Nhớ Em

Chương 60




Editor: Yang Hy.

Tháng mười hai tuyết phủ đầy, cành cây như là bỗng chốc bạc đầu.

Khương Tuệ có thể cảm nhận được lực của người đàn ông giữa khe hở ngón tay, cô mở đôi mắt mông lung, cái miệng nhỏ thở dốc.

Người đàn ông sờ sờ má cô, nhìn bộ dáng nũng nịu ánh mắt mờ mịt của cô, rốt cuộc không có nói bất cứ lời âu yếm nào. Anh là người không có tương lai, cuộc sống hiện giờ đối với anh mà nói, đều là trộm được.

Khương Tuệ có chút thẹn thùng, dùng tay che đôi mắt lại, không dám nhìn anh.

Ai cũng không có tâm trạng xem bộ phim này, Trì Yếm lấy tay cô ra, đối diện với đôi mắt ướt át của cô: "Trong kịch bản có diễn cái này?"

Khương Tuệ: "Không có, ăn quả táo độc sẽ hôn mê, sau đó hoàng tử tạo phản, hoàng hậu sẽ đến cứu công chúa Bạch Tuyết."

Trì Yếm gật đầu.

Khương Tuệ cảm thấy không đúng: "Nếu thật sự diễn cái này, anh có giận không?"

Trong mắt cô mang theo chút hưng phấn nhàn nhạt, trên đời phần lớn các cô gái đều như vậy, giống như có thể nghe được người mình thích thừa nhận ghen là một điều rất thỏa mãn.

Thật là tâm tư của tiểu thiếu nữ, Trì Yếm không nói một lời.

Khương Tuệ lắc lắc cánh tay anh: "Có giận không?"

"Ừm."

Cô lộ ra ý cười mềm mại: "Em sẽ không để anh tức giận."

Trì Yếm: "Được."

Khương Tuệ nói: "Anh cũng đừng để em tức giận đó."

Trì Yếm nhất thời không có cách nào trả lời cô, anh không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để nói với cô, hết năm nay anh nhất định phải rời khỏi đây, anh đã từng nghĩ tới kết cục của cô vô số lần.

Thời điểm tàn nhẫn nhất, anh đã nghĩ sẽ không thèm quan tâm tới cô. Bất luận cô có kết cục gì, ít nhất nó sẽ không cản trở cuộc sống anh. Không ai có thể nhận ra anh đã trả giá bao nhiêu để đi đến ngày hôm, tự tôn, kiêu ngạo, chịu đựng đói khát, chửi rủa, thậm chí gặp phải mối đe doạ tử vong. So sánh với những thứ đó, có vẻ như cô chỉ là một thứ nhỏ bé.

Nhưng hiện tại tâm anh đang bị trướng lên vì sự ôn nhu, không còn cách nào thờ ơ nữa.

Gió đêm bị cửa sổ chắn ở bên ngoài, Khương Tuệ nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh: "Tôi nên làm sao với em bây giờ."

...

Không ai biết nội dung của vở kịch, khi bọn họ đang khẩn trương trong buổi diễn tập, lễ Giáng Sinh đã đến.

Bữa tiệc văn nghệ của trường trùng hợp chính là hôm nay.

Khương Tuệ thay bộ lễ phục công chúa cổ điển, còn Trần Thục Quân thay bộ lễ phục hoàng tử, cười tủm tỉm nhìn nhau.

Trần Thục Quân: "Tuệ Tuệ, cậu có khẩn trương không? Hiện tại tớ đặc biệt lo lắng, cậu biết đó, từ nhỏ đến lớn tớ rất ít lên sân khấu biểu diễn, hôm nay ba mẹ tớ đều tới, ngồi ngay ở dưới, hiện tại tim tớ đang đập thình thịch, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi."

Khương Tuệ vốn không khẩn trương, nghe cô nàng nói cũng thấy có chút khẩn trương.

Cô lại có chút hâm mộ Trần Thục Quân, nếu Khương Thủy Sinh không bị bệnh, lại ở gần như vậy, ba khẳng định cũng tới xem tiết mục của bọn họ.

Cũng may Trì Yếm sẽ đến, anh đã đồng ý với cô, sẽ dành thời gian đến đây cổ vũ cô.

Hiện tại ngoại trừ Khương Thủy Sinh, Trì Yếm đối với cô mà nói cũng là người rất quan trọng, nếu anh đến, cô sẽ cảm thấy thân thuộc và an toàn.

