Nguyện như phong hữu tin.
16:00 Nguyễn Niệm lái xe đi đón Marquis. Yến Kinh dần chìm vào bóng đêm, bầu trời xám xịt như sương mù, viền có mấy vệt xanh sẫm như mực in trong nước, đậm dần theo từng vòng.
Đèn đường đã sáng, cô lặng lẽ thở dài nhìn dòng xe cộ qua lại, tâm trạng có bản năng trốn tránh.
Nhà với cô mà nói dường như chỉ là một nơi để ngủ.
Dù đã dọn ra ngoài nhưng vẫn không tự do thoải mái như mong đợi.
Nguyễn Niệm đỗ xe ở lối ra của sân bay quốc tế Yến Kinh, cô đã đánh giá thấp giờ cao điểm buổi tối ở nơi này, dù chỉ đi 600 mét cũng tốn đến 40 phút. Đến nơi, nhìn dòng người qua lại, có rất nhiều du khách, cũng có một số người đợi taxi, cô chạy chậm lại.
Vẻ ngoài của ông chủ khá nổi bật, mái tóc vàng sẫm, cao gần 1 mét 90, áo sơ mi trắng, cà vạt màu nâu, quần tây màu xám đậm, bên ngoài khoác áo vest kẻ sọc hai bên, đeo túi xách nam công sở, đôi mắt màu xanh đặc trưng của người đứng.
"Xin lỗi sếp, tôi đến muộn, ngoài đường kẹt xe quá." Nguyễn Niệm áy náy, đỗ xe xong cô muốn xuống xe mở cốp, nhưng trưởng phòng lại không mang hành lý khiến cô không khỏi luống cuống.
Lúc này trưởng phòng đang bế một bé gái búi tóc hai bên, hình như ngủ rồi.
Cũng đúng, bay từ Mỹ về cũng mất mười mấy tiếng.
Trẻ con dễ bị mệt.
"Không sao." Marquis nói tiếng Trung rất lưu loát, anh ta bế cô bé lên ghế sau, sau đó thấp giọng nói với Nguyễn Niệm, "Lúc chờ tôi có gửi tin nhắn vị trí vào Wechat của cô."
"Dạ vâng." Nguyễn Niệm vừa chỉnh lại điều hòa trong xe vừa mở Wechat xem.
"Lát nữa có buổi tụ họp với bạn bè nên tôi muốn đến trung tâm thương mại gần đó mua chút quà kỷ niệm, bạn bè lâu năm không gặp rồi. Có lẽ còn cần cô Nguyễn giúp tôi chăm Anne một chút." Marquis khách sáo nói, xấu hổ cười cười, "Dì giúp việc nhà tôi nghỉ phép rồi, vợ tôi lại đang đi công tác, cô ấy không thích có giúp việc ở nhà khi cô ấy đi vắng."
Nguyễn Niệm gật đầu: "Chị Hoắc Yên có nhắc tôi mang theo chăn cho Anne, ở ngay cạnh túi xách. Tôi thấy gần nhà hàng này có một trung tâm thương mại, có thể tiện đường ghé qua."
"Không không không, không phải đi trung tâm nào cũng được." Marquis chỉ tin nhắn, "Ở đây, làm phiền rồi."
Anne ngủ không ngon lắm, rầm rì một tiếng.
Nguyễn Niệm im lặng, lái xe đến định vị trung tâm thương mại.
Đã sắp qua giờ cao điểm, Marquis vừa ôm con gái vừa lấy di động ra nhắn tin, sau đó gửi tin nhắn thoại, hình như là nói chuyện cho vợ mình. Nguyễn Niệm tự giác tập trung lái xe.
Địa chỉ trung tâm thương mại Marquis gửi nằm ở trung tâm Yến Kinh, cách tổ chức bữa tiệc khoảng 1-2 km.
Trên đường Anne đã tỉnh, hỏi bố khi nào mới được ăn.
Marquis do dự một lát, nhẹ nhàng hỏi con gái: "Con muốn về nhà hay đi với bố? Nếu muốn về nhà thì bố kêu đồng nghiệp đưa con về... Đêm nay mẹ mới về."
"Đi với bố." Anne trả lời ngay, "Con không muốn ở nhà một mình."
Nguyễn Niệm lái xe đến nơi, điểm đến là một cửa hàng cao cấp, bốn phía lắp kính trong suốt, bên trong sáng trưng cứ như bảo vật trong cổ tích.
Nguyễn Niệm dừng xe: "Thế tôi chờ sếp ở đây nhé?"
"Đi cùng đi, Anne hơi sợ người lạ, tôi sợ con bé ở với cô sẽ khóc, vả lại thanh toán hóa đơn giúp tôi luôn được chứ?" Marquis không ra vẻ ông chủ, mà trông giống một người bố hiền lành hơn.
