Nhớ Anh

Chương 9




17

Do điều kiện thời tiết xấu nên các chuyến bay bị hoãn lại, nên tôi chỉ có thể đi tàu cao tốc đến đó.

Trên đường đi, tôi đã theo dõi tin tức trực tiếp tại địa phương.

Nước dâng cao, tràn đập, làm vỡ đê và thậm chí là lỡ đất.

Bọn họ đã điều động người dân rời đi, cứu viện vật tư.

Tôi lướt tin tức, đọc đi đọc lại một lần nữa, tìm kiếm ở khắp mọi nơi.

Đột nhiên tôi nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy trong một đoạn video quay lại hiện trường lũ lụt.

Nhưng theo đó là một cơn đau thấu tim,

Một ngôi làng có tận ba đường ống lũ xả vào, đường ống lớn nhất có đường kính vài mét.*

(Cái này bản thân t hiểu là ngôi làng này dưới đập và có tận 3 lỗ thủng trên cái đập đó)

Nước chảy qua chỗ trũng rất nhanh đã càn quét tất cả, tôi nhìn thấy Cố Kình cùng với vài sĩ quan đặc nhiệm khác đang cùng nhau nhảy xuống nước,

Dòng nước đã ngập đến ngực họ và đang không ngừng dâng lên.

Cố Kình hét lớn, nghiến răng điên cuồng nắm lấy tay đồng đội, cùng họ dùng thân thể áp lại chặn lấy điểm đường ống bị vỡ.

Sắc mặt anh trắng bệch tím tái, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự kiên quyết.

Cảnh tượng này lướt qua nhanh chóng. Và tâm trạng của tôi gần như sụp đổ.

Tôi càng điên cuồng, tìm kiếm tất cả các tin tức, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Cố Kình, anh nhất định sẽ không sao!

Khi tôi đến nơi thì đã là 10 giờ tối.

Tôi điên cuồng gọi điện thoại cho Cố Kình, nhưng chẳng liên lạc được.

Nước mắt đã cạn từ lâu, tôi chỉ biết bất lực và im lặng nhìn đến hoàn cảnh bên ngoài.

May mắn thay thời tiết bắt đầu tốt hơn.

Nhưng cuộc giải cứu vẫn phải tiếp tục.

Con đường dẫn đến các ngôi làng bị ảnh hưởng đã bị chặn, không phải nhân viên cứu hộ thì không được phép bước vào.

Vẫn không có tin tức của Cố Kình.

Tôi lo lắng nhờ mọi người liên lạc với những người bạn tại địa phương và tìm cách lên đỉnh núi cao nhất.

Cầm kính viễn vọng quân sự, quan sát từ xa.

Suốt cả ngày đêm, bờ đê sáng rực ánh đèn, tôi vất vả tìm kiếm.

Nhưng tất cả bọn họ đều biến thành những bức tượng bùn biết đi và tôi không thể phân biệt được ai với ai.

Vì vậy, tôi đã nhìn cả đêm.

Họ cũng tiến hành giải cứu cả đêm.

18

Ngay khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa, điện thoại tôi cuối cùng cũng đổ chuông.

Là Cố Kình gọi đến!

Tôi cầm nó lên với đôi bàn tay đang run rẩy.

“Lâm Hân…Thật xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

Giọng Cố Kình yếu ớt, và khàn hơn bao giờ hết.

Anh ho nhanh như sợ tôi nhận ra điều gì đó.

“Anh …vẫn ổn, không sao đâu.”

Trái tim đang căng thẳng của tôi chợt dịu lại, tôi bật khóc, nhanh chóng cúp máy và gọi video cho anh.

Phải mất một lúc lâu sau Cố Kình mới bắt máy..

Tình trạng của anh rất tệ, đầu được cuốn băng gạc và dường như cả người đều bị trầy xước.

Toàn thân bẩn thỉu, môi thậm chí còn có thể thấy được độ khô.

“Lừa đảo…” - Tôi nhỏ giọng mắng.

Tôi đau lòng chạm vào màn hình điện thoại, nhắc nhở anh ấy:

“Mai đi ăn cơm uống nước rồi nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Cố Kình cười ngượng ngùng.

“Đừng vội cúp máy, em muốn nhìn anh nhiều hơn….” - Tôi gọi anh.

Cố Kình đáp lại, ống kính hơi hướng về phía mình, có hơi lắc lư.

“Ừm, anh lập tức về nơi đóng quân, khi về anh có thể tắm rửa và ngủ rồi.”

Anh phát hiện ra tôi có gì đó không đúng, liền cau mày hỏi:

“Em đang ở đâu vậy? Em đang mặc áo mưa à? Đằng sau hình như có cây.”

Tôi không khỏi nhếch khóe miệng lên:

“A, bị anh phát hiện rồi, đoán xem em ở đâu?”

Cố Kình hơi sửng sốt, sau đó giống như được lắp động cơ, chạy một mạch như đ.iên.



Khi đến đây, rõ ràng là tôi muốn cho anh một bất ngờ.

Nhưng khi nhìn thấy anh như vậy, tôi lại muốn khóc.

Anh chạy rất nhanh, hào hứng đứng trước mặt tôi, nhưng rồi đột ngột dừng lại.

Anh ấy ngượng ngùng đứng trước mặt tôi, bàn tay mà anh vốn định mở ra nay lại thu về đưa ra sau lưng.

“Anh trốn cái gì thế?!”

Tôi khẽ mắng nhẹ anh, nhưng anh không dám cử động.

Vì vậy, tôi điên cuồng lao đến, ôm anh thật chặt.

“Anh bẩn…” - Giọng nói của anh tuy yếu nhưng mang theo sự dịu dàng.

“Không bẩn!” - Tôi càng ôm anh chặt hơn.

Phía sau, những người đồng đội đáng yêu của anh nhao nhao cười phá lên.