“Chát”
Tiếng bóng chạm mặt sàn gỗ vang lên, cùng tiếng bước chân chạy. Quả bóng sau khi tiếp đất, nảy mấy cái rồi lăn nhẹ ra khỏi sân.
Vũ Thanh tiếp được quả bóng đang lăn về phía mình, anh nâng quả bóng lênrồi làm động tác ném. Một đường bóng đẹp, quả bóng bay thành đường vòngcung rơi trúng vào rổ bóng.
“Ow…” Tiếng thán phục rồi tiếng tay vỗ vào nhau vang lên.
“Thầy tới rồi, hôm nay thầy tập luyện cùng chúng em đi.” Tiếng một nam sinh trong đội bóng vang lên.
Vũ Thanh gãi gãi cái tai, rồi nhìn xuống chân mình cười nói: “Xin lỗi nhé! Chân tôi vẫn chưa bình phục hẳn.”
Mặc dù đã tháo băng, nhưng Vũ Thanh vẫn bị yêu cầu hạn chế hoạt động, điềunày khiến cho đám nhóc cảm thấy hơi chán. Bọn nhóc rất khoái vị thầygiáo trẻ này, là một giáo viên nhiệt tình có chuyên môn hơn nữa lại rấtcừ khôi trong bóng rổ. Từ ngày có thầy hướng dẫn kỹ thuật, trình độ củađội đã tiến bộ rất nhiều.
“Mọi người chú ý tập trung lại đây một chút nào!” Vũ Thanh vỗ tay, lớn giọng gọi đám học sinh tập trung lại gần.
“Các em, đây là Mai Phương và Hiểu Hân. Từ hôm nay hai bạn sẽ là trợ lý mớicủa đội bóng.” Vừa nói Vũ Thanh vừa bước sang bên cạnh để lộ ra hai côgái đang đứng phía sau.
“Hoét…” Tiếng huýt sáo của vài nam sinh kích động vang lên.
“Ow… thầy tuyển đâu được hai trợ lý xinh như vậy chứ!” Một nam sinh tiến lại gần hai cô gái, dở giọng bông đùa.
Thấy hành vi lỗ mãng của nam sinh đó, Mai Phương thụt lùi lại phía sau HiểuHân. Hiểu Hân thì vẫn khoanh tay đứng nhìn xem cậu ta định làm gì.
Chưa kịp tiến đến, đã bị thầy giáo Vũ Thanh đưa tay chặn lại.
“Các cậu đừng có mà dọa các bạn ấy thế chứ, mai mà các bạn ấy chạy hết tôicho các cậu tự dọn hết đấy. Nào! Tiếp tục luyện tập đi.”
Đám namsinh quay lại sân bắt đầu luyện tập, Vũ Thanh quay lại đưa Mai Phươngcùng Hiểu Hân đi tham quan thêm và hướng dẫn công việc.
“Côngviệc không có gì nặng nhọc cả, đầu tuần các em viết lịch tập luyện lênbảng. Hàng ngày thì điểm danh quân số luyện tập, chuẩn bị nước và khăncho các bạn ấy. Việc vệ sinh sàn tập thì tất cả các thành viên của độibóng phải làm, các em cùng làm và phân lịch theo tuần cho họ là được. À! Mà thỉnh thoảng các em còn làm trọng tài ghi nhớ điểm khi các bạn luyện tập đấy. Ok?”
“Ok!” Hai cô gái cùng đồng thanh đáp lại.
_oOo_
Hai cô gái khệ nệ bê hai thùng nước vào sân, để thuận tiện cho công việc họ cũng có đồng phục thể thao riêng. Hiểu Hân thả thùng nước xuống sau đógọi Mai Phương : “Bạn Mai Phương này, tí nữa cậu cùng tớ chuẩn bị mườicái ghế nhé!”
“Để làm gì?” Mai Phương hơi chau mày tò mò hỏi.
“Mà này cậu vừ gọi tớ là ‘bạn Mai Phương’ đấy hả? Cậu cứ gọi tớ là Phươngthôi, nghe thế kia cứ xa cách sao ý?” Mai Phương cười rồi vỗ lên vaiHiểu Hân một cách thân thiện.
Hiểu Hân chỉ “Ừ” nhẹ trong họng như có như không.
Mười chiếc ghế được hai cô gái xếp thẳng hàng ngay ngắn hai bên rìa sân.Hiểu Hân vắt lên mỗi thành ghế một cái khăn sạch và để trên ghế một chai nước. Mai Phương cũng giúp Hiểu Hân một tay, trong lòng cũng mù mờ hiểu đôi chút.
