Có người nói trường cấp ba là địa ngục, lên đại học cũng có nghĩa lên đến thiên đàng, chỉ cần bình chân như vại, ngủ tít thò lò, đến tiết thích thì đi học không thích thì thôi, trước kỳ thi thì xem qua trọng điểm, trước một tuần ôm sách tụng kinh, sao cho đạt 60/100 vừa đỗ qua môn, có thêm một điểm cũng là phí sức. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như thế, đặc biệt là Trần Hân cùng đa số sinh viên Bắc Đại.
Áp lực thi đại học đã biến mất, thế nhưng Trần Hân nhanh chóng nhận ra xung quanh cậu ai cũng đang chạy đua với chính mình, từ các bạn đồng niên đến các anh chị lớp trên, mọi người đều gắng sức tích cóp điểm trung bình (GPA), 80 điểm còn e chưa đủ. Điểm càng cao càng tốt, điểm cao mới có thể săn được học bổng nước ngoài. Mà muốn thế, chỉ còn cách học ngày học đêm.
Việc học trên đại học dựa vào tính tự giác, mà Trần Hân lại là một học sinh có kỷ luật. Ai vào Bắc Đại mà chẳng thông minh, chỉ cần chăm chỉ thì không lo không học nổi. Các bạn cùng phòng Trần Hân ai cũng giỏi cả, không người nào là không nỗ lực, Trần Hân sao có thể để thua kém anh em? Cậu không bỏ tiết nào, lại ngồi bàn đầu nghiêm túc nghe giảng, ghi bài.
Rất nhanh, các bạn cùng lớp biết đến năng lực toán học của cậu. Chả là buổi đầu tiên môn toán cao cấp, thầy giáo ra ví dụ mẫu cho các sinh viên làm, gọi đúng tên Trần Hân lên bảng. Đầu óc vài bạn trong lớp còn đang lâng lâng sau kỳ nghỉ hè, nghe giảng xong vẫn ù ù cạc cạc, thế mà Trần Hân nhanh chóng dùng cách đơn giản rõ ràng nhất giải được bài toán, làm cho ai nấy khâm phục không thôi. Từ đó, Trần Hân trở thành học trò cưng của thầy giáo, mà các bạn trong khoa đều tôn xưng cậu làm đại thần.
Trong lòng Trần Hân cũng không cảm thấy mình giỏi toán đến thế, cậu biết mình chẳng là gì nếu so với đám đại thần thực thụ trong khoa toán, những người đã làu thông vi phân tích phân trên ghế trường phổ thông. Nhưng nói cho cùng, đấy cũng không phải chuyên môn của cậu, Trần Hân cảm thấy mình học toán như thế cũng đã đủ dùng.
Kỳ huấn luyện quân sự Thanh Hoa kết thúc vào trung tuần tháng chín. Trình Hâm được giải phóng, lập tức phóng sang trường bên. Biết hắn đến, Trần Hân ngừng tự học, sắp xếp máy vi tính cùng sách vở vào balô ra khỏi tòa nhà Nhất Giáo.
Trình Hâm còn lạ nước lạ cái, chỉ có thể chờ ở cửa Đông Bắc Đại dễ thấy nhất. Hắn ngồi trên bậc thang thư viện ngay đấy, tay vuốt trên màn hình di động, chốc chốc lại nhìn đông liếc tây, cuối cùng thấy được Trần Hân đang đeo balô lạch bạch chạy đến.
Hai đứa đã một tuần không gặp, Trình Hâm nở nụ cười, nhanh nhẹn đứng lên đi về phía cậu: "Sao em không ở trong thư viện?"
Trần Hân thở hổn hển: "Thư viện, hết chỗ ngồi, tôi tự học, bên Nhất Giáo, cũng gần đây. Hết học quân sự, rồi à?"
Trình Hâm đưa tay xoa đầu cậu, cảm giác thật mềm mại khoan khoái: "Em thế nào rồi? Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"
"Ừ. Còn cậu?" - Trần Hân mỉm cười gật đầu, nhìn Trình Hâm không chớp mắt. Tóc hắn lúc huấn luyện quân sự được cạo sát, đầu gần trọc cả, nhưng đã đẹp trai thì để kiểu tóc nào cũng không quan trọng.
"Không đến nỗi." - Sau khi vào học Trình Hâm mới thấy rằng các sinh viên khoa kinh tế khác hẳn sinh viên các khoa khác ở Thanh Hoa. Phần lớn mọi người học khoa học, kỹ thuật, quần quật trong phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời, còn sinh viên kinh tế thì trái lại, chỉ đăm đăm kiếm tiền tài vào túi nên tính cách có phần táo bạo hơn. Luận về thành tích thì khoa kinh tế chẳng thua ai, phần lớn sinh viên lúc thi đại học đều nằm trong tốp 10 toàn tỉnh. Về ngoại hình cũng có sự cách biệt, sinh viên kinh tế quen đóng bộ Âu phục giày da bóng loáng, áo gấm xông hương, tướng mạo rất ưa nhìn, lại là con nhà giàu nữa, đều thuộc dạng "cao phú soái" hoặc "bạch phú mỹ". Mà Trình Hâm lại còn nổi trội, vì hắn được học lớp đặc cách trong khoa, vốn chỉ dành riêng cho các vận động viên chuyên nghiệp được tuyển thẳng với nhiều ưu đãi. Theo thông lệ, dù Trình Hâm có thi đặc tuyển thể thao chăng nữa, nhưng đã xét tuyển theo điểm thi đại học thì sẽ được trộn lẫn với những người bình thường vào các lớp. Thế nhưng không hiểu nhầm lẫn thế nào mà hắn lại được xếp vào lớp đặc cách gồm toàn các vận động viên.
Vì thế, Trình Hâm quả là một trường hợp xưa nay hiếm, là điển hình "cao phú soái" chính hiệu, vừa vào trường đã lừng lẫy khắp nơi, hấp dẫn vô số ánh mắt của các nữ sinh. Đương nhiên, một vài người hẹp bụng sẽ tỏ ra bất mãn, bởi không phải ai thông minh cũng biết điều. Trình Hâm tuổi trẻ nhưng là tay sành sỏi, thừa sức hiểu rõ thái độ của người khác, nhưng hắn không nói gì với Trần Hân, sợ cậu lo. Ở ký túc xá có phần khó chịu, Trình Hâm liền về ở nhà của mẹ hắn mua cho, nhưng có hơi xa, hắn muốn mua chiếc ôtô, chỉ sợ thủ tục đăng ký rườm rà phiền toái.
Hai đứa đứng trước thư viện, bốn mắt nhìn nhau đến quên trời đất, mãi đến lúc nghe thấy một tiếng ho khan của người qua đường mới sực tỉnh. Trần Hân đỏ mặt, quay đi: "Ta, đi thôi." Cậu muốn dẫn Trình Hâm đi thăm thú quanh trường, nhất là đến xem hồ Vị Danh.
Trình Hâm gật đầu: "Ừ, đưa balô cho anh."
Trần Hân lắc đầu cười: "Không nặng đâu, tôi mang được mà."
Trình Hâm vẫn giơ tay nhấc balô quàng lên vai mình, bên trong có máy vi tính và sách vở, cũng hơi nặng. Đang tiết học, trong sân trường vắng lặng hơn hẳn, chỉ có quanh hồ Vị Danh thỉnh thoảng gặp dăm ba người qua lại. Nắng thu tháng chín lọc qua những kẽ lá bạch quả vàng ươm còn sót lại trên cành, rọi xuống mặt đất thành những hoa văn chập chờn làm cho tâm hồn lắng đọng. Không gian thơ mộng bình yên tựa hồ dành riêng cho đôi trẻ, thầm lặng mà như nói bao lời.
Bỗng một con chim khách to tướng từ trên ngọn cổ thụ bổ nhào xuống đất, nhảy loi choi trên mặt cỏ, kêu quang quác phá vỡ cảnh tĩnh lặng. Hai người nhìn nhau bật cười. Trình Hâm sờ sờ cằm: "Con chim này nướng lên ăn có ngon không nhỉ?"
Trần Hân chợt dở khóc dở cười: "Ăn nó làm gì?" Chim khách ở Bắc Kinh nhiều đến kinh người, Thanh Hoa Bắc Đại cây cối rậm rạp càng thu hút chúng hơn nữa, lúc nào cũng có thể thấy hàng đàn nhảy lót tót ngay trên mặt đất, hoàn toàn không sợ người. Có những con to gần bằng con gà, làm Trần Hân lúc mới nhìn thấy cứ hiếu kỳ ngắm mãi.
Trình Hâm cười: "Ai bảo nó đến phá đám?"
Trần Hân không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã đến bên hồ. Cành liễu phất phơ la đà mặt nước, tháp Bác Nhã soi bóng gương trong, quang cảnh thật là phong nhã.
Trình Hâm cười ha hả: "Hồ Vị Danh nức tiếng là đây ư? Còn nhỏ hơn cái ao vuông trong thôn em đấy!"
Trần Hân mất hứng, liếc sang: "Chùa đất Phật vàng mà!" Nói xong không khỏi sờ tai, hình như câu này nghe quen quen thì phải.
Trình Hâm gật đầu liên tục: "Ừ, ừ, anh đùa tí thôi mà. Ở miền Bắc ao hồ không rộng bằng dưới Nam ta. Thôi mình tìm chỗ nào ngồi đi."
Hai người đi nửa vòng hồ rồi lên cầu ra cù lao nhỏ. Giữa hồ có đình nghỉ chân, bên cạnh có neo chiếc thuyền bằng đá. Cả hai trèo vào trong thuyền ngồi bó gối, vừa ngắm cảnh hồ nên thơ, vừa tâm sự những chuyện thường ngày, tận hưởng sự bình yên lãng mạn.
Trình Hâm còn chưa bắt đầu lên lớp, bảo: "Anh xem qua sách toán cao cấp, thấy khó nuốt cực! Đến lúc không hiểu bài thì lại phải sang nhờ em kèm cho." Hắn nhìn Trần Hân, cười vang.
Trần Hân gật đầu: "Ừ, cậu sang đây, ta cùng tự học." May mà hai người học gần nhau, có thể lại học nhóm như xưa.
"Thế nhá!"
Trình Hâm chống tay ngửa người ra sau, duỗi hai chân va vào Trần Hân một cái. Trần Hân lườm hắn. Chợt mắt Trình Hâm lóe lên như ánh chớp: "Em có sợ người khác biết chuyện chúng mình không?"
Trần Hân nhìn hắn, lắc lắc đầu. Cậu chọn trường Bắc Đại, ngoài lý do khoa sinh học ở đây phát triển, còn vì nơi đây là cái nôi của những tư tưởng tiến bộ, bao dung bác ái. Dưới mái trường này, mỗi người đều có thể được là chính mình. Có lần Trần Hân nghe bạn cùng phòng tán gẫu về những "cái nhất" của các khoa: Một là khoa toán nhiều đại thần nhất, khoa hóa nhiều "đồng chí" nhất, khoa sinh nhiều người chuyển ngành nhất. Thân là sinh viên khoa sinh nhưng cậu lại chú ý vào vế thứ hai, nếu Bắc Đại nhiều bạn gay thì mình cũng không đến nỗi lạc loài, xem ra có bị bạn bè thầy cô biết được cũng không có gì phải sợ.
Trình Hâm nở nụ cười, xoa đầu Trần Hân: "Chúng mình không cố giấu giếm, cũng không cố phô bày, em thấy có được không?"
"Được." - Trần Hân gật đầu cười, thoải mái buông gối xuống đụng vào chân Trình Hâm, sẻ chia hơi ấm.
Trình Hâm bảo: "Chốc nữa ta đi chọn xe đạp. Trường anh rộng quá, cuốc bộ mỏi hết cả chân."
"Ừm". Bên Bắc Đại, từ ký túc xá ra giảng đường đi bộ không đến mười phút, không có xe cũng không sao, thế nhưng Trần Hân vẫn muốn sang Thanh Hoa thăm Trình Hâm được thuận tiện. Cậu nói: "Mua xe cũ nhé?"
Trình Hâm bảo: "Mua mới đi, có tốn kém gì mấy đâu?"
Trần Hân chần chừ nói: "Sư huynh bảo, xe mới dễ mất lắm đấy."
Trình Hâm khoát tay: "Không sao, mua thêm cái khóa tốt tí là được. Ta không mua xe đắt, khoảng vài trăm thôi, đi xem sao đã."
Đây là lần thứ nhất Trần Hân đi dạo phố Bắc Kinh, trước đấy cậu có đi xa lắm cũng chỉ là ra siêu thị nhỏ trong trường mua đồ dùng hàng ngày. Bạn cùng phòng có rủ, nhưng cậu lại muốn cùng Trình Hâm đi.
Rốt cuộc, Trình Hâm vẫn mua chiếc xe đạp địa hình hiệu Giant của Tiệp khắc, giá hơn một nghìn, và yêu cầu lắp thêm ghế phía sau. Trần Hân chọn một chiếc xe rẻ nhất, chưa đến bốn trăm đồng. Nhìn xe đạp mới tinh, cậu thầm khấn sao cho đừng bị trộm.
Gió cuối thu mát mẻ, hai người sóng đôi đạp xe, tận hưởng sự yên bình. Về đến trường học, trời đã nhá nhem, cả hai ăn cơm ở bên ngoài rồi Trình Hâm đưa Trần Hân về đến cổng trường, bảo: "Bọn mình ra hồ Vị Danh chơi đi, nghe nói buổi tối ở đấy càng đẹp hơn đấy."
Trần Hân gật gật đầu, nghĩ đến lời các bạn rằng tình nhân thường thừa lúc tối trời cặp kè ở đấy, không ngờ chẳng bao lâu sau chính mình cũng làm như họ. Trong lòng cậu nổi lên hứng thú cùng một chút chờ mong, sau khi đỗ xe xong liền cùng Trình Hâm đi về phía hồ.
Ánh trăng lung linh soi bóng trên mặt hồ thăm thẳm, khung cảnh thơ mộng như trong tưởng tượng. Chung quanh vừa nhộn nhịp lại bình yên, nhộn nhịp vì có đôi lứa sánh vai dặt dìu khắp chốn, mà những lời tình tự thì thầm lại khéo lẫn vào trong tiếng gió đùa lá cây xào xạc, khẽ khàng rón rén như sợ vô ý phá vỡ sự yên bình.
Trình Hâm thả chậm bước chân, Trình Hâm nắm lấy bàn tay cậu. Đôi bạn dắt nhau đi đến dưới một gốc cây. Dưới sự che chở của bóng đêm và tán lá, Trình Hâm dứt khoát cúi đầu, môi tìm đến môi. Trần Hân khiếp sợ, đang ở ngoài trời, chung quanh có bao nhiêu người đang qua lại thế kia! Nhưng rồi nỗi sợ không ngự trị được lâu trong lòng cậu. Trong phút giao hòa, đôi tay bất giác ghì lấy cổ ai mà đáp lại say sưa, lại có phần vồn vã. Đã một tháng ròng không âu yếm, làm sao kiềm được nỗi khát khao?
Cả hai nhanh chóng động tình, nhưng chẳng làm gì được hơn là ôm chặt lấy nhau quấn quýt. Hơi thở dập dồn, ốc đảo ngay trước mắt kia nhưng cơn khát không cách nào thỏa mãn, cổ họng phát ra một tiếng cháy bừng. Tay Trình Hâm vừa đưa xuống phía dưới, bỗng tiếng bước chân nện nhịp nhàng phá tan cơn mê diễm lệ. Trần Hân choàng tỉnh, nhớ ra bản thân mình đang ở đâu, gương mặt thoắt nóng ran. Hồ Vị Danh thanh tao thuần khiết, sao nỡ làm ô trọc nơi đây? Cậu vội buông tay, đẩy Trình Hâm ra: "Đừng."
Trình Hâm ôm chặt cậu trong lòng, hổn hển: "Thôi để đến cuối tuần về nhà vậy."
Trần Hân vùi đầu vào ngực hắn: "Ừ.."
Một lúc lâu sau, hơi thở hai người mới bình thường trở lại. Trình Hâm cọ mũi trên cổ Trần Hân, thủ thỉ: "Ngày mai anh bắt đầu tập bóng rổ, mỗi ngày hai giờ, đến tối sẽ tìm em cùng học, giữ chỗ hộ anh nhé."
Trần Hân gật đầu: "Ừ." Cậu biết Trình Hâm dự tuyển thông qua con đường thể dục, không thể không đóng góp cho trường, hơn nữa giải bóng rổ sắp khởi tranh.
Đôi đầu chụm lại một hồi lâu, Trình Hâm mới nói lời tạm biệt. Trần Hân không muốn tự học nữa, đạp xe về phòng. Lúc khóa xe dưới chân ký túc xá, nhìn một loạt xe cũ xếp hàng dài, chỉ có xe mình mới tinh đập ngay vào mắt, Trần Hân lại đâm lo, lại ước giá mà xe mình cũ đi một tí.
Mang theo tâm trạng lo âu lên phòng, Trần Hân thấy các bạn đều có mặt. Hứa Thị bảo: "Nhóc đi đâu mà lâu thế? Điện thoại gọi không được, tin nhắn cũng chẳng trả lời."
Trần Hân vội rút di động ra xem, phát hiện không biết từ lúc nào đã đặt "chế độ trên máy bay", chẳng trách không nghe âm báo: "Xin, xin lỗi, không cẩn thận tắt máy. Có việc gì thế?"
Lôi Diệm nói: "Cũng chẳng có gì. Bọn này định tìm cậu cùng ăn một bữa mà liên lạc không được, thôi để hôm khác vậy."
Trần Hân ngượng ngùng: "Xin, xin lỗi, các cậu, đâu cần đợi tôi, như thế."
Lương Chấn Nam cười hề hề: "Thật ra cũng có chút chuyện muốn nhờ cậu. Bọn mình muốn hẹn đôi với mấy nữ sinh trường ngoại ngữ, bên kia cũng có bốn cô."
Trần Hân đã hiểu "hẹn đôi" là thế nào: "Nhưng tôi, có người yêu, rồi mà." Lúc vừa gặp nhau, cậu đã thành thật khai báo như vậy.
Hứa Thị vỗ nhẹ vào gáy cậu: "Làm gì mà như phải bỏng thế hả? Không phải bảo cậu đến ve vãn người ta, chỉ cần đến ngồi đấy cho đủ số, nhân tiện giữ chút thể diện cho anh em, phải cho bọn họ biết khoa ta cũng có trai đẹp. Nhất định phải đi! Hạnh phúc của mọi người nhờ cả vào nhóc đấy!"
Trần Hân ngạc nhiên, cúi đầu cười: "Ừ, thế cũng được."
Hứa Thị bảo: "Mọi việc thế là xong, tối thứ sáu cùng đi ăn cơm, không được vắng đấy nhá!"
Trần Hân nhăn trán: "Thứ sáu ư?" Đã hẹn Trình Hâm gặp nhau hôm thứ sáu.
Hứa Thị liếc cậu: "Nhóc bảo người yêu không ở Bắc Kinh, còn bận chuyện gì được hả?"
Trần Hân khó xử: "Nhưng, thứ sáu, tôi hẹn bạn mất rồi."
Hứa Thị nài: "Ăn một bữa cơm thôi mà, ăn xong muốn đi đâu thì đi, làm gì cũng được, muốn đi qua đêm cũng chẳng sao!"
Trần Hân: "..."
Sao đột nhiên có cảm giác tên này đã biết chuyện gì rồi!
Trần Hân không thể chối từ, đành bảo Trình Hâm thứ sáu bận chút việc, dời giờ hẹn lại. Trình Hâm truy hỏi việc gì. Trần Hân sợ hắn suy diễn nhiều, vốn định giấu, thế nhưng không quen nói dối, đành phải thẳng thắn với Trình Hâm. Quả nhiên, nghe xong hắn rất bực mình, thế nhưng cũng không bảo không cho cậu đi. Trần Hân nhanh trí vuốt ve: "Chỉ là ăn cơm với bạn thôi mà. Ăn xong sẽ đến ngủ ở nhà cậu nhé."
Trình Hâm vui hơn: "Thế còn tạm được."