Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 129




Editor: Ngạn Tịnh.

Chỉ là đi xem một bệnh nhân, canh cả An dường như đã tuyệt vọng với cái thế giới vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự này rồi! Sao chỉ mới một hồi, chỉ một hồi không gặp mà thôi, bé út nhà anh đã có bạn trai rồi! Tuy rằng... Tuy rằng anh xác thực nổi lên tâm tư se duyên cho bé út cùng thằng bạn thân, nhưng không cũng không lại nhanh như vậy luôn á, lúc này mới bao lâu, hai người này sao dã nhìn nhau vừa ý rồi...

Xong rồi xong rồi, nhớ tới đứa yêu nghiệt cuồng em gái kia, An Bạch Lễ chỉ biết ngày tháng tiếp theo của mình tuyệt đối sẽ không dễ chịu, còn có ba của anh, cơ bản là cùng đức hạnh với An Bạch Hủy kia, nếu để bọn họ biết mình âm thầm đưa bé út vào "miệng hổ", anh tuyệt đối sẽ bị hai người kia lột một tầng da.

Lúc này, ánh mắt An Bạch Lễ nhìn về phía Ôn Nguyên Bạch có ai oán nói không nên lời, rất giống như bị Ôn Nguyên Bạch bỏ rơi vậy, nhìn đến mức cả người Ôn Nguyên Bạch bất giác run lên, nhưng nghĩ đến mình bắt cóc em gái nhà người kia [xem nhẹ sự thật là Bạch Vi mở miệng tỏ tình trước], anh lập rức đứng lên xác nhận sau này mình nhất định sẽ đối xử tốt với Bạch Vi.

Nghe anh nói như vậy, An Bạch Lễ cũng chỉ có thể thở dài, chấp nhận. Người khác không biết thằng bạn tốt này, sao anh có thể không biết chứ, miễn bàn giữ thân trong sạch đến cỡ nào, đám phú nhị đại ra nước ngoài du học có ai tự hạn chế như anh chàng này đâu, không tham gia mấy trò chơi thác loạn cũng thôi, cũng không ỷ vào không có người quen biết mà phóng túng, cho dù đủ loại người đẹp ngoại quốc yêu thương nhung nhớ, nhưng đối phương vẫn có thể làm bộ như không thấy, toàn tâm toàn ý tập trung vào học tập. Phải biết rằng chính anh lúc trước cũng vì đồ mới mẻ, tìm một cô bạn gái tóc vàng, Ôn Nguyên Bạch lại có thể độc thân đến nay, điều này khiến An Bạch Lễ không khỏi có chút bội phục với sức tự hạn chế như hòa thượng của đối phương, sau đó mới nổi lên tâm tư giới thiệu người ta với bé út nhà mình, bây giờ hai người rốt cuộc cũng đến với nhau, vì sao anh lại có loại cảm giác phiền muộn cùng chua xót nói không nên lời đây?

Bên ngoài có người vui mừng có người sầu, Bàng Tố Tố ở trong đầu lại hận đến hai mắt đỏ bừng, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân...

Đến bây giờ cô vẫn chưa chân chính nói một câu với Tướng quân đâu, tiện nhân này thế nhưng chân trước mới thông đồng với Khương Thuật, sau lưng đã chẳng biết xấu hổ làm bạn gái của Tướng quân, tiện nhân, cô xem bộ dáng trà xanh biểu tận trời của đối phương thật muốn nôn, không được, cô phải nghĩ cách...

Bàng Tố Tố ý chí chiến đấu sục sôi chỉ cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề, phải cứu Tướng quân ra khỏi tay Bạch Liên hoa thảo mai này mới được, thậm chí đều bắt đầu liên tưởng đến hơn ba trăm năm trước, Tướng quân nói không chừng là bị hành động cao siêu của người phụ nữ này lừa bịp, cho nên mới nghe lời cô ta, không cho mình vào phủ Tướng quân. Nếu không rõ ràng trước kia Tướng quân còn cùng cô cưỡi một con ngựa, dọc theo đường đi đối với cô quan tâm yêu thương có thừa, rõ ràng là bộ dáng có tình có ý. Vậy mà sao vừa vào Kinh Thành thì liền thay đổi chứ? Đúng, khẳng định là như vậy! Bàng Tố Tố chỉ cảm thấy bản thân dường như chạm đến chân tướng nào đó, cả người đều trở nên hưng phấn, dù sao cô cũng biết trước kia bản thân có chút tự mình đa tình, nhưng hiện tại lại không giống vậy, nói không chừng Tướng quân có ý với mình, dù sao người phụ nữ như thế này hoàn toàn không xứng với Tướng quân của cô!

