Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 91




"Bác trai." Tuy đối phương đang mỉm cười, nhưng trực giác của Nguyên Dịch nói cho anh biết, trước mặt ba vợ tương lai, phải lễ phép khách khí kiên quyết không được làm càn, nếu không thì sau này xui xẻo chịu thiệt chính là mình.



"Tiểu Nguyên đến sao?" Tống Hải sờ sờ cái bụng to, nở nụ cười hòa ái: "Vào nhà ngồi một chút không?"



"Sao có thể làm phiền bác trai được ạ." Nguyên Dịch cười nói, "Con tới đón Tiểu Khê."



"Biết là cậu tới đón Nhan Nhan, sẽ không để ý đến lão già này." Tống Hải nhìn đồng hồ, "Thanh niên các con đi chơi vui đi, bác phải đi làm rồi."



"Bác trai đi thong thả." Nguyên Dịch tránh qua bên cạnh.



Tống Hải như cười như không trêu chọc nói: "Tôi thấy cậu là chỉ mong sao tôi lập tức biến mất, làm sao để cho tôi đi thong thả."



Nguyên Dịch lập tức nói: "Sao con lại nghĩ vậy được ạ?!"



"Haizz, đều đã là người từng trải, đừng nói mấy lời sáo rỗng này." Tống Hải lắc đầu thở dài, "Năm đó lúc tôi còn trẻ, khi theo đuổi mẹ Nhan Nhan, cũng mang tâm tình như vậy."



"Ba, ba còn không đi nhanh thì sẽ muộn đó."



Tống Hải yên lặng quay đầu nhìn con gái, không tình nguyện mà ngồi vào xe.



Bắp cải trắng xinh đẹp nhà ông, đã bắt đầu hướng về con heo kia rồi, người làm ba này, thật sự là tim như bị đao cắt vậy.



"Bác trai... Có phải không quá thích anh không?" Nguyên Dịch nhìn xe Tống Hải rời đi, đi đến trước mặt Nhan Khê, "Em nói xem nếu anh lại tặng cho bác ấy mấy đồng hồ kim cương, ghim cài áo kim cương, bác ấy có thể thích anh thêm một chút nữa không?"



"Đừng mơ nữa, chỉ cần anh còn là bạn trai em, ba sẽ không thích anh đâu." Nhan Khê thở dài, "Đối với người làm ba mà nói, con gái chính là báu vật vô giá của ông ấy."





"Có lẽ anh là phí trò chuyện ba mẹ đưa tới, còn là hai mươi đồng tiền phí đó." Nguyên Dịch nhíu mày, "Sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ đón ba về ở chung?"



"Cái gì mà ba anh." Nhan Khê trợn trắng cả mắt, "Không phải anh cảm thấy ba em không thích anh sao?"



"Chờ anh trở thành người nhà của em, không phải bác ấy sẽ thích anh thôi sao?"



Nhan Khê:... Lời này giống như cực kỳ có đạo lý?




Thấy Nhan Khê không nói lời nào, Nguyên Dịch cho rằng cô không tin, tiếp tục nói: "Dù sao ba mẹ anh cũng không thích thấy anh, bác trai lại không nỡ bỏ em, cái này không phải vừa tốt sao?"



"Cái gì mà vừa tốt, đừng nghĩ lung tung nữa." Nhan Khê kéo tay Nguyên Dịch, "Đi, lên lầu mang đồ giúp em."



"Đồ gì vậy?" Nguyên Dịch tùy ý để Nhan Khê kéo mình đi.



"Đương nhiên là quà gặp mặt." Nhan Khê cười, "Chẳng lẽ lại là sính lễ?"



Nguyên Dịch: "..."



Nguyên gia, Nguyên Bác đứng trước gương, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh nơ và khuy tay áo, sau khi xuống lầu lấy tờ báo trên bàn, nhìn tấm ảnh hai anh em anh trên trang bìa tờ báo kinh tế tài chính.



Bài báo đưa tin, bọn họ là người thừa kế của Nguyên gia, đồng thời cũng là thiên tài giới kinh doanh vượt qua cả bậc cha chú. Trong bài viết tràng ngập từ ngữ khen ngợi hai anh em họ, ngầm có ý hai anh em họ so với Nguyên Á Sâm càng có năng lực hơn.



Rất nhiều hậu bối nhà giàu thế gia, khó tránh khỏi việc bị mọi người lấy ra so sánh với bậc cha chú, không làm được việc thì bất quá gọi là bình thường, nếu làm được một chút chuyện thì gọi là không tốt, là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, chỉ khi nào vượt qua mới có thể được người ngoài khắc nghiệt khen được hai câu.




