Nhìn Thấy Người
Mấy ngày sau Tiêu Liên luôn đi đến Nhan phủ, vẫn như những lần trước không vào cửa, cậu muốn biết tình hình của Nhan Tây Hạ gần đây như thế nào, mong có vận khí tốt được nhìn thấy Nhan Tây Hạ bước ra khỏi phủ.
Bất quá ngày mai Tiêu Liên không thể đến được, ngày kia sẽ là lúc phải thành thân, tuy rằng Tiêu phủ không quan tâm đến, nhưng họ vẫn cần một ngày để chuẩn bị.
Dù đã sang thu nhưng nhiệt độ cũng có chút oi bức, Tiêu Liên không còn hành động như một tên ngốc nắng nóng đứng bên ngoài Nhan phủ thu hút sự chú ý của mọi người nữa, cậu mang một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi ở một chỗ kín đáo kèm theo hộp dụng cụ thêu của mình, im lặng ngồi đó thêu khăn tay.
Hôm qua cậu nhận một đơn hàng từ Dụ gia giàu có sống ở Khánh Vân thành, họ muốn đặt một trăm chiếc khăn tay. Cậu có nhiều thời gian để hoàn, gia hạn là vào tháng đầu tiên của năm, thù lao thập phần khả quan. Dụ gia cung cấp mấy chiếc khăn tay cùng màu, Tiêu Liên chỉ cần thêu hoa văn lên, kiểu mẫu nào cũng được, họ chỉ có một yêu cầu rằng nhất định Tiêu Liên phải là người thêu chúng.
Ban đầu Tiêu Liên còn hoang mang. Cửa hàng của cậu không nổi tiếng, hơn yêu cầu thêu khăn tay này thực đơn giản, nhưng lại được trả rất nhiều tiền, sau lại nghe người đặt hàng nói: "Loại thiện nhân, đến thiện quả*. Tiểu lão bản trước đây có từng chiếu cố đến người trẻ tuổi trí tuệ thiểu năng nào chưa?"
( *Loại thiện nhân, đến thiện quả: ý chỉ những người tốt sẽ có chuyện tốt đến với họ.)
Câu này nói có ý liên quan đến chủ nhân của người nọ, không cần nhiều lời, Tiêu Liên liền biết là do may mắn của tiểu ngốc tử mới có việc mua bán này.
Tiểu ngốc tử thật khờ, không nói tên, không biết từ nơi nào đến, cũng không biết phải đi nơi nào.
Năm ngoài có một người vô gia cư lang thang vào cửa hàng thêu, Tiêu Liên thấy hắn đáng thương lại bị những người khác đối xử khủng khiếp, cậu mua đồ ăn cho hắn, tắm cho đối phương, đưa quần áo của mình cho nam nhân kia thay, cậu còn để người kia ở lại xưởng thêu qua đêm.
Sau một thời gian tiểu ngốc tử nói hắn muốn tiếp tục tìm kiếm tiểu bằng hữu nói lắp nhỏ, Tiêu Liên liền cho hắn một tay nãi nhỏ, bên trong đựng đầy thức ăn và quần áo.
Tuy rằng tiểu ngốc tử không hiểu Tiểu Liên thêu cái gì, nhưng lại rất thích họa tiết trên khăn tay, nên cậu cũng gói ghém một ít cho hắn.
Câu cuối cùng mà tiểu ngốc tử nói với cậu là: Tiêu Liên ca ca, một khi tìm được tiểu bằng hữu nói lắp, ta liền tới tìm ngươi chơi nga.
Tiêu Liên nghĩ nếu tiểu ngốc tử có quan hệ với Dụ gia của thành bên, về sau hắn không cần phải chịu khổ nữa, cũng không biết hắn đã tìm được bằng hữu của mình hay chưa. Hoài Hà thành và Khánh Vân thành nằm ngay cạnh nhau, nói vậy trên đường hắn cũng không khổ sở mấy, về sau nếu có cơ hội thì nên đi thăm thử xem sao.
Trong lúc Tiêu Liên vừa thêu khăn tay vừa nghĩ về việc này, đột nhiên nghe tiếng mở cửa Nhan phủ, cậu ngay lập tức giương mắt nhìn lên, nhìn thất người mà cậu muốn gặp nhất.
