Rèm cửa trong phòng chưa được kéo lên hoàn toàn, ánh trăng rọi xuống sàn nhà, Phó Doanh bước xuống xe lăn, đỡ tường khập khiễng chậm rãi đến cửa phòng làm việc.
Đeo đôi găng tay cao su lấy của Thường Nhĩ vào, hắn nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa mà không hề phát ra tiếng động nào.
Hiện tại là 1 giờ 43 phút rạng sáng, theo tính toán hẳn là thời điểm hai loại thuốc ngủ phát huy hiệu quả mạnh nhất, chỉ cần không làm động tĩnh quá lớn, Chung Thu tuyệt đối không có khả năng tỉnh lại.
Có lẽ nước đi này hơi mạo hiểm, nhưng chân của hắn bị thương không thể đi theo Chung Thu vào công ti được, chỉ còn cách lục laptop của Chung Thu tìm bản kế hoạch.
Phó Doanh dựa bàn ngồi dưới đất, mở túi đựng ra lấy laptop đặt trên đùi.
Phải cảm ơn Chung Thu ngày nào cũng mang laptop về xử lí công việc, Phó Doanh ấn nút khởi động, màn hình sáng lên, đồng thời mở đồng hồ đếm ngược.
Đếm ngược mười phút, dù không tìm ra được cũng phải từ bỏ.
Phó Doanh hít sâu một hơi, tay vuốt vuốt ngực, nỗ lực tự trấn an trái tim đang đập dữ dội vì hormone tuyến thượng thận tiết ra quá nhiều. Khi màn hình chuyển sang giao diện đăng nhập mật khẩu, hắn lập tức gõ theo mật khẩu thấy được từ màn hình theo dõi.
Màn hình chuyển sang giao diện chính, hắn nhẹ nhàng thở ra, lập tức tìm vị trí của bản kế hoạch trong các file dữ liệu.
Khác với thói quen để các tập tin dữ liệu ngay trên màn hình của Phó Doanh, màn hình chính của Chung Thu cực gọn gàng không có gì thừa thãi, chỉ đặt những ứng dụng sử dụng thường xuyên.
Trong bóng đêm, Phó Doanh híp mắt nhìn màn hình sáng trước mặt, lợi dụng tìm kiếm bằng từ khóa một lúc, kết quả vẫn không tìm ra.
Phó Doanh dừng lại nhịn không được chửi Chung Thu hai tiếng đm, bắt đầu mở từng ổ đĩa lục soát.
Hắn chớp mắt, nhanh chòng lướt một lượt tất cả tên tệp, chỉ nhớ công việc của mình là tìm bản kế hoạch để phán đoán nhưng sở dĩ cái tên bản kế hoạch nhưng những hồ sơ bao gồm ba chữ này đều không phải là thứ hắn muốn tìm.
Tất cả đều là những dự án đã lên kế hoạch mà Chung Thu đã thực hiện hoặc từ bỏ, Phó Doanh lại tìm thêm một lần nữa nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian đã trôi qua một nửa, hắn nuốt nước miếng, đột nhiên sửng sốt, tự nhiên cảm thấy mình ngu vãi ra, lập tức sắp xếp các file theo thời gian.
Ổ C ổ D ổ E đều không có, cuối cùng ở ổ F, sau khi điều chỉnh lại cách sắp xếp các file, trước mặt hắn xuất hiện một hồ sơ bằng tiếng Anh.
Hắn nhẩm môi, cẩn thận phân biệt nghĩa của các từ tiếng anh lại phát hiện ra chúng cũng không phải là từ đơn, giống viết tắt của bính âm hơn, Phó Doanh lướt đến ba kí tự cuối cùng, quả nhiên tìm được QHA, tên viết tắt của bản kế hoạch (1).
(1) Bản kế hoạch 企划案, bính âm là Qǐhuà àn.
Thời gian chỉ còn lại hai phút, Phó Doanh ngừng tay một lát, xác định là trong phòng không có âm thanh khác, lúc này mới lấy ra một cái USB nhỏ cắm vào laptop, copy file từ laptop sang USB.
Sau khi làm xong hắn lập tức rút USB chuẩn bị tắt laptop, nhưng lúc này hắn đột nhiên phát hiện một biểu tượng bị chìm, gần như hòa trộn với hình nền máy.
Hắn cau mày theo bản năng click mở, lại phát hiện tập tin đã bị mã hóa không thể mở được.
Cái này là cái gì? Phó Doanh nhìn thời gian phát hiện chỉ còn một phút liền rút USB, sao chép cả tập tin này lẫn bản kế hoạch vào.
