Nhóc Gây Hoạ

Chương 46




Chương 46

Sau khi Lý Mịch mắng Tư Chiêu trong nhóm chat, cả ba người bỗng dưng im lặng một lúc. Trừ Lâm Triết Quế thỉnh thoảng gửi video TikTok chụp cùng cậu người mẫu trẻ, không ai nói thêm gì.

"Tôi thấy phân loại app của cô sai hết rồi." tổ trưởng vừa nhả khói thuốc lá điện tử vừa nói: "Sáng nay họp đã thống nhất là chia theo bốn nhóm lớn, cô lại chia nhỏ ra thế này làm chi, nhìn loạn hết cả lên. Mình làm báo cáo là để cho Tổng Giám đốc hiểu chân dung người dùng, không phải nêu cả mớ rồi để ông ấy tự đoán."

"Nhưng..." Lý Mịch đứng sau lưng tổ trưởng, siết chặt tay đến đỏ cả lòng bàn tay: "...nhưng cuộc họp sáng nay tôi đâu có dự được..."

Tổ trưởng quay lại nhìn cô: "Sao cô không đi?"

"Anh bảo tôi phải ưu tiên họp với Vương tổng trước..."

Nghe vậy, tổ trưởng đặt thuốc lá xuống, quét mắt qua cô một lượt, rồi nhếch mép cười khẩy: "Cô đi làm mà chẳng có chút kế hoạch nào sao? Không dự họp thì chẳng biết tìm ai xin biên bản à?"

Lý Mịch cúi gằm mặt, nước mắt đã dâng đầy mi nhưng cô cố kìm nén không nói gì.

"Đã lớn rồi, đâu phải vừa tốt nghiệp xong? Nghe vài câu đã khóc lóc là sao?" Tổ trưởng quay ghế lại, phẩy tay: "Thôi, về làm cho xong, gửi tôi trước hai giờ."

Đúng lúc nghỉ trưa, Lý Mịch vào nhà vệ sinh lau nước mắt, ngắm mình trong gương để chắc chắn mắt không sưng rồi quay lại chỗ ngồi sửa tiếp PPT. Cô mất nửa tiếng chỉnh lại phần phân loại, chờ đồng nghiệp ăn trưa xong và nằm ngủ gục trên bàn mới xuống căng-tin mua đồ ăn.

Ngồi một mình giữa bàn ăn, cô lật đi lật lại đoạn tin nhắn với Tư Chiêu. Lần cuối cùng họ nói chuyện, cậu hỏi cô có muốn đi thử quán buffet tráng miệng mới không, còn cô chỉ đáp ngắn gọn: Không có sức, không đi được.

Từ ngày vào Liên Thị, Lý Mịch luôn bị tổ trưởng dùng giọng điệu mỉa mai. Khi đó, Tư Chiêu vẫn là thiếu gia được cưng chiều, thường xuyên ghé công ty và đãi cả nhóm trà sữa. Sau khi biết tổ trưởng nói xấu cô, cậu còn cố tình đặt trà sữa cho cả nhóm nhưng loại trừ phần của tổ trưởng. Lý Mịch can ngăn, bảo cậu đừng làm vậy, nhưng Tư Chiêu không chịu nghe, nhất quyết thay cô trút giận.

Cậu lúc nào cũng đơn giản và bốc đồng. Tuy vậy, dù tổ trưởng tức giận đến xanh mặt, Lý Mịch lại không thấy nhẹ nhõm mà chỉ thêm phần lo lắng. Cô vẫn phải làm việc dưới trướng người này, và đúng như cô sợ, từ lúc Tổng Giám đốc chia tay người tình, tổ trưởng càng cố ý gây khó dễ.

Cô rất muốn chia sẻ nỗi khổ này, nhưng lúc đó Tư Chiêu lại đang đau khổ vì chuyện riêng, nên cô đành im lặng nhẫn nhịn. Mọi chuyện rồi sẽ qua, cô tự an ủi mình, cho đến ngày cô vô tình bắt gặp Tư Chiêu ở văn phòng khi đang cùng thư ký Triệu đi giao tài liệu. Thấy cô, cậu lúng túng từ trên ghế đứng dậy, môi vẫn còn đỏ như vừa hôn ai đó.