Nguyễn Niệm không thành vấn đề, gật đầu đồng ý, vì thế Marquis đưa cho cô một tấm thẻ đen, sau đó bế con gái xuống xe.
Nhãn hiệu này cô từng nghe nói, thậm chí từng được bạn của Quý Sương mời đi xem triển lãm.
Baccarat là thương hiệu pha lê nổi tiếng của Pháp, địa vị có thể nói là xa hoa nhất trong ngành pha lê, phần lớn là sản phẩm gia dụng hoặc đồ trang trí bằng pha lê, thiết kế tinh xảo sang trọng, mỗi một nghệ nhân ở đây đều có tay nghề tuyệt đỉnh. Nghe nói vào thời Louis của Pháp, bộ đồ ăn bằng pha lê của Baccarat được coi là tác phẩm nghệ thuật số một, là thứ duy nhất được phép đưa lên cho hoàng gia.
Toàn bộ cửa hàng đều bật đèn, khắp nơi đây hoa cỏ cùng cây xanh, y hệt một phòng triển lãm nghệ thuật của Pháp.
Đèn chùm pha lê, bộ đồ ăn và đồ trang trí thủ công bằng pha lê được bày biện trong từng khu tương ứng, được ánh sáng chiếu vào trông càng lộng lẫy.
Có vẻ Marquis tới đây thường xuyên, quản lý nhiệt tình chào hỏi anh.
Marquis bế con gái đã ngủ, lịch sự ra hiệu: "Hôm qua tôi có đặt chiếc ly thủy tinh Coffret."
"Hàng đã đến rồi ạ, bây giờ đóng gói luôn sao?"
"Ừ, gói đi, tôi sẽ tặng cho một người bạn nên gói bằng hộp quà giúp tôi."
"Vâng, xin anh chờ một lát."
Quản lý cửa hàng đi điều phối, Nguyễn Niệm cầm thẻ đen đi tính tiền, Marquis ngồi đợi.
Lúc đợi, di động Nguyễn Niệm đổ chuông, cô lấy ra xem, không ngờ là điện thoại của Quý Sương.
Cô không định bắt máy, lại sợ Quý Sương sẽ gọi mãi, đành phải hạ giọng nghe: "Mẹ, con đang bận."
"19:00 rồi bận cái gì, tin nhắn mẹ gửi cho con hôm nay sao con không trả lời? Thứ bảy đến nhà họ Lương ăn cơm, chú ý một chút, hôm đó là cuối tuần, có khả năng người nhà Hách Khiêm đều có mặt."
Nguyễn Niệm đau đầu, miễn cưỡng đồng ý.
Quý Sương lại nói: "Nếu thuận lợi thì sẽ quyết định luôn chuyện của hai đứa, mẹ rất hài lòng nhà họ, bà nội của Hách Khiêm cũng rất thích con, nếu có thể quyết định chuyện này, người lớn hai nhà cũng sẽ không có ý kiến."
Nguyễn Niệm nhắm mắt: "Mẹ, con bận trước đây."
"Con..."
Không kịp nghe Quý Sương nói tiếp, Nguyễn Niệm đã cúp máy.
Nhưng vừa quay đầu, Marquis hình như đang nhìn cô.
"Xin lỗi, tôi không cố tình nghe đâu." Marquis cười hỏi, "Hình như là xem mắt nhỉ? Đúng là thú vị."
Nguyễn Niệm luống cuống: "Mẹ tôi hơi..."
"Tôi hiểu." Dù sao Marquis đã sống ở Trung Quốc nhiều năm, đa số đồng nghiệp cũng là người Yến Kinh, anh nói, "Mấy dì ở Yến Kinh chỉ biết nhọc lòng những chuyện này, không cho con mình gặp được ý trung nhân."
Hoàn cảnh của Nguyễn Niệm chính là như vậy.
Mười mấy năm đi học, hai mươi mấy năm sống cùng bố mẹ, dường như không có ai dạy cô muốn gặp người mình thích thế nào, nên bồi dưỡng tình cảm ra sao, mọi người chỉ mong hơn hai mươi tuổi cô sẽ gặp được người bạn đời ấy.
Nhưng trong giới này, đi học không được yêu sớm, lớn rồi bù đầu làm việc, đi đâu để gặp nửa kia đây?
"Tôi có kiến nghị này, muốn gặp đàn ông tốt, hay là cô đi siêu thị hay mấy cửa hàng gần nhà đi." Marquis cười cười như đang nói đùa với cô.
"Tại sao chứ?" Nguyễn Niệm theo bản năng hỏi.
"Bởi vì đàn ông có điều kiện thường đi mua sắm ở các cửa hàng nội tiếng, coi thường sản phẩm nội địa. Vấn đề này còn tùy vào thị hiếu. Còn những người đi mua sắm trong khu phố thường hay ở nhà, là mẫu đàn ông của gia đình." Marquis nói tiếng Trung khá thạo, nói xong còn nhướng mày cười với cô, "Người bạn mà tôi định tặng quà chính là mẫu đàn ông của gia đình, cậu ta khá thích cuộc sống quanh quẩn nhà mình, cũng mới về nước, lâu rồi không gặp."