Cùng lúc đó, Trì Yếm gật đầu với bác sĩ: "Có thể bắt đầu rồi."

Khương Thủy Sinh ngồi trên giường bệnh, ngón tay siết chặt, cười khổ nói: "Nói ra không sợ Trì Yếm con chê cười, chú có chút khẩn trương. Nếu cuộc phẫu thuật này không thành công, chú thật sự không biết Tuệ Tuệ sẽ như thế nào. Cũng may con bé đã thành niên, hiểu chuyện lại có năng lực, một phần khoản tiền tiết kiệm trong nhà là con bé kiếm đó."

Trì Yếm dừng một chút, không quá thuần thục mà mở miệng an ủi: "Đừng lo lắng, đây đều là bác sĩ tốt nhất."

"Chú biết, cũng cảm ơn con đã giúp chú gạt Tuệ Tuệ, chú quá rõ cảm giác nôn nóng khi đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, chú đã trải qua hai lần, không hy vọng con bé cũng bị loại bóng ma này bao phủ."

Trì Yếm trầm mặc: "Sẽ không có việc gì, cô ấy còn đang đợi chú."

Khương Thủy Sinh khôi phục tinh thần, nói với bác sĩ: "Phiền toái rồi."

Sau khi ông bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Trì Yếm ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Máy chữ to trên phòng phẫu thuật biến thành "Đang Phẫu Thuật", Thủy Dương ngồi bên cạnh Trì Yếm, thật ra cũng có chút ngoài ý muốn.

Dù sao Trì Yếm cùng Khương Tuệ đã ước định thời gian làm phẫu thuật cho Khương Thủy Sinh là nửa năm sau, nhưng Trì Yếm đẩy thời gian lên trước.

Thủy Dương nhìn Trì Yếm an tĩnh trầm mặc, trong miệng cay đắng: "Cô ấy không hiểu nỗi khổ tâm của anh."

Trì Yếm rũ mắt cười cười.

Thủy Dương hiểu rõ, Trì Yếm yên lặng làm hết những chuyện này, chính là sợ có một ngày bản thân đột nhiên xảy ra chuyện, khi đó không còn năng lực trợ giúp Khương Thủy Sinh làm phẫu thuật nữa.

Trì Yếm muốn thừa dịp mình còn chưa suy sụp, tận khả năng sắp xếp cho cô một con đường.

Thủy Dương lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi: "Hút một điếu không?"

Trì Yếm nhận lấy, kẹp giữa ngón tay, nhưng khi Thủy Dương đốt lửa anh lại đẩy ra.

Trì Yếm nói: "Ở bệnh viện, hơn nữa hiện tại tôi không hút."

Thủy Dương lại cất đi.

Hắn nhìn ra cảm giác áp lực dưới sự trầm mặc của Trì Yếm, hắn nói: "Đại học của bọn họ có phải đang tổ chức hoạt động gì đó không? Lúc tôi lái xe đến đây, bên ngoài trường học bố trí rất nhộn nhịp, còn có áp phích. Ông chủ có muốn qua đó với công chúa nhỏ không? Chú Khương làm phẫu thuật phải tốn thời gian rất lâu, một đi một về khẳng định tới kịp."

Trì Yếm lắc đầu: "Cái kia không cần thiết."

"Cô ấy sẽ không thất vọng chứ?"

Ánh mắt Trì Yếm hờ hững, bình tĩnh nói: "Trải chăn trước, sau này sẽ không khóc."

Thủy Dương có chút kinh ngạc: "Anh nghĩ làm vậy sẽ tốt sao?"

"Thủy Dương, cậu nói cho tôi biết, nếu giữa tôi với Nhạc Tam, tôi thất bại, sẽ có hậu quả gì."

Thủy Dương gian nan nói: "Nếu anh thất bại, Đái Hữu Vi sẽ chết, Lương Thiên Nhi cũng không trở về, Trần Chí Cường, còn có Triệu Thiên Nguyên bọn họ, cũng không có kết cục tốt. Là cấp dưới trước của anh, chúng tôi cũng sẽ bị chèn ép. Mấu chốt nhất chính là..."

Bệnh viện an an tĩnh tĩnh, Thủy Dương nghe thấy giọng nói trần thuật sự thật của mình: "Anh hoặc là chết, hoặc là bị Nhạc Tam tra tấn thảm đến chết."

Những người bên cạnh Trì Yếm, sẽ không có bất cứ ai có kết cục tốt, Khương Tuệ trong khoảng thời gian này, cũng ở bên Trì Yếm, Thủy Dương thậm chí không dám nghĩ đến kết cục của cô.

