Nhìn Thấy Người
Buổi tối động phòng, hai người cùng nằm chung giường, Tiêu Liên không biết vì sao có chút khẩn trương, biết rõ sẽ không phát sinh cái gì, cậu vẫn không nhịn mà chờ đợi.
Tiêu Liên nghĩ đến chuyện của Lý Thừa Trạch trong tiệc rượu ban ngày, cậu quyết định thẳng thắn nói với Nhan Tây Hạ: "Ngươi ngủ rồi sao?"
Nhan Tây Hạ mở mắt ra, nghiêng người quay sang bên Tiêu Liên: "Vẫn chưa."
"Lý Thừa Trạch trước đây có xin phụ thân ta cầu hôn."
"Cùng ngươi thành thân?"
"Đúng."
"Vì sao lại không đáp ứng?"
Xiao Lian không nói sự thật: "Là vì sau khi trúng cử nhân hắn mới cầu hôn ta."
Lúc ấy Tiêu phủ đã quyết định để Tiêu Liên gả thay cho Tiêu Tín.
Nhan Tây Hạ cười khẽ, trong đêm tối tiếng cười ấy có vẻ ôn nhu hơn vài phần: "Vậy thì tốt."
Tiêu Liên không hiểu ý của Nhan Tây Hạ: "Hả?"
Cậu tự hỏi: Nhan Tây Hạ là nghĩ vì cậu không kết hôn với Lý Thừa Trạch hay cậu thành thân với y mới là tốt?
Nhan Tây Hạ nói: "Hắn không phải phu quân."
Tiêu Liên nghĩ thầm: Ngươi là phu quân.
Nhan Tây Hạ lại tiếp lời: "Nói vậy ngươi cũng không phải cam nguyện gả cho ta, nếu ngươi không cam lòng, ngày hôm sau cứ chuẩn bị thư ly hôn, ta sẽ đồng ý."
Tiêu Liên nhỏ giọng, kiên định lòng mình: "Là ta nguyện ý."
Nhan Tây Hạ cười khẽ không trả lời.
Tiêu Liên thấy Nhan Tây Hạ chưa đáp lại, lấy hết can đảm hỏi câu: "Ngươi thích Tiêu Tín à?"
Nhan Tây Hạ ý cười càng sâu: "Ta với hắn bất quá chỉ mới gặp nhau một vài lần thôi."
Tiêu Liên thầm nghĩ: Ta với ngươi cũng chỉ gặp nhau vài lần.
Tiêu Liên hỏi: "Vậy tại sao lại thành thân với hắn?"
Nhan Tây Hạ đáp: "Vì đó là mong muốn của phụ mẫu ta."
"Hết rồi?
"Hết rồi."
Sau khi Tiêu Liên xác nhận Nhan Tây Hạ không thích Tiêu Tín, niềm vui không thể kiềm lại được quay cuồng trong lòng cậu. Tiêu Liên biết Nhan Tây Hạ không có ý ở bên cậu, nhưng bây giờ họ đã kết hôn, Nhan Tây Hạ lại là người luôn giữ lời hứa, đương nhiên sẽ không chủ động ly hôn với cậu.
Cậu cảm thấy mình đã nhặt được một tiện nghi rất lớn, nỗ lực ngăn mình cười thành tiếng. Kể từ khi gặp Nhan Tây Hạ, vận may như đã đến với cậu.
Nhan Tây Hạ suy nghĩ một lúc rồi lại nói, "Hôm nay những lời ta đã nói với Lý Thừa Trạch trên bàn tiệc nếu có mạo phạm đến ngươi, mong ngươi sẽ không để bụng đến."
Mạo phạm? Là nói về việc hài lòng với cậu? Hay cảm nhận cậu bằng cách chạm vào? Nhưng những lời đó không có ý xấu, vì vậy Tiêu Liên trả lời: "Không mạo phạm."
Nhan Tây Hạ sững sờ trong giây lát, sau đó lại cười nói: "Cũng đúng, dù sao thì hai ta cũng đã bái đường thành thân, ngươi là phu nhân của ta."
Mặt của Tiêu Liên đỏ bừng khi Nhan Tây Hạ nói "ngươi là phu nhân của ta", cậu thầm mắng bản thân người không biết cố gắng.
Nhan Tây Hạ nghĩ đến việc Tiêu Liên chủ động nói về mối quan hệ sâu xa của cậu với Lý Thừa Trạch, y cũng lên tiếng nói về anh ta: "Lý Thừa Trạch là bằng hữu cùng trường của ta. Hắn không bao giờ ưa ta, lúc trước ở học đường hay cùng ta tranh cãi. Bất quá từ lúc ta mất thị lực, hắn có thái độ tích cực với ta hơn một chút, thậm chí còn đến thăm ta cùng các vị cùng trường, cho nên thành hôn mới mời đến. Hôm nay phỏng chừng thấy ta cùng ngươi thành hôn nên trong lòng có chút không thoải mái thôi."