Còn ai vào đây nữa? Lý Mịch cười khẩy. Cô nghĩ, nếu Tư Chiêu và Liên Thiên Tuyết đã quay lại với nhau, ít nhất cũng nên báo cho cô một tiếng chứ.

Lâm Triết Quế bảo: "Thôi nào, em yêu, đừng giận nữa. Tư Chiêu không báo cho cậu cũng bình thường thôi. Chúng ta đều là mấy đứa yêu đương mù quáng, quen rồi thì chịu vậy."

"Đừng nén giận quá, coi chừng bị u xơ ngực đấy!" Lâm Triết Quế nói trong điện thoại: "Cứ mắng cậu ta một trận cho hả giận. Cũng có khi cậu ấy có nỗi khổ riêng, mình phải tìm cách giải quyết chứ. Không làm nổi ở đây thì đến công ty ba anh, cho cậu làm một 'cửa sau' chính hiệu."

"Hu hu... tôi không cần..." Nửa đêm, Lý Mịch vừa ngồi trên taxi vừa khóc nức nở: "Tôi là quản trị viên tập sự thi đậu do chính sức mình, sao cứ bị nói là nhờ cửa sau chứ..."

Cuối cùng, cô nhắn hết những lời này cho Tư Chiêu, nhưng không nhận được hồi đáp nào.

"Sao cậu ấy không trả lời tôi? Hu hu hu!"

Khi Liên Thiên Tuyết đọc được tin nhắn của Lý Mịch, anh chỉ cảm thấy bất lực. Bọn trẻ bây giờ sao nhạy cảm và phức tạp thế này? Tư Chiêu đã ngốc rồi, kết bạn cũng toàn mấy người ngốc, chuyện bị chèn ép ở công sở khó giải quyết đến thế sao? Nhưng nghĩ lại, Lý Mịch cũng chịu khổ vì liên quan đến mình, nên anh đành giúp một tay.

"Trương Cử, phòng Lưu Tư Vĩ thiếu người đúng không? Điều Lý Mịch sang đó đi. Con bé giỏi làm PPT, làm việc cũng chăm chỉ."

Trương Cử đang ăn bữa tối kiểu Pháp, ngẩng đầu hỏi: "Cô bé mặc áo Doraemon ấy hả? Không phải bạn gái nhỏ của cậu bạn trai nhỏ của cậu à?"

"..." Liên Thiên Tuyết trả lời lạnh nhạt: "Tiền thưởng tháng này của cậu, tôi không duyệt nữa."

Trợ lý Triệu bưng cà phê đến, cười nói: "Anh Trương, đừng đùa thế. Người ta là bạn bè trong sáng, không nên đặt điều, nhất là với mấy cô gái trẻ."

Liên Thiên Tuyết thầm nghĩ, giá mà Tư Chiêu được một phần mười sự tinh tế của Triệu Lễ thì tốt biết mấy. Giờ này ở Pháp vẫn là buổi tối, còn Tư Chiêu thì đang ngủ nướng ở nhà. Không ai quan tâm nên cậu ta bèn buông thả hết mức, chắc bữa sáng cũng bỏ luôn.

Suốt chiều hôm đó, Tư Chiêu nằm dài trên sàn phòng khách, quần áo xộc xệch, chân gác lên ghế sofa, chơi game theo kiểu chẳng mấy lành mạnh. Cậu có thử lao ra ngoài khi nghe tiếng người mang cơm đến, nhưng rồi lại thấy người giao cơm là hai gã to con, đành nhìn họ đặt hộp cơm xuống rồi khóa cửa bỏ đi.

Xem ra, nếu Liên Thiên Tuyết không về, cậu chỉ có thể một mình loanh quanh trong căn nhà lớn này.