Ngay lúc này, căn phòng vốn an tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Gần như ngay lập tức, Phó Doanh gập laptop lại và nhét vào trong balo của mình, nghiêng người lăn xuống bàn làm việc.
Hắn ôm đầu gối không dám nhúc nhích, thậm chí còn nín thở, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tai, âm thanh xung quanh được phóng đại nhiều lần.
Sau âm thành đó, mọi thứ lại khôi phục như bình thường, chỉ còn lại tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, thổi bay chút cuối cùng của mùa hè.
Mặc dù không nghe được tiếng bước chân cũng như tiếng mở cửa, Phó Doanh vẫn không dám thả lỏng.
Lại một lát sau, trong nhà yên tĩnh trở lại, hắn hít sau một hơi chuẩn bị bò ra từ bàn.
Lúc này lại có âm thanh vang lên, Phó Doanh lập tức lùi vào bóng tối không dám động đậy, nhưng lần này tiếng vang không ngừng lại mà liên tiếp vài cái như là tiếng va chạm gì đó.
Sau vài giây, tiếng gió ngoài cửa sổ ngừng lại, tiếng động cũng không còn, Phó Doanh núp trong bóng tối dưới bàn làm việc, ôm đầu gối vẫn không nghe được tiếng bước chân.
Hắn mím môi chui ra, lấy laptop ra rồi tắt máy, khập khiễng dựa tường đi trên hành lang, lúc này phòng cho khách của Chung Thu vẫn đóng chặt, không có một chút động tĩnh.
Phó Doanh nín thở, về phòng ngồi trên giường, dựa vào vách tường, tiếng va chạm lại vang lên. Hắn nằm trên giường dừng lại một chút, kéo chăn che kín đầu, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên khiến hắn cảm thấy bất an.
Là tiếng gì? Là âm thanh do Chung Thu tạo ra sao? Hay là có thứ khác trong phòng này? Cũng có thể là một con chuột chạy loạn đụng vào đồ vật trong phòng cũng nên?
Đêm khuya sẽ phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng của con người, thậm chí phá bỏ giới hạn của sự tưởng tượng bị hạn chế vào ban ngày. Phó Doanh nằm trên giường, trong lòng thấp thỏm không thể ngủ được.
Lúc này, tiếng va chạm lại vang lên, nhưng lần này còn to hơn lần trước, hòa với tiếng gió lộng ngoài cửa sổ, thúc dục Phó Doanh trên giường ngồi dậy.
Hắn ngồi trên xe lăn, khoác áo lông mỏng ra phòng khách, chờ đợi âm thanh kia vang lên. Qua một phút, tiếng va chạm lại vang lên, là từ ban công truyền tới.
Phó Doanh đẩy xe lăn muốn ra ban công, nhưng tiếng bước chân sau lưng đột nhiên truyền tới, một đôi tay xuất hiện từ phía sau đè lại tay hắn,
"Làm sao thế?" Giọng Chung Thu còn mang theo chút mệt mỏi như thể mới tỉnh dậy.
Phó Doanh giật mình hét lên một tiếng, quay đầu thấy hắn mới thở phào một hơi, chỉ ra ban công nói: "Tôi ngủ nhưng cứ nghe thấy tiếng gì đó nên mới ra xem xem."
"Tôi cũng nghe thấy." Chung Thu thấy mặt hắn hơi tái đi, tóc tai tán loạn thì nhìn không được đưa tay kéo lại áo lông cho hắn.
Lúc này tiếng động kia lại vnag lên, Phó Doanh lập tức quay đầu về ban công: "Nhà anh chắc không có chuột đâu nhờ."
"Sao có được. Cậu ngồi chỗ này đừng có đi đâu, tôi đi xem xem."
Chung Thu nói xong đi ra ban công, Phó Doanh chậm rãi đẩy xe lăn đi theo.
Cửa sổ ban công bị kéo ra, tiếng va chạm ngưng lại, Phó Doanh vươn đầu nhìn về cửa ban công: "Cài gì ồn thế?"
Chung Thu ôm quần áo vào, mới quay đầu liền thấy vẻ mặt thận trọng của Phó Doanh, nhịn không được cười một tiếng giơ quần áo trên tay nói: "Ban ngày đi khỏi mà quên không thu quần áo, ban đêm gió thổi giá áo đụng vào cửa sổ tạo tiếng ồn đấy mà."
Phó Doanh nhẹ nhàng thở ra, mất sức dựa vào xe lăn nói: "Làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng..."
"Tưởng gì cơ? Tưởng ma à?" Chung Thu đem quần áo treo sang một bên, giơ hai tay lên giả xác chết trong phim kinh dị, từng bước một nhảy đến trước mặt Phó Doanh.
"Như này à?"
Phó Doanh sửa hắn: "Anh đây là cương thi chứ không phải ma."
"Có gì khác đâu, đều là những thứ không tồn tại." Hắn đẩy Phó Doanh trở lại phòng ngủ chính, bế lên giường đắp chăn đàng hoàng.
Hiếm khi thấy bé hàng xóm ngoan ngoãn như thế, Chung Thu ngồi bên mép giường gãi cằm, ngừng một chút nói: "Chúng ta từ nhỏ đã được dạy rồi, thế gian này không có ma quỷ."
Phó Doanh nhìn hắn một hồi lại nhìn trần nhà lẩm bẩm: "Tôi biết, chỉ là buổi tối khó tránh khỏi có lúc..."
"Cho dù có ma quỷ thì trước kia bọn họ cũng là người, cũng có người nhà, cùng lắm là những người thân của cậu, họ sẽ không làm tổn thương cậu đâu."Chung Thu nói.
Phó Doanh dừng lại nhìn Chung Thu hỏi: "Thật không?"
"Chuyện này tôi cũng không dám cam đoan." Chung Thu cười, đột nhiên nghe người bên cạnh nói nhỏ: "Nếu có thì chắc hẳn là em gái của tôi đang ở bên cạnh."
Phó Doanh xoa đôi mắt ngáp một cái: "Nói không may tiếng kia không phải gió, là nó nghịch ngợm cũng nên."
"Nói không chừng không phải em gái của cậu, là mẹ của tôi cũng nên, bà ấy rất thích trêu chọc người khác." Chung Thu cười nói nhẹ: "Ngủ đi, mặc kệ là thứ gì thì hiện tại cậu cũng cứ coi như đó là tiếng gió đi."
Hắn duỗi tay che mắt em hàng xóm, mình cũng ngáp dài nói không rõ: "Ngày mai tôi còn một cuộc họp, chắc phải cài hai cái đồng hồ báo thức mới được."
Phó Doanh cười: "Vậy tôi cũng dậy sớm."
Chung Thu trả lời, đứng dậy đóng cửa cho Phó Doanh.
Trước khẩn trương sau thả lỏng làm Phó Doanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn ngồi trên giường một lúc mới lên xe lăn đi ra, mới đẩy cửa đã thấy Chung Thu đang ngồi trên sofa đeo tai nghe, nghiêm túc nhìn máy tính trên bàn.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Chung Thu nói xong quay đầu nhìn Phó Doanh, trên mặt tức khắc nở một nụ cười, giọng nói cũng nhu hòa một ít: "Dậy rồi à?"
Trái tim của Phó Doanh lại rơi về chỗ cũ, thì ra là họp online, không phải là phát hiện file bị sao chép.
"Tôi đã chuẩn bị bàn chải và cốc đánh răng cho cậu rồi, bữa sáng ở trên bàn." Chung Thu chỉ vào bàn ăn lại nói: "Tôi vẫn chưa họp xong, cậu ăn trước nhé."
Phó Doanh đáp lại rồi lăn xe đến phòng tắm rửa mặt.
Đợi khi hắn vệ sinh xong hội nghị của Chung Thu cũng vừa vặn kết thúc. Hắn đứng dậy đi đến bàn ăn ngồi xuống duỗi người rồi mới thở dài nói: "Mới sáng đã họp, mệt chết đi được."
Phó Doanh lúc này mới để ý phía trên hắn mặc sơ mi đeo cà vạt, phía dưới lại mặc quần ngủ, nhịn không được cười lên.
Hắn đang tính nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng Thường Nhĩ từ bên ngoài truyền vào, Chung Thu vội vàng đứng dậy mở cửa.
Thường Nhĩ cả người đầy mùi rượu đứng ngoài cửa, mới thấy Phó Doanh liền hô to một tiếng người anh em ơi tao xin lỗi mày, khiến Phó Doanh sửng sốt vội hỏi: "Làm sao thế?"
"Tao làm mất chìa khóa của mày rồi." Thường Nhĩ lời ít ý nhiều, làm cho hắn ta nghe đã đổi sắc mặt.
Chưa đợi Phó Doanh nói gì, Chung Thu đã đè lại bờ vai hắn: "Đừng nóng vội, chỉ là mất chìa khóa thôi, khu này bảo an rất tốt, người lạ rất khó đột nhập, chờ cơm nước xong tôi giúp cậu liên hệ với công ty sửa khóa, lúc đó cậu muốn đổi cửa cũng được."