Trên người Nhan Tây Hạ mặc trường bào tay dài màu xanh nhạt, dáng người đĩnh đạc, cặp lông mày như được vẽ lên, bên dưới là đôi mắt mất đi sức sống.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp Nhan Tây Hạ sau tai nạn, khí chất quanh y trước sau vẫn không thay đổi.
Tiêu Liên si ngốc nhìn Nhan Tây Hạ, nhìn qua y có vẻ là muốn rời phủ, quả nhiên không bao lâu có xe ngựa từ cửa sau bên kia đến, Nhan Tây Hạ lên xe, động tác cũng không hiện chút vẻ chật vật nào.
Xà phu đánh xe chậm rãi đi về hướng tây.
Tiêu Liên hoảng loạn cất chiếc hộp nhỏ của mình, vừa cầm hộp vừa đi theo xe ngựa của Nhan Tây Hạ, quên mất chiếc ghế đẩu nhỏ mà cậu mang theo. Mặc dù xe ngựa đi không nhanh, chuyến đi chỉ kéo dài mười lăm phút, nhưng Tiêu Liên vẫn chạy ra một thân ướt đẫm mồ hôi.
Cỗ xe dừng ở ngoài cửa Trúc Khê quán, Nhan Tây Hạ được hỗ trợ xuống xe, hai thư sinh bước ra từ Trúc Khê quán bộ dáng cười tiến lên cùng Nhan Tây Hạ hàn huyên, trên mặt y cũng treo nụ cười tươi, nửa điểm cũng không có vẻ suy sụp.
Tiêu Liên nhìn thấy người hầu bên cạnh Nhan Tây Hạ đến gần thì thầm vài câu với y, sau đó Nhan Tây Hạ liền nhìn về phía Tiêu Liên, mỉm cười với cậu.
Tiêu Liên theo bản năng muốn tìm nơi để trốn, sau lại nhớ Nhan Tây Hạ hiện tại không thể nhìn thấy, cậu liền thả lỏng người.
Tôi tớ Cửu Tứ bên cạnh nói cho Nhan Tây, vào ngày hôm sau khi tai nạn xảy ra có người đứng bên ngoài Nhan phủ cả một cả một buổi sáng, mấy ngày liền sau đó người nọ luôn ngồi bên ngoài phủ, không bao giờ quên đến thăm, cậu tự cho là mình che giấu tốt, kỳ thật đã bị bọn họ sớm phát hiện, người nọ vừa mới đi theo xe ngựa đến nơi đây, ở phía bên trái của y.
Nghĩ đến những chuyện Cửu Tứ nói về việc "tự cho là mình che giấu tốt", y liền nghĩ đến một người, Nhan Tây Hạ vô thức nhìn sang bên trái, ngay sau đó lại cười, là một người không thể nhìn thấy, y không biết chính xác ai sẽ làm "việc ngốc" này, sau liền nói với Cửu Tứ: "Nếu ngày mai hắn đến, nhớ mời hắn vào phủ ngồi uống trà."
Rồi sau đó Nhan Tây Hạ lại cùng hai bị bạn tốt tiếp tục nói chuyện về đề tài còn dang dở.
Trúc Khê quán là nơi thường xuyên tụ tập của các thư sinh, vì thế Tiêu Liên nghĩ rằng hai người nên là bạn tốt của Nhan Tây Hạ, thẳng đến khi bóng dáng của bọn họ khuất khỏi tầm mắt, cậu mới quay người lại, chuẩn bị về xưởng thêu.
Bây giờ khi biết Nhan Tây Hạ vẫn ổn, Tiêu Liên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngồi canh ở ngoài Nhan phủ được tận mắt Nhan Tây Hạ, cậu cảm thấy thật may mắn.
Khi Tiêu Liên rời xưởng thêu vào đêm hôm đó, cậu không đề cập gì đến hôn sự, chỉ nói mấy ngày tới có việc cần nên sẽ không đến xưởng.