Ngày đầu tiên còn ổn, Tư Chiêu vừa kịp phá đảo tựa game mới mua. Dù không có đồ ăn vặt, nhưng cơm họ mang đến là từ Xuân Dung Phủ, bốn món một canh kèm thêm tráng miệng, cũng không đến nỗi không chấp nhận được.

Ngày thứ hai vẫn ổn, cậu xem xong mấy chương trình tạp kỹ chưa kịp xem, quả nhiên cười đến sáng. Cuối cùng, Tư Chiêu ngủ quên trên sofa lúc nửa đêm.

Sang ngày thứ ba, cậu nghĩ không biết có nên vẽ chút gì không. Trong máy tính bảng của cậu còn lưu mấy bản phác thảo về mèo thần nhỏ. Tư Chiêu đã vẽ xong câu chuyện về lần đầu tiên mèo thần cứu một người vừa đi bộ vừa nghịch điện thoại qua đường, thậm chí còn làm thêm một đoạn logo hoạt hình 5 giây.

Lúc cậu vẽ xong nét cuối cùng, trời đã sập tối. Mải mê vẽ, cậu không nhận ra mặt trời đã lặn từ lúc nào. Phòng khách tối đen chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình máy tính bảng. Video trên TV đã phát xong và dừng lại từ nửa tiếng trước, bên ngoài chỉ có tiếng xe của người giao hàng lướt qua dưới ánh đèn đường.

Tư Chiêu không thực sự muốn gọi đồ ăn, mà chỉ bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, vì thế cậu ôm máy tính bảng chạy vào phòng ngủ của Liên Thiên Tuyết.

cậu không biết Liên Thiên Tuyết có xem camera không, nhưng cậu nhớ anh ta từng nói camera trong phòng có thể nói chuyện. Lúc này, cậu chỉ muốn nói chuyện với ai đó.

Camera trong phòng đặt rất cao, Tư Chiêu phải bắc ghế leo lên, áp mặt vào camera, nhẹ nhàng hỏi: "Liên Thiên Tuyết, anh có ở đó không?"

cậu lặp lại câu hỏi ba lần, thì từ camera vang lên âm thanh lách tách của điện, khiến cậu giật mình suýt ngã khỏi ghế.

Giọng Liên Thiên Tuyết từ camera vang lên: "Đừng dí mặt sát thế, trông như người ngoài hành tinh vậy."

"À, được." Tư Chiêu lùi lại một chút, hỏi: "Bây giờ thì sao?"

"Người ngoài hành tinh lai."

Tư Chiêu đành phải lùi thêm một bước nữa, rồi hỏi: "Khi nào anh về?"

Camera phát ra một tiếng "chậc" lớn, Liên Thiên Tuyết nói: "Có khi nào cậu chịu để ý những gì tôi nói không?"

Tư Chiêu bắt đầu nhớ lại, Liên Thiên Tuyết nói: "Tối thứ Bảy."

Tư Chiêu muốn nói gì đó dễ nghe để Liên Thiên Tuyết sớm về thả cậu ra: "Vậy anh về sớm nhé."

Ai ngờ, Liên Thiên Tuyết không chịu, còn nói: "Tôi đã nói vé máy bay là tối thứ Bảy rồi mà. cậu có khiến máy bay bay sớm hơn được không?"

"Tôi chỉ quan tâm anh nên mới nói vậy thôi mà!" Tư Chiêu giận dỗi: "Anh giam tôi, tôi còn phải chiều theo anh nữa à? Anh khó chịu cái gì chứ!" cậu nhảy khỏi ghế, định bỏ đi.

Liên Thiên Tuyết nói: "Lý Mịch vừa nhắn tin cho cậu đó."

Tư Chiêu lại dí mặt vào camera, mắt to tròn như người ngoài hành tinh, chớp chớp hỏi: "Cô ấy nhắn gì vậy, Liên Thiên Tuyết? Đọc cho tôi nghe đi." Người ngoài hành tinh khép tay trước ngực, cúi đầu như chào: "Cảm ơn anh, trả lời giúp tôi một chút. Nếu không họ lo cho tôi, rồi lại báo cảnh sát đấy."

