Chương 47
Sau khi nói chuyện với Liên Thiên Tuyết trong phòng ngủ, Tư Chiêu không rời đi. Mấy ngày liền bị giam trong nhà, cậu mặc không phải đồ ngoài nên cũng chẳng ngại mà nhảy thẳng lên giường của Liên Thiên Tuyết nằm dài.
Nệm giường của Liên Thiên Tuyết ngủ thoải mái hơn hẳn, sự thật là vậy, ôm sát lưng, lăn lộn thế nào cũng dễ chịu. Nhưng trước đây Liên Thiên Tuyết rất ít khi cho cậu ngủ trên chiếc giường này, ngồi lâu một chút thôi cũng bị đuổi ra. Giờ thì chủ nhân chiếc giường ở tận chân trời, chỉ có thể đứng sau camera trơ mắt nhìn Tư Chiêu vô tư ăn vặt trên giường, không cách nào ngăn cản.
"Tôi sẽ không làm bẩn giường đâu." Tư Chiêu vừa bóc gói khoai tây vừa lẩm bẩm với camera, cũng không quan tâm có ai nghe thấy hay không, dù sao cậu cũng đã nói.
Thật ra ở dưới phòng khách sẽ thoải mái hơn, ít nhất có Wi-Fi. Dù nằm trong chăn êm thế nào, cái máy tính bảng cậu cầm chỉ là cục gạch biết phát nhạc. Nhưng ở đây có người để nói chuyện. Tư Chiêu nhận ra mình là người không chịu nổi cô đơn, dù có bị xem là đồ chơi hay thú cưng, cậu vẫn muốn nói nhiều thêm vài câu.
Với tính cách của Liên Thiên Tuyết, chắc chắn hai tờ giấy đó phải viết đầy mới cho cậu đi. Tư Chiêu mở ứng dụng ghi chú, coi như là chuẩn bị trước, liệt kê những việc tốt Liên Thiên Tuyết đã làm cho cậu, khi nào cần nộp bài thì chép lại hai dòng.
Việc đầu tiên cậu nhớ đến là vào ngày sinh nhật Liên Thiên Tuyết, anh tặng cho cậu một chiếc xe, trong đám con nhà giàu, Tư Chiêu trở thành tâm điểm. Chiếc Porsche Panamera đó cậu thèm muốn đã lâu, Liên Thiên Tuyết mỉm cười ném chìa khóa xe vào tay cậu, để cậu ôm bó hoa bước ra nhận xe, chụp ảnh theo kiểu chín ô.
Đúng vậy, lúc đầu Liên Thiên Tuyết dễ chịu hơn nhiều, dù không cho cậu hay đến công ty, nhưng lần nào cũng cười tươi như gió xuân. Khi ấy Tư Chiêu tặng gì Liên Thiên Tuyết cũng nhận, nói cảm ơn Tiểu Chiêu, về sau thì bảo đừng mua đồ linh tinh đến công ty nữa, rồi ném cho cậu cá nhiệt đới để đuổi khéo.
Việc thứ hai là anh ấy đã giúp Tư Chiêu giải quyết vụ tai nạn xe, lần đó khi đang đua xe, có người cố tình ép xe cậu, Tư Chiêu tức quá đạp chân ga đâm vào. Dù đã quên người đó là ai, nhưng nhớ loáng thoáng là một cậu công tử nhà giàu khó chơi. Tư Hòa không biết làm gì, đành gọi điện cầu cứu Liên Thiên Tuyết. Liên Thiên Tuyết xử lý chuyện đó nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt anh có hơi khó chịu. Loại ánh mắt đó Tư Hòa hay có, khi Tư Chiêu nhận ra thì thường xuyên gây rắc rối cho Liên Thiên Tuyết.
Anh Thiên Tuyết là tên mà Tư Hòa gọi, Tư Chiêu học theo gọi, sau đó Tư Hòa không gọi như thế nữa, Liên Thiên Tuyết cũng chẳng cản cậu, thế là cậu cứ tiếp tục gọi. Dù Tư Chiêu biết rằng chỉ vì Tư Hòa lười không muốn chọc tức Liên Thiên Tuyết nữa, nhưng sau này gọi "anh Thiên Tuyết" như thể trở thành đặc quyền của riêng cậu.
"Chắc là Liên Thiên Tuyết rất bực vì mình cứ gọi là anh Thiên Tuyết, nên mới càng ngày càng đối xử tệ hơn với mình. Trước mặt Tư Thành Hoa thì khen mình chăm học, vừa quay lưng đã bắt mình đeo cặp về trường."
Càng như vậy, Tư Chiêu lại càng thích bám theo anh. Dù sao, cho dù Liên Thiên Tuyết có khó chịu với mình, thì vì mối quan hệ với Tư Hòa, anh vẫn đối tốt với mình. Sau này Liên Thiên Tuyết sẽ kết hôn với Tư Hòa, còn Tư Chiêu là người ngoài, chẳng cần phải cố gắng gì, chỉ việc có được một người anh trai mà thôi, thật quá nhẹ nhàng.
Điều thứ mười chính là Liên Thiên Tuyết thường dẫn mình đến các buổi tiệc để ăn chực. Mình chẳng cần phải giao thiệp với ai, nhưng ai cũng vây quanh gọi mình là cậu chủ Chiêu. Có lần tại buổi tiệc ở quảng trường Minh Châu, Liên Thiên Tuyết uống rất nhiều rượu, hiếm hoi lắm mới bảo mình dìu về phòng khách sạn.
Người say ngủ thì nặng trĩu, Tư Chiêu chỉ biết ôm chặt lấy Liên Thiên Tuyết. Trước đây, Tư Chiêu thường ôm Tư Hòa như vậy, nếu Tư Hòa không ôm lại, cậu có thể dành cái ôm đó cho anh trai khác.
Lúc đó, Liên Thiên Tuyết có hơi sững người, sau đó mới tự bò dậy. Ngày hôm sau, anh còn thưởng cho Tư Chiêu vì "công lao bảo vệ" khi say rượu, thêm tên Tư Chiêu vào danh sách phòng tổng giám đốc, giờ có thể đi lại tự do ở công ty Liên gia.
Tư Chiêu dĩ nhiên không thể phụ lòng tin này. Cậu nghĩ rằng, lúc Liên Thiên Tuyết ôm mình chắc hẳn anh ấy rất cần mình. Dù mình chẳng giúp được gì, nhưng nếu cần lao vào lửa, mình cũng không ngại.
Bỏ qua chuyện xấu của Liên Thiên Tuyết, anh ấy vẫn là người đối xử tốt nhất với Tư Chiêu trên thế giới này. Nếu Liên Thiên Tuyết không có ý làm hại Tư Hòa, thì chuyện xấu kia sau hai tháng cũng có thể coi như chưa từng xảy ra. Họ sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ anh em giả tạo này, Tư Chiêu không ngại.
Tư Chiêu nằm trên chiếc gối lông vũ, mí mắt trĩu nặng, cầm màn hình và đếm xem những điều mình viết có đủ dùng bao nhiêu ngày.
Thì ra có nhiều như vậy, chắc đủ dùng lâu lắm.