Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 49: Con trai, con là đứa nhỏ xinh đẹp bẩm sinh!




Phượng thành, kinh đô phồn hoa của Nam Đường.

Một đứa nhỏ có tướng mạo cực kỳ đáng yêu, nghiêm trang mang theo một đám người đi đến tòa thanh lâu lớn nhất Phượng thành.

Lúc này, bạn nhỏ Vân Thiểm Thiểm ngồi trong một chiếc kiệu tám người khiêng, nhàn nhã ăn mứt quả.

Nó sở hữu dung mạo mà tất cả mọi người nhìn thấy cũng không nhịn được híthà một hơi, từ bà lão tám mươi tuổi cho tới em bé vài tuổi, nhìn thấyhắn cũng muốn phun máu mũi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo tớikhông thể bắt bẻ được một phân, mang theo một chút phúng phính trẻ con,làn da trong suốt phảng phất như quả bồ đào bị sương sớm gội rửa, tưởngchừng như muốn búng ra nước. Chỗ không ai chịu nổi chính là đôi mắt hoađào xinh đẹp, lông mi dài như một chiếc bàn chải nhỏ phủ đầy hai conngươi. Tuy nhiên, thứ khiến người ta bị thu hút nhất chính là đôi conngươi màu tím.

Giống như đóa hoa Tử La Lan trong câu chuyện thầnthoại, loé lên như ngôi sao sáng chói ánh hào quang, mang theo một chúttà vọng cùng xinh đẹp.

“A… Là thiếu gia, là thiếu gia!” Đường phố Phượng thành lập tức xuất hiện một mảnh hoan hô. Hoa tươi, đồ ăn vặt,châu báu không ngừng bay tới chiếc kiệu của Vân Thiểm Thiểm. Vân ThiểmThiểm rất bình tĩnh, phân phó hạ nhân cất kỹ từng thứ một, sau đó nắmđôi bàn tay bé nhỏ trắng trẻo, chào hỏi mọi người.

Lại khiến cho từng tiếng hét vang lên.

...

Thời gian quay trở lại đại hội lựa chọn người thừa kế Vân gia của Đông Thịnh quốc bảy năm trước.

Vân Liệt Diễm một lần hoả thiêu hơn nửa tòa kinh thành, sau đó cùng VânPhụng Khải và Mộc Miên rời khỏi kinh thành, đi tới một thôn trang bìnhthường ở vùng ngoại ô.

“Diễm nhi, giờ con có tính toán gì không?” Vân Phụng Khải đút giải dược cho Mộc Miên, sau đó hỏi Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm ngồi xuống, ôm đầu.

Lúc ban đầu, nàng cũng từng nghĩ tới việc chờ Hàn Chỉ. Dù sao, nam nhân kia nàng không hề chán ghét, có lẽ thử ở chung một chỗ cũng không tệ.

Thế nhưng bây giờ nàng lại mang thai, cha đứa nhỏ là ai nàng cũng không biết.

Bất luận thế nào, đây đều là con của nàng. Nhớ tới lúc bị vây trong trận,bụng dưới khi đó tuôn ra một nguồn năng lượng. Nàng biết, đứa nhỏ nàycũng cố hết sức để giữ lại mạng nhỏ. Có lẽ, nó cảm nhận được rằng nàngđang gặp nguy hiểm. Nó, cũng không muốn rời nàng mà đi.

Đem đứa nhỏ này ra so sánh cùng Hàn Chỉ, nàng không do dự mà lựa chọn con của mình.

So sánh giữa tình cảm của nàng và Hàn Chỉ cùng tình cốt nhục thân sinh,vẫn là cốt nhục quan trọng hơn. Cho dù ra sao, nàng tuyệt đối không hốihận.

Kiếp trước nàng là cô nhi, không cha không mẹ. Kiếp này,nàng cũng thấy rõ thân tình ấm lạnh, cho nên nàng sẽ không để con củamình đi vào cái thế giới tranh cướp quyền lực gì đó. Nàng nhất định đemcả tấm lòng ra mà yêu thương nó, coi như cũng là tự bù đắp cho sự thiếuthốn tình cảm của nàng, tất cả đều cho nó, không để nó có cơ hội giốngnàng, không biết rõ thứ gọi là tình thân.

Nàng tin tưởng Hàn Chỉkhông phải loại người biết nàng đã có thai mà còn bỏ rơi nàng, nàng cólẽ cũng nên cho bản thân và Hàn Chỉ một cơ hội.

“Thúc thúc, người quen biết Hàn Chỉ sao?” Vân Liệt Diễm đột nhiên hỏi.

Vân Phụng Khải có chút kinh ngạc: “Diễm nhi, làm sao con biết?” Hắn nhớ là hắn không có để lộ bất cứ manh mối nào.

“Con không biết, cho nên con mới hỏi. Sau đó tự người nói rồi” Vẻ mặt của Vân Liệt Diễm rất vô tội.

Vân Phụng Khải đen mặt.

“Được rồi. Người bây giờ có thể nói cho con biết về thân phận thật của hắn!”Vân Liệt Diễm tỏ vẻ vô tội. Nàng thật sự chỉ tuỳ tiện hỏi, ai biết thúcthúc lại đúng lúc thừa nhận chứ? Cũng tốt, biết rõ thân phận thật củahắn, nàng cũng không lo nghĩ nhiều có nên chờ hắn nữa hay không.

“Con có biết Tứ vương gia Hiên Viên Dã không?” Vân Phụng Khải thấy Hàn Chỉcùng Vân Liệt Diễm rất thân mật, khả năng hai người có gì đó hay khôngthì hắn không rõ. Tuy nhiên, thân phận của Hàn Chỉ, hắn ngược lại khôngmuốn giấu diếm. Dù gì, Diễm nhi trước sau gì cũng sẽ biết.

“HànChỉ chính là Tứ vương gia bị huỷ dung kia sao?” Vân Liệt Diễm không được bình tĩnh cho lắm. Tứ vương gia, lại là người của Hiên Viên gia?

“Phải, mà cũng không phải” Vân Phụng Khải cười cười “Chuyện này nói ra rấtphức tạp. Hàn Chỉ quả thật là Tứ vương gia, nhưng không phải là con trai của hoàng thượng. Nếu không, từ lúc mười hai tuổi hắn đã lăn lộn trênchiến trường, vì triều đình vào sinh ra tử hết mười năm, nhưng cuối cùng lại không có được một chút quan tâm từ hoàng thượng.

“Vậy thìhắn là ai?” Vân Liệt Diễm có chút tò mò. Hắn không phải người Hiên Viêngia là được rồi. Hiên Viên gia tộc, nàng thật sự rất chán ghét.

“Ta cũng không biết thân phận thật của hắn, có lẽ chỉ mình hắn biết. Mẫuphi của hắn mất từ rất lâu rồi, trước khi chết có nói cho hắn biết, hắnkhông phải là con trai của hoàng thượng. Lúc trước, hắn còn rất nhỏ, vẫn còn ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì có lẽ sẽ được hoàng thượng yêu thương và thưởng thức một chút. Đáng tiếc, cho dù hắn có cốgắng ra sao thì hoàng thượng cũng lười liếc mắt đến hắn một cái, cho dùchiến công của hắn có hiển hách, quyền cao chức trọng, nhưng vẫn khôngđược hoàng thượng tán thưởng một câu. Sau này, hắn cũng dần hết hi vọng. Hắn sáng lập ra Mạt Nhật, trên chiến trường thì ra sức giết chóc, mà có khi chính hắn cũng không biết rõ tại sao mình lại chiến đấu” Nhắc tớiHiên Viên Dã, Vân Phụng Khải lại đau lòng. Bọn họ cùng nhau lớn lên, hắn dù lớn hơn Hiên Viên Dã hai tuổi, nhưng quan hệ cả hai lại rất tốt.

Xem chừng Hiên Viên Dã thật sự chua xót trong lòng, hắn đây mới càng chánghét hoàng thất, chán ghét quyền thế. Thứ khiến người ta đánh mất lươngtri, từ khi mới bắt đầu, chính là tột ác.

“Về sau thì sao? Hắnlàm sao lại bị huỷ dung?” Vân Liệt Diễm nhớ rõ Hàn Chỉ là cao thủ Tửcấp, còn có ai có thể đả thương hắn được?

“Hắn làm sao có thể bịhuỷ dung” Vân Phụng Khải cười, lắc lắc đầu “Hắn chỉ là không muốn trởlại hoàng thất cho nên tìm một cái cớ mà thôi. Hắn tự thấy rõ đã hết hivọng, cũng muốn buông xuôi tất cả. Ta ngược lại thích hắn như bây giờhơn, làm chuyện hắn muốn làm, không bao giờ phải gánh vác mấy thứ gánhnặng kia nữa. Nói đến đây, ta thấy hai đứa có chút giống nhau đấy. Chỉlà, con bây giờ so với hắn trước kia thì khá hơn nhiều. Lúc trước, hắntới một người thân tín bên cạnh cũng không có, toàn bộ đều tự nhờ vàobản thân để sống sót”

Vân Liệt Diễm trầm mặc, cánh tay nắm lại đặt trên bàn.

“Mẫu phi hắn họ Hàn. Hàn Chỉ, là do mẫu thân hắn tự lấy danh tự. Rời khỏihoàng cung, hắn không dùng cái tên Hiên Viên Dã nữa rồi” Vân Phụng Khảithở dài. Khá tốt chính là, hoàng thượng không biết cái tên Hàn Chỉ này,nếu không thì hắn cũng đoán được, Hiên Viên Dã về kinh thành.

“Vậy bộ dáng của hắn ra sao?” Vân Liệt Diễm đột nhiên tò mò. Nghe nói Tứvương gia dung mạo tuấn mỹ, là một hình tượng phu quân hoàn mỹ trong suy nghĩ toàn bộ nữ tử Đông Thịnh quốc. Thế nhưng nàng thấy, Hàn Chỉ lớnlên quá đỗi bình thường.

“Cái này, ta cũng không biết” Vân Phụng Khải cười cười “Sao vậy? Con quan tâm tới dung mạo của hắn à?”

“Thúc thúc, người lại trêu chọc con nữa rồi. Làm sao người lại không biếtđược chứ? Hai người vốn là bạn tốt, không thể có đạo lý ngay cả bộ dạnghắn ra sao mà người cũng không biết nha! Chẳng lẽ, hắn luôn mang mặtnạ?” Vân Liệt Diễm không tin lời Vân Phụng Khải nói.

“Con đoánđúng! Hắn quả thật luôn mang mặt nạ da người. Vừa mới ra đời, mẫu phihắn đã đeo cho hắn một cái mặt nạ. Cho nên, ta đoán chừng ngoại trừchính hắn ra, cũng chỉ có mẫu phi hắn mới biết hắn trông như thế nào.Tuy nhiên, con cứ yên tâm, lúc hắn đeo mặt nạ vẫn là Tứ vương gia tuấnmỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành. Mà chân diện thật của hắn, so vớimặt nạ kia còn muốn mỹ hơn cả trăm lần” Vân Phụng Khải nhớ lúc hắn hiếukì về dung mạo của Hàn Chỉ, Hàn Chỉ đều không cho, còn nói là sợ hắnnhìn xong sẽ yêu mến hắn ta, cho nên không thể xem.

Từ đó về sau, hắn cũng không hỏi tới nữa.