Cảm nhận được ý tưởng của cô ta, Bạch Vi liếc trắng mắt xem thường, chỉ cảm thấy, não bổ là bệnh, phải trị!

Ngày hôm sau, Bạch Vi vừa tỉnh lại, liền phát hiện cấm chế của Khương Thuật đã hết thời gian, cô cùng Bàng Tố Tố đã đổi vị trí.

Lúc này, người phụ nữ kia đang định rửa tay trong phòng bệnh, không biết lấy đồ trang điểm ở đâu ra, tinh tế kẻ mi, đánh má hồng, một bộ dáng thẹn thùng không thôi, như là phi tử hậu cung đang chờ lâm hạnh, kích động, chờ mong, khát vọng... Đủ loại cảm xúc dây dưa cùng một chỗ, đều chuyển hóa thành ý cười thật sâu trên khóe môi.

Tướng quân, Tướng quân, rất nhanh là có thể gặp rồi, thật tốt!

Mà bên khác, Ôn Nguyên Bạch mang theo cháo thuốc anh hầm từ sáng sớm vội vàng chạy đến bệnh viện, tuy rằng anh học Tây y, nhưng ông ngoại của anh là một đại phu trung y, cho nên có tập tính thảo dược, anh cũng hiểu được không ít. Bạch Vi vừa làm phẫu thuật trái tim, chính là lúc cần điều dưỡng, mà hiện tại đối phương lại thành bạn gái mình, tối hôm qua hưng phấn hồi lâu mới ngủ, chưa tới bốn giờ sáng đã rời giường, hầm cháo hơn hai tiếng, mới lập tức chạy tới đây.

Vừa thấy Ôn Nguyên Bạch, Bàng Tố Tố lập tức lộ ra gương mặt tươi đẹp, hé miệng cười, một bộ dáng thẹn thùng, bắt chước bộ dáng của một cô gái khi gặp bạn trai, đáng tiếc lại khiến Ôn Nguyên Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Mày nhíu chặt, sắc mặt Ôn Nguyên Bạch nghiêm túc, "Bạch Vi?"

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bạch Vi cứng lại một chút, liền gật gật đầu, "Ừm, Tướng... Ôn ca ca sao hôm nay anh tới sớm vậy? Có phải là... Nhớ em hay không?"

Nói xong chờ mong nhìn Ôn Nguyên Bạch, đây là Tướng quân của cô đấy, thật sự là Tướng quân đấy, thật tốt, cô còn có thể gặp lại, thật tốt...

Nghe vậy, Ôn Nguyên Bạch cũng không giống như Bàng Tố Tố chờ mong tiến lên cầm tay cô ta kể ra lời tâm tình, ngược lại lui ra phía sau một bước, chém đinh chặt sắt nói, "Không, cô không phải Bạch Vi, cô là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Bạch Vi đi nơi nào? Nói!"

Nhìn Ôn Nguyên Bạch có khí thế như vậy, Bàng Tố Tố lại có ảo giác như Tướng quân trước kia từng ở trước mặt cô ta, nhất thời cảm giác càng thêm kích động, quả nhiên cô ta không nhận sai người, là y!

Nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nghi hoặc, "Ôn ca ca, anh đang nói cái gì vậy chứ, em không phải Bạch Vi thì còn có thể là ai, sao một đêm không gặp anh lại hung dữ với em như vậy! Rõ ràng đã hứa với anh trai sẽ đối xử tốt với em, bây giờ thế mà lại hoài nghi em? Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Có phải là vì anh không muốn làm bạn trai em hay không?" Nói xong, thế nhưng che ngực lã chã chực khóc nhìn Ôn Nguyên Bạch, dường như anh đã làm ra tội ác tày trời nào đó vậy.

Đáng tiếc cô ta làm ra tư thái như vậy lại không khiến biểu tình của Ôn Nguyên Bạch có chút dao động gì, trái lại khiến hắn híp mắt, tiến lên từng bước, "Cô... Không phải là Bạch Vi, tôi cực kỳ chắc chắn! Nhưng cố tình cô lại có bộ dáng y đúc Bạch Vi, thậm chí còn ở trong phòng Bạch Vi, điều này làm cho tôi không thể hoài nghi, chẳng lẽ cô là... Một nhân cách khác của Bạch Vi? Chính là nhân cách vừa gặp mặt liền gọi tôi là Tướng quân vào hôm qua kia!"

Anh không điếc, hôm qua Bạch Vi lớn tiếng kêu anh như thế sao anh có thể không nghe thấy được. lại nói anh có thói quen để tâm đến các loại sự vật bên người, hôm qua Bạch Vi khác thường anh vẫn tinh tế nhớ kỹ trong lòng, cho nên anh lớn mật suy đoán Bạch Vi có phải đa nhân cách hay không, mà nhân cách anh thích hiện tại không đi ra, dù sao nhịp tim anh cũng sẽ không giả vờ, giống như hôm qua anh gặp Bạch Vi, anh sẽ không khống chế được tim đập không ngừng, mà nhìn người phụ nữ trước mặt này, giống như nhìn thấy một người xa lạ, cho dù cô ta dùng xác của Bạch Vi.

Thật ra suy đoán của Ôn Nguyên Bạch có một vài chỗ là đúng, khiến Bàng Tố Tố không khỏi có chút chột dạ, nhưng lại ẩn ẩn có chút kiêu ngạo, Tướng quân của mình vẫn luôn thông minh như vậy!

"Anh... Em... Em chính là Bạch Vi mà, nào có nhân cách thứ hai nào chứ? Ôn ca ca... Anh..." Bàng Tố Tố bắt chước bộ dáng bình thường của An Bạch Vi, mỉm cười nói.

"Không, cô không phải Bạch Vi!" Bàng Tố Tố còn chưa nói xong, Ôn Nguyên Bạch liền đánh gãy lời của cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.

"Em... Em..."

Bàng Tố Tố thế nhưng bị anh nói đến có chút nghẹn lời, giống như bản thân đứng trước mặt ánh mắt lạnh như băng của Ôn Nguyên Bạch của kiếp trước, không chỗ nào có thể che giấu, vẫn là thôn cô sơn dã sợ hãi rụt rè, không lên được mặt bàn kia! Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu máu nóng lên, nâng cao giọng nói, "Đúng, em xác thực không phải An Bạch Vi, em là Bàng Tố Tố, là một người khác ở trong thân thể này. Rõ ràng là em nhìn thấy anh trước, rõ ràng em có hảo cảm với anh trước, dựa vào cái gì bạn gái của anh lại là An Bạch Vi kia chứ, dựa vào cái gì? Trước khi gặp anh cô ta còn cấu kết làm bậy với Khương chủ quản kia, chỉ thiếu chút là đâm cửa sổ giấy. Sau đó thấy anh có vẻ tốt đẹp hơn, liền lập tức vứt bỏ mặt mũi, thổ lộ với anh, phải làm bạn gái anh, loại trà xanh biểu như vậy rốt cuộc tốt ở chỗ nào, rốt cuộc em kém cô ta ở chỗ nào? Dựa vào cái gì anh lại thích cô ta, mà không phải em!"

Vẻ mặt Bàng Tố Tố tràn đầy tức giận bất bình.

Thấy cô ta nói như vậy, hai hàng lông mày của Ôn Nguyên Bạch gắt gao cau lại, chờ cô ta nói xong, liền lạnh mặt biểu tình nghiêm túc mở miệng, "Chuyện tình cảm cho tới bây giờ không liên quan đến việc đến trước hay sau, càng không có đạo lý trao đổi đồng giá cô thích tôi, tôi phải thích cô, không có cái gì gọi là không công bằng, cũng không có cái gì mà vì sao tôi vừa gặp đã yêu Bạch Vi, mà không phải cô, việc này chính là đơn giản như vậy. Còn có, tôi hy vọng miệng lưỡi cô sạch sẽ một chút khi nói về bạn gái tôi, cô thích tôi, không có nghĩa là cô có thể tùy ý chửi bới bạn gái của tôi, cô ấy là dạng người gì tôi rất rõ ràng, mặc dù có chỗ không rõ ràng, sau này tôi tất nhiên còn rất nhiều thời gian để chậm rãi tìm hiểu, khôong cần cô ở đây nói này nói kia!"