Trì Yếm gật đầu, giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán: "Nếu ngày nào đó tôi không tỉnh táo, cậu hãy dùng những lời này để nhắc nhở tôi tỉnh lại."

Ánh mắt anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuyết rơi lâu như vậy, đêm nay rốt cuộc cũng ngừng.

Công chúa đi xuống sân khấu không nhìn thấy anh, hẳn là rất khổ sở.

Hậu trường đã thu dọn sạch sẽ, Trần Thục Quân nói: "Tuệ Tuệ, cậu còn không đi sao?"

Ánh mắt Khương Tuệ rơi xuống thính phòng, cô đã tìm rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trì Yếm.

Cô một thân quần áo cực kỳ hoa lệ, hơn nữa CLB Kịch vừa rồi đã lấy được thành công lớn, rất nhiều người đều đang lặng lẽ nhìn cô.

"Cô ấy chính là cô gái vừa rồi diễn công chúa sao?"

"Đúng vậy, hoa khôi mà khoa Báo chí ngầm công nhận, tên là Khương Tuệ, tôi cực kỳ thích mặt cô ấy."

"Tôi thấy cô ấy đứng đó lâu rồi, là đang đợi ai sao?"

"Ai lại nỡ để cô ấy chờ chứ, tò mò ghê. Suỵt, cô ấy đang nhìn qua, chúng ta đi thôi, bên ngoài tuyết còn đang rơi, lạnh muốn chết, về phòng ngủ sớm một chút."

Khương Tuệ thu hồi ánh mắt, cô đáp lại Trần Thục Quân: "Thay quần áo rồi đi thôi."

Cô đến phòng thay quần áo cởi trang phục biểu diễn, dù có chút mất mát, nhưng cảm xúc cũng không đến mức quá xuống dốc. Dù sao tháng sau trường học đã phải nghỉ, tới gần tết, ai lại không bận chứ?

Khương Tuệ bung dù đi đến cổng trường, thấy chiếc xe quen mắt, ánh mắt cô sáng lên, đi qua mới thấy người ngồi trong xe là chú Trương.

Chú Trương cười đến hàm hậu: "Cô Khương, ông chủ để tôi tới đoan cô."

Khương Tuệ nói: "Vất vả cho chú rồi, Trì Yếm có chuyện gì sao?"

"Chú cũng không biết, chắc là đang bận, người làm ăn như bọn họ đều bận."

Khương Tuệ hà hơi làm ấm tay, cười gật đầu: "Đúng vậy, sắp đến tết rồi."

Nhắc tới đề tài sắp tết, chú Trương cũng có chút cao hứng, dù sao ý nghĩa của tết cũng là đoàn tụ, ông hàn huyên cùng Khương Tuệ một lát, cho đến khi đưa cô về nhà.

Trong phòng không bật đèn, Khương Tuệ thay giày vào nhà, đêm nay bởi vì biểu diễn nên cô còn chưa ăn cơm, vốn dĩ muốn đi ăn cùng Trì Yếm, nhưng anh không có tới, vì thế cô không có ăn cơm.

Khương Tuệ nhìn thời gian, đã 11 giờ tối, Trì Yếm hiếm khi còn chưa về vào giờ này.

Cô vén tay áo lên đi vào phòng bếp, tự mình làm thịt ba chỉ xào chao, còn làm thêm trứng gà xào hành, sau đó bật lửa nhỏ nấu cháo trắng làm ấm dạ dày.

Đồ ăn đã làm xong, Trì Yếm vẫn chưa về nhà, cô quyết định xem TV một lát để chờ anh.

...

Trước khi vào nhà, Trì Yếm thấy bên trong còn thấp thoáng ánh đèn, anh xoa xoa thái dương, không biết lát nữa sẽ phải đối mặt với trường hợp gì. Cuộc phẫu thuật của Khương Thủy Sinh đã kết thúc, trước mắt cực kỳ thành công, nhưng có xuất hiện phản ứng bài trừ hay không, còn có những chuyện sau đó đều nói không chắc.

Anh nghĩ, nếu cô thoạt nhìn mất mát, anh sẽ lãnh đạm một chút.

Dù sao anh vốn dĩ không phải một người đàn ông săn sóc lại tuân thủ hứa hẹn.