Khoé miệng Vân Liệt Diễm co rút: “Khó chịu! Mang mặt nạ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định là rất xấu. Mẫu phi hắn sợ hắn ra ngoài doạ người nên mới bắt hắn đeo mặt nạ”

“Ha ha... Có lẽ một ngày kia, con có thể nhìn thấy không chừng” Vân Phụng Khải quen biết Hàn Chỉ không phải chỉngày một ngày hai. Đây là lần duy nhất Hàn Chỉ vì nữ nhân mà huy độngnhân lực, tự mình ra tay. Qua nhiều năm như vậy, ngay cả Thượng Quan Lâm Nhi cũng chưa từng nhận được đãi ngộ tốt như vậy, hơn nữa hắn rất tinhtường, Hàn Chỉ vốn dĩ không có yêu mến Lâm Nhi một chút nào.

Tính tình như thế kia thì rất khó để yêu một người.

Thế nhưng hắn biết, Diễm nhi không giống với những nữ tử bình thường, ngaycả Hàn Chỉ băng sơn vạn năm, sợ là cũng sẽ bị nàng hoà tan.

“Dừng!” Vân Liệt Diễm không tin. Nam nhân kia lại được thúc thúc nói tốt nhưthế, nhất định là thúc thúc muốn tác hợp cho hắn cùng nàng nên mới cốtình như vậy.

“Diễm nhi, con không ngại ở lại đây chờ hắn về sao? Ta tin hắn không phải loại người cổ hủ” Vân Phụng Khải lo lắng Vân Liệt Diễm sẽ không tin tưởng Hàn Chỉ, cho nên mở miệng nói giúp vài lời hữuích.

“Ha ha... Chỉ sợ có người không để cho chúng ta đợi” VânLiệt Diễm dứt lời, tay vung ra mấy viên hoả cầu, lập tức nghe được vàitiếng kêu thảm thiết vang lên ngoài viện “Hừ! Cái Đông Thịnh quốc nàythật đúng không phải nơi để chúng ta ngây người thêm”

Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Nhanh như vậy đã tìm được các nàng, chỉ sợ chờ thêm một chút sẽ không tránh được một trận ác chiến.

“Chết tiệt!” Vân Phụng Khải thầm mắng mình nhất thời chủ quan, vậy mà lại không có phát hiện.

Vân Liệt Diễm tranh thủ lay tỉnh Mộc Miên: “Mộc Tiểu Bạch, ngươi cái đầu heo! Nhanh tỉnh lại cho lão nương!”

“Tiểu thư?” Vẻ mặt Mộc Miên mê mang nhìn Vân Liệt Diễm “Chuyện gì đã xảy ra?”

Vân Liệt Diễm cốc đầu Mộc Miên một cái: “Nhanh lên một chút, mang đồ của chúng ta, trốn!”

“A…!” Mộc Miên gật gật đầu. Đồ đạc trước kia nàng đã sắp xếp xong, không có để ở Vân phủ, phòng ngừa vạn nhất.

“Diễm nhi, phải đi sao?” Vân Phụng Khải dọn dẹp xong đám sát thủ trong sân, trở về hỏi Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm gật đầu: “Vẫn nên đi thôi! Vân gia lúc này nhất định đã liênthủ cùng hoàng thất. Cứng đối cứng, ta sợ hài tử sẽ bị thương. Về phầnHàn Chỉ, hữu duyên sẽ gặp lại!”

Nếu an an ổn ổn đợi vài ba thángthì không thành vấn đề, nhưng nếu một mực chém chém giết giết, khẳngđịnh sẽ không xong. Nàng không thể để con mình bị tổn thương dù chỉ mộtchút, tuy vậy là có lỗi với Hàn Chỉ, dù sao Hàn Chỉ đã giúp nàng nhiềunhư vậy, nàng cũng không nên chưa nói một lời đã bỏ của chạy lấy người.Tuy nhiên, nàng cùng Hàn Chỉ còn chưa tiến triển đến độ nhất mực quantrọng. Rời khỏi đây rồi hãy tính tiếp!

Hữu duyên thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại. Lúc đó, có lẽ nàng cũng kiếm được người thương, mà hắn chắc cũng đã thành thân rồi.

Được rồi, cũng là bỏ qua nhau mà thôi!

Vân Phụng Khải cũng không nói thêm gì nữa. Diễm nhi nói rất đúng, tìnhhuống này thì không thích hợp tiếp tục chém chém giết giết nữa.

Hắn cũng lo lắng cho thân thể Diễm nhi. Cho dù Diễm nhi ra quyết định gì, hắn đều ủng hộ.

“Tiểu thư, chúng ta chạy đi đâu?” Mộc Miên ôm theo bao đồ đạc, chạy theo sauVân Liệt Diễm và Vân Phụng Khải. Nàng cũng biết đại khái chuyện gì đãxảy ra, cho nên hận mình vô dụng, nếu không thì cũng sẽ không liên luỵtới tiểu thư đang mang hài tử mà còn bôn ba chạy khắp nơi. Thế nhưngnàng cũng không nói ra, nếu không thì tiểu thư nhất định sẽ tức giận.

“Nơi này không xa biển lắm, chúng ta theo đường biển mà đi, một đường xuốngphía nam, hướng đến Nam Đường Phượng thành. Tới bến cảng hãy sai sử chút nhân sự. Du hành trên biển, kể ra cũng thú vị đó chứ!”

Hai mắtVân Liệt Diễm sáng rực. Trên biển có thể làm hải tặc, rất uy phong nha!Thuận tiện chiếm cứ mấy hòn đảo nhỏ, nói không chừng còn có thể pháthiện mỏ vàng thì sao?

Nhìn con ngươi chuyển sang màu vàng kim của nàng, Vân Phụng Khải cùng Mộc Miên đồng thời co rút khoé mắt.

Tuy nhiên, lời Vân Liệt Diễm nói cũng không sai, đi theo đường biển chínhlà biện pháp tốt nhất để tránh truy sát. Người Đông Thịnh quốc hay tấtcả mọi người trên đại lục này đối với biển đều là có tâm lý sợ hãi. Cách bờ Đông Hải mấy chục mét chính là hải vực Vô Biên, mực độ nguy hiểm ởđó không thua gì Tử Vong Sơn Mạch. Bọn họ nếu đi trên biển, đoán chừngVân gia cùng hoàng thất chắc chắn sẽ nghĩ rằng bọn họ nắm chắt sẽ chết.

Vân Liệt Diễm ngược lại nói đến nhẹ nhõm như vậy, làm Vân Phụng Khải cùngMộc Miên không khỏi có chút lo lắng. Hai người kể hết chuyện về hải vựcVô Biên cho nàng biết.

“Hai người cũng nói nơi đó cách bờ mấychục mét, chúng ta chạy xa như vậy làm gì?” Vân Liệt Diễm trợn mắt liếchai người họ: “Chúng ta chỉ cần đem đủ thức ăn là không có chuyện gìrồi”

Hai người gật gật đầu, bọn họ thật sự lo lắng thái quá rồi.

Thuê mười mấy hạ nhân, lại thấy Vân Liệt Diễm đang mang thai, bọn họ còn chu đáo thuê thêm bà đỡ cùng đại phu, xem chừng có không ít người thân cậnbên cạnh, không khác gì một tên đại gia đang chạy nạn. Sau khi điều trakỹ càng bối cảnh cùng thân phận của những người này, Vân Liệt Diễm lạimua một con thuyền lớn siêu cấp xa hoa. Chuẩn bị thoả đáng những thứ này cũng mất hơn một tháng, mà đám sát thủ truy sát bọn họ cũng không thấy, chứng tỏ an phận không ít.

Khi bọn họ rời đi, chính là chạy mộtcách quang minh chính đại. Dù sao, mấy con người kia chắc sẽ không cókhả năng đuổi theo bọn họ trên biển. Nói cho cùng, Vân Liệt Diễm vìtránh phiền toái nên để Vân Phụng Khải dùng danh nghĩa của hắn xuất động không ít sát thủ Mạt Nhật, ngăn cản đám người trong kinh thành một thời gian. Tuy cũng có một ít cá lọt lưới nhưng tuyệt không phải đối thủ của Vân Phụng Khải.

Sau cùng, bọn họ cũng là thuận lợi xuất hành.

Chuyến đi tới Nam Đường chưa tới nửa tháng lại bị Vân Liệt Diễm kéo dài thànhhai năm, tới khi bạn nhỏ Vân Thiểm Thiểm tròn một tuổi, Vân Liệt Diễmmới mang hắn trở về Phượng thành.

Phượng gia chi chủ hiện tại chính là Đại cữu cữu (1) của Vân Liệt Diễm, Phượng Lăng Yên. Lão gia tử (2), ngoại công của Vân Liệt Diễm, Phượng Thương thì đã sớm ẩn cư. Lúc VânLiệt Diễm tới Phượng gia, nàng mang theo Vân Thiểm Thiểm, cũng khôngnghĩ rằng lão gia tử lại chiêu đãi nhiệt tinh như vậy, muốn giữ nàng ởlại Phượng gia. Đối với Vân Thiểm Thiểm – cháu ngoại từ trên trời rơixuống, Phượng Thương càng thêm cưng chiều hết mực. Biết được chuyện saunày của Phượng Tâm Nghiên, lão gia tử chỉ có thể thở dài. Từ lâu lão đãthấy Vân Phụng Thiên không đáng tin, nhưng lại không nghĩ đến thật sự là lấy cả tính mạng của con gái mà lão thương yêu nhất. Nếu lão đưa TâmNghiên trở về, có lẽ nàng cũng không phải bỏ mạng nơi đất khách quêngười, càng không để Diễm nhi chịu khổ sở nhiều năm như vậy.

(1) Đại cữu cữu: Cậu cả, anh cả của mẹ.

(2) Lão gia tử: Ông cụ, người có vai vế lớn trong một gia đình.

Phượng Thương sau khi gặp Vân Liệt Diễm, dường như là đem toàn bộ tình yêuthương đối với con gái trút hết lên người nàng, còn tự mình dạy cho nàng nội công tâm pháp bí truyền của Phượng gia, chỉ đạo Vân Liệt Diễm vàVân Thiểm Thiểm tu luyện. Vậy nên, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, nội công của Vân Liệt Diễm đã đột phá Tử cấp, hơn nữa còn dần đạt tới Tử cấpđỉnh, ngay cả Phượng Thương thân là cao thủ Tử cấp cũng chưa chắc đãchịu được đến hai mươi chiêu của nàng. Tuy nhiên, cái mà làm người takhiếp sợ lại chính là Vân Thiểm Thiểm.

Thời điểm Vân Liệt Diễm hạ sinh Vân Thiểm Thiểm, tiếng khóc của nó có thể nói là kinh thiên độngđịa. Khi đó, bọn họ vẫn còn đang ở trên một hòn đảo nhỏ, bầu trời vốntrong xanh đột nhiên mây mù rậm rạp, sấm sét vang dội, đất đá rungchuyển, ngoại trừ nơi bọn họ đứng thì toàn bộ hòn đảo đều bị sấm sétoanh tạc. Vân Liệt Diễm lúc ấy rất muốn khóc. Mẹ ơi, làm sao có thểkhông công bằng như vậy? Đứa nhỏ này, nó thế mà trời sinh dị năng songhệ, lôi điện cùng bạo tạc (3) nha!

(3) Bạo tạc: Nổ mạnh.

Đố kị nhất chính là, đứa nhỏ này thuộc kiểu ‘vô sự tự thông’ (4) thuần tuý. Lúc một tuổi, nó vẫn ngốc nghếch, không thể khống chế nănglực của mình, hở ra một cái liền gây nổ, ầm ầm sét đánh. Cứ liên tục batháng như vậy, Vân Liệt Diễm thật sự nổi giận. Chỉ cần Vân Thiểm Thiểmkhẽ động, nàng tuyệt không lưu tình mà trôi nó lại. Tuy nó không hiểu rõ mẹ nó muốn làm gì, nhưng dưới sự dạy dỗ đầy thủ đoạn với mọi hình thứccủa mẹ nó, nó từ một đứa mù mờ không hiểu chuyện cũng đã hiểu rõ, lôikhông thể chém loạn, điện lại càng không.

(4) Vô sự tự thông: Mọi điều tự mình biết, không cần ai chỉ dạy.

Tuy còn có Vân Phụng Khải cùng Mộc Miên hết lòng che chở cho Vân ThiểmThiểm tránh thoát vô số lần bị mẹ nó giáo dục với phương pháp phi nhânloại, nhưng nó vẫn không thể thoát khỏi lão nương bất lương muốn bồidưỡng nó từ khi vừa mới biết đi, đi theo con đường mà trong miệng VânLiệt Diễm gọi là “đặc công ưu tú”.

Vì vậy, với sự lạm dụng uyquyền của Vân Liệt Diễm, cộng thêm sự dạy bảo kiên trì của Vân PhụngKhải, khi vừa mới một tuổi, Vân Thiểm Thiểm nương theo tâm pháp của mẹvà ông chú, mỗi ngày niệm không ít lần, nhanh chóng đạt tới Chanh cấp.Không thể phủ nhận, Vân Thiểm Thiểm có thiên phú độc nhất vô nhị (5).

(5) Độc nhất vô nhị: Có một không hai.

Vân Liệt Diễm thật sự là ghen ghét ra mặt rồi. Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp hơn nàng, đôi mắt như mộng như ảo một màu tím, làm hại Vân Liệt Diễmthường xuyên muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Vân ThiểmThiểm, gian trá cười: “Con trai, con mau móc đôi mắt đẹp đẽ của conxuống, đeo lên cho mẹ có được không?”

Lúc ban đầu, một lời này hù Vân Thiểm Thiểm mấy ngày không dám ngủ, sợ mẹ nó xúc động lên sẽ thật sự móc mắt nó ra.

Thằng nhóc này sau khi đến Phượng gia, không hề nghi ngờ chính là tiểu tâmcan của tất cả mọi người, ngay cả bà cô của nó, hoàng hậu Phượng Tâm Ducũng hận không thể bắt cóc nó mang vào hoàng cung mà ngắm nhìn cho thoảthích. Hoàng hậu thậm chí ngay cả cháu gái bảo bối của mình cũng mang ra dụ, dùng hết mọi thủ đoạn dụ dỗ Vân Thiểm Thiểm tới ở rể trong hoàngcung. Cuối cùng, Phượng lão gia tử phải ra mặt, sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ mới có thể cứu Vân Thiểm Thiểm ra ngoài.

Vân Thiểm Thiểm đếnPhượng thành, ngay lập tức trở thành nhân vật được chú ý nhất kinhthành, còn bị hoàng thượng ban chiếu thư phong làm Thiểm vương. Tuynhiên Vân Thiểm Thiểm cảm thấy cái tên này quá khó nghe nên hắn bắt mọingười phải gọi hắn là “thiếu gia”. Vậy nên, mỗi khi trong Phượng thànhcó người nhắc tới “thiếu gia”, chỉ sợ trong thành không ai không biếtchính là cậu bạn nhỏ Vân Thiểm Thiểm.

Mà khi Vân Thiểm Thiểm tròn sáu tuổi, cũng nhờ nhiều phương pháp dạy bảo, không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn đã đạt tới Lam cấp – phẩm cấp mà rất nhiều người cả đờinày cũng khó với tới. Lão gia tử cũng có nói, không tới mười tuổi, VânThiểm Thiểm tuyệt đối có thể trở thành cường giả Tử cấp trẻ tuổi nhấtđại lục.

Những lời này đều làm cho Vân Liệt Diễm, thân là mẹ, ghen ghét tới không chịu nổi.

Nàng thật sự không biết, gene đứa nhỏ này rốt cuộc là đột biến mấy lần đây?

...

Thời gian một lần nữa trở lại bảy năm sau, tại Nam Đường Phượng thành.

Vân Thiểm Thiểm bảo trì nụ cười trước sau như một, ngồi trên kiệu, tiếpnhận ánh mắt si mê từ bốn phương tám hướng. Không còn cách nào, mẹ nónói mặt nó chính là “cây hái tiền”, tuỳ tiện ra ngoài một chuyến liền có vô số lễ vật bay vào trong tay.

Cho nên, mẹ nó mới chịu hàophóng làm cỗ kiệu xa hoa như thế này. Đỉnh kiệu vàng chói, xung quanhtreo lụa mỏng trong suốt, chính là để thuận tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nó cũng không quên, mẹ nó bóc lột và đào tạo nó từ nhỏ như thế nào.

Lúc nó ba tuổi, bởi vì ham chơi mà làm nổ cả một hòn đảo nhỏ, kết quả là mẹ nó lập tức dạy dỗ: “Con trai đần! Đối với bất luận cái gì, con đều phải bóc lột giá trị thặng dư của nó tới cực hạn mới được ngừng. Con xácđịnh trên cái hòn đảo kia không còn gốc cây nào có thể bán, không cònkhối đất nào có thể đào ra vàng, không có con thỏ nào để ăn hay sao?”

Từ đó về sau, nó liền ngoan ngoãn nhớ kĩ cái thứ gọi là ‘giá trị thặng dư’ kia, dùng lời của mẹ mà nói chính là bất luận lúc nào cũng đều lợi dụng tới tận cùng, tranh thủ tất cả mọi lợi ích có thể. Cái gọi là ‘quân tửyêu tài’, chính là đạo lý này.

Hôm nay, nó nghe nói có nam nhântìm mẹ, lại lớn lên phi thường soái, vì vậy nó liền đi về hỏi ý kiến mẹ. Mẹ nó vừa nghe đến có nam nhân tìm thì lập tức rống to: “Mẹ nó! Namnhân lão nương biết có thể kéo quanh cả địa cầu này ba vòng rồi, có quỷmới nhớ hắn là ai!”

Kết quả, vì mẹ nó quá kích động nên thuyềndính hoả khí của nàng, bị thiêu rụi. Mẹ nó thịt đau liền khóc lóc kể lể, nhất định phải đòi lợi nhuận từ nam nhân kia về, nếu không thì nó triệt để hỏng bét luôn!

Haizz, đáng thương nó tuổi còn nhỏ lại phảilàm nhiều việc như vậy. Không có cách nào, mẹ nói khuôn mặt này của nóchính là cây rụng tiền, nếu không xài được liền đem bán đi. Vì lo lắngcho tương lai của mình, nó chỉ đành liều mạng giúp mẹ kiếm tiền.

Thật ra nó cũng biết rằng, trên thế giới này, mẹ là người yêu nó nhất. Nónghe ông chú từng nói, mẹ vì nó mà đã buông tay nam nhân nàng yêu thích.

Vân Thiểm Thiểm nghĩ nghĩ, hình như cũng nên kiếm nam nhân giúp mẹ nó rồi!Nàng một người, tuy cả ngày nhìn qua khá vui vẻ, nhưng mẹ lớn tuổi nhưvậy rồi mà không có lão công (6), sẽ rất cô đơn nha!

(6) Lão công: Chồng, đồng nghĩa với phu quân, tướng công.

Chủ ý đã quyết, Vân Thiểm Thiểm nhủ thầm nhất định phải kiếm cho mẹ một nam nhân tốt. Nếu như vậy thì mẹ cũng không còn ôm mặt hắn cả ngày, hèn mọn bỉ ổi nói: “Con trai, con gả cho ta đi!”

Yếu ớt hô một câu, nó thật ra chỉ là một tiểu bạch thỏ mà thôi!

Sống dưới dâm uy của mẹ nhiều năm như vậy, ưu điểm của nó liền không còn chỗ để thi triển. Cho nên, nó quyết định, sau này nhất định phải kiếm mộttiểu bạch thỏ để trêu đùa một chút, giống như mẹ chơi đùa nó vậy.

Không tệ, trong mắt mẹ, nó liền làm một tiểu bạch thỏ mặc người chém giết.

“Thiếu gia, đến rồi!” Cỗ kiệu dừng lại.

Hạ nhân vén màn kiệu, Vân Thiểm Thiểm chân giẫm ghế gỗ đi xuống, nhìn cực giống một đứa nhỏ ôn nhu yếu ớt.

Thế nhưng nếu như biết rõ cung cách của Vân Thiểm Thiểm, đánh chết bọn họthì bọn họ cũng không cảm thấy nó là thứ nhu nhược. Đứa nhỏ này mangtiềm chất ma quỷ, so với mẹ nó chỉ hơn chứ không kém.

“Người đâu?” Vân Thiểm Thiểm vỗ nhẹ vạt áo, cho đến khi nhìn không ra một nếp nhăn mới thôi.

Nó nở nụ cười ưu nhã, như một tiểu thân sĩ (7), ngẩng đầu hỏi người đến nghênh đón một cách nho nhã lễ độ.

(7) Thân sĩ: Người quan lại và trí thức thời xưa.

Người tới đón hắn chính là lão bản thanh lâu Dạ Sắc - Nhã Phong, một nữ tửtầm ba mươi tuổi. Người này cũng đã lăn lộn trong chốn phong trần nhiềunăm, có chút danh tiếng. Lúc trước, sau khi nàng được mời đến làm lãobản nơi này, trong một thời gian ngắn liền từ một thanh lâu bình thườngđã trở thành đệ nhất của Phượng thành, thậm chí là toàn bộ Nam Đường.Sau đó, nàng mới nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm, lập tức sợ ngây người.

Đứa bé này, cho dù không phải lần đầu nhìn thấy nó nhưng Nhã Phong vẫnkhông thể ngăn được ngây người khi thấy nó mỉm cười. Nàng lăn lộn trongchốn phong trần nhiều năm, có thể nói là tận mắt nhìn thấy mỹ nam khắpthiên hạ, nhưng lại chưa từng gặp nam tử nào có một phần vạn dung mạogiống đứa nhỏ này.

Tuổi còn nhỏ mà đã không tầm thường, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ thành tai hoạ nhân gian!

Đương nhiên, những suy nghĩ này, Nhã Phong không dám để lộ ra ngoài, bởi vìnàng đã từng thấy thủ đoạn của nó. Nó đối với bất kì ai đều ưu nhã khách khí trước sau như một, nhưng nếu chọc phải nó thì kẻ đó tuyệt đối sốngkhông bằng chết.

Có đôi khi, nàng thật sự không thể tin được nó chỉ mới là một đứa nhỏ sáu tuổi.

Bình tĩnh lại, Nhã Phong tiến đến hành lễ: “Thiếu gia, người đang ở trong nhã gian chờ, mời ngài”

Dạ Sắc đều kinh doanh cả ngày lẫn đêm. Mỗi ngày đều có những màn biểu diễn ngẫu hứng, rước lấy không ít sự chú ý. Nơi đây không khác gì rạp hát,nhưng so với những điệu hí khúc nhàm chán kia thì thực sự thú vị hơnkhông ít.

Cho nên, bất luận là ngày hay đêm, Dạ Sắc đều có tiếng người huyên náo, cực kì náo nhiệt.

Thật ra lúc mới khai trương, chỉ có ban đêm mới buôn bán nên mới gọi Dạ Sắc. Về sau đổi thành hình thức buôn bán cả ngày lẫn đêm, danh tự cũng không đổi lại.

“Ừ!” Vân Thiểm Thiểm gật gật đầu, theo Nhã Phong đi lên phòng thượng đẳng ở lầu hai.