Nguyễn Niệm thấy Marquis nói khá có lý.
Nhưng khi nghe tới cụm từ mẫu đàn ông của gia đình, người đầu tiên cô nghĩ tới thế mà là...
Lương Tây Văn.
Nguyễn Niệm giật mình.
"Tiếc là tính cách người bạn này của tôi khá lạnh lùng, còn không thích xã giao, nếu không tôi có thể giới thiệu hai người với nhau, chắc cô không ngại đúng không?"
Nguyễn Niệm xấu hổ cười cười, đúng lúc nhân viên đã gói quà xong, tới đưa.
"See you." Marquis bế con gái tạm biệt.
Nguyễn Niệm nhận hộp quà cùng biên lai, cô nhìn một cái... Chỉ một bộ ly thôi đã hơn vạn tệ.
Người bạn này của Marquis hẳn là người có gu riêng, cuộc sống khá giả.
...
Nơi Marquis có buổi liên hoan với bạn bè gọi là Sơn Vận.
Đây là một nhà hàng chỉ nhận đặt chỗ với phong cách trang trí chuẩn của người Hoa. Nhà hàng nằm trong một con hẻm nhỏ, phải đi một đoạn khá dài mới tới. Nó có cửa sổ giấy đúng kiểu Trung Hoa ngày xưa và màu chủ đạo là màu của gỗ.
Nhân viên phục vụ cũng mặc váy truyền thống thời nhà Minh và áo sơ mi rộng tay, các phụ kiện màu xanh biếc và màu trắng gạo phối hợp với nhau làm toát lên vẻ dịu dàng tao nhã của phong cách dân tộc.
Xung quanh có mấy bức bình phong, trên bình phong là tranh thêu Tô Châu, hình ảnh hoa lá chim muông được thuê bằng sợi chỉ mỏng sống động như thật, dưới ánh đèn ấm áp còn tỏa sáng mờ ảo.
Có nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có tiếng đàn tranh, âm sắc linh hoạt kỳ ảo, xa thanh tao, chậm mà dài, khá giống thiền, để lộ sự sang trọng quý phái khiến cô kinh hồn bạt vía.
Thảo nào có người nói Trung Quốc không phải không có thứ xa xỉ, mà là hàng xa xỉ truyền thống của Trung Quốc đa số mọi người không mua được.
Nguyễn Niệm hỗ trợ bế Anne mới tỉnh ngủ, cô bé còn mơ mơ màng màng.
Thật ra chăm sóc trẻ con vốn không phải công việc của cô, chỉ là thư ký của Marquis đi công tác, huống hồ Hoắc Yên cũng đã nói công việc này có tính lương tăng ca, hơn nữa trưởng phòng cũng là người tốt nên cô không có ý kiến.
Thậm chí... Có thể giải quyết bữa tối của mình.
Nhân viên dẫn đường cho họ, trước khi vào trong, Marquis còn dặn dò cô: "Đây chỉ là bữa tiệc bình thường, tôi sợ lúc mọi người nói chuyện tôi không thể để ý Anne, cô chỉ cần giúp tôi trông nó là được, nếu nó mệt thì cô có thể đưa nó về nhà."
Nguyễn Niệm gật đầu.
Cửa phòng mở, bên trong có ba người đang nói chuyện.
Phong cách trang trí vẫn tương tự, ở giữa là một khoảng trống nhỏ có bàn đá xanh, một hồ nước, một trường kỷ chạm khắc bằng gỗ đàn hương, bên trên có đệm và bình men ngọc cắm một bông hoa mộc lan nở rộ.
Ba người đàn ông đang ngồi uống trà, phong thái tao nhã, trong đó cô chỉ quen Lương Tây Văn.
Bên cạnh anh có trà cụ, anh đang uống trà, thỉnh thoảng khẽ cười, gần đó có bình phong Tô Châu, bên trên có một dòng chữ.
Là Thiếp xuân tử từ của Tô Thức: Nguyện như phong hữu tin, trường dữ nhật câu trung.
Đây không phải câu nói nổi tiếng của Tô Thức, thậm chí sách giáo khoa cũng chưa từng nhắc tới.
Nhưng ý nghĩa lại như giây phút này.
Như cơn gió tới đúng hẹn, nhưng ánh nắng mùa xuân mặc gió mặc mưa.
Câu "tới như đã hứa" thật kỳ diệu, cô chưa từng nghĩ lần sau gặp lại anh là khi nào, nhưng cô thừa nhận thời điểm nhận điện thoại của Quý Sương, cô theo bản năng nghĩ đến Lương Tây Văn: Liệu anh có xuất hiện ở buổi tiệc gia đình đó không?