Nhớ Anh

Chương 4




07

Cố Kình nhìn bạn thân và tiền bối của tôi, lễ phép mỉm cười, trên mặt không có chút ấm áp nào.

Tiếng ồn ào của môi trường xung quanh trái ngược hoàn toàn với sự im lặng của chúng tôi.

Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này, bạn thân tôi đã chủ động đề nghị chơi xúc xắc.

Bầu không khí dần nóng lên, tôi thấp giọng hỏi anh ấy:

“Sao anh lại mang theo giấy đăng ký kết hôn?’

Đôi mắt đang đảo quanh của Cố Kình đột nhiên tập trung trở lại, giọng nói có phần kiềm chế của anh trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Bởi trên đó có ảnh chụp của em.”

“Nó là bức ảnh duy nhất của em mà anh có.”

Tôi há miệng, nói không nên lời, chúng tôi kết hôn lâu như vậy, tôi đúng thật là chưa từng gửi cho anh bất kỳ bức ảnh selfie nào.

Tim tôi như bị đấm một cú thật mạnh.

Tôi nhìn anh ấy và không thể rời mắt.

Trong đầu tôi vang lên tiếng “Inggg” thật lớn.

Có lẽ là tôi đã uống quá nhiều rượu, hai má trở nên nóng bừng, ánh mắt cũng bắt đầu có chút mờ đi.

Theo kế hoạch ban đầu, bạn thân của tôi lớn tiếng, chỉ vào chục loại rượu trên bàn và hét lên:

“Tiểu Hân, vừa rồi thua nhiều như vậy, giờ người nhà cũng đến đây rồi, cũng không thể nuôi cá không được.”

Chai rượu được cầm trên tay tôi có chút run rẩy.

Tôi thật sự không phải cố ý giả vờ, bầu không khí hôm nay đặc biệt làm say lòng người.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi mắt của anh ấy trông càng đẹp hơn, và nó còn phản chiếu hình ảnh của tôi…

Bạn thân tôi đứng ở một bên:

“Này, Tiểu Hân, nhanh lên nào, nợ nhiều rượu quá rồi đấy, uống xong mới có thể tiếp tục được, nào!”

Khi miệng chai đặt bên miệng, tôi hơi khựng lại,

Đôi mắt còn chưa kịp u oán liếc nhìn người bên cạnh, chai rượu đã bị người khác cướp mất.

“Cô ấy không thể uống nữa.”

Là Cố Kình.

Tôi có hơi vui mừng.

Đây chính là cơ hội mà bạn thân tôi đang chờ đợi, cô ấy nhéo eo tôi khiêu khích:

“Chơi game là phải chấp nhận bị phạt khi thua, anh là người nhà cậu ấy cũng sẽ không phủ nhận đấy chứ?”

Đáp lại lời cô ấy chính là động tác đẹp mắt mà Cố Kình chưa từng cho tôi thấy trước đây.

“Tôi nhận.”

Anh hơi ngửa đầu, cổ họng nhúc nhíc, chẳng mấy chốc chai r.ượu đã thấy đáy.

Với một cái búng tay, anh ấn nó vào quầy bar.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của bạn thân, lại cầm lấy một chai khác lên và không ngừng xoay nó.

Lại một chai khác cạn đáy.

Bạn thân tôi hét lên và vỗ tay ầm ĩ.

Trong lòng tôi hiện lên một cảm giác phức tạp, dùng đầu ngón tay chọc Cố Kình, “Không phải là anh không uống r.ượu sao?”

Cố Kình cười, lau đi vết bọt dính trên khóe miệng,

“Chỉ là không thể uống, chứ không phải anh không biết uống, em yên tâm chơi đi, có anh ở đây, bọn họ không thể bắt nạt được em.”

Tôi mím môi và im lặng.

Bạn thân tôi đứng ở một bên bị lôi vào đến nhướng mày:

“Này nhé, tôi không bắt nạt được anh chắc?”

Cố Kình chỉ đáp lại cô ấy bằng nụ cười hài phóng, nhưng tay lại càn quét giống như gió cuốn mây tàn.