“Minh công tử, thiếu gia nhà ta đến rồi” Nhã Phong thông báo một câu với Hiên Viên Minh bên trong, thuận tay đẩy cửa ra.

“Thiếu gia? Người ta muốn gặp là Vân Liệt Diễm, không phải thiếu gia gì hết!Rốt cuộc thì màng đang ở đâu?” Sắc mặt Hiên Viên Minh tối sầm.

Hắn tìm nàng suốt bảy năm trời. Ngày đó, có người nói nàng đào tẩu trênbiển, rồi bặt tin tức. Cho đến hai năm trước, hắn mới nghe nói nàng xuất hiện ở Nam Đường. Hắn nghe ngông nhiều nơi mới biết, nàng đã tới thanhlâu lớn nhất Phượng thành - Dạ Sắc. Hắn tốn không ít tiền bạc mới có thể moi ra tin tức từ chỗ lão bản, Vân Liệt Diễm quả thật đã tới nơi này.

Thế nhưng ai mà biết, hắn đợi cả buổi, kẻ đến lại là cái tên thiếu gia gì đó.

Hiên Viên Minh không khỏi có chút tức giận.

Bảy năm, hắn vậy mà không thể quên được nữ nhân kia. Nữ nhân kia rõ ràngtừng đối với hắn như vậy, thân là hôn thê của hắn mà lại cùng người khác tằng tịu, còn có cả một đứa con hoang. Thế nhưng chính vì vậy mà hắnmới không quên được nàng! Có đôi khi, hắn nghĩ bởi vì quá hận nàng, nênnửa đêm hắn nằm ngủ cũng mộng thấy đều là bóng dáng của nàng, như thếnào cũng không thể xoá đi.

“Vị đại thúc này, thúc là muốn gặp Vân Liệt Diễm, Vân tiểu thư sao?” Vân Thiểm Thiểm mang bộ dáng tươi cườiđáng yêu, đôi mắt hoa đào mị hoặc chớp động, muốn bao nhiêu đáng yêuliền có bấy nhiêu đáng yêu.

Hiên Viên Minh nhìn thấy người vừatới, kinh ngạc mở to hai mắt, hồi lâu mới kịp phản ứng. Đứa nhỏ này, làm sao lại có thể xinh đẹp tới trình độ này chứ?

“Đại thúc, hoa si với bổn thiếu gia cũng mất tiền đó nha!” Vân Thiểm Thiểm hảo tâm nhắc nhở.

“Tuổi còn nhỏ mà đã học cái này rồi!” Hiên Viên Minh đen mặt: “Ngươi là con cái nhà ai? Sao mà lại tới cái nơi như thế này?”

Một bộ dáng thuyết giáo, rất có tư thế bậc trưởng bối.

“Đại thúc, không phải thúc muốn tìm Vân Liệt Diễm sao?” Vân Thiểm Thiểmgiành lại chủ đề. Trừ người nó quan tâm, nó cực kì chán ghét kẻ nào tớigiáo dục nó.

Đã có mẹ, ông chú, ông cố ngoại, ông cậu, bà cô, dìnhỏ,... đủ các loại giáo dục biến thái, trái tim nhỏ bé của nó đã bị tàn phá đủ rồi. Cho nên, thời điểm đối mặt với người ngoại, Vân Thiểm Thiểm thích giáo huấn kẻ khác hơn. Nó thừa nhận, nguyên nhân là bị áp bức quá nặng nề cho nên trái tim nhỏ bé đã có một bóng ma khó có thể phai mờ.

“Thằng nhóc nhà ngươi biết Vân Liệt Diễm sao? Mau nói cho ta biết, nàng đang ở nơi nào?” Hiên Viên Minh vừa nghe đến tên của Vân Liệt Diễm liền bìnhtĩnh không nổi.

“Đại thúc à, thúc phải gọi ta là ‘thiếu gia’ nha, đây là quy củ của Phượng thành đó!” Vân Thiểm Thiểm rất không vui khihắn bị gọi là “thằng nhóc”. Đây là danh tự mà trưởng bối chuyên dùng,nam nhân này xem ra cũng yêu thích mẹ nó, nhưng lại không biết nịnh nọtnó, cho nên không thể vượt qua bài kiểm tra. Muốn thành thân với mẹ nócũng phải nhìn xem nó có đồng ý hay không?

Hơn nữa, đã có nó làđứa con trai đẹp nhất thiên hạ, mẹ tìm chồng đương nhiên là rất có áplực đó nha! Cho dù không tới mức cực soái, nhưng cũng không thể chênhlệch quá nhiều. Trước mắt thì người này có nhìn thế nào cũng không phùhợp.

Thế nhưng, Vân Thiểm Thiểm luôn có lòng rộng lượng, cho nên hắn để cho Hiên Viên Minh có thêm một cơ hội.

“Mau nói ta biết, nàng ở nơi nào?” Hiên Viên Minh cắn răng. Mặc dù biết VânLiệt Diễm có khả năng ở Phượng gia, dù sao thì ở Nam Đường chỉ có Phượng gia mới là thân nhân của nàng, nhưng Phượng gia cũng không phải nơi màhắn có thể tuỳ tiện xông vào.

"Mua tin tức, một ngàn lượng hoàngkim. Tận mắt nhìn thấy người, một vạn lượng hoàng kim. Thế nào, đạithúc? Có phải rất lời rồi hay không? Muốn thực hiện giao dịch không?"Vân Thiểm Thiểm vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười vô cùng đáng yêu của trẻ con, nháy nháy mắt nhìn Hiên Viên Minh, trong mắt cũng không nhìn ra là cảm xúc gì.

Sao đột nhiên hắn cảm thấy đứa nhỏ này có một chút quen thuộc?

"Thế nào, đại thúc? Tin tức của ta không phải muốn mua liền có thể mua đâu.Lần thứ nhất hỏi ngươi là giá thấp nhất, lần thứ hai sẽ tăng gấp đôi,lần thứ ba thì tăng gấp ba đó!" Vân Thiểm Thiểm lắc lắc ngón tay núcních thịt "Ừ, vừa rồi ta đã hỏi lần thứ ba, vậy bây giờ chính là lần thứ tư, cho nên để mua tin tức chính là bốn ngàn lượng hoàng kim, nhìn thấy người là bốn vạn lượng hoàng kim, cả hai thì đưa ra bốn vạn bốn ngànlượng hoàng kim"

"Ngươi hỏi lần thứ ba lúc nào?" Hiên Viên Minh trừng to mắt, thằng nhóc này chẳng khác gì cho vay nặng lãi.

"Bây giờ là lần thứ năm, tổng cộng là..."

"Ta mua!" Hiên Viên Minh đặt một xấp ngân phiếu lên bàn trước mặt Vân Thiểm Thiểm. Hắn không dám để đứa nhỏ này nói nữa, nếu không thật sự khôngbiết sẽ còn tăng bao nhiêu lần.

Đứa nhỏ này, thật đúng là... dễ khiến người ta điên mất!

"Xong thủ tục mua bán!" Vân Thiểm Thiểm cười híp mắt tiếp nhận ngân phiếu,tùy tùng bên cạnh nhanh chóng cầm lấy đếm, ánh mắt đã cong thành hìnhtrăng lưỡi liềm.

"Bây giờ có thể nói chưa?" Hiên Viên Minh dườngnhư là nghiến răng nghiến lợi. Chết tiệt! Hắn vừa mới ra cửa, tại saolại có thể bị dụ mất nhiều ngân phiếu như vậy?

Hiên Viên Minh đột nhiên có loại cảm giác bị lừa, nhưng chỉ là một chút liền biến mất.

"Rất đơn giản, Vân Liệt Diễm đang ở Phượng gia. Còn ngươi muốn gặp nàng thìphải chờ đến tối, ta sẽ đưa nàng đến gặp ngươi!" Vân Thiểm Thiểm nóixong, xoay người nói với Nhã Phong: "Dì Nhã Phong, chiêu đãi vị đại thúc này thật tốt nhé, nhớ phải thu tiền ăn ở đó!"

Hiên Viên Minh corút khóe miệng, ngay cả ly rượu trong tay cũng run run "Thằng nhóc kia,đứng lại! Ngươi tên là gì?" Hiên Viên Minh rống to với Vân Thiểm Thiểm.Chết tiệt! Hắn vốn biết Vân Liệt Diễm đang ở Phượng gia, kết quả, chỉmột câu mà hắn đã biết từ trước, hắn phải bỏ ra tận năm ngàn lượng hoàng kim!

Còn có, hắn làm sao biết thằng nhóc này sẽ giữ lời?

"Dì Nhã Phong, người không nhã nhặn phải thu phí gấp đôi" Vân Thiểm Thiểm rất lạnh nhạt, bỏ lại một câu, sau đó rời khỏi Dạ Sắc.

Nó phải sắp xếp tiết mục đêm nay thật kỹ, nếu không, mẹ nhất định sẽ không tha cho nó, tổn thất cả một chiếc thuyền chứ ít ỏi gì? Mấy năm nay, mẹcàng ngày càng thích tiền, mua một xâu mứt quả cho nó mà mẹ cũng xótruột, đừng nói chi tới tận một chiếc thuyền!

Mới năm vạn năm ngàn lượng hoàng kim, chậc chậc, còn thiếu rất nhiều. Từ trước đến nay lấyđược thù lao từ người mẹ nó so với trả giá còn khó hơn cả nghìn lần, bây giờ chỉ có năm vạn năm ngàn lượng, vẫn còn chưa đủ số lẻ đâu! Vân Thiểm Thiểm nhíu mày, suy tư trong chốc lát, sau đó nói với tiểu đồng (8) bên cạnh "Tiểu Đinh Đương, chúng ta đi tìm Tây Bình vương chơi đùa đi!"

(8) Tiểu đồng: Tùy tùng nhỏ tuổi theo bên cạnh chủ tử giúp đỡ những việclặt vặt, giống như nha hoàn thiếp thân của các công tử ngày xưa.

Tiểu Đinh Đương bật người, vui vẻ: "Thiếu gia, đêm nay chúng ta không phải cần kiếm một số lớn sao?"

Ánh mắt của Tiểu Đinh Đương đã muốn biến thành kim vàng lóng lánh. VânThiểm Thiểm khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. Quả nhiên, tùy tùng mẹtìm cho nó đều rất có cá tính, có một chủ tử tham tiền, đương nhiên hậnkhông thể tự biến mình thành vàng.

Bên này, Hiên Viên Minh lại bồn chồn, hỏi Nhã Phong: "Thằng nhóc đó rốt cuộc là ai?"

"Công tử, ta khuyên ngài không nên tiếp tục gọi thiếu gia là 'thằng nhóc',nếu không thì chi phí ăn ở của ngài sẽ tăng ba mươi lần!" Nhã Phong chemiệng cười trộm, ngồi xuống đối diện hắn.

"Ngươi..." Hiên ViênMinh triệt để hết chỗ nói. Trình độ chặt chém của Phượng thành đều caonhư vậy sao? Hay khinh thường hắn là người từ ngoài đến, cho nên lừa bịp hắn? "Được rồi, vậy ngươi nói 'thiếu gia' của ngươi có thân phận gì?Thanh lâu này chẳng lẽ là của nó sao?" Hiên Viên Minh đành phải đànhphải thay đổi cách thức hỏi.

"Không sai, Dạ Sắc là của thiếu gia, cả Phượng thành này ai ai cũng đều biết" Nhã Phong cũng không giấudiếm, vốn dĩ đây là chuyện mọi người đều biết.