Tiêu Liên không dám hỏi về đôi mắt của Nhan Tây Hạ, sợ cậu sẽ chọc vào nỗi đau của y, bây giờ khi Nhan Tây Hạ tự mình đề cập đến, cậu liền hỏi: "Đôi mắt của ngươi, có khó chịu không?"
Nhan Tây Hạ không hề cảm thấy bị tổn thương, y vẫn như cũ cười nói: "Ngoại trừ không thể nhìn thấy, còn lại không có vấn đề gì."
Tiêu Liên trong lòng cẩn thận lựa lời, không biết nên làm thế nào để tiếp tục đề tài đôi mắt với y, Nhan Tây Hạ như thể biết quẫn bách của cậu, y chủ động tiếp lời, giọng nói có chút ý cười: "Ngươi không cần phải cẩn thận với ta. Nói ra ngươi có khả năng không tin, nhưng ta thực sự không cảm thấy khó chịu vì bị mù. Vì trời đã định ta hiện tại sẽ mù nên ta chấp nhận điều đó. Nếu ngay từ đầu ta không mù, ta đã không thể lấy được ngươi làm phu nhân. Trừ khi phu nhân ghét bỏ coi ta như một người mù." Câu cuối cùng mang một ý trêu chọc.
Tiêu Liên vội vàng nói: "Không có, hơn nữa ngươi một chút cũng không giống."
Nhan Tây Hạ hỏi: "Vậy như thế nào mới giống?"
Tiêu Liên suy nghĩ một lúc: "Nếu là ta, đi đường sẽ bị va chạm. Đại khái là ta sẽ bị chê cười không ít."
"Trong phòng chỉ cần nhớ kỹ số bước liền có thể. Tỷ như, từ giường ra cửa sẽ đi bao nhiêu bước. Còn khi ra ngoài, ta có Cửu Tứ đi cùng."
"Cửu Tứ?"
"Chính là người sai vặt vẫn luôn đi theo ta."
Tiêu Liên thẹn thùng đề nghị: "Về sau ta cũng có thể làm đôi mắt của ngươi."
Nhan Tây Hạ cười thành tiếng: "Vậy cảm tạ phu nhân."
Mặt của Tiêu Liên lại đỏ bừng, Nhan Tây Hạ cười xong lại cảm thán nói: "Bỗng nhiên ta có phần hoài niệm những ngày có thể nhìn thấy."
"Sao vậy?"
"Bởi vì bộ dáng phu nhân mặc hỉ phục, ta thực sự không thể tưởng tượng ra. Nếu có thể tận mắt nhìn thất thì quả là một chuyện may mắn."
Pháo hoa bùng nổ trong nội tâm Tiêu Liên khi cậu nghe Nhan Tây Hạ nói: "Kỳ thật thì không có gì khác biệt cả, nhìn kiểu nào cũng giống nhau."
Nhan Tây Hạ nhắc tới hỉ phục liền nhớ đến một chuyện: "Bộ hỉ phục ngươi mặc hôm nay, là được làm theo cho Tiêu Tín?"
"Đúng."
"Vậy thì ta nợ ngươi một bộ. Mấy ngày tới ta sẽ đặt may."
Tiêu Liên nhớ đến bộ hỉ phục kia, nguyên liệu đều là loại tốt nhất, cậu cảm thấy thật sự quá đáng tiếc nếu đặt một bộ chỉ mặc một lần: "Không cần thiết, quá lãng phí."
Nhan Tây Hạ cười nói: "Cần thiết. Phu nhân không cần phải tiết kiệm bạc cho ta. Nhan gia tuy so với Tiêu phủ kém hơn, nhưng chuyện này vẫn là nên lấy bạc ra tiêu."
Hốc mắt Tiêu Liên có chút nóng lên, rõ ràng biết Nhan Tây Hạ không nhìn thấy, cậu kéo chăn bông che đầu. Sở thị tuy cũng sủng Tiêu Liên, nhưng vị trí của Sở thị và Nhan Tây Hạ trong Tiêu Liên không giống nhau. Tiêu Liên từ nhỏ đến lớn không có người quan tâm đến vậy, thình lình được Nhan Tây Hạ để ý, trong lòng cậu tê dại, như có lông vũ làm ngứa ngáy đầu tim.
Tiêu Liên bởi vì chôn mình trong chăn, thanh âm rầu rĩ: "Cảm ơn."
Nhan Tây Hạ cảm giác giọng nói của cậu có chút buồn, y vươn tay hướng về phía Tiêu Liên, đem đầu của cậu ra khỏi chăn bông: "Giữa chúng ta cần gì phải nói cảm ơn."
Mặc dù Tiêu Liên biết tính tình Nhan Tây Hạ vốn là như thế, giống như đối với ai cũng đều ôn nhu Tiêu Liên vẫn không thể không cảm thấy rằng cậu là người đặc biệt.
- -------
Editor: Vừa edit bộ này vừa nghe bài "Cần gì hơn" tui cảm thấy hợp kinh khủng luôn á =))
Hôm nay edit liền hai chương, cảm thấy tự hào về mình quá đi ụ v ụ