Liên Thiên Tuyết nói: "Ngủ ngon."

Tư Chiêu hét lên: "Liên Thiên Tuyết!"

"Gào cái gì?" Liên Thiên Tuyết đáp: "cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy? cậu chưa bao giờ để tâm đến chuyện liên quan đến tôi."

Tư Chiêu vội vàng nói: "Tôi nhớ mà, chuyện của anh tôi nhớ hết."

"Tôi bị dị ứng với cái gì?"

"Xoài!"

"..." Liên Thiên Tuyết nói: "Viết ra đi, viết hai tờ, một tờ về chuyện của tôi, một tờ về việc tôi đã làm cho cậu."

Tư Chiêu thầm nghĩ: "Điên à." cậu nhảy khỏi ghế, đi tìm giấy bút, rồi nằm bò ra giường mà viết. Tờ đầu tiên viết "Dị ứng với xoài", tờ thứ hai viết "Sinh nhật tôi thì tặng quà sinh nhật cho tôi". cậu giơ hai tờ giấy cho Liên Thiên Tuyết xem. Liên Thiên Tuyết bảo mỗi tờ phải viết ít nhất hai dòng mỗi ngày. Tư Chiêu không còn cách nào, lại viết thêm "Sinh nhật là ngày 11 tháng 5" và "Liên Thiên Tuyết mỗi lần đi công tác đều mua quần áo cho tôi".

Liên Thiên Tuyết cuối cùng cũng đọc tin nhắn của Lý Mịch gửi cho cậu, Tư Chiêu nghe xong thấy lòng khó chịu.

"Tất cả là tại tôi, tôi chỉ quan tâm đến bản thân... chẳng biết gì cả."

Camera khẽ cười gằn hai tiếng: "Đúng vậy."

Tư Chiêu ngẩng đầu, van nài: "Giúp tôi xin lỗi Lý Mịch được không? Anh có thể giúp cô ấy không?" cậu lại viết thêm trên giấy một dòng "Liên Thiên Tuyết giúp tôi trả lời tin nhắn của Lý Mịch", rồi giơ lên trước camera: "Cảm ơn Liên Thiên Tuyết."

"Sao lại phải thế."

Dù sao cũng đang ở Pháp, Tư Chiêu thở phào, không chút gánh nặng mà hứa suông: "Tôi đã để anh ngủ rồi, giúp chút đi, giúp một món đồ chơi đi mà."

"..." Camera có lẽ đang nghiến răng: "Tư Chiêu, tôi đâu có không quay lại, mỗi lời cậu nói đều phải chịu trách nhiệm đấy, hiểu không?"

Lý Mịch nhận được tin nhắn.

Tư Chiêu: "Xin lỗi, là tôi chỉ nghĩ đến mình, bỏ qua cảm xúc của cậu, tôi thật quá đáng. Cậu biết mà, tôi luôn là người ích kỷ, chẳng bao giờ nhớ đến điều tốt đẹp của người khác, thường hay vô ơn, những gì mình nói cũng không nhớ. Từ nay tôi sẽ sửa đổi, nhờ cậu giám sát."

Lý Mịch: "Cậu dùng ChatGPT viết lời xin lỗi đấy à?"

Tư Chiêu: "Cút!"

Lý Mịch: "Không sao, tha thứ cho cậu rồi."

Tư Chiêu: "Đừng tha thứ cho tôi."

Lý Mịch: "Tôi quyết định rồi, cuối tuần này dù thế nào tôi cũng sẽ từ chối tăng ca! Ra ngoài uống rượu nhé! Cùng lắm thì tôi nghỉ việc!"

Tư Chiêu: "Tôi đang ở xa, sóng yếu lắm, gần đây không trả lời tin nhắn được."

Tư Chiêu: "Tạm biệt."