"Cái gì? Ngươinói... là của đứa bé kia?" Hiên Viên Minh sợ ngây người. Dạ Sắc chính là cái hố chôn tiền của cả Nam Đường, tại sao có thể do một đứa nhỏ mở ra?

"Ngài đừng xem thường thiếu gia, thiếu gia chính là thần tượng trong lòng nam nữ già trẻ Phượng thành. Ở đây, nếu có lời nói nào bất kính với thiếugia, ngay cả hoàng thượng cũng sẽ bị hạ chỉ xử lý" Lời nói của Nhã Phong đều là sự thật, lúc trước hoàng thượng sắc phong Thiểm vương chính làchiếu cáo thiên hạ. Hoàng hậu nương nương lại càng yêu thương thiếu giađến tột cùng. Bởi vì thiếu gia ghét bỏ phong hào Thiểm vương, cho nênmới bảo mọi người gọi mình là 'thiếu gia'.

Tuy nhiên, nàng cũng không muốn nói chuyện này cho Hiên Viên Minh.

"Vậy sao?" Hiên Viên Minh có chút không dám tin tưởng. Hắn cảm thấy đứa nhỏkia nhiều nhất chỉ là thông minh một chút mà thôi, cũng không thể nàokhoa trương như vậy.

"Công tử, nếu nghi ngờ thiếu gia thì chi phí sẽ tăng gấp đôi đó!" Nhã Phong che miệng cười, rót một ly rượu, hai tay đưa cho Hiên Viên Minh.

Hiên Viên Minh nhận lấy ly rượu, tiếp tục hỏi: "Nó tên gọi là gì?"

"Tục danh của thiếu gia, ta thật sự không dám gọi ra miệng" Nhã Phong nhậnlấy ly rượu mà Hiên Viên Minh đã uống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụcười đen tối.

"Vậy Vân Liệt Diễm đâu? Nàng thật sự đã tới nơi này sao?" Hiên Viên Minh có chút gấp gáp. Cho dù đứa nhỏ kia nói đêm nayVân Liệt Diễm sẽ đến, hắn vẫn không thể tin được.

Bảy năm, thật sự còn có thể gặp lại nàng sao?

Hắn biết, thật ra mấy năm nay Vân gia cùng phụ hoàng luôn đuổi giết nàng,ngay cả một khắc cũng chưa từng dừng lại. Thế nhưng lần này hắn đến NamĐường, ngoại trừ tìm Vân Liệt Diễm ra thì cũng còn có mục đích khác.

Rất muốn, rất muốn gặp nàng. Loại ý niệm này đã mọc rể nẩy mầm trong đầuhắn, lớn dần suốt bảy năm qua, không hề có một khắc dừng lại. Lúc này,nó đã chiếm cứ một nơi sâu trong lòng hắn, có bỏ cũng không bỏ được. Hắn từng thử yêu nữ nhân khác, lại vĩnh viễn không có một người nào có thểthay thế nàng tạo ra cảm xúc khác thường cho hắn. Cảm giác mạnh mẽ nhưvậy, chắc là hận ý. Được rồi, chính là hận!

Tóm lại, không thể quên được!

"Công tử, lời nói của thiếu gia tuyệt đối không phải là lời nói suông. Nếucông tử nghi ngờ thiếu gia thì cần gì phải bỏ tiền ra mua tin tức củathiếu gia chứ?" Ngón tay của Nhã Phong xẹt qua ly rượu, giơ tay nhấcchân đều lộ ra phong tình, lại cũng không khiến cho người khác ghét bỏ.

Đêm nay còn có một vở kịch hay để xem, đương nhiên không thể để cho ngươi đi rồi.

Hiên Viên Minh không nói gì thêm. Xem ra, hắn cần phải ra ngoài nghe ngóngthêm về vị 'thiếu gia' này. Nó nói sẽ đưa Vân Liệt Diễm đến, liền thậtsự có thể đưa nàng đến sao?

Hiên Viên Minh lắc đầu, hắn đang nghĩ đi đâu vậy? Thế nhưng nhìn đứa nhỏ kia cũng chỉ sáu bảy tuổi, mà lúcVân Liệt Diễm ra đi quả thật cũng bị nghi rằng mang thai.

Dướitình huống như thế, nàng còn có thể giữ được cái thai sao? Xung quanhđều là người đuổi giết nàng, nghe nói nàng còn từng ra biển, với điềukiện như vậy có thể sống sót đã là kỳ tích rồi, làm sao có thể giữ đượcđứa nhỏ chứ?

Không phải là con của nàng! Ngay cả chính hắn cũngkhông biết vì sao mình luôn muốn trốn tránh vấn đề này. Thế nhưng, hắncòn chưa đứng lên đã cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Nhã Phong cười duyên, lau lau khóe môi "Người đâu? Hầu hạ vị công tử nàycho tốt, đêm nay người này chính là tiết mục quan trọng của chúng tađấy!"

Vùng ngoại ô Phượng Kinh, Liệt Diễm sơn trang.

"Rầm" một tiếng, một vật thể không rõ bị người ném ra ngoài.

"Ôi, cái mông nhỏ của ta..." Phượng Lạc Vi cầm theo một cuộn giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm vô cùng rối rắm, một bàn tay xoa xoa cái mông đangphát đau.

"Tiểu Vi nhi, sao muội lại bị ném ra rồi? Dược mới tỷđưa cho muội không dùng được sao? Đây chính là sản phẩm mới tỷ lấy từchỗ tiểu cửu đó!" Vân Liệt Diễm nhảy đến bên cạnh Phượng Lạc Vi, vẻ mặttò mò nhìn nàng đang rên rỉ thống khổ vì đau.

Một bàn tay sờ cằm, Vân Liệt Diễm đi vòng quanh Phượng Lạc Vi vài vòng, cau mày: "Tiểu Vinhi, hay là muội buông tay đi, tỷ nghi rằng thúc thúc của tỷ có chỗkhông được"

"Cái gì?" Phượng Lạc Vi xù lông, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trên mặt hoàn toàn không còn rối rắm cùng thống khổ lúctrước, mà thay vào đó là khiếp sợ "Thật sao? Diễm tỷ tỷ, tỷ đừng làmmuội sợ, đây chính là hạnh phúc cả đời muội đó!"

Đôi mi thanh túcủa Vân Liệt Diễm nhíu chặt. Khoảng thời gian bảy năm đã khiến cô cởi bỏ sự ngây ngô trước kia, lần thứ hai chuyển biến rung chuyển trời đất của một đời 'Hỏa Thần' Vân Liệt Diễm. So với ngày xưa, nàng thêm vài phầnthành thục cùng xinh đẹp, khuôn mặt lại vẫn giống như bảy năm trước,không có gì thay đổi.

Thế nhưng thật ra khí chất lại thay đổi rất nhiều. Sau khi trở lại Phượng gia, Phượng lão gia tử bồi dưỡng nàng rất kỹ càng, dạy cho nàng đều là toàn bộ nội công tâm pháp cao nhất đạilục. Sau khi tu luyện tới Tử cấp, nàng mới chính thức bắt đầu cảm nhậnđược loại cảm giác không giống người thường.

Giống như cho dù cóloại cảm xúc gì đều có thể tùy ý thu lại cùng khống chế, ngay cả khí tức của mình cũng có thể được che giấu một cách hoàn mỹ.

Càng tiếp cận Tử cấp đỉnh, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí nàng còn cảm thấy phía trên Tử cấp nhất định sẽ còn một cảnh giớikhác, mà tiếp xúc đến cảnh giới kia thì nhất định phải thay đổi hoàntoan bản thân nàng.

Nàng bây giờ vẫn tùy tính như trước, nhưng cũng đã học xong 'thâm tàng bất lộ' (9).

(9) Thâm tàng bất lộ: Cao thâm không lộ ra.

Một loại hoàn mỹ.

"An tâm đi, cho dù thúc thúc có chỗ không ổn thì muội cũng không cần lolắng như vậy đâu. Phượng gia có nhiều đại phu giỏi như vậy, để về đó tỷtìm người nghiên cứu một chút, tiểu cửu nhất định cũng sẽ vui vẻ hỗ trợ" Nhắc tới tiểu cửu, vẻ mặt của Vân Liệt Diễm chính là cười xấu xa.

Nàng còn nhớ rõ lúc mới đến Phượng gia, thúc thúc cũng không có cảm giác gìđối với mỗi người Phượng gia, nhưng đối với tiểu cửu lại là mới quen đãthân, trở thành bạn bè tri giao. Tuy nhiên tiểu cửu là một người rấtquái gở, bình thường thích làm những chuyện loạn thất bát tao gì đó, rất khiến người khác đau đầu. Vậy mà thúc thúc lại rất hợp tính với hắn ta, hai người thường xuyên tán gẫu đếu quên cả trời đất.

Về chuyệnnày, Vân Liệt Diễm đã từng cảm thấy rất khó hiểu, cũng từng nghĩ khôngphải là thúc thúc đã nhìn trúng tiểu cửu rồi chứ. Do đó, nàng cũng từngthử hai người họ, kết quả phát hiện bọn họ đều rất "thẳng".

Đối với một hủ nữ như Vân Liệt Diễm, chuyện này khiến nàng luyến tiếc rất lâu.

Cho đến khi gặp Phượng Lạc Vi, con gái của đại cửu cửu, đối với thúc thúcliền vừa gặp đã yêu. Nàng liền lấy toàn bộ hứng thú đặt vào chuyện maimối hai người bọn họ. Hạ dược, bắt cóc, tập kích, quyến rũ, tóm lại bấtcứ chiêu thức gì có thể dùng, Vân Liệt Diễm cùng Phượng Lạc Vi đều đãthử. Thế nhưng Vân Phụng Khải lại giống như một bức tường kiên cố.

Bây giờ, Vân Liệt Diễm không thể không nghi ngờ rằng, thúc thúc yêu quý của mình thật sự có vấn đề.

"Diễm tỷ tỷ, thuốc lần đó chúng ta lấy từ chỗ Tam thúc vốn dĩ không dùngđược, Khải vẫn thờ ơ như cũ" Phượng Lạc Vi ủ rũ cúi đầu. Haizz, nàngđuổi theo Vân Phụng Khải bốn năm, làm sao một chút cảm giác mà hắn cũngkhông có?

"Tiểu Vi nhi, ngươi nói có phải thuốc tiểu cửu đưachúng ta có vấn đề không? Ngươi nói, có thể tiểu cửu cũng thầm mến thúcthúc hay không? Cho nên không muốn thành toàn cho muội cùng thúc thúc,cho nên đứng ở giữa đưa tay làm chuyện xấu?" Vân Liệt Diễm càng nghĩcàng cảm thấy có thể, có lẽ lúc trước bọn họ chỉ là không phát hiện rathôi.

Ầm một tiếng, thanh âm đồ sứ bị ném ra cửa sổ, rơi xuốngđất, bể nát. Vân Phụng Khải đen mặt, xoa xoa đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Vốn dĩ chỉ có một mình Diễm nhi thích gây náo loạn, sau khi gặp Phượng LạcVi, hai người vốn dĩ chính là hận đời vì gặp nhau quá trễ, hận không thể xóa bỏ danh phận biểu tỷ muội, thẳng tay dính sát vào nhau, không baogiờ tách ra nữa. Vì thế, cả Phượng gia bị hai người làm cho gà bay chóchạy. Sau khi hai người gây họa, kẻ bị đẩy ra chịu trận chính là VânThiểm Thiểm cùng Phượng Lăng Tiêu.

Mà Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng Lăng Tiêu chính là hạng người 'giả trư ăn cọp', càng khiến người khác đau đầu.

Tuy nhiên, Phượng lão gia tử lại mặc kệ bọn họ quấy nháo, bởi vì có bọn họthì Phượng gia mới có nhiều tiếng cười. Mà Vân Phụng Khải cũng biết,Diễm nhi cùng Thiểm Thiểm thật sự rất thích Phượng gia.

NgườiPhượng gia khiến cho bọn họ cảm nhận được thân tình chân chính, nhất làDiễm nhi. Vân Phụng Khải biết, lúc rời khỏi Vân gia, trong lòng nàngmang theo hận. Nàng không phải là một Vân Liệt Diễm ngốc vù vù lúctrước, nàng biết mẫu thân ruột thịt của mình vì sao lại chết, biết phụthân của mình đã đối xử với mình như thế nào. Trong lòng nàng, tình thân từ lâu đã lạnh nhạt. Cũng vì thế mà lúc nàng ra khơi, nhìn thấy một hòn đảo xinh đẹp liền quyết định sinh sống ở đó. Nàng cũng chỉ vì khôngbiết phải đối mặt với Phượng gia như thế nào.

Nếu người Phượnggia tiếp tục không nhìn nhận nàng, có phải nàng sẽ không còn chút thântình với thế giới này hay không? Ngày đó, Vân Phụng Khải cũng từng đưara giả thuyết này, may mắn Phượng gia không tuyệt tình giống như Vângia, không có đuổi mẫu tử hai người ra khỏi cổng lớn. Chính vì có ThiểmThiểm mà Diễm nhi càng thêm hoạt bát vui vẻ. Tuy cả ngày nàng đều tìmcách chỉnh ác Thiểm Thiểm, nhưng thật ra lại yêu thương thằng nhóc hơnbất cứ ai trên đời.

Từ sâu trong đáy lòng Diễm nhi, cũng có mộtphần yếu ớt không muốn người khác biết. Thế nhưng nàng lại là một nữ tửrất kiên cường, tuy tuỳ hứng, bốc đồng, thất thường, nhưng sẽ ra tay bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ khi gặp nguy hiểm.

Trước kia bêncạnh Diễm nhi cũng chỉ có Mộc Miên. Bây giờ lại có nhiều người cùng nàng hồ nháo, cùng nàng vui vẻ như vậy. Hắn thật sự hi vọng vĩnh viễn nàngđều như vậy.

Không biết có phải nàng vẫn nhớ đến Hàn Chỉ haykhông, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có một người nam nhân nào đivào trong lòng nàng. Phượng lão gia tử cùng hoàng hậu nương nương khôngbiết đã thu xếp biết bao nhiêu lần tuyển phu cho nàng, đều bị nàng giảbộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua mọi chuyện.

Thật ra nàng có nhậnđược tin tức của Hàn Chỉ, Mạt Nhật đều có căn cứ ở khắp nơi trên đạilục, ngay cả Phượng thành cũng có người của Mạt Nhật. Thế nhưng Vân Liệt Diễm lại tận lực che giấu tin tức của mình, khiến cho người ta có loạicảm giác nàng không có chỗ ở cố định. Nghe Phượng lão gia tử nói, từ bảy năm trước Hàn Chỉ đã có thể tìm được Phượng gia, đáng tiếc khi đó, Diễm nhi đã vượt đại dương.

Sau đó, nghe nói Hàn Chỉ cũng vượt đại dương tìm nàng, còn nàng thì đã trở về Phượng gia.

Cho đến ba năm trước đây, tin tức về Hàn Chỉ mới hoàn toàn bị cắt đứt. Nghe nói hắn đến Tử Vong Sơn Mạch, chưa từng trở về. Thậm chí, có lời đồnhắn đã chết. Sau khi Diễm nhi biết tin cũng không lộ rõ là vui hay buồn, giống như người kia chỉ là một kẻ qua đường.

Cũng không sao, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là được, mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa.

Thật ra hắn hiểu, Hàn Chỉ nhất định không chết. Người kia, không ai biết hắn ta cường đại như thế nào, thậm chí còn khủng bố hơn cả Diễm nhi, hắn ta chỉ là chưa bao giờ lộ ra ngoài. Hắn ta luôn đeo mặt nạ, dùng biểu tình vĩnh viễn không thay đổi của mình để đối mặt với mọi người. Hắn biết,những thứ hắn ta khao khát đều rất nhiều, chỉ là chưa bao giờ có được mà thôi.

Hắn ta không biết mình dùng thực lực cường đại để hủy thiên diệt địa là vì cái gì.

Hắn ta không biết mình điên cuồng tìm kiếm Diễm nhi như vậy là vì cái gì.

Chẳng phải là để tìm kiếm những thứ hắn ta từng khao khát hay sao?

Bất luận kết quả như thế nào, hắn đều hi vọng cả Hàn Chỉ lẫn Diễm nhi đều có thể hạnh phúc.

Hàn Chỉ đối với hắn mà nói, là một người bạn, là huynh đệ, mà Diễm nhi làngười thân duy nhất của hắn, là người khiến hắn đau lòng nhất.

"Thúc thúc, người đứng đây ngơ ngác làm gì vậy? Chẳng lẽ đang ảo tưởng mìnhcùng tiểu cửu..." Vân Liệt Diễm tà ác nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằmVân Phụng Khải.

Bên cạnh, Phượng Lạc Vi tức giận đến phùng mang trợnmá. Nàng nhất định phải xử lý Tam thúc, vậy mà lại dám tranh giành namnhân với nàng, chán sống!

Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hứngthú của Vân Liệt Diễm, nàng cũng hơi bị cuốn hút một chút. Chẳng lẽ,Khải thật sự thích Tam thúc sao?

Vân Phụng Khải bị vẻ mặt tà áccủa hai người kia khiến cho xấu hổ, đưa tay đẩy đẩy trán Vân Liệt Diễm"Đứa nhỏ tinh nghịch, ngay cả thúc thúc mà cũng đem ra đùa sao?"

"Ai nha, thúc thúc, người bật mí một chút thôi, con sẽ không kể cho tiểu cửu (10) nghe đâu" Vân Liệt Diễm thề hẹn sắt son.

(10) Tiểu cửu: Cậu, em của mẹ.

"Đúng rồi, Thiểm Thiểm tìm con có chuyện gì đó" Vân Phụng Khải nhanh trí, lắc mình chạy đi.

"Khải, khoan đi đã..." Phượng Lạc Vi vừa nói một nửa đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Vân Phụng Khải.

"Tiểu cửu làm sao bây giờ? Không phải Khải ta quyết không lấy chồng mà"Phượng Lạc Vi cắn cắn ngón tay. Tại sao Khải lại không thích nàng?

"Đừng buồn nữa, tỷ tỷ đây sẽ đưa muội đến thanh lâu, nơi đó có bán thuốc rấttốt. Chúng ta sẽ bảo Thiểm Thiểm lại hạ nhuyễn cân tán cho thúc thúc,lúc đó thúc thúc nhất định sẽ không thể nhúc nhích, sau đó muội sẽ 'bávương ngạnh thượng cung' (11), tuyệt đối có thể thu phục được thúc thúc" Vân Liệt Diễm cũng không tin mìnhchịu thua, nàng nhất định phải nghĩ cách gả thúc thúc ra ngoài. Hắn cũng đã ba mươi bốn tuổi rồi, tuy vẫn là lứa tuổi tươi mơn mởn như một nhành hoa nhưng cũng đến lúc phải thành gia lập thất. Nhìn nàng xem, mới haimươi hai tuổi, con trai cũng đã sáu tuổi.

(11) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương nghĩa là những kẻ cực kỳ thô bạo,cực kỳ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán). Câu này cónghĩa là 'lấy mạnh hiếp yếu', chiếm lấy phần người khác về làm củariêng.

"Nếu như Khải không mắc mưu thì phải làm sao bây giờ?" Phượng Lạc Vi có chút uể oải. Bất cứ cách gì nàng cũng đều đã thử cả rồi.

"Hừ! Lúc này không mắc mưu cũng phải mắc mưu. Vân Thiểm Thiểm chính là giặttrong nhà, lần trước là do nó thay thuốc thành nước lã, đừng tưởng rằnglão nương không biết! Thằng nhóc này càng ngày càng đen tối!" Vân LiệtDiễm vỗ bàn một cái. Vân Thiểm Thiểm, con chờ đó cho ta, dám tính kế với lão nương sao? Lão nương muốn cho con biết, vì sao con chỉ có thể làcon trai của ta.

"Thì ra là do thằng nhóc này phá hư chuyện củachúng ta. Uổng công muội đây yêu thương nó, lại có thể không giúp muộilàm việc!" Phượng Lạc Vi nhớ tới chuyện trước đó vài ngày mới bị VânThiểm Thiểm lừa mất viên Dạ Minh Châu thượng đẳng. Lấy đồ của nàng màcòn không làm việc cho nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!

Đang trên đường quay về Liệt Diễm sơn trang, Vân Thiểm Thiểm bỗng nhiên hắcxì hai cái. Nó đen mặt xoa xoa mũi, nhất định là người mẹ bất lương cùng dì nhỏ lại đang tính kế nó rồi! Haizz, ai nói trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất? Vân Thiểm Thiểm một đường không yên trở lại Liệt Diễm sơntrang, đây là nơi ở của Vân Liệt Diễm tại Phượng thành. Nàng không thích ở trong Phượng phủ, cho nên ra vùng ngoại ô xây dựng lên một tòa sơntrang hiện đại hoá độc nhất vô nhị, chỉ có chừa lại một tiểu viện choVân Phụng Khải theo phong cách cổ đại.

Khi sơn trang đang tronggiai đoạn xây dựng, Phượng lão gia tử cùng hoàng hậu nương nương đều một hai yêu cầu cho mình một tiểu viện. Phượng Lạc Vi thì khỏi nói, để cóthể có thêm cơ hội tiếp xúc với Vân Phụng Khải, liền đi cửa sau đòi mộttiểu viện cách chỗ ở của Vân Phụng Khải không xa, sau đó chuyển hết đồcủa mình đến, một hai không đi.

"Thiểm Thiểm về rồi!" Mộc Miênvừa làm xong điểm tâm, đang định mang ra cho Vân Liệt Diễm thì nhìn thấy chiếc kiệu của Vân Thiểm Thiểm vừa vào Liệt Diễm sơn trang.

"Oa, dì Mộc Miên là tốt nhất! Biết rõ con thích nhất là bánh Phù Dung của dì mà" Vân Thiểm Thiểm vừa nhìn thấy dĩa bánh Phù Dung trên tay Mộc Miên,liền chạy tới như sau mông có gắn tên lửa, hoàn toàn không một chút taonhã bốc một miếng bánh bỏ vào miệng, vẫn không quên cầm thêm một miếngkhác.

Quả nhiên, nó còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy thanh âm của lão mẹ ác ma: "Vân Thiểm Thiểm!"

"Khụ khụ!" Vân Thiểm Thiểm nuốt vội miếng bánh xuống cổ họng. May quá, không bị nghẹn!

"Thiểm Thiểm, dì nhỏ cho con viên Dạ Minh Châu, đẹp không?" Phượng Lạc Vi nắmcánh tay vẫn còn miếng bánh Phù Dung của Vân Thiểm Thiểm, đưa vào trongmiệng mình.

Vân Thiểm Thiểm trơ mắt nhìn miếng bánh lọt vào trong miệng Phượng Lạc Vi, đang định giơ tay lấy miếng khác thì chợt nhận rachiếc dĩa đã bị mẹ giành lấy từ lúc nào. Vân Thiểm Thiểm nhìn Vân LiệtDiễm với ánh mắt đáng thương, cần bao nhiêu ưu uất có bất nhiêu ưu uất,quả thật chính là một chú cún con phe phẩy đuôi.

Phượng Lạc Vị bị đánh bại, cầm miếng bánh trong tay đưa cho Vân Thiểm Thiểm. Vân ThiểmThiểm đang định đưa tay ra nhận thì nửa đường lại xuất hiện một bản taykhác chặn ngang, không chút lưu tình cướp mất bánh Phù Dung. Mắt thấymiếng mồi ngon đã không còn, ánh mắt Vân Thiểm Thiểm càng thêm đángthương, đôi con ngươi màu tím ngập nước, như mộng như ảo.

VânLiệt Diễm không thèm để ý, nhét hết bánh Phù Dung vào miệng mình. Khôngbiết vì sao, nàng lại có một loại ảo giác. Tại sao nàng cảm thấy đôi con ngươi như mộng như ảo của Vân Thiểm Thiểm lại giống Hàn Chỉ như vậy?Tuy nhiên, đôi mắt đào hoa kia của Vân Thiểm Thiểm, rõ ràng chính là một khuôn mẫu khắc ra của nàng.

Hàn Chỉ, thật sự đã chết rồi sao?

Nuốt miếng bánh Phù Dung xuống, Vân Liệt Diễm lập tức mỉm cười nhéo nhéokhuôn mặt của Vân Thiểm Thiểm "Con trai này, hôm nay con câu được nhiềucá lớn không? Cho mẹ xem tiền đặt cọc đi" Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm coquắp, sau đó đành lấy ra năm ngàn lượng hoàng kim bằng ngân phiếu, đưacho Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm không chút hờn giận, đo đo độ dày của xấp ngân phiếu "Sao lại ít như vậy? Có thể bán được bao nhiêu tiền đây?"

Ba người đồng thời hóa đá.

"Tiểu thư, ngày trước người bán Thất vương gia cũng chỉ lời được mười vạnlượng hoàng kim. Thiểm Thiểm chưa rao bán mà đã có thể cầm được nhiềunhư vậy rồi!" Mộc Miên bất bình dùm Vân Thiểm Thiểm.

Vân ThiểmThiểm rất chân chó nắm tay Mộc Miên, cảm thấy dì Mộc Miên của nó là vĩđại nhất! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có dì Mộc Miên là hiểu rõ nó nhất.

"Đó là do Hiên Viên Minh không đáng giá thôi" Vân Liệt Diễm tiếp tục xoaxoa gương mặt của Vân Thiểm Thiểm "Con trai, đêm nay có thể kiếm đượcnhiều không?"

"Mẹ đi xem thì sẽ biết, không phải sao? Không phải mẹ còn muốn dẫn dì nhỏ đi đâu đó sao?" Vân Thiểm Thiểm yếu ớt mở miệng.

"Thằng nhóc này, con không nói thì lão nương còn không nhớ ra được. Bảo con hạ dược thúc thúc, sao lại thế này?" Vân Liệt Diễm nhéo lỗ tai Vân ThiểmThiểm, rống to.

Vừa nghe đến Vân Phụng Khải, Phượng Lạc Vi liền 'vơ đũa cả nắm' nhảy đến cùng một trận tuyến với Vân Liệt Diễm.

"Thiểm Thiểm, dì nhỏ đối đãi với con không tệ, con không suy nghĩ cho dì nhỏthì cũng phải suy nghĩ cho thê tử tương lai của con chứ! Dì nhỏ đồng ývới con, chờ khi nào dì nhỏ sinh con gái, nhất định sẽ gả cho con làmthê tử" Phượng Lạc Vi bắt đầu dụ dỗ.

"Dì nhỏ, họ hàng gần cấm kết hôn, nếu không sẽ sinh ra quái thai" Vân Thiểm Thiễm nghiêm trang nói,lại bởi vì lỗ tai bị nhéo nên thanh âm có chút chói tai.

"Không sao, không sinh con thì có thể làm ấm giường" Khóe miệng Vân Thiểm Thiểm co rút, dì nhỏ lại học tật xấu của mẹ.

"Con trai, con nói xem, nếu con lại làm hỏng chuyện thì chúng ta nên tínhtoán như thế nào đây?" Sức lực của Vân Liệt Diễm lại tăng thêm vài phần.

"Mẹ tha mạng a!" Vân Thiểm Thiểm thống khổ nhíu chặt hai hàng chân mày "Con hứa mà, nhất định sẽ hạ dược cho ông chú mà"

"Hừ!" Vân Liệt Diễm buông lỏng Vân Thiểm Thiểm ra, lại không nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch của nó.

Nó không hạ dược ông chú đó rồi sao? Một ngày kia, nó nhất định phải bán mẹ đi!

"Nãy giờ con đã chạy đi đâu?" Vân Liệt Diễm nhìn thấy thái độ hơi tốt mộtchút của Vân Thiểm Thiểm, liền cho nó một miếng bán Phù Dung.

Vân Thiểm Thiểm cảm động đến rơi nước mắt, nhận lấy, vừa ăn vừa nói: "Conmới đến Tây Bình vương phủ, nói cho hắn biết đêm nay Dạ Sắc có chuyệnvui, bảo hắn đưa nhiều người đến cổ vũ"

"Con trai ngoan, làm việc càng ngày càng tốt"

"Cám ơn mẹ đã khen ngợi. Xin hỏi, con có thể ăn một miếng bánh Phù Dung nữa hay không?"

"Không!"

Ban đêm, đại sảnh Dạ Sắc.

Chính giữa võ đài lớn, người nằm trên chiếc giường lớn màu đỏ, đúng là HiênViên Minh. Tuy nhiên, lúc này Hiên Viên Minh đã hoàn toàn mất đi trigiác. Nếu Hiên Viên Minh biết sinh thời mình còn có thể lại bị vũ nhụcnhư vậy một lần nữa, phỏng chừng đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đếnPhượng thành, sẽ không đặt chân vào Dạ Sắc.

"Thiếu gia!" Trong phòng riêng ở lầu hai, Nhã Phong đứng trước mặt Vân Thiểm Thiểm.

"Đều đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong, thiếu gia!"

"Có thể bắt đầu rồi!"

Bên này, ba người Vân Liệt Diễm, Phượng Lạc Vi và Mộc Miên cũng đi vào căn phòng riêng.

Trên võ đài.

"Thiếu gia nói, bây giờ là một mặt hàng thượng hạng, cho nên giá cả cũng sẽrất cao. Sờ mặt thì một vạn lượng bạc, sờ nửa người trên thì một ngànlượng hoàng kim, sờ nửa người dưới một vạn lượng hoàng kim. Hôn một cáihai ngàn lượng hoàng kim. Mỗi người trong thời gian một nén nhang, bâygiờ bắt đầu!" Nhã Phong rút tấm vải đỏ che trên người Hiên Viên Minh, lộ ra một nam tử chỉ còn một chiếc khố lót (12).

(12) Khố lót: Chiếc quần lót của đàn ông thời xưa.

Toàn trường ồ lên, quả thật là thượng hạng! Hơn nữa, có thể nhiều người cùng nhau, quả thực là rất kích thích! Cho nên, cứ việc ra giá, rất nhiềungười nóng lòng muốn thử. Nhã Phong vừa nói xong, liền có không ít người nhao nhao giơ ngân phiếu, lại có rất nhiều người thẳng tay ném hoàngkim lên đài.

Trên đài, một mảnh mê loạn.

"Tiểu thư, đókhông phải là Thất vương gia sao?" Mộc Miên trừng to mắt đến nỗi nhãncầu cũng muốn rơi ra. Nàng nhịn không được, cảm khái: "Tiểu thư, ThiểmThiểm quả thật 'trò giỏi hơn thầy', mãnh liệt hơn cả người nữa!"

"Phụt..." Vân Liệt Diễm phun một ngụm trà, mặt đen thui "Mộc Tiểu Bạch, ngươi ngứa da à?"

"Hì hì, tiểu thư, người nói Thất vương gia có thể đã tìm được tung tích của người rồi hay không?"

"Thất vương gia là ai? Đông Thịnh quốc à?" Phượng Lạc Vi nhìn nam tử trên đài bị không ít người sờ vuốt kia, nói: "Bộ dạng cũng không đẹp lắm!"

"Hắn sao có thể so sánh được với thúc thúc?" Vân Liệt Diễm liếc xéo đámngười trên đài. Con trai ngốc nghếch, chuốc mê người ta rồi cho nên chơi chẳng vui chút nào, nhìn như một cái xác chết, sờ chẳng chút kíchthích!

"Tiểu thư, Thất vương gia ngàn dặm xa xôi tới tìm người, người nên giả vờ cảm động một chút chứ!"

"Cảm động cái rắm! Hắn có thể chạy một đoạn đường xa như vậy đến Phượngthành, ngươi vẫn không hiểu hắn tới đây để làm cái gì sao? Còn nữa, chỉmột mình hắn sao?" Vân Liệt Diễm không che dấu khinh thường của mình.Nàng không vừa mắt thằng nhãi Hiên Viên Minh này, một tên bại não!

"Đông Thịnh Quốc cũng nhận được tin tức à?" Phượng Lạc Vi có chút kinh ngạc, tin tức truyền đi nhanh như vậy sao?

"Chỉ sợ cả đại lục đều đã nhận được tin" Vân Liệt Diễm nhếch môi, anh hùngthiên hạ tề tụ ở Phượng thành, náo nhiệt hẳn sẽ đến rất nhanh.

"Cho dù bọn họ có nhận được tin tức thì sao? Vật kia, không phải Phượng giathì không được!" Mộc Miên rót trà cho Vân Liệt Diễm cùng Phượng Lạc Vi.

"Nói cũng đúng, có Diễm tỷ tỷ ở đây, những người khác đều phải đứng phíasau!" Phượng Lạc Vi nhìn Vân Liệt Diễm một cách sùng bái. Ở Phượng gia,nàng sùng bái nhất chính là Diễm tỷ tỷ!

Vân Liệt Diễm nhếch môi,quả thật nàng rất xem trọng thứ này. Long Châu, nghe nói còn thần kỳ hơn cả Tử Tinh Thạch. Nàng thật muốn nhìn một chút xem nó có bao nhiêu thần kỳ.

Ngón tay xẹt qua chiếc nhẫn Tử Tinh Thạch trên ngón áp útcủa bàn tay trái, trong đầu lại hiện lên một bóng dáng dường như sắpquên đi. Hàn Chỉ, hắn thật sự đã chết rồi sao?

Tử Vong Sơn Mạch, là nơi có đi nhưng không có về.

Cũng sau này nàng mới biết được, trên đại lục này còn có một nơi gọi là TửVong Sơn Mạch, kéo dài từ bờ biển phía tây nam của đại lục cho đến tậncuối đông bắc. Nghe nói, phía bắc của dãy núi phía đông bắc là một khurừng rậm tên gọi Mạt Nhật Sâm Lâm, cho dù có là thần tiên đến đây cũngphải chết không chút nghi ngờ.

Yến thành, ở phía đông bắc, ngăn cách với Mạt Nhật Sâm Lâm chỉ bằng một dãy núi.

Vân Phụng Khải từng nói, tôn chỉ (13) của tổ chức Mạt Nhật được lấy từ đặc điểm của Mạt Nhật Sâm Lâm, vĩnh viễn không có cơ hội sinh tồn.

(13) Tôn chỉ: Mục đích.

Mà Hàn Chỉ, quả thật chính là băng qua Tử Vong Sơn Mạch, đi vào Mạt Nhật Sâm Lâm.

Nàng biết hắn đi tìm nàng, nhưng nàng chính là cố ý tránh đi.

Không cần phải dây dưa, không phải sao? Vốn, cũng không phải tình yêu oanhoanh liệt liệt gì, chẳng qua chỉ là một câu nói của hắn, mà nàng cũngkhông đáp ứng hắn.

Lắc đầu, hôm nay nàng bị điên rồi, làm sao lại nhớ tới người kia tận hai lần chứ?

Tục ngữ nói, ba nữ nhân họp lại thành một cái chợ. Những lời này đặt trênngười Vân Liệt Diễm, Phượng Lạc Vi cùng Mộc Miên chính là đúng nhất.

Thời gian trôi qua một cách an nhàn, cũng là một loại sai lầm.

Từ khi đến Phượng gia, Vân Liệt Diễm cảm thấy cuộc sống ngoại trừ gâyphiền phức thì cũng chẳng còn cái gì vui vẻ hơn. Tiền tài, quyền thế,thực lực, cái gì nàng cũng có, lại chỉ cảm thấy trống rỗng.

Lúc ở hiện đại, cuộc sống của nàng tuy cũng rất xa xỉ, cũng bởi vì thân phậnđặc biệt, dường như muốn cái gì sẽ có cái đó, nhưng dù sao nàng cũngthường xuyên ra ngoài thực thi nhiệm vụ, vẫn còn có thể tìm kiếm mộtchút kích thích. Khoảng thời gian ở Vân gia, nàng luôn cùng mấy kẻ tiệnnhân kia ngầm đấu đá nhau, vẫn không quá buồn chán. Thế nhưng bây giờthì sao? Nàng chỉ là một loài côn trùng chờ ăn chờ chết! Nàng cảm thấyphía trên Tử cấp vẫn còn một cảnh giới khác, đáng tiếc lúc này nàng lạibị giới hạn ở nơi này, không thể đột phá. Nàng hoàn toàn cảm thấy đâytuyệt đối không phải là vấn đề của thiên phú, mà là duyên số. Nàng cầnmột chút kích thích, cùng một cơ hội.

"Tiểu Vi nhi, Mộc TiểuBạch, hai ngươi nói xem, nếu Hiên Viên Minh tỉnh lại, biết rõ chuyện vừa xảy ra, hắn có cực kỳ sung sướng hay không?" Quả nhiên, dưới áp lực cực kỳ nhàm chán, Vân Liệt Diễm dần sinh ra tà ác.

"Tiểu thư, ngườiđã quên sau khi chỉnh Thất vương gia năm đó, hắn đã sai ám vệ truy sátngười khắp kinh thành sao?" Khóe miệng Mộc Miên co giật.

"Haizz,ta chỉ nhớ chuyện ta từng gả ngươi ra ngoài. Chuyện kể rằng, Tiểu Tô Tônhiều năm không gặp, ngươi nói xem, hắn có biết Mộc Tiểu Bạch của chúngta vẫn một mực chờ đợi hắn hay không?"

"Tiểu thư..."

"Diễm tỷ tỷ, hay chúng ta cứu tỉnh hắn đi?" Vẻ mặt Phượng Lạc Vi đầy hưngphấn, chỉ cần có chuyện vui, nàng tuyệt đối giơ hai tay tán thành. Trước kia lúc Vân Liệt Diễm chưa đến Phượng Kinh, nàng nổi danh là tiểu bávương của Phượng Kinh này, làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả.Thế nhưng sau khi gặp Vân Liệt Diễm, nàng liền ngoan ngoãn đi theo sauDiễm tỷ tỷ làm tay sai đắc lực, chuyện này so với trước kia càng kiêungạo hơn rất nhiều.

"Người đâu? Gọi Vân Thiểm Thiểm đến đây cho ta!" Vân Liệt Diễm kêu một tiếng, lập tức có người đi thông báo cho Vân Thiểm Thiểm.

"Mẹ tìm con sao?" Vẻ mặt Vân Thiểm Thiểm tràn đầy khó hiểu. Mẹ mà tìm nóthì chỉ toàn chuyện không tốt, đây đã tạo thành một bóng ma tâm lýnghiêm trọng với nó.

"Con trai, con nói xem sao con chẳng có chút tiến bộ gì cả vậy? Con nhìn đi, con luôn làm kẻ khác lâm vào hôn mê.Nhanh lên, làm cho hắn tỉnh dậy, như vậy thì chơi mới vui!" Vân LiệtDiễm híp mắt, cười giống như hồ ly.

"Mẹ, đại thúc kia võ công rất cao cường, con sợ đánh không lại cho nên mới khiến hắn ta hôn mê"

"Láo phét! Công lực của hắn giỏi lắm cũng chỉ ở Lam cấp đỉnh, vẫn chưa độtphá Tử cấp. Tuy rằng so với con có cao hơn một chút, nhưng muốn con giết chết hắn thì so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn! Muốn dọalão nương à? Con còn non lắm! Sau này muốn nói dóc thì phải soạn ra nháp trước nhé!" Vân Liệt Diễm nhéo lỗ tai của Vân Thiểm Thiểm. Thằng nhócchết tiệt này, còn dám qua mặt nàng!

"Dạ, mẹ, con biết rồi! Để con làm cho người này tỉnh lại, sau đó lột sạch hắn để cho lão nhân gia ngài thị tẩm"

"Mẹ con già lắm sao?"

"Không có! Mẹ so với hoa chưa nở còn trẻ hơn, mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹpnhất thế giới này" Vân Thiểm Thiểm rất chân chó liền bị Mộc Miên cùngPhượng Lạc Vi khinh bỉ tập thể.

Thằng nhóc này, trước mặt ngườikhác vĩnh viễn là đại gia, còn trước mặt Vân Liệt Diễm chỉ luôn là tiểubạch thỏ mặc người vuốt ve. Cho nên, Phượng Lạc Vi luôn không sợ chếtđứng ở phía sau Vân Thiểm Thiểm kiếm chút miếng lời, cho dù sau đó bịtính kế thì nàng cũng không thiệt thòi nhiều lắm.

"Ngoan, mau đem người đến cho mấy dì của con hưởng thụ" Vân Liệt Diễm nhìn con trai với ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ đầu Vân Thiểm Thiểm.

"Mẹ còn vỗđầu con nữa thì con sẽ không cao lên được đâu" Vân Thiểm Thiểm mím môi.Nó còn chưa tới một mét, thật sự là nỗi đau trong lòng nó nha!

Chỉ chốc lát sau, Hiên Viên Minh đã bị đưa đến trước mặt Vân Liệt Diễm. Banữ nhân nhìn chằm chằm vào một thân thể đầy dấu vết xanh tím của HiênViên Minh, tấm tắc khen ngợi, xem ra "miệng mồm" những người đó đều rấtmạnh. Vân Liệt Diễm nâng một ly rượu hất lên mặt Hiên Viên Minh.

Hiên Viên Minh chỉ cảm thấy trên mặt nóng nóng, rát rát. Hắn mở to mắt ra, liền nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực.

Thân ảnh này, cho dù có chết hắn cũng không quên.

"Vân Liệt Diễm!" Dường như là hắn rống ra.

"Lỗ tai lão nương không có điếc. Ngươi muốn chết à? Tự nhiên lại rống lớnnhư vậy làm gì?" Vân Liệt Diễm vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt của HiênViên Minh "Chậc chậc, nhiều năm không gặp như vậy, da dẻ ngươi vẫn mịnmàng như vậy. Tuy nhiên, so với bảy năm trước thì xinh đẹp hơn rấtnhiều!"

"Nàng nói cái gì?" Hiên Viên Minh đẩy Vân Liệt Diễm ra,đứng dậy, lại phát hiện mình chỉ mặc một chiếc khố lót, trên người từngmảnh xanh tím, còn có một loại mùi hương là lạ.

"Rốt cuộc nàng đã làm gì ta?" Hiên Viên Minh chỉ vào Vân Liệt Diễm, ngón tay phát run.

"Ngươi rất hi vọng ta đã làm những thứ gì với ngươi sao?" Vân Liệt Diễm nháy mắt mấy cái.

"Ai da, Diễm tỷ tỷ, không phải hắn ta yêu thương tỷ chứ?" Phượng Lạc Vi ném ra một câu, khiến cho lửa giận của Hiên Viên Minh càng hừng hực hơn.

"Vân Liệt Diễm!"

"Gọi ta làm gì?"

"Ta tìm nàng rất lâu" Hiên Viên Minh cũng chẳng quan tâm y phục, vội vànggiải thích với Vân Liệt Diễm. Hắn muốn nói cho nàng biết, thật ra hắnluôn đi tìm nàng.

"Tìm ta để báo thù à? Bây giờ mang theo baonhiêu sát thủ? Đừng trốn nữa, mau kêu ra đi, đúng lúc lão nương đangngứa tay!" Vân Liệt Diễm không chút quan tâm, đưa tay rót một ly rượu.

"Nàng...! Ta tìm nàng, nhất định là muốn báo thù sao?" Hiên Viên Minh cảm thấy có chút mệt mỏi. Nàng luôn nghĩ hắn là loại người như vậy sao?

"Vậy thì tìm ta làm gì? Vì Long Châu à?" Vân Liệt Diễm nhíu mày. Đảo Nam Hải Trân Châu cùng Long Châu giáng thế, tin tức này dù có giấu cỡ nào thìcũng sẽ có người truyền ra.

Kỳ trân dị bảo, ai mà không muốn cướp đoạt?

"Nàng..." Hiên Viên Minh sửng sốt. Nàng cũng biết?

"Đừng quên, Phượng Kinh chính là địa bàn của Phượng gia, còn đảo Trân Châu là địa phận của Nam Đường. Tuy nhiên, muốn cướp đoạt thì phải xem kỹ bảnlĩnh của chính mình!" Vân Liệt Diễm làm sao không biết chút ít tâm tưnày của Hiên Viên Minh? Tên nam nhân này, chính là một đứa nhỏ đượcnuông chiều đến hư hỏng.

Cũng không chịu nghĩ xem chính mình nặng bao nhiêu!

"Nếu nàng nói muốn, ta liền lấy..."

"Phụt..." Hiên Viên Minh còn chưa nói xong, Phượng Lạc Vi đã phun ra một ngụm trà, bay thẳng lên người Hiên Viên Minh.

"Haizz, Mộc Tiểu Bạch, ngươi nói xem, đây không phải là chuyện buồn cười nhấttrong ngày của chúng ta hay sao?" Phượng Lạc Vi cười đến khoa trương.

Khóe miệng Mộc Miên co giật, Thất vương gia tự rước lấy nhục càng ngày càng không ít.

"Hiên Viên Minh, mấy năm không gặp, ngươi thật đúng là càng ngày càng bạinão!" Vân Liệt Diễm tiếp tục uống rượu, mảy may không thèm để ý bộ dạnglảo đảo của hai người Mộc Miên cùng Phượng Lạc Vi.

Để đối phó với loại người tự kỷ mặt dày như Hiên Viên Minh thì càng phải bình tĩnh.

Phượng Lạc Vi cùng Mộc Miên đồng thời giơ lên ngón tay cái với Vân Liệt Diễm. Thần tượng!

"Quay về Đông Thịnh Quốc cùng ta đi!" Hiên Viên Minh không để ý tới Mộc Miên cùng Phượng Lạc Vi, đưa tay kéo Vân Liệt Diễm.

“Hiên Viên Minh, con ta cũng đã sáu tuổi rồi!” Vân Liệt Diễm vẫn không chút để ý, uống rượu.

“Nàng không bỏ đứa con hoang kia?”