Đảo mắt ngày đại hôn đã đến, hỉ phục mặc trên người Tiêu Liên hồng như lửa, khiến vẻ ngoài của cậu càng thêm tinh xảo, chỉ là có hơi lỏng lẻo với dáng người vì ban đầu vốn là dành cho Tiêu Tín. Tiêu Liên và Tiêu Tín có vóc người tương đương nhau, ngoại trừ việc hắn so với cậu có phần mập hơn.
Bên ngoài vang lên giọng nói của hỉ bà, nhắc nhở Tiêu Liên rằng Nhan Tây Hạ đã đến cửa Tiêu phủ, y sẽ sớm ở đây để đón cậu, khiến Tiêu Liên cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Hoa Định triều ban lệnh rằng nếu hai nam tử thành hôn, một trong hai người sẽ đến đón dâu, sau đó nắm tay bạn lữ bước ra cửa, cùng cưỡi một con ngựa đến bái đường.
Tiêu Liên đứng ở cửa chờ Nhan Tây Hạ, biết rõ cậu là một tên mạo danh, hết thảy chuyện này là do cậu cướp đi, nhưng Tiêu Liên vẫn không thể ngăn được nhịp tim đang tăng nhanh của mình, ôm vài phần chờ mong.
Âm thanh cửa mở vang lên, ánh nắng phía sau xuyên thấu qua cánh cửa đang mở chiếu vào, Nhan Tây Hạ mặc trên mình hỉ phục đứng trước mặt Tiêu Liên, trên mặt nở một nụ cười lịch sự có ý xa cách, đưa tay ra phía trước mặt.
Tiêu Liên biết giờ phút này trong lòng Nhan Tâ Hạ nhìn người trước mắt y là Tiêu Tín, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài thấy rõ khớp xương, cậu đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên bàn tay to hơn của y, cứ coi như là lừa chính mình đi.
Nhan Tây Hạ cũng nắm tay Tiêu Liên, dẫn cậu theo y ra cửa, bên cạnh có người nào nhắc nhở y nên đi đến địa điểm như thế nào, người nọ Tiêu Liên đã gặp qua, đó là tiểu tôi tớ theo Nhan Tây Hạ đến Trúc Khê quán.
Sau khi ra khỏi cửa, Tiêu Liên lên ngựa trước, lại nhìn thấy Cửu Tứ đang cúi người muốn nói gì đó, rồi đến Nhan Tây Hạ mấp máy môi vài cái mỉm cười.
Cửu Tứ nhân cơ hội tiến đến gần bên tai Nhan Tây Hạ thì thầm: "Thiếu gia, tân phu nhân chinh là người mấy ngày kia vẫn luôn đến thăm người."
Nhan Tây Hạ sửng sốt trong giây lát, lẩm bẩm nói: "Làm sao có chuyện này được?"
Nhan Tây Hạ ban đầu nghĩ rằng đó là Tiêu Liên, ai ngờ được rằng đó thực sự là Tiêu Tín, nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh ngày thường của Tiêu Tín, y không thể ngờ được vị thiếu gia hư hỏng lại làm chuyện như vậy, y lại mỉm cười, cảm thấy không thành vấn đề. ( Chời ơi tui cảm thấy đau tym xót xa quá huhu:')...)
Nhan Tây Hạ nhảy lên ngựa, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống người mù, sau đó họ cưỡi ngựa theo nam nhân cầm cương đến Nhan phủ.
Tiêu Liên cảm nhận được cơ thể Nhan Tây Hạ đang dựa vào mình, cả người cậu ngay lập tức cứng ngắc không dám động. Rõ ràng bên người có tiếng chiêng và trống đón dâu, nhưng Tiêu Liên cảm thấy mình có thể nghe rõ tiếng hít thở của Nhan Tây Hạ.
Cậu hai tay đỡ yên ngựa trước kiều, Nhan Tây Hạ vòng tay ôm Tiêu Liên, tay y cũng đặt trên cầu trước yên ngựa, bởi vì không gian có hạn, hai tay cũng không thể tránh khỏi mà đụng tới nhau.