Tôi nhìn Cố Kình như vậy, trong lòng đột nhiên giống như giẫm phải bông, cảm giác rất mềm mại.

Bạn thân tôi líu lưỡi: “Eo ôi, hình như tôi ngửi thấy mùi gì chua ý.”

Một chai, hai chai,... cho đến mười chai.

Nhưng ai có thể cho tôi biết!

Tại sao Cố Kình vẫn không có say?

Uống rượu phạt xong, Cố Kình thậm chí thần thái còn hưng phấn hơn.

Chơi trò tiếp theo, nếu không phải là một vài người đã uống say nằm sấp trên sofa, tôi đã từng nghĩ rằng rượu mà chúng tôi uống hôm nay chính là rượu giả.

Nhưng vẻ mặt hơi say của Cố Kình khiến cho tôi cảm thấy bi thương từ trong lòng.

Ahhhhh, chếch tiệt, nó hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ!

Có vẻ như tối nay tôi chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ ăn miếng thịt này.

08

Sau mấy trò chơi, bạn thân của tôi uống đến say khướt.

Cô ấy gần như đã đem hết toàn bộ kế hoạch nói ra ngoài.

Tôi sợ quá vội bắt taxi đưa cô ấy đi về nghỉ.

Về đến khách sạn,tôi thấy choáng váng, nên dứt khoát mượn men rượu, trực tiếp ôm lấy anh lăn lên giường đi ngủ.

Anh muốn đứng dậy bật đèn, tôi lại giống như con bạch tuộc, ôm chặt lấy anh.

“Đừng…Đừng bật đèn mà!”

Đàn ông hiếm khi vâng lời.

Tôi mừng thầm, tiếp theo đương nhiên là leo lên cột rồi.

Tôi xoay người lên trên.

Cơ bụng cứng quá! Nóng quá, tôi thích nó quá đi!

Tay tôi đột nhiên bị bắt lại, người ở bên dưới thở dốc: “Anh chưa tắm.”

“Lát nữa….”

Đừng làm gián đoạn tâm trạng của tôi.

Nhưng bàn tôi lại nhanh chóng bị bắt lại lần nữa.

Trong bóng tối, đôi mắt Cố Kình dường như bị ánh sáng dập tắt, trở nên tối dần, anh ấy nhìn tôi đầy khát vọng và nghiêm túc.

“Lâm Hân, anh muốn hỏi em một vấn đề.”

“Ừm? Anh mau hỏi….” - Tôi khẽ há miệng, định ăn (thịt) người.

“Em… Em có yêu anh không?”

“Yêu – –”

Mọt giây cũng không do dự, tôi chuẩn bị xuống miệng, cắn miếng (thịt) Đường Tăng này.

Nhưng Cố Kình lại dùng mu bàn tay chặn miệng tôi lại, “Anh nói về tình yêu…”

Tình yêu?

Từ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Như thể một chậu nước lạnh đánh thức tôi dậy,

Đổi lại nếu là tầm hồn bất cần đời của tôi ngày xưa, hẳn là tôi đã mở mắt nói dối không chút do dự.

Nhưng trong đêm tối, xuyên qua ánh trăng, khi tôi nhìn vào đôi mắt nóng bỏng mà kiên định của Cố kình.

Tôi do dự.

Cái tên đầu gỗ thối này thật sự không giống với những người đàn ông khác.

Trong lúc tôi do dự, anh không cho tôi cơ hội trả lời.

Anh ôm lấy tôi, xoay người tôi lại và dễ dàng hạ gục tôi.

Mái tóc dài của tôi xõa ra, tôi trơ mắt nhìn anh bước vào phòng tắm.

“Trên người anh đổi mồ hôi, anh đi tắm trước đã, em đi ngủ trước đi.”

Anh đi chuyển rất nhanh.

Khoảng khắc tôi nhìn thấy góc áo của anh tuột khỏi đầu ngón tay mình, chóp mũi tôi chua sót, đem chính mình buồn bực ở trong chăn.

Làm đi chớ!

Không phải chỉ là một tên đàn ông thối thôi sao!

Tôi có gì mà phải tủi thân chứ!

Hắn còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao!