Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 56




“Nương nương, buông tha cho chính mình đi. Nương nương cùng Hàn công tử khôngthể nào đến với nhau được đâu, hắn không phải người có thể mang đến hạnh phúc cho người. Tâm địa nương nương thiện lương, người tốt sẽ có hồibáo tốt, có lẽ người nên đặt tâm tư của mình lên người thái tử, nô tìcảm thấy trong lòng thái tử vẫn có nương nương” Cũng không phải Huyềnnhi nói đỡ cho thái tử, sự thật đúng là lúc mới thành thân, thái tử đốixử rất tốt với nương nương. Thế nhưng ngày ngày nương nương đều miễncưỡng duy trì bộ dạng cười vui, ngay cả nàng cũng nhìn ra thì làm saothái tử như lại không nhìn ra?

Trên đời này, làm sao có một namnhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho thê tử cả ngày buồn bực không vuivới mình. Thái tử đối với nương nương đã là hết lòng ưu ái rồi.

Thế nhưng nương nương luôn tự dày vò bản thân bằng những gúc mắc trong lòng kia.

“Huyền nhi, ngươi không hiểu đâu. Tâm dành cho một người sao có thể buôngxuống được?” Thượng Quan Lâm Nhi lau nước mắt. Nếu như có thể buông taythì nàng đã buông ra từ lâu rồi.

“Nhưng nương nương à, làm nhưvậy thì khổ sở cũng chính là người mà thôi!” Huyền nhi thở dài mộttiếng, bương thuốc cùng mứt hoa quả tới. Nếu nương nương không giữ gìnsức khỏe thì sẽ không tốt.

“Huyền nhi, ta biết, ta biết rõ hắnkhông thích ta, nhưng ta lại không cam lòng. Ta có chỗ nào kém nữ tử kia chứ? Tại sao hắn tình nguyện chọn nàng mà không thèm quan tâm đến ta?”Chẳng lẽ nàng trả giá chưa đủ nhiều sao? Nàng thế nhưng lại đem toàn bộtâm tư đều đặt trên người hắn.

“Nương nương, chuyện tình cảmkhông thể miễn cưỡng” Huyền nhi cũng không rõ, đến khi nào thì nươngnương mới có thể chấp nhận sự thật để đặt chân lên cuộc sống chính thứccủa mình đây?

“Không đâu Huyền nhi, ta nhất định phải tìm hiểu vì sao, vì sao hắn lại không thích ta!” Nếu cứ buông tay như vậy thì nàngthật sự không cam lòng. Trước kia bên cạnh hắn không có người khác, nàng còn có thể ôm ấp một tia hi vọng. Bây giờ bên cạnh hắn đã có người rồi, nàng đã không còn hi vọng nào nữa. Thế nhưng nàng muốn tìm hiểu xem bản thân mình đến tột cùng là thua ở đâu.

“Nương nương…” Ánh mắtHuyền nhi tràn đầy kinh ngạc. Nàng hiểu rất rõ nương nương, nương nươnglà một người dịu dàng lương thiện, bất luận trong tình huống nào cũngkhó có khả năng tổn thương đến người khác. Lúc trước cũng bởi vì tận mắt nhìn thấy cảnh Hàn công tử giết người, mấy tháng liên tiếp nương nươngđều ngủ không ngon giấc. Thế nhưng ánh mắt của nương nương bây giờ cựckỳ giống với những trắc phi cùng thê thiếp của thái tử, đó là một loạituyệt vọng cùng không cam lòng.

Há miệng định nói gì đó, nhưngHuyền nhi vẫn phải nhịn xuống. Khuyên nhủ nhưng nương nương vẫn cứ tiếptục buồn phiền như vậy, còn không bằng cứ để cho người nhìn rõ sự thật.Nếu như nương nương có thể hiểu rõ mọi chuyện thì người có thể tự mìnhnghênh đón tương lai tốt đẹp, nếu nương nương vẫn chứ khư khư không rõthì cũng phải nghe theo mệnh trời mà thôi.