Một lát sau, tiếng huyên náo của đám nam sinh bắt đầutiến lại. Hàng loạt chiếc ba lô, cặp sách được chút lại dưới chân HiểuHân và Mai Phương. Đám nam sinh nhanh chóng vào sân tập luyện, tiếngbước chân, tiếng bóng chạm sàn vang lên.
Hiểu Hân dường như không thèm chú ý đến diễn biến trận đấu, cô đeo tai nghe lên, và chú ý vàocuốn sách trên tay. Trong khi đó Mai Phương bên cạnh thì mắt dán chặttheo từng đường bóng, thỉnh thoảng vỗ tay, hô lên cổ vũ.
Mộtthành viên trong đội bóng tách ra chạy đến gần rìa sân vẫy tay ra hiệu.Mai Phương định đứng dậy nhưng lại bị Hiểu Hân dùng tay ấn vai, ngồixuống. Mai Phương bối rối hết nhìn Hiểu Hân lại nhìn ra sân. Hiểu Hânvẫn không buông tay, nhưng mắt vẫn tập trung vào cuốn sách.
“Các cậu làm ăn cái kiểu gì đấy!” Tiếng của Quốc Trung, người đang ra hiệu cho Mai Phương vang lên bất mãn.
Sự tình diễn ra, khiến đội bóng dừng động tác chú ý đến họ.
Hiểu Hân ngước mắt, rồi từ từ đứng lên tiến lại gần Quốc Trung, ánh mắt nhìn cậu ta không chớp lấy một cái.
“Này cậu có nhìn thấy chỗ này có cái gì không?” Vừa nói, Hiểu Hân vừa chỉ về phía hàng ghế được xếp ngay ngắn.
“Vậy thì sao?” Quốc Trung nhìn về phía Hiểu Hân chỉ nhưng vẫn buông lời hỏi.
“Bốp, bốp…” Hiểu Hân vỗ tay hướng sự chú ý của mọi người.
“Mọi người chú ý nhé! Tôi chỉ nói một lần, ở đây có mười cái ghế có đánh sốtheo số áo của các cậu, trên đó đã phục vụ sẵn khăn sạch và nước. Mọingười ai khát cứ như vậy mà lấy, hết bọn tớ sẽ thay.”
Hai ngàytrước, khi làm việc Hiểu Hân đã nghĩ ra cách làm này. Tuy biết thay đổinày sẽ làm cho mọi người sẽ có phản ứng ngược, nhưng Hiểu Hân vẫn muốnlàm, cứ theo tình trạng cũ thì sẽ chết mệt, cứ phải chạy ra chạy vào,nước và khăn lẫn lộn, rất mất vệ sinh.
“Này, các cậu làm trợ lýcái kiểu gì thế? Chẳng có tí tinh thần phục vụ, cổ vũ cho anh em gì cả.Thỉnh thoảng có người đẹp đưa nước đưa khăn tận nơi, bọn tớ được cổ vũtinh thần lắm đó.” Quốc Trung vừa nói vừa đưa mặt tiến sát về phía HiểuHân như muốn trêu chọc.
Hiểu Hân không phản ứng, cũng không tránh khỏi khuôn mặt đang ghé gần.
“Cái mà các cậu được cổ vũ tinh thần đó là những người ngồi phía trên đó.”Vừa nói, Hiểu Hân vừa đưa tay chỉ lên phía trên, nơi khán giả ngồi.
“Những người đó là khán giả, còn tôi chỉ là trợ lý, tôi không có nghĩa vụ củamột khán giả.” Nói xong Hiểu Hân quay lưng về lại chỗ ngồi tiếp tục đọcsách, không thèm quan tâm đến phản ứng của đội bóng có bất mãn ra sao.
Mọi người sau cuộc cãi vã lại tiếp tục luyện tập, vài người bất mãn cố tình tập một lúc lại chạy vào uống hết nước để Hiểu Hân phải đi thay, HiểuHân mặc kệ, cứ thay nước đều đặn.
Mai Phương thấy vậy giữ lấy tay Hiểu Hân nói.
“Này bọn nọ cố tình làm khó cậu đấy, nhịn một tý đi.”
“Cậu đừng lo, cứ thử xem họ uống được đến bao nhiêu.”
Đúng như lời Hiểu Hân nói, uống nhiều nước quá cũng chẳng phải là tốt, tậpchẳng bao nhiêu, cứ uống nước liên tục nên nhu cầu phải giải quyết càngnhiều. Một lát, đang đấu có người lại phải ngừng để đi nhà vệ sinh. Nghĩ đi nghĩ lại thiệt hơn, bọn con trai cũng rút kinh nghiệm không dám làmkhó Hiểu Hân nữa. Sau vài ngày luyện tập, bọn chúng cũng thích nghi vớikiểu mới này và phải công nhận cách này rất tiện lợi lại vệ sinh nữa.