Nhan Tây Hạ cảm nhận được cả người đối phương đang cứng đờ. Mặc dù chỉ gặp Tiêu Tín một vài lần, nhưng y không cảm thấy Tiêu Tín cư xử như thường ngày chút nào, y cho rằng là do hôn lễ hôm nay nên người nọ có phần hồi hộp, vì vậy y nói vài lời an ủi: "Thả lỏng chút, không cần phải căng thẳng như thế."
Làm mà Tiêu Liên có thể thả lỏng được, chưa kể tình cảm mà cậu dành cho Nhan Tây Hạ, đây chính là tự lừa gạt chính mình a!
Nhan Tây Hạ cảm thấy người trước mặt không thả lỏng chút nào, y mở miệng bắt chuyện: "Có phải ngươi là người vẫn luôn ngồi bên ngoài Nhan phủ mấy ngày trước không? Tại sao lại không vào?"
Vì tiếng chiêng và tiếng trống, Nhan Tây Hạ nói chuyện đều là ghé vào bên tai Tiêu Liên, tai cậu nóng lên, có lẽ nào y đã nghi ngờ cậu rồi?
"Mặc dù người hầu nhà ta không ai biết ngươi, nhưng ngươi chỉ cần nói là người Tiêu gia, bọn họ nhất định sẽ không ngăn lại đâu."
Tiêu Liên nghĩ, cậu sợ phải đối mặt với y, không biết mình nên lấy thân phận gì đi thăm. Chẳng lẽ lấy thân phận "đệ đệ của Nhan phu nhân tương lai" mà đi? Tiêu Liên đang cân nhắc câu trả lời thì nghe Nhan Tây Hạ nói.
"Ta cứ tưởng chuyện tình nguyện ở ngoài cửa phủ, nhát gan không dám vào cửa chỉ có đệ đệ ngươi mới làm, không nghĩ tới..." Nhan Tây Hạ dừng lại, cười nhẹ vài tiếng "Quả nhiên là người một nhà, làm việc đều có vài phần giống nhau."
Nghe xong, Tiểu Liên nào dám nói nữa? Chỉ cần cậu lên tiếng sẽ lộ chuyện ngay. Nhan Tây Hạ cho rằng cậu là Tiêu Tín, cũng cho rằng người của mấy ngày trước kia là Tiêu Tín. Tiêu Liên nắm chặt yên xe, tim như quặn lại, đau lắm, nhưng cậu xứng đáng vì việc lừa dối gạt người của mình.
Nhan Tây Hạ thấy cậu không trả lời, lại mở miệng nói: "Sao ngươi không nói lời nào? Là do ta nhắc đến Tiêu Liên sao? Ta biết hai người không thích nhau, nhưng hôm nay ngươi đã gả tới Nhan phủ rồi, về sau cơ hội hai ngươi gặp mặt sẽ ít hơn, gặp lại cũng không cần tìm hắn gây phiền toái." Nhan Tây Hạ lựa lời mà nói, sợ lại kích thích tính khí kiêu ngạo ương ngạnh của Tiêu Tín.
Nhan Tây Hạ nói xong cũng không tiếp lời nữa. Tiêu Liên biết y nghĩ cậu và Tiêu Tín không thích nhau, cũng chẳng lên tiếng.
Trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu. Nhan Tây Hạ có thích Tiêu Tín không? Nếu là thích thật, bằng không sao y lại muốn cùng Tiêu Tín thành thân?
Tiêu Tín là nhi tử của chánh thất trong phủ, vừa sinh ra cái gì cũng có, phụ thân đau nương ái*, mọi người đều đem hắn trong lòng bàn tay, hắn có thể hất văng bao nhiêu người theo sau khi họ gặp nạn, gặp rắc rối cũng có người giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.
( *Phụ thân đau nương ái: phụ thân chiều chuộng, nương yêu thương.)
Tiêu Liên thì ngược lại. Cậu chỉ có nương, đây là lần đầu tiên Tiểu Liên có người khác không phải nương giúp đỡ mình, nhưng kết quả cậu phải đưa tim mình dành cho người đó.
Tiêu Liên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hâm mộ Tiêu Tín, nhưng giờ phút này, cậu cực kỳ ghen tị với hắn.