Nhóc Con Hôm Nay Lại Nổi Thú Tính Rồi!

Chương 39: Trí nhớ của Hạ Doãn




“ Vậy Hạ Lâm thật sự còn sống, nhưng lại bị mất trí nhớ. Ha, bộ đang đóng phim chắc? ”

Lục Hải ngồi gọn trong lòng Nhất Dương, lại đưa dáng vẻ không khỏi cảm thán với loại tình tiết cẩu huyết thường xuất hiện trong mấy bộ phim tình cảm ba xu, giờ lại xảy ra với chính hai người bạn thân của anh, có nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

“ Gọi bác sĩ đến, chứ cậu ở đây ăn bám thôi chứ có làm được gì đâu ” Nhất Dương cũng không quên chêm vài câu thẳng thừng tấn công thẳng vào tâm lý của Doãn khiêm.

“ Chứ hai người cũng phải bác sĩ đâu, đến đây phá thôi chứ làm được gì ”

Bên ngoài thì những người công nhân đang lao động vật vã dưới ánh nắng nóng oi ả của vùng gần biển để xây lại toàn bộ các căn nhà trong vòng trước một tháng cho kịp tiến độ. Mặt khác thì bên trong lại đang diễn ra cuộc đấu võ mồm giữa hai người đàn ông máu mặt và ba người đàn ông khác ngồi nhìn.

" Chú già rồi mà cũng ham đi chơi ha? ”

" Tôi đi chơi với người yêu, trẻ con như cậu thì biết cái gì? ”

Thân là hai vị chủ tịch của công ty lớn, là người trưởng thành đầu ba đầu bốn trở lên. Ấy thế mà tính tình lại ấu trĩ trẻ con đến mức chỉ vừa gặp nhau thôi là đã gây hấn cả rồi.

Vì sự xuất hiện không mong muốn của cặp đôi Nhất Lục Dương Hải mà bọn hắn lại phải ra ngoài biển bắt cá để tiếp đãi khách quý vì lương thực trong nhà không đủ cho năm cái bụng lớn này ăn, cơ mà nói vậy thôi chứ có mỗi Doãn Khiêm Nhược Vân và thêm Nhất Dương bị bắt đi theo cùng với hai người họ ra ngoài, còn Hạ Doãn thì bận ở nhà buôn chuyện với Lục Hải mất rồi.

" Mày… thật sự không nhớ gì hết à? ”

“ Tao nhớ ”

“…”

Hạ Doãn cười trừ, thú thật thì hắn chỉ bị mất trí nhớ tạm thời trong một khoảng thời gian ngắn, vốn cũng đã nhớ lại mọi việc từ lâu, duy chỉ có Doãn Khiêm, người mà hắn vẫn thường hay nhớ đến, lại là người duy nhất mà hắn không thể nhớ được bất cứ gì về ký ức đã xảy ra với cả hai.

Hắn không dám kể với Doãn Khiêm việc mình đã nhớ hết mọi việc trừ cậu, vì sợ cậu nhóc sẽ thất vọng mà rời đi. Hạ Doãn đành vờ như không nhớ gì hết để cho qua chuyện, cho đến khi nào hắn nhớ được về cậu, hắn mới có thể trở lại làm Hạ Lâm như trước kia.

" Ngày mày mất, thằng Doãn Khiêm nó như người chết vậy đấy. Nhìn nó bây giờ vậy thôi, chứ đây là lần đầu tiên mà nó cười sau năm năm vắng mày đó. ”

“ Biết là vậy, nhưng nếu em ấy biết tao chỉ quên mỗi em ấy thì mọi chuyện sẽ còn tệ hơn đó ”

Hạ Doãn biết rõ bản thân hắn thích gì và muốn gì, hắn thích Doãn Khiêm, hắn muốn sống cùng với Doãn Khiêm. Nhưng khổ thay người mà cậu nhóc muốn là Hạ Lâm, người giữ ký ức của hai người ngày trước. Còn hắn, dù có thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể nhớ được quá khứ giữa hai người, thì sao có thể tự tin tuyên bố rằng mình là Hạ Lâm và tiếp tục trở lại làm người yêu của cậu được chứ?

Tâm sự với Lục Hải một hồi thì cũng đã đến xế chiều, cả hai người họ sau nhiều năm không gặp thì cứ luôn miệng kể về mọi thứ đã xảy ra trong suốt thời gian qua, từ việc Lục Hải có người yêu hay việc Hạ Doãn được nhận nuôi, nhiêu đấy có kể đến hết ngày cũng không hết.

" Mấy cái tên nhà giàu thường không biết làm gì cả nhỉ? ”

Nhược Vân vác một lưới cá lớn vào nhà, trái ngược với bên cậu thì hai vị chủ tịch kia chỉ bắt được một con cá nhỏ bé tí xíu chỉ bằng ngón tay út, quả là không so sánh sẽ không có đau thương mà.

Buổi tối của bọn họ trôi qua với rộn rã tiếng cười bên trong căn nhà, thế nhưng khi đến tối, bi kịch mới thật sự xuất hiện.

“ Nhà không có mái… lạnh quá ” Hạ Doãn hắt xì lần thứ năm trong một buổi, liền đưa ánh mắt hình viên đạn liếc anh bạn Lục Hải cũng đang nằm co ro lạnh cống trong lòng anh người yêu Nhất Dương.

Chả là lúc đầu Nhất Dương đã định sẽ sửa mái nhà cho Hạ Doãn trước, cơ mà Doãn Khiêm lại cản, bảo nên xây một cái nhà lớn ở gần đó làm nhà sau này cho hắn, còn căn nhà hiện tại thì ở tạm bợ thôi là được rồi.

Dù biết là với cái tốc độ xây liền tục 24 giờ đồng hồ với số lượng công nhân thay đổi vào ra liền tục thì chục căn nhà ở đây sớm cũng sẽ được sửa sang xong. Nhưng mà như vậy thì tiếng động cũng quá ồn ào rồi, sao mà bọn họ ngủ yên giấc với đống tiếng động ồn nào này đây?

" Nhất Dương, du thuyền anh đâu? ”

“ Đậu ở bãi trước ”

“ Vậy kêu mọi người ra đó ngủ đi ”

Theo lời Lục Hải thì bọn hắn cũng thu xếp chăn gối mà tiến đến chỗ du thuyền riêng của Nhất Dương mà đánh một giấc no say.

Du thuyền này tuy không phải loại xịn nhất, nhưng nội thất bên trong đều đầy đủ tiện nghi và chi phí cũng khá là đắt đỏ, chung quy thì số tiền mua thứ phương tiện di chuyển này bằng với chi phí xây chục căn nhà cho cái làng này thôi.

" Đệt, cái nhà đi được trên nước à? ” Nhược Vân vừa bước vào liền bị choáng ngợp với khung cảnh bên trong, vừa rộng vừa xịn gấp mấy lần mấy ngôi nhà ở đây.

Trong du thuyền này có hai loại người, một là người giàu, hai là Nhược Vân.

Chỉ trong một ngày mà cậu đã phải trải nghiệm cảm giác bị mùi tiền lấn át cả mấy lần liên tiếp, tam quan cũng sắp bị lung lay luôn rồi. Cứ đà này tương lai có khi nhóc Nhược Vân này bỏ làng mà lên mặt đất kiếm công ty xin vào làm luôn đấy!