Hôm nay những lời Thủy Dương nói, cũng được anh lấy ra để cảnh tỉnh bản thân thời thời khắc khắc về kết cục của mình, anh dù ti tiện, nhưng không đến mức kéo cô chôn cùng. Dù sao đó cũng là cô gái mà thời niên thiếu anh luyến mộ, ngớ ngẩn chỉ là một chút choáng váng, nhưng không thể đem cả đời mà xui xẻo ở bên anh.

Trì Yếm dừng một chút, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Không khí hoà quyện mùi đồ ăn, rạng sáng một giờ rưỡi, một thiếu nữ mềm như bông cuộn tròn ngủ trên sô pha.

Cô nghe thấy tiếng động liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Trì Yếm trên vai còn mang theo bông tuyết.

Trì Yếm mím môi nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, anh vừa muốn nhíu mày nói mình bận.

Nhưng cô lại bật cười, như dùng thuỷ mặc hồng nhạt, vẽ ra sắc thái động lòng người nhất trên đời, bức tranh về đêm mùa đông yên tĩnh bỗng trở nên tràn đầy sức sống. Một chút, tựa như muốn hoà tan sự lạnh băng từ trong ra ngoài.

Thiếu nữ nhảy xuống sô pha, giống như tiểu hồ điệp nhẹ nhàng, lấy một cái khăn lông ra đưa cho anh. Đôi mắt cô ướt át, chân thành lại ôn nhu: "Trì Yếm, anh bận rộn như vậy, có ăn cơm chưa? Anh bị bệnh bao tử, không thể đối xử với thân thể mình như vậy, hiện tại còn trẻ không có di chứng, nhưng già rồi sẽ rất khó chịu."

Tất cả từ ngữ lạnh lùng như mắc ở cổ họng.

Anh gần như chịu không nổi sắc thái sáng ngời đáng yêu như vậy, sự thờ ơ cùng khinh mạn bị cô không chút cố sức đã đánh nát. Biến thành mảnh pha lê sắc nhọn, cứa từng nhát vào trái tim.

Vẻ mặt anh có chút trống rỗng trong giây lát.

Vì sao cô có thể như vậy? Bị người khi dễ cũng không oán hờn không tức giận, còn một mực chân thành nghĩ đến bệnh bao tử mà đến chính anh cũng không thèm để ý kia.

Anh thậm chí muốn phát giận, tính tình Khương Tuệ tốt như vậy, về sau gặp phải một người không tốt khinh cô lừa cô thì phải làm sao?

Khương Tuệ thấy anh chỉ rũ mắt nhìn mình, không nói một lời, cũng cảm giác được cảm xúc của anh không đúng, cô ngửa đầu nhìn anh.

Trong ánh mắt mang theo ánh nước mềm mại, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh không vui, là em làm sai cái gì sao?"

Trong cổ họng anh rất khó chịu, trái tim giống như bị người ta gắt gao bóp chặt: "Không có không vui, Tuệ Tuệ không làm sai cái gì cả, là tôi sai, tôi không tốt với em."

Cô nói: "Không sao, năm nay không tới được, còn có năm sau, Trì Yếm, chúng ta có cả đời."

Cảm giác chua xót nảy lên hốc mắt, chính anh còn không nhận ra giọng nói của mình đã nghẹn đến mức nào.

"Ừm, có cả đời."

Khương Tuệ bưng đồ ăn vẫn luôn ấm nóng lên, hai người ăn sáng vô cùng đơn giản, cháo nấu rất lâu, uống xong liền thấy vô cùng ấm.

Cô cười nói: "Sắp đến tết rồi, trường học cũng sắp nghỉ, em cảm thấy, mùa đông năm nay không có lạnh như năm rồi. Sáng nay chị Tuyết hỏi em, muốn đến nhà chị ấy ăn tết không, năm nay chị ấy sẽ về nhà. Cuối cùng cũng có một năm không đi theo Cao Quân, Trì Yếm, hai người ở bên nhau, vẫn luôn là chuyện rất không dễ dàng đúng không?"

Trì Yếm biết mình sắp xong đời. Điều anh luôn lo lắng là, có một ngày nếu anh rời khỏi cuộc sống Khương Tuệ, cô phải làm sao, có thể bị người khác khi dễ đến không vui hay không.

Nhưng thật ra anh càng lo lắng cho chính mình, nếu có một ngày Khương Tuệ rời khỏi cuộc sống anh, anh phải làm sao.

Gặp qua ánh sáng đẹp nhất trên đời, anh sợ từ đây một khi trời tối, thế giới sẽ không còn phương hướng nữa.

"Đúng vậy." Rất không dễ dàng, Tuệ Tuệ.