gỡ vô số bạn diễn xinh đẹp nhưng chưa từng có cảm giác này với ai. Hôm nay, nhìn thấy Anh Thư mặc chiếc áo của mình nằm như một con mèo ngoan ngoãn trên chiếc ghế, tự dưng anh bỗng quên mất hình ảnh của Rose mà thay thế vào hình ảnh của Anh Thư. Thiên Bảo giật mình vì điều đó…

- Mèo hoang, mau tỉnh lại ăn cháo đi. - Thiên Bảo khẽ lay Anh Thư dậy, chén cháo nóng hổi đặt trên bàn.

Anh Thư không tỉnh lại, gương mặt xoay sang đối diện Thiên Bảo. Trong cơn mê, nước mắt cô bỗng rơi xuống, miệng khẽ nói:” Ba, đừng bỏ mẹ con con mà. Ba ơi, đừng bắt con kết hôn cùng ông ta. Con sẽ kiếm thật nhiều tiền trả nợ cho họ, ba ơi đừng ép con.”

Nhìn thấy giọt nước mắt rơi từ khoé mắt Anh Thư, Thiên Bảo không kiềm chế liền đưa tay lên bờ má mà lâu đi thì phát hiện người Anh Thư rất nóng, có lẽ là đã sốt cao.

- Này, này… cô có sao không? - Thiên Bảo hơi hoảng.

Anh Thư vẫn không tỉnh lại, miệng cứ nhấp nháy nói, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Đêm đó, một cô gái nắm trên chiếc giường rộng. Trên trán đang đắp một chiếc khăn để hạ sốt, bên cạnh có một chàng thanh niên điển trai và vô cùng sáng giá như vậy mà phải túc trực suốt đêm để canh giấc ngủ cho cô gái. Chàng trai kia, thật tình cũng không biết đối với cô gài này vì sao mình lại luôn quan tâm đến, đó chắc chỉ là sự thương hại hay là một loại tình cảm gì khác…

*****************

Rose khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, đầu cô tưng tưng khó chịu, hơi thở mùi rượu nồng nạc khiến cơ thể cô nặng nề không nhấc lên nỗi. Nhưng mà, không phải là cô không thể dùng sức mà ngồi dậy được, chỉ là hình như có vật nặng đang đè trên người.

Rose quay mặt nhìn sang bên trái, đôi mắt lờ mờ nhìn thấy người nằm bên cạnh mình đang ung dung ngủ, lại còn ôm mình trong tay chính là tên Tuấn Khôi đáng chết kia. Cô giật mình, nghĩa là cả đêm qua cô cùng anh ta ngủ tại nơi này sao.

- TRẦN TUẦN KHÔI, ANH TỈNH LẠI CHO TÔI. - Rose hất tung người Tuấn Khôi mà hét lên.

Tuấn Khôi khẽ nheo mắt tỉnh lại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nhớ đến chuyện đêm hôm qua. Thấy cô gái này ngủ say như chết, liền muốn tìm một nơi yên tỉnh hơn cho cô ta thôi mà. Ai ngờ men rượu cũng thấm vào người anh. Tuấn Khôi nhìn qua một lượt rồi chấn tĩnh hơn mà nói.

- Có việc gì sao?

- Anh… vì sao tôi và anh lại ở nơi này.

- Cô không nhớ sao, hôm qua chính cô đến tìm tôi. - Tuấn Khôi tỏ vẻ không liên can đến.

- Chính là đã chuốc rượu tôi. - Rose tức giận.

- Tôi chỉ là không muốn cô ồn ào quá thôi. Muộn rồi, tôi phải đến công ty. - Tuấn Khôi nhìn đồng hồ liền nói.

- Anh không được phép đi như vậy, tôi còn chưa nói xong. - Rose nhìn thấy Tuấn Khôi bỏ ra khỏi cửa liền hét theo.

- Hiện tại tôi sắp có cuộc họp quan trọng. Nếu cô muốn nói gì, trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn trưa. - Tuấn Khôi vội đi.

Tuấn Khôi ra xe, liền gọi cho người nhà mang quần áo đến RoYal cho anh kịp thời tham gia cuộc họp hội đồng quản trị của RoYal, đây là một cuộc họp quan trọng của tập đoàn nên một tổng giám như anh không thể trễ giờ.

Tuấn Khôi sau khi thay đổi xong trang phục, đi đến phòng họp thì gặp Minh Trí cũng từ bên ngoài đi tới.

- Baba, người cũng tham gia cuộc họp này sao? - tuấn Khôi hơi bất ngờ, vì từ khi anh quay về Minh Trí đều không muốn liên can đến việc công ty nữa.

- Con trai, ta chỉ có một mình con là con duy nhất. Tất nhiên ta phải đến xem kẻ nào dám trịu tập cuộc họp này ức hiếp con trai ta. - Minh Trí nhếch miệng nói.

- Ý baba là bọn họ họp lần này là vì việc của con sao? - Tuấn Khôi nhíu mày hệt như Minh Trí.

- Ta đoán là như vậy, chúng ta vào thôi. - Minh Trí bước vào bên trong, Tuấn Khôi cũng đi theo vào bên trong.