Nghe trên lầu có tiếng bước chân, Nguyên Bác đặt tờ báo lại chỗ cũ.



Nguyên Á Sâm và Từ Nhã mang túi du lịch xuống lầu, Nguyên Á Sâm chú ý tới trang phục trên người Nguyên Bác, phong cách trang trọng, nhịn không được hỏi: "Con muốn đi đâu sao?"



Nhìn thấy hành lí trong tay hai người, Nguyên Bác nói: "Con đến thăm ông ngoại, ba mẹ muốn cùng đi không?"



"Không cần, ta với mẹ con đã đặt vé đi du lịch nước ngoài rồi, con thay ta chào hỏi ông ngoại và mọi người." Sắc mặt Nguyên Á Sâm có chút không được tự nhiên, trong khoảng thời gian gần đây, dường như ba vợ đặc biệt bất mãn với ông, cho nên ông không muốn tự mình đưa đến cửa để bị mắng.



"Dạ, con biết rồi." Nguyên Bác gật gật đầu, không tính nói thêm nữa, xoay người đi.



"Khoan đã." Từ Nhã đưa một cái hộp cho Nguyên Bác, "Mang cái này cho ông ngoại con."



"Dạ." Nguyên Bác mở hộp ra nhìn thoáng qua, bên trong là đồ ăn vặt mà ông ngoại thích ăn.



"Ông ngoại con thích nhất ăn những thứ này, lại sợ mấy dì làm trong nhà làm không ngon, cho nên tối hôm qua mẹ làm một chút." Từ Nhã đi qua vỗ vỗ vai Nguyên Bác, "Con đứa nhỏ này, càng lớn càng không thích nói chuyện rồi."




Nguyên ác: "Mẹ, cái này gọi là trầm ổn." Dieenddanleequuydonn.



"Đã lớn rồi, sao có thể chơi đùa như lúc nhỏ được chứ." Nguyên Á Sâm kéo vai Từ Nhã, "Nên ăn sáng thôi."



Nguyên Bác nhìn dáng vẻ ngọt ngọt ngào ngào của hai người, nói một câu: "Ba mẹ, đi chơi vui vẻ, con đi đây."



"Đi đường cẩn thận." Từ Nhã ngẩng đầu nhìn con trai lớn một cái, nhìn bóng lưng cao ngất của anh.




Ăn xong bữa sáng, Nguyên Á Sâm thuận tay lấy tờ báo bên cạnh, sau khi nhìn thấy bài viết bên trên, sắc mặt minh minh diệt diệt, cực kỳ phức tạp.



"Á Sâm, sao vậy?"



"Không có gì." Nguyên Á Sâm muốn cuộn tờ báo trong tay lại, nhìn thấy ánh mắt tò mò của vợ, ông nhịn lại, đưa tờ báo cho bà, "Truyền thông khích lệ lão Đại và lão Nhị trò giỏi hơn thầy."



Nhất là khi nhắc đến Nguyên Dịch, lại kèm theo một số tin tức lá cải. Tựa hồ là cười nhạo hành động lúc trước của ông khi trục xuất Nguyên Dịch khỏi cấp quản lý của Trường Phong.



"Dù cho Nguyên Dịch mất đi chức quản lý trong tập đoàn Trường Phong, nhưng đối với nó mà nói, cái này bất quá mới chỉ là bắt đầu cuộc chiến. Hùng Ưng sẽ không e ngại khó khăn, chúng nó sẽ càng làm cho mình càng bay càng cao..."



Đứa con không nghe lời, đã trở thành một con Hùng Ưng, mà ông cũng dần dần già đi. Quay đầu nhìn người phụ nữ ông yêu thương cả đời ở bên cạnh, mà bà lại thật sự đọc từng chữ một trên tờ báo, trên mặt lại còn lộ vẻ kiêu ngạo.



Trong phút chốc, Nguyên Á Sâm không biết liệu ông có nên cảm thấy lạc lõng hay không.



"Á Sâm, Tiểu Nhị càng ngày càng có năng lực." Từ Nhã đặt tờ báo xuống, "Thật tốt." Dieenddanleequuydonn.



"Ừm." Nguyên Á Sâm phụng phịu gật đầu.



"Nguyên tổng, hình như anh rất vui thì phải?" Tài xế đưa cho Nguyên Bác một tách café nóng, Nguyên Bác uống một ngụm, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy sao?"



Anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, tuyết đã ngừng.



Tờ báo kia, có thể cũng đã được nhìn thấy rồi.