Ôn Nguyên Bạch nói một hơi trực tiếp khiến Bàng Tố Tố á khẩu không trả lời được, trong lúc đó vài lần muốn chen mồm đều bị ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm của đối phương bức nuốt về, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi oán hận nói, "Anh sẽ hối hận, sau này anh tuyệt đối sẽ hối hận... An Bạch Vi... Loại phụ nữ An Bạch Vi... Em... Em có chỗ nào thua cô ta chứ? Ha? Anh nói đi, em sẽ sửa.. Thật sự, chỉ cần anh nói em nhất định sẽ sửa..." Nói đến sau, hốc mắt Bàng Tố Tố đều đỏ, nước mắt trực tiếp vòng quanh hốc mắt, cùng với gương mặt kia của An Bạch Vi, có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu.

"Cô không cần sửa..."

Bàng Tố Tố vừa nghe, sắc mặt vui mừng còn chưa kịp lộ ra, đã bị lời nói tiếp theo của Ôn Nguyên Bạch đánh vào vực sâu.

"Tôi thích chỉ có một mình Bạch Vi, cho dù cô có sửa cũng sẽ không biến thành Bạch Vi!"

"Anh!" Bàng Tố Tố càng hận, sống nhiều năm như vậy, cô còn chưa bao giờ hận một người như vậy, đáng tiếc nỗi hận này tới nhanh đi cũng nhanh, dù sao đối với Ôn Nguyên Bạch, cô thật sự luyến tiếc, cho nên chỉ có thể chuyển dời tất cả nỗi hận lên người An Bạch Vi, nếu không có cô ta, đều do cô ta, đều do cô ta... An Bạch Vi, tao muốn mày không chết được tử tế!

Cuối cùng Bàng Tố Tố u oán liếc mắt nhìn Ôn Nguyên Bạch một cái, lui trở về, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động trở lại trong đầu, còn là bị người bức lui, cả người chật vật đến cực điểm.

Mà lúc này Bạch Vi rốt cuộc nắm thân thể trong tay, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Ôn Nguyên Bạch, sau đó vui mừng nói, "Bác sĩ Ôn anh tới rồi sao? Thật sớm á, anh em cũng chưa đến đây đâu!"

"Bên phía anh của em anh đã báo trước một tiếng rồi, cậu ấy hẳn lầ đến tối mới tới." Thấy Bạch Vi xuất hiện, hai hàng lông mày Ôn Nguyên Bạch vẫn luôn gắt gao nhăn lại rốt cuộc thả lỏng ra, tiến lên vài bước, đặt chén cháo thuốc ở một bên, sờ sờ đầu người đối diện, "Mang theo chút cháo thuốc, em muốn uống không?"

"Ừm, đương nhiên, em cảm thấy thật là đói!" Bạch Vi chờ mong nói. Trong đầu, Bàng Tố tố vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm ra ngoài, nghĩ đến hẳn là sắp đến cực hạn của cô ta rồi, cũng không uổng phí cô vất vả diễn trò bao lâu nay, sau đó chỉ chờ Khương Thuật, cô tuyệt đối sẽ cho bọn họ một phần quà thật lớn!

Hai người bên ngoài anh anh em em ngọt ngào, bên trong Bàng Tố Tố cực kỳ dày vò, đợi gần 12 tiếng Khương Thuật mới rốt cuộc đến, vừa thấy Khương Thuật, Bàng Tố Tố lập tức giành lấy quyền điều khiển thân thể An Bạch Vi.

"Khương Thuật, Khương Thuật! Anh rốt cuộc đến rồi, em chờ anh thật quá vất vả..." Bàng Tố Tố nước mắt lã chã cầm tay hắn bắt đầu khóc lên.

Khương Thuật khẽ nhíu mày, sau đó nghĩ Tố Tố hẳn là nhận ra được hôm qua bản thân quá phận, muốn xin lỗi mình đây mà, khóe miệng vừa mới cong lên một chút lại nghe thấy----

"Khương Thuật, lúc này anh thật sự pahir giúp em! An Bạch Vi cùng Tướng quân đến với nhau rồi, trong mắt anh ấy hoàn toàn không có em, em chờ không nổi nữa rồi, thật sự chờ không nổi nữa, em... Em muốn mạng của An Bạch Vi, em muốn mạng của tất cả người nhà họ An!"

Nói đến phía sau, giọng của Bàng Tố Tố trở nên giống như của ác quỷ lấy mạng từ trong địa ngục bò ra, máu tanh làm cho người ta sợ hãi.