“Huyền nhi, đi mời Hàn công tử tới đây đi, cứ nói là ta có chuyện quan trọng tìm hắn. Sau mộtnén nhang thì lại đi mời Vân cô nương” Thượng Quan Lâm Nhi phân phó.

“Nương nương, chuyện này… chuyện này chỉ sợ không ổn. Đây dù sao cũng là tẩmcung của người” Huyền nhi do dự. Tẩm cung của nương nương, nếu có nam tử nào tiến vào mà để cho hạ nhân nhìn thấy, chỉ sợ không tốt.

“Không sao đâu, bảo A Nghĩa canh giữ là được” Nàng chỉ có một cơ hội này, nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại.

“Vâng” Huyên nhi chỉ phải lui ra, đến mời Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ vừa bị Vân Liệt Diễm đuổi ra khỏi cửa, lại đụng phải Huyền nhi đang đến đây tìm hắn.

“Hàn công tử, tìm được người rồi. Nương nương nô tì vừa ngất xỉu, nô tì đitìm thái tử cùng vương gia đều không thấy, đành phải đến tìm công tử.Hàn công tử, người mau đến xem một chút đi, thân thể nương nương vẫnkhông được tốt, lần này lại lặn lội đường xa, có chút chịu không nổirồi!” Vẻ mặt Huyền nhi lo lắng khiến cho gương mặt Hàn Chỉ tràn đầy mùmịt.

Nàng không phải vừa mới trở về sao? Làm sao lại ngất xỉu rồi?

“Hàn công tử, người nhanh đi với nô tì một chút đi. Người cũng biết, tronglòng nương nương cũng chỉ có người. Cho dù hai người có duyên vô phậnthì tính mạng nương nương cũng vô cùng quan trọng, người không thể thấychết mà không cứu. Huống chi lúc trước nương nương còn cứu người mộtmạng!” Huyền nhi nhìn thấy biểu tình của Hàn Chỉ liền biết, hắn vốn dĩkhông quan tâm đến an nguy của nương nương, chỉ sợ lần này nương nươngnắm chắc thất vọng rồi.

“Được rồi!” Hàn Chỉ nhìn thấy bộ dáng lolắng của Huyền nhi đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, bất kể thế nào thì nàngcũng đã từng cứu hắn, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm thì hắn cũng khôngthể thấy chết mà không cứu.

Theo Huyền nhi đi vào gian phòng củaThượng Quan Lâm Nhi, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhi đang nằm trên giường,sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Trong không khí, có một mùi hương nhàn nhạt, mùi vị rất không bình thường, chỉ là Hàn Chỉ cũng không có để ý nhiều.

“Hàn công tử, người mau đến xem nương nương một chút đi. Nô tì đi sắc thuốc” Huyền nhi cũng không đợi Hàn Chỉ mở miệng đã nhanh chóng đi ra ngoài,thuận tay khóa cửa lại.

Cũng may, vừa rồi nghe nói thái tử đã đưa Ngọc phi ra ngoài rồi, nếu không thì chuyện này mà bị thái tử biết,nương nương coi như xong đời.

Xác định cửa đã bị khóa kỹ, Huyềnnhi mới vội vàng đi đến nơi ở của Vân Liệt Diễm. Trong sân viện có ANghĩa trông coi, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng, Hàn Chỉ đứng cách giường của Thượng Quan Lâm Nhi chừng ba mét, nhíu mày: “Lâm Nhi, nàng làm sao vậy?”

“Hàn, giúp ta” Hơi thở của Thượng Quan Lâm Nhi càng thêm dồn dập, trên trán có thể nhìn thấy một lớp mồ hôi ân ẩn.

“Nàng trúng độc?” Đôi mắt Hàn Chỉ tối sầm lại, nhịp thở của nàng có chút không bình thường.