Trong phòng họp, những thành viên trong hội đồng quản trị đều là những người giàu kinh nghiệm chuyên môn, vốn họ bỏ vào RoYal chỉ là thua Trần gia mà thôi. Tuấn Khôi bước đến chiếc ghế tổng giám ngồi xuống bắt đầu cuộc họp.

- Hôm nay, tôi nhận được tin các vị trong hội đồng quản trị tổ chức cuộc họp này, mạn phép cho tôi được hỏi lý do. - Tuấn Khôi nói, Minh Trí ngồi vào một ghế cổ đông im lặng.

- Trần tổng, chúng tôi muốn cậu giải thích về việc đấu giá mỏ vàng bị thua sát nút với Phạm gia. - Một lão già lên tiếng chỉ trích.

- Hà tổng, chuyện thắng thua trong thương trường là việc bình thường. Ngài hà cớ gì lại tỏ ra giận dữ. - Tuấn Khôi lạnh lùng đáp.

- Nhưng tôi nghe có lời đồn. Cậu và cô gái đại diện bên Phạm gia tình cảm thân thiết, có phải cậu tuổi trẻ coi trọng tình cảm hơn việc công.

- Lời đồn mãi mãi chỉ là lời đồn khi không có bằng chứng xác thực. - Tuấn Khôi đáp.

- Vậy cậu giải thích vì sao bọn họ lại đưa ra cái giá cao hơn chúng ta chỉ vài triệu bạc. Tôi không tin đây là ngẫu nhiên.

- Chuyện này ngài không tin cũng phải tin mà thôi, chúng ta đã thua Phạm gia.

- Chúng tôi không khuất phục bởi một tổng giám không hề có tài cán như vậy, chúng tôi muốn bầu lại tổng giám mới.

Câu nói trên như đụng đến tự ái của Tuấn Khôi, chưa biết đối đáp lại lời của các vị cổ đông này thế nào thì Minh Trí lên tiếng.

- Các người từ lâu đã muốn lật đổ Trần gia để nắm quyền tại RoYal này, lần này chỉ thua một hạng múc cũng không ảnh hưởng lớn đến RoYal mà các người liền đòi phế truất cái ngai vàng béo bở kia. Đây chẳng phải là chủ đích từ trước của các người rồi sao?

Lời nói của Minh Trí khiến nhiều kẻ giật mình, sau đó Minh Trí nói tiếp.

- Chuyện Phạm gia thắng thầu sát với giá chúng ta đưa ra quả thật có nhiều điều bất thường, Trần tông giám đốc sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng đến các vị cổ đông ở đây. Cuộc họp đến đây là kết thúc, chuyện các vị muốn lật đổ Trần gia này e rằng là chuyện không thể xảy ra.

Minh Trí nói xong liền bước đi tới phía Tuấn Khôi mà nói:” Ta cho con 3 ngày để điều tra về việc này. Nếu con không làm được, vị trí này ta sẽ xem xét lại.” Sau đó quay về phía mọi người:” Cuộc họp đến đây là chấm dứt.”

- Baba, là baba nghi ngờ Rose sao? - Tuấn Khôi khẽ hỏi khi mà các vị cổ đông rời đi hết.

- Ta nói với con một câu, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm. - Minh Trí khẽ nói.

Tuấn Khôi nghe câu nói này cùa Minh Trí, lại suy nghĩ về việc Phạm gia trúng thầu vừa rồi đúng là điều này quả thật rất bất thường. Lúc đầu anh nghĩ rằng Rose đã giở trò với RoYal, nhưng nghĩ lại những gì về mẹ kể về Rose thì cô ấy không phải là người như vậy, huống hồ chi mỏ vang kia quả thật không đáng để cô ấy phải tự hạ thấp mình.

Đến trưa, Tố Tố vẫn như mọi ngày mang cơm đến cho Tuấn Khôi. Anh ngồi bên trong phòng họp nhìn thấy cô đi ngang qua định đuổi theo nhưng Minh Trí từ phía sau nói tới.

- Con đừng quên lời ta nói, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm.

Tuấn Khôi quay lại nhìn Minh Trí, khi nãy baba nói cau này anh cứ nghĩ rằng baba đang ám chỉ Rose. Nhưng vì sao khi thấy Tố Tố đi ngang thì baba lại nhắc lại câu nói ấy 1 lần nữa, phải chăng là ông ấy là ám chỉ Tố Tố. Nhưng Tố Tố là một cô gái vô cùng ngây thơ, lại có hoàn cảnh vô cùng đáng thương, lại là ân nhân của anh, vì sao lại trở nên nguy hiểm được chứ.

- Baba, con sẽ cẩn thận, con đi trước. - Tuấn Khôi nghĩ một lúc, rồi quay lại nói với Minh Trí sau đó đi về phòng làm việc vì biết chắc Tố Tố đang đợi mình bên trong.

Minh Trí nhìn theo bóng dáng con trai, sau đó khẽ lắc đầu thở dài:” Trần Tuấn Khôi ơi là Trần Tuấn Khôi, vì sao sau khi quay về từ khu rừng ấy con trai ta lại trở nên yếu mềm như vậy.”