“Hàn, ta biết rõ chàng sẽ không bỏ mặc ta” Thượng Quan Lâm Nhi di chuyển, cảngười từ trên giường lăn xuống, lụa mỏng trên người cũng rơi xuống, lộra da thịt trắng nõn.

Nước mắt ào ào chảy ra, Thượng Quan Lâm Nhi cắn chặt môi. Nàng đang làm cái gì vậy? Nàng sao có thể chật vật nhưthế? Đây thật sự là nàng sao?

Hàn Chỉ nhìn bộ dạng khóc lóc thảmthương của Thượng Quan Lâm Nhi liền cảm thấy đau đầu. Trước kia Lâm Nhikhông phải như thế này, trước khi nàng đều thích đánh đàn hoặc là vẽtranh, nhưng bây giờ…

Ngay lúc Hàn Chỉ định mở miệng gọi người tiến vào, cửa lại bị đẩy ra, người đi vào là Vân Liệt Diễm.

Huyền nhi càng nghĩ càng thấy không đúng. Với tính tình thiện lương của nương nương, nếu thật sự làm ra loại chuyện như vậy thì sợ rằng chính mìnhcũng sống không nổi nữa.

Vân Liệt Diễm vừa tiến vào đã cảm thấy không ổn. Nàng ngửi thấy mùi thơm này liền hiểu được hơn phân nửa vấn đề.

“A…!” Thượng Quan Lâm Nhi kêu to một tiếng, vội vàng kéo chăn che lấy cả người mình.

“Này thái tử phi nương nương, ngươi đừng có kêu la nữa. Mùi hương này có vấn đề, ngươi đừng nên lộn xộn, nếu không thì hậu quả chính là không thểlường trước được đâu!” Vân Liệt Diễm tuy cũng không muốn quan tâm, nhưng bây giờ thái tử dường như không ở trong điền trang, mà Thượng Quan LâmNhi này còn từng cứu mạng của Hàn Chỉ, hắn nhất định sẽ không trơ mắtđứng nhìn nàng ta gặp chuyện không may. Có thể vấn đề nằm ở đây, chuyệnnày nếu như Hàn Chỉ còn tiến thêm một bước nữa thì danh dự của ThượngQuan Lâm Nhi cũng thành rác bị quét đi rồi.

Tuy nàng không phảilà người tốt lành gì, nhưng khi thấy Thượng Quan Lâm Nhi không phảingười xấu, hơn nữa nàng còn được tướng công của nàng ta mời ăn một bữa,cho nên đành phải giúp nàng ta một lần vậy.

Vân Liệt Diễm sai Huyền nhi đóng cửa lại, sau đó định tiến lên đỡ Thượng Quan Lâm Nhi.

“Ngươi… Ngươi đừng tới đây!” Thượng Quan Lâm Nhi nhìn thấy Vân Liệt Diễm muốnđi đến, thân thể liền nhích về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.

Có ra sao thì nàng cũng không ngờ Vân Liệt Diễm sẽ đến đúng lúc này. Nàng ta đến đây là xem chuyện cười sao?

“Trong ấm hương của ngươi có chứa xuân dược, ngươi ở trong phòng một khoảngthời gian dài như vậy nếu không nghĩ cách ra ngoài thì mạch máu củangươi sẽ bị đứt hết, sau đó là chết” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết rõmục đích của Thượng Quan Lâm Nhi là gì, nếu không để cho nàng ta thấuhiểu thì nàng ta thật sự sẽ chết “Ngươi cũng đừng trông cậy vào Hàn Chỉsẽ cứu ngươi. Ta cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi có chết ở chỗ nàythì hắn cũng sẽ không thể nào cứu được ngươi, bởi vì… hắn vốn dĩ là kẻbất lực!”

“Cái gì?” Thượng Quan Lâm Nhi ngây ngốc. Nàng ta có ý gì?

“Chậc chậc, đừng dùng ánh mắt này để nghi ngờ ta” Vân Liệt Diễm đi đến bêncạnh Thượng Quan Lâm Nhi, sau đó nói với Hàn Chỉ: “Ngươi đi ra ngoàitrước, ta sẽ cứu thái tử phi nương nương”

Hàn Chỉ gật gật đầu, hắn hoàn toàn yên tâm với Vân Liệt Diễm. Hắn biết rõ nàng sẽ không tổn thương Lâm Nhi.

Đợi đến lúc Hàn Chỉ đi rồi, Vân Liệt Diễm mới lặng lẽ nói với Thượng QuanLâm Nhi: “Ta cũng không lừa ngươi. Ta với hắn vốn dĩ không phải phu thêgì cả, ta đánh không lại hắn cho nên mới bị hắn bức ép. Con trai của tacũng đã bảy tuổi rồi, tướng công ta đã bị hắn giết, vì con trai cho nênta đành phải ở cùng một chỗ với hắn. Đúng như ta đã nói, hắn bị bất lựcđó, cho nên có thêm bao nhiêu dược nữa cũng không có tác dụng với hắn.Ngươi ngẫm thử đi, hắn vào đây một lúc lâu rồi mà một phản ứng cũngkhông có, không phải sao?”

“Nhưng… Nhưng mà…” Thượng Quan Lâm Nhi cảm thấy đâu đó không đúng. Hàn Chỉ, hắn… hắn làm sao có thể là loại người này?

“Nhưng cái gì? Nếu không phải hắn bất lực thì từ lâu hắn đã cưới một đống thêthiếp tươi như hoa rồi. Do không có cô nương trẻ tuổi nào nguyện ý thủtiết cả đời cho hắn nên hắn mới đến tìm một quả phụ như ta đấy thôi” Vân Liệt Diễm nói chuyện còn trương ra vẻ mặt thảm thương, khiến cho Thượng Quan Lâm Nhi không có một chút nghi ngờ nào.

“Vân cô nương,ngươi…” Thượng Quan Lâm Nhi nhớ đến chuyện nhiều năm qua mà bên cạnh Hàn Chỉ cũng không có bất kỳ nữ nhân nào, chẳng lẽ hắn thật là…

“Thái tử phi, ngươi nhìn ngươi còn trẻ như vậy, ngươi có một cuộc sống sánglạn như thế, còn có một vị tướng công anh tuấn, còn sẽ có những đứa conđáng yêu, tại sao phải vì một người không thể làm người mà không ngừngthương tổn tới mình chứ? Còn tổn thương cả những người thân cận bên cạnh mình!” Vân Liệt Diễm nắm tay của Thượng Quan Lâm Nhi, truyền nội lựccủa mình qua cho nàng ta, giúp nàng ta đẩy tác dụng của dược ra ngoài.

Thượng Quan Lâm Nhi nghe thấy lời nói của Vân Liệt Diễm lại lâm vào mê mang.Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghĩ tới những điều này, tướng công,con cái…

“Thái tử phi, thứ quan trọng nhất không phải là nhữngthứ đã mất đi, mà là những thứ ngươi đang có. Ngươi nhìn ta đi, tướngcông của ta đã không còn, lại bị ép buộc gả cho Hàn Chỉ. Không nhữngkhông có hoàn mỹ như người trước mà còn bị bất lực nữa. Ngươi xem, tacòn có con trai, nó vừa thông minh vừa đáng yêu, là đứa nhỏ tốt nhấttrên thế giới này. Mặc dù không có niềm vui giữa phu thê với nhau, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ta cũng coi như là một quả phụ tốtsố, bất kể thế nào thì ta vẫn còn có con trai để dựa vào” Vân Liệt Diễmtiếp tục khai thông cho Thượng Quan Lâm Nhi, trong lòng vẫn đang suynghĩ: Hàn Chỉ, ngươi không nên quấn quít lấy ta, bây giờ ta làm chongười mất hết mặt mũi trong mắt tình nhân